Bạn đang đọc Trên Trời Có Cây Tình Yêu: Chương Q.1 – Chương 5: Lão Tử Là Ai?
Trên tiên giới mà nói ra loại yêu cầu như vậy với thần tiên có phẩm giai cao hơn mình là cực kỳ vô lễ. Đường Miểu hiển nhiên không biết, nàng bị vẻ lạnh lùng cao ngạo của Hoàng Vũ chọc giận, nghiến răng nghiến lợi nói: “Lão tử cũng không cho phép ngươi có thể tùy tiện hôn ta!”
Hoàng Vũ hơi ngớ ra: “Lão tử là ai?”
Đường Miểu tự chụp gáy mình, nàng đã bị hắn làm cho tức đến nỗi nói tục mất rồi. Nàng quay đầu liếc một cái xem thường: “Ba tôi! Tục xưng là lão tử!”
Hoàng Vũ nhíu nhíu mày: “Ta không phải đã giải thích rồi, nước mắt của ngươi có thể ngưng đọng lại mà không tiêu tan, tốt hơn thứ nước mưa chua chát của Đông Hoang này. Có thể để ta phát hiện ra ngươi có tiềm chất ngự thủy, ngươi nên vui mừng mới phải. Vận khí của ngươi không tồi, ta là thượng tiên hệ mộc, sẽ nghĩ ra cách giúp ngươi tu luyện được linh lực.”
Hóa ra nàng còn phải quỳ xuống cảm tạ thượng tiên đã cất nhắc? Đường Miểu nhất thời chán nản.
Nàng chống tay vào thắt lưng trừng mắt nhìn Hoàng Vũ, hít sâu, thầm mắng mình ngốc, với cái loại thần tiên mất hết cả thất tình lục dục này rồi thì nói đạo lý thế tục gì chứ. Trong đầu chuyển động, Đường Miểu lấy ra lọ kẹo bạc hà, kiêu ngạo ngẩng cao đầu đưa cho Hoàng Vũ nói: “Anh đã làm vệ sĩ cho tôi, tôi mời anh ăn kẹo bạc hà đường vậy. Đây là thánh phẩm của phàm giới, không kém hơn so với Thánh lan quả đâu.”
Nhắc đến Thánh lan quả, lục mâu Hoàng Vũ tỏa sáng, lại phất tay áo tỏ ra khinh thường: “Thứ của phàm giới, làm sao so được với Thánh quả của thần tiên!”
Nhớ đến bộ dáng nuốt nước miếng của Hoàng Vũ khi nhìn mình ăn Thánh lan quả, Đường Miểu nhíu lông mày, cầm một viên kẹo bạc hà, trộm liếc Hoàng Vũ thở dài: “Aiz, kẹo này dùng lá cây bạc hà chỉ sinh trưởng trên đỉnh núi cao cùng với tịnh thủy sâu dưới sông băng kết hợp với đường thượng phẩm từ phía nam qua bảy bảy bốn mươi chín ngày mới luyện thành. Ăn một viên nắng nóng tiêu tan, miệng lưỡi mát như uống nước thanh tuyền. Người phàm giới thường mang một hộp thánh phẩm này mùa hè ở nhà hay đi đâu cũng mang theo lót dạ giải khát. Đáng tiếc thật, đến tiên giới cái gì cũng không có!”
Tuy rõ ràng hoài nghi phàm giới sao lại có thứ tốt như vậy, Hoàng Vũ vẫn bị Đường Miểu dụ dỗ đến nuốt nước miếng: “Thấy ngươi đã lo lắng lấy lòng bản thượng tiên, ta cố nếm thử vậy!” Vừa nói Hoàng Vũ vừa đưa tay đoạt lấy viên kẹo bạc hà, tao nhã bỏ vào miệng.
Hương vị ngọt mà mát lạnh lan tỏa trong miệng, hít thở như đang đứng giữa sông băng… Thảo nào bao nhiêu thượng tiên lại thích phàm giới đèn nhang thờ cúng như vậy, đồ ăn phàm giới quả nhiên có hương vị khác biệt. Hoàng Vũ hưởng thụ phả ra một hơi mát lạnh.
Đường Miểu liền thừa dịp hỏi: “Thế nào?”
Hoàng Vũ mặt tỏ vẻ ngẫm nghĩ, trầm ngâm nói: “Tuy rằng không sinh linh lực như Thánh quả tiên gia, nhưng cũng có công dụng làm mát. Tiên giới cũng có cây bạc hà, chỉ là chưa bao giờ có dùng nước sông băng cùng với đường thượng phẩm như ngươi nói luyện thành dược hoàn như thế này.”
Một viên kẹo mà thôi, lại còn gọi dược hoàn dược hoàn cái gì. Chả lẽ đồ ăn của các thần tiên đều vo thành viên như dược hoàn? Đường Miểu thầm nghĩ trong lòng, nàng thuận thế tiếp lời Hoàng Vũ: “Anh đã thích, tôi cho anh. Anh là vệ sĩ của bản cô nương, chút ấy coi như là phần thưởng ban cho anh đi.”
Anh coi tôi là bùn đất, tôi còn coi anh là người hầu đấy! Đường Miểu mất nửa ngày, rốt cuộc cũng lấy lại được chút mặt mũi. Tuy là đấu miệng thôi nhưng cũng giúp cơn tức trong ngực nàng vơi đi.
Thân phận thượng tiên của Hoàng Vũ tôn quý cỡ nào, nghe được hai chữ ban cho liền tỉnh ngủ. Hắn khinh thường Đường Miểu đang mặt mày đắc ý, khóe miệng hơi nhếch lên: “Đừng quên, bản thượng tiên bảo vệ ngươi là có điều kiện. Nếu ngươi không tu luyện ra Ngự Thủy Chi Linh, ta sẽ dùng máu của ngươi nuôi cỏ!”
Lại uy hiếp nàng? Cặp mắt thanh tú của Đường Miểu trừng to: “Này, anh vừa mới hứa là bảo vệ tôi…”
“Nhắm mắt!” Hoàng Vũ ngắt lời Đường Miểu, ngón tay điểm trên trán nàng.
Đường Miểu run rẩy, vội nhắm hai mắt lại. Trên trán một cảm giác mát lạnh xuyên vào, chóp mũi tràn ngập mùi hương thảo mộc thơm ngát, giống như đang đứng trong rừng rậm.
Một ngày phi thăng thành người của tiên giới, trong đầu tự nhiên hình thành một thức hải* hoặc mạnh hoặc yếu. Tùy theo tu luyện, thức hải sẽ luyện ra linh lực. Đường Miểu tuy rằng qua cầu Độ Tiên bỏ đi thân xác phàm trần thành tiên thể, nhưng Tỏa Hồn Đan dược lực mạnh mẽ, đồng thời phong ấn lại một phách của Lung Băng Ngọc cùng với linh lực ngự thủy trong cơ thể nàng, khiến linh thức vốn nông cạn của nàng càng thêm cạn kiệt. Hiện giờ thức hải của Đường Miểu tựa như một cánh đồng khô hạn, dù đổ hết nước cũng không ướt nổi. Một quả Thánh lan ăn cũng chẳng khác nào không ăn, căn bản không có khả năng luyện ra nửa điểm linh lực.
Hoàng Vũ rũ hàng mi lấp lánh xuống, trong lòng nghi ngờ mãnh liệt. Thức hải của nàng tuy rằng hoang vu, lại khiến hắn cảm giác được trong đó như đang ẩn chứa sức sống mạnh mẽ. Tựa như một dải cát vàng mênh mông trong sa mạc, hắn ngửi được mạch suối ngầm sâu trong lòng đất. Hoàng Vũ tò mò tiếp thêm linh lực vào thức hải của Đường Miểu.
Nàng là toàn bộ hy vọng của hắn ở Đông Hoang này, năm năm đã qua, hắn không còn nhiều thời gian để khốn đốn tiêu hao ở chỗ này. Hoàng Vũ cắn răng, rốt cuộc cố gắng đem toàn bộ linh lực trút xuống thức hải của Đường Miểu. Hắn như máy bơm đem toàn bộ linh lực của mình rút ra, điên cuồng tưới vào thức hải của Đường Miểu.
Bất quá chỉ một lát sau, trán Hoàng Vũ đổ đầy mồ hôi, sắc mặt dần trắng bệch, đôi mắt màu xanh chuyển thành thâm trầm. Một chút linh lực được hắn rút ra từ thức hải Đường Miểu, lặng yên trôi nổi trong thức hải của nàng. Mà linh lực của Hoàng Vũ lúc này cũng hao hết toàn bộ.
Hắn bi ai nghĩ, tu vi linh lực của hắn đã quá cạn kiệt. Nhưng linh lực mỏng manh như sợi tơ kia lại cho hắn thấy được hy vọng.
Đường Miểu vẫn nhắm chặt hai mắt, gò má nàng nổi lên đỏ ửng nhàn nhạt, lông mi nhẹ nhàng run lên. Hoàng Vũ suy yếu phảng phất như vừa thấy được dòng nhược thủy xinh đẹp mênh mông. Ngón tay hắn điểm trên trán nàng vô thức nhẹ nhàng trượt xuống, xẹt qua cánh mũi xinh xắn của nàng, dừng trên môi nàng.
Rèm mi Đường Miểu run rẩy, mở mắt. Sắc mặt Hoàng Vũ thật quái dị, Đường Miểu hiếu kỳ săm soi chút dịu dàng mềm mại chưa kịp mất đi trên mặt Hoàng Vũ.
Nàng vừa mở to mắt, Hoàng Vũ đã lạnh mặt thu tay lại: “Ngươi thử cảm nhận một chút.”
Đường Miểu ngớ ngẩn hỏi: “Cảm nhận thế nào?”
Hoàng Vũ thầm mắng, sao lại đưa một cô ngốc đến tặng cho hắn vậy?! Sự tình đã đến nước này, hắn đành cố gượng mệt mỏi kiên trì giải thích: “Trong đầu suy nghĩ, nghĩ đến bạch ngọc quyết trong tay ngươi, thử triệu hồi nó ra.”
Đường Miểu bĩu môi, nghĩ thầm vậy cũng được sao? Nàng uể oải nhìn chằm chằm bàn tay mặc niệm, mày đi ra cho tao! Vốn cũng chẳng mong ngóng gì, Đường Miểu đột nhiên thấy trong lòng bàn tay thật sự hiện ra bạch ngọc quyết, vừa kinh ngạc, bạch ngọc quyết liền biến mất.
“Chú tâm một chút!” Hoàng Vũ nhíu mày trách mắng.
Đường Miểu trộm liếc mắt nhìn hắn gào thét trong lòng, hắn nhíu mày cũng đẹp trai như vậy! Nàng lại nghĩ đến cái hôn bị mình hiểu nhầm kia, tức giận nói: “Anh cách xa tôi một chút, cứ ở đây sẽ khiến tôi phân tâm!”
Hoàng Vũ đã sớm muốn tĩnh tọa khôi phục linh lực liền vụt hóa thành một bóng mờ biến mất.
“Oa, cao cường!” Đường Miểu chậc chậc tán thưởng. Nếu như nàng cũng có thể như vậy, cuộc sống sau này sẽ thế nào nhỉ? Nàng rốt cuộc có thể không cánh mà vẫn bay loạn được? Vậy khi bay trên không trung nàng có bị sợ độ à rơi xuống không nhỉ? Nàng nghĩ vơ vẩn lung tung hết nửa ngày, Hoàng Vũ đã điều tức xong vù một tiếng hiện ra bên cạnh nàng.
Ánh mắt mong chờ của hắn làm cho Đường Miểu xấu hổ vô cùng, giống như xấu hổ khi học sinh không hoàn thành bài tập bị thầy giáo mắng, nói: “Phiền anh tránh đi thêm lần nữa, tôi sẽ cố gắng, cố gắng!”
Hoàng Vũ lại một lần nữa không tiếng động biến mất. Đường Miểu nín thở rất muốn lập tức tu luyện ra linh lực. Nàng không muốn hắn lại dùng ánh mắt như nhìn kẻ ngốc nhìn nàng. Nếu như có thể dẫn ra nước suối, hắn có thể lại nở nụ cười phảng phất như vậy nữa không? Nụ cười dịu dàng nhàn nhạt…
Thật sự là nhìn đẹp đến đòi mạng! Đường Miểu thở dài nhắm mắt lại, lúc đầu còn thật sự nghiêm túc.
Một lúc lâu sau, Hoàng Vũ nhẹ nhàng hạ xuống cạnh Đường Miểu. Hắn căm tức nghe tiếng ngáy pho pho phát ra từ Đường Miểu, giữa kẽ răng thoát ra hai chữ: “Gỗ mục!”
Nếu như không phải nàng có khả năng ngự thủy, hắn sao có thể tùy tiện hứa hẹn với nàng lại tiêu hao linh lực của mình như thế? Trời đã sáng, mặt trời tiếp tục thiêu đốt Đông Hoang đại địa, linh lực của hắn lại càng yếu. Mũi chân Hoàng Vũ giật giật, trào ra xúc động muốn đá tỉnh tiểu tiên ngu ngốc này mắng to một trận. Nhưng rồi nghĩ đến hy vọng thoát khỏi khó khăn ở Đông Hoang này, Hoàng Vũ thở dài, cam chịu số phận ôm Đường Miểu lên bay đi.