Trên Trời Có Cây Tình Yêu

Chương Q.1 - Chương 4: Một Khi Đồng Ý


Bạn đang đọc Trên Trời Có Cây Tình Yêu: Chương Q.1 – Chương 4: Một Khi Đồng Ý


Đường Miểu càng nghĩ càng giận, nàng kiên quyết nói: “Tôi chưa từng tu tiên, cái cục đá chứng minh nát giấu trong tay tôi cũng là các người bí mật nhét vào. Tôi không muốn bái sư học linh lực gì hết! Tôi chỉ muốn trở lại phàm giới mà anh nói, trở lại bên cạnh ba mẹ tôi thôi!”
Hoàng Vũ hận rèn sắt không thành thép trừng mắt nhìn nàng: “Thật là một tiểu tiên ngu ngốc! Ngươi có thể quay về sao? Tiên thể không có linh lực ở Đông Hoang này tối đa có thể chống đỡ được một năm. Không có linh lực, một năm này người tám chín phần là nằm đây chờ chết.”
Ý là nàng không học tu luyện linh lực cũng chỉ có thể kéo hơi tàn sống được một năm? Lấy chết và chết khó coi đến uy hiếp nàng? Đường Miểu ngực tắc lại khó chịu. Tính nàng lại khăng khăng ương bướng, không phục mà nói: “Tôi muốn chết thì sao? Chết sớm đầu thai sớm! Mười tám năm sau lại là một hảo hán! Dù sao cũng còn hơn là trơ mặt ở cái chỗ này!”
Nàng thực sự không sợ nguyên thần tịch diệt? Hoàng Vũ nhíu nhíu mày nói: “Người tiên giới sẽ không chết, chỉ là nguyên thần tịch diệt. Nguyên thần tịch diệt sẽ hóa thành tro bụi, không thể tiến luân hồi chuyển thế đầu thai.”

Ngay cả ảo tưởng kiếp sau cũng bị Hoàng Vũ vô tình bóp chết, Đường Miểu trong ngực càng thấy buồn bực hoang mang. Nàng dứt khoát không nói thêm gì nữa.
Đường Miểu còn đang giận, Hoàng Vũ cũng trong lòng đầy suy nghĩ. Nếu năm năm thời gian chỉ có thể đưa đến một tiểu phàm tiên đến đây… hắn trầm mặc một chút, trịnh trọng nói: “Nếu ngươi có thể tu luyện ra Ngự Thủy Chi Linh ở Đông Hoang này giúp ta thoát khỏi khó khăn, ta sẽ cho ngươi một yêu cầu.”
“Ai cần chứ!” Đường Miểu thốt ra. Nàng ngẩng đầu liền lập tức sợ đến nhảy dựng, gương mặt tuyệt mỹ của Hoàng Vũ vô cùng nghiêm túc, ánh mắt cực kỳ kiên nghị. Nàng co rúm mình lại, vừa mếu máo vừa cứng rắn vờ làm hảo hán không chút nhượng bộ chống lại ánh mắt Hoàng Vũ.
Thanh âm Hoàng Vũ trở nên lãnh đạm: “Ngươi thật muốn nguyên thần tịch diệt ta có thể giúp một tay. Nhân lúc huyết nhục tinh khí vẫn còn, đem bón cho những cây cỏ này, chúng có thể sống được đến mùa đông.”
Trên khe đá đám cỏ xanh vi vút đong đưa trả lời, như là đang nhiệt tình hoan nghênh điều đó.
Dùng máu của nàng tưới cho đám cỏ này? TayĐường Miểu nổi hết cả da gà. Đây là uy hiếp trắng trợn! Đường Miểu chỉ xả chút giận thôi, còn chưa muốn chết đâu, càng không muốn bị đám cỏ này ăn luôn thi thể của mình.
Thực lực quyết định tất cả, nàng không có tiên pháp linh lực, cũng không quen sống ở nơi này, chỉ có thể chịu thua. Đường Miểu thầm hạ quyết tâm sau này có cơ hội nhất định phải tìm cách trả thù. Nàng giương giương mày, chịu thua cũng phải hỏi rõ xem mình có thể được nhiều ít lợi ích gì mới được. Nàng thử thăm dò: “Bất luận yêu cầu gì cũng đồng ý?”
Hoàng Vũ tự tiếu phi tiếu nhìn Đường Miểu, bao nhiêu năm không uy hiếp người nào, thì ra rất có tác dụng. Hắn nếu đã ưng thuận hứa hẹn trước, sẽ không đổi ý. Đón nhận ánh mắt dò hỏi của Đường Miểu, Hoàng Vũ trong lòng suy nghĩ, tự giễu nói: “Cô nương chắc sẽ không muốn ta tự hủy nguyên thần chứ?”

Đường Miểu trợn trắng mắt, nghĩ thầm, đang yên đang lành tôi bắt anh tự sát làm cái gì?
Nhưng Hoàng Vũ liền đó đã cực kỳ nghiêm túc nói: “Dù cho có bắt ta phải tự hủy nguyên thần, Hoàng Vũ cũng tuyệt đối không làm trái lại lời hứa.”
Đường Miểu vậy mới hiểu được Hoàng Vũ tại sao lại lộ ra thần sắc như vậy. Một cái hứa hẹn thôi mà lại đem cả tính mạng mình ra để bù vào. Nhưng nàng cũng không nghĩ giáo dục Hoàng Vũ, sinh tử là chuyện lớn, người ta bảo ngươi tự sát ngươi liền tự sát thật là một chuyện ngu ngốc. Dù sao tính cách trọng lời hứa của Hoàng Vũ này đối với người mới đến cõi tiên như nàng rất có lợi, nên Đường Miểu tròng mắt đen chuyển động nói: “Yêu cầu của tôi đơn giản lắm, chỉ cần anh hứa, anh khi nào còn chưa chết nhất định phải bảo hộ tôi.”
Uy hiếp tôi? Bây giờ làm vệ sĩ của tôi xem anh còn dám uy hiếp tôi? Nghĩ đến đây, hàng lông mày của Đường Miểu không nhịn được mà rung rung, cực kỳ đắc ý. Nàng đã cấp tốc đặt ra ba giai đoạn đầy tính mục tiêu. Đầu tiên nàng muốn sống sót được ở nơi đất cằn sỏi đá này. Đợi cho linh lực tu vi cao lên rồi, liền đi xem địa phủ, xem ba mẹ thế nào. Cuối cùng là có thể đột phá được cái gọi là kết giới tiên giới, trở về phàm trần nàng đã sống hai mươi năm xem nữa.
Nàng nhớ biết bao, hoài niệm biết bao đến phàm giới tràn đầy đồ ăn của mình.
Hoàng Vũ ngẩn ra, không nghĩ đến hứa hẹn của hắn nháy mắt đã bị Đường Miểu tùy tiện dùng. Nghĩ đến phải làm người bảo vệ cho tiểu tiên này, Hoàng Vũ sinh ra một cảm giác vớ vẩn vừa bực mình vừa buồn cười. Một tiểu tiên không phẩm giai có thể sai một thượng tiên làm bảo vệ, có lẽ nàng là người duy nhất. Nhưng mà, chỉ nàng có thể luyện ra Ngự Thủy Chi Linh giúp linh lực của hắn khôi phục như ban đầu, trước mắt hắn không có lựa chọn nào khác. Hoàng Vũ trịnh trọng gật đầu lặp lại lời Đường Miểu: “Khi ta còn chưa chết nhất định sẽ bảo hộ ngươi.”

Nghe được hứa hẹn nghiêm túc của hắn, Đường Miểu thầm hô to lên một tiếng. Nàng hưng phấn đêm đầu ngón tay nói: “Tôi giải thích một chút ha! Bảo hộ này bao gồm rất nhiều nội dung. Thứ nhất, tôi không thể chết đói, cho nên anh phải tìm đồ ăn cho tôi. Thứ hai, tôi ngủ ở chỗ hoang vu sẽ bị gió làm cho bị ốm, nên anh phải phụ trách tìm chỗ cho tôi ở. Thứ ba, nơi này quá hoang vắng, để tôi không bị trầm cảm mà chết, anh không được xì mặt không thèm nhìn tôi. Thứ tư…. Tôi có thể xem bạch ngọc quyết của anh hay không? Dù sao cũng phải để tôi biết mình đã mời loại thần tiên nào làm bảo vệ chứ?”
Ánh mắt Hoàng Vũ càng lúc càng lạnh, nàng cũng ngượng ngùng ngừng lời lại. Đường Miểu thầm mắng mình hưng phấn quá… cánh tay nhỏ của nàng bây giờ đừng nói với không nổi chân Hoàng Vũ, ngay cả đầu ngón tay của hắn cũng còn chưa đụng đến được.
Hoàng Vũ sắc mặt lạnh lẽo: “Ta chỉ đáp ứng bảo hộ ngươi, không phải cho phép ngươi có thể mạo phạm ta!”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.