Trao Quyền Duy Nhất

Chương 39


Đọc truyện Trao Quyền Duy Nhất – Chương 39

Tề Tĩnh cố gắng nhớ lại một bộ phim mình đã từng xem.

Trong phim, khi diễn viên đóng thế cùng người thật đồng thời xuất hiện, kết cục sẽ như thế nào?

Bất kể kết cục thế nào, trong lòng khán giả, diễn viên chính chỉ có một người. Dù cho diễn viên đóng thế vĩnh viễn chỉ là đóng thế, người thật cũng không thể thay thế được, khán giả mới là người có quyền lựa chọn sẽ yêu thích ai.

Hôm nay, người đóng thế vẫn luôn đứng phía sau màn kia đã vì anh mà bước ra khỏi bóng tối, đứng lên sân khấu.

Còn anh phải vươn tay giúp đối phương che chắn ánh đèn chói sáng quá mức trên sân.

Tề Tĩnh nhìn Thẩm Nhạn một lúc lâu, bỗng nhiên nở nụ cười, khóe mắt đong đầy sung sướng, lại lắc đầu nói: “Không, không. Em không cần. Vốn tham gia vì mục đích cá nhân đã là vi phạm tinh thần thi đấu, ngay cả em còn thấy em rất ấu trĩ, không thể vì thế mà kéo anh theo được.”

Đây là cuộc thi chính thức đầu tiên trong cuộc đời phối âm của Thâm Nhạn mà.

Tề Tĩnh mong hắn có thể tự do lựa chọn vai mình thích, không bị bất cứ nhân tố bên ngoài nào quấy rầu, kể cả anh — Đó mới là chỗ thú vị của phối âm.

“Anh lo nghĩ cho em, em rất vui. Cảm ơn.” Tề Tĩnh cười.

Thẩm Nhạn từng nói, chỉ khi không cần mặt đối mặt, hắn mới có thể nói chuyện thoải mái. Mà bây giờ, hắn đang thay đổi từng chút một, nói ra những lời thật lòng không hề ngại ngùng.

“Anh hiểu rồi.” Thẩm Nhạn cũng cười. Hắn đã đoán trước được câu trả lời của Tề Tĩnh, bởi vì tính cách của anh là như vậy, độc lập, tự do, tự mình cố gắng. Để không làm hắn tự ái, anh còn phải nói lòng vòng một hồi, “Anh sẽ đọc giới thiệu nhân vật trước, sau đó mới quyết định, được không?”

Trước khi ra ngoài, bọn họ đặt máy tính vào trạng thái sleep, màn hình vẫn còn để ở trang chủ.

Vì vậy, Tề Tĩnh mở máy lên, chuyển sang trang giới thiệu vai nam trong “Tru thiên lệnh”, để Thẩm Nhạn tự chọn.

Mặc dù lúc trước Tề Tĩnh đã nhận xét qua, nhưng xuất phát từ hiếu kỳ, Thẩm Nhạn vẫn vô thức nhìn vào nhân vật “Thuận Dương Hậu”.

Nhân vật này là vai nam phụ rất quan trọng, tuổi tác khá lớn, có thể thuộc giai đoạn thanh niên trưởng thành, mà chất giọng bên ban tổ chức yêu cầu là “trầm thấp hào hùng” – Thật ra chỉ cần đè giọng xuống, cảm giác già dặn phối hợp với độ dày của giọng nói là có thể đạt được, hắn cho rằng cái này không khó.

Vấn đề là ở chỗ lời giới thiệu bối cảnh nhân vật:

Thuận Dương Hậu: Bên ngoài là Hầu gia được thừa kế tước vị do lập quân công, thực tế là con riêng của Tiên đế.

Con riêng.

Khi ánh mắt hắn lướt qua, hai chữ này giống như kim nhọn giấu trong bông, bất ngờ đâm thẳng vào hai mắt hắn.


Bàn tay đang nắm chuột đột nhiên run rẩy như bị sét đánh, giật bắn mình, tựa như dư âm từ hai mươi năm trước bị người phụ nữ trong giấc mơ cầm thước kẻ đánh vào tay. Trong tiềm thức vẫn thấy đau rát khôn cùng.

—— Thẩm Nhạn, đừng nói chuyện, đừng lên tiếng.

—— Không có ai nghe, cũng sẽ không có ai tới.

Bên tai vẫn văng vẳng tiếng người nguyền rủa hắn, quẩn quanh không tan.

“Ưm…” Yết hầu hắn cứng lại, không tự chủ được mà phát sinh ra âm tiết đau đớn, cứ như cây vĩ và dây đàn đặt sai vị trí, tạo ra âm thanh chói tai, kéo theo trống rỗng đáng sợ.

Không xong rồi.

Không xong rồi, loại cảm giác như lúc phát bệnh trước đây lại xuất hiện.

Có lẽ do tối qua đã nằm mơ thấy ác mộng, ấn tượng còn khắc sâu, bởi vậy phản ứng sinh lí kịch liệt hơn trong tưởng tượng. Thẩm Nhạn vội vã nhắm mắt, kịp thời đè tay lên vị trí dây thanh quản, ngón tay giữ chặt hầu kết, vuốt ve lên xuống theo đường viền của yết hầu, qua mấy lần mới thoáng thấy cảm giác tê dại đã giảm xuống.

Sau đó, hắn ép buộc mình mở miệng ho khan, tránh cho bệnh trạng xuất hiện lần nữa.

“Khụ khụ…”

“Thẩm Nhạn?” Thấy hắn đột nhiên bị như vậy, Tề Tĩnh hoảng hốt, cứ tưởng hắn nuốt phải cái gì, vội vàng vỗ lưng cho hắn.

“Anh… không sao… Khụ khụ…” Thẩm Nhạn cau mày, cuối cùng cũng có thể nói ra một câu. Có những việc hắn không thể nói cho Tề Tĩnh, ít nhất là bây giờ chưa thể.

Tề Tĩnh nhìn theo tầm mắt hắn. Trong màn hình là giới thiệu về nhân vật Thuận Dương Hậu, hiển nhiên là Thẩm Nhạn đang xem về cái này. Thấy hắn lưu ý nhân vật này, Tề Tĩnh vừa vỗ lưng hắn, vừa than thở: “Anh vẫn còn nghĩ tới “Thuận Dương Hậu” sao? Chẳng phải em đã nói anh có thể tự do lựa chọn theo ý thích, không cần để ý tới em rồi mà?”

Thẩm Nhạn một mực cúi đầu điều chỉnh hô hấp, lúc này bỗng nhiên dừng lại, thấp giọng trả lời: “Không, tự bản thân anh muốn chọn vai này.”

Tề Tĩnh sửng sốt: “Vì sao?”

Thẩm Nhạn lộ ra một nụ cười khổ. “Vì anh muốn khắc phục một số thứ. Không phải vì cố ý muốn giúp em, mà vì muốn giúp chính bản thân anh.”

Trong liệu pháp mà hắn lựa chọn để điều trị chứng suy giảm ngôn ngữ, giai đoạn ban đầu là thông qua việc giao tiếp với người khác, dựa trên đối thoại và chữ viết để người bệnh có thể quen nói chuyện với người xa lạ. Giai đoạn tiếp theo thì chủ yếu nhằm vào nguyên nhân tạo thành bệnh — Ví dụ như một số từ mẫn cảm, khiến sức ảnh hưởng của chúng dần suy yếu cho tới khi hoàn toàn biến mất.

Trước đây khi phối âm, về cơ bản hắn đều nhận vai ông già hoặc vai phụ nào đó, thế nên không gặp phải chuyện phối một vai có hoàn cảnh giống với mình trong hiện thực.


Khi vai diễn và bản thân CV quá giống nhau, sẽ phát huy được hết tình cả nhân vật, đồng thời cũng tác động một lực tương phản vào nội tâm diễn viên.

Thẩm Nhạn chưa từng thử, trong quá khứ, hắn không có dũng khí để thử.

Nhưng Tề Tĩnh đã hứa sẽ nghe hắn nói, phải không?

Thẩm Nhạn hoảng hốt ngẩng đầu, nhìn về người đang không hiểu chuyện gì bên cạnh mình, trông thấy vẻ mặt lo lắng của anh, trán hắn giãn ra, nở nụ cười. Động tác của hắn thành kính như đến miếu cầu xin bùa hộ mệnh, trán nhẹ nhàng đặt lên cánh tay Tề Tĩnh, nhắm mắt lại, cầu khẩn từ đối phương một chút yên bình cho chính mình.

“Tề Tĩnh.”

“Cái gì?” Vì Thẩm Nhạn dựa vào tay, anh không dám cử động chút xíu nào, luôn cảm thấy bất kỳ động tác nào cũng sẽ phá hoạt thời khắc an bình và thiêng liêng này.

“Chỉ cần em ở đây, anh có thể tỉnh táo lại.” Người kia lẩm bẩm.

Tỉnh táo.

“Tỉnh táo” mà Thẩm Nhạn nói là chỉ cái gì, anh không biết. Anh cảm thấy hoang mang, cũng có chút lo lắng.

Trực giác của anh cho biết hôm nay Thẩm Nhạn rất khác thường, cụ thể là khác ở chỗ nào thì anh không nói lên được. Lời Thẩm Nhạn nói ra khiến anh càng tin vào điều này, nhưng không tài nào tìm hiểu sâu hơn. Anh biết đầu hoài nghi có phải do mình tạo áp lực quá lớn, đặc biệt là khi Thẩm Nhạn nói phải một mình dùng máy tính trong phòng sách, đóng cửa đọc thật kỳ “Tru thiên lệnh 5” để thấu hiểu nhân vật.

Lý do của Thẩm Nhạn là: Lúc đọc xong nguyên tác, hắn có thể quyết định chọn hai vai còn lại.

Nhưng Tề Tĩnh lại cho rằng hắn quá nghiêm túc đến mức khiến người ta bất an.

“Tru thiên lệnh 5” dài hơn năm trăm nghìn chữ, Thẩm Nhạn mà đọc xong chắc phải mất rất nhiều thời gian. Ngày Về nhỏ đang ngủ say trong phòng khách, Tề Tĩnh cứ đi đi lại lại trước cửa phòng sách, đi tới lần thứ ba mươi thì mới chấm dứt cái hoạt động vô vị này.

Anh một mình ngồi lẳng lặng trên sô pha phòng khách, lật mấy cuốn tạp chí dưới bàn trà, cơ bản đều là tuần san tin tức chính thức, mấy chuyện về cuộc sống gia đình, sức khỏe dưỡng sinh, thậm chí còn có tập san về học thuật nghành thú y.

Sau đó, Tề Tĩnh đứng lên, đi tới trước tủ gỗ để đồ trang trí, tỉ mỉ xem xét đằng sau tấm kính cửa tủ cất giữ thứ gì. Ngoại trừ một ít đồ gốm, ấm trà, ở vị trí giữa tủ còn bày một khung ảnh thông thường, trong hình là một ông cụ, tóc trắng xóa, khuôn mặt hiền lành phúc hậu, không khác lắm so với ấn tượng của Tề Tĩnh về chất giọng ông nội của Thẩm Nhạn — chỉ có thể dùng bốn chữ “tiên phong đạo cốt” để hình dung.

Vị này có phải là ông nội mà Thẩm Nhạn nhắc tới không?

Anh chưa từng nghe hắn nhắc tới người nhà của hắn, có lẽ có nguyên nhân gì đó không tiện nhắc tới chăng? Khi hai chữ “người nhà” xuất hiện trong đầu anh, cảm giác sao mà xa lạ quá vậy? Tề Tĩnh cười tự giễu, ngay cả anh còn không muốn đề cập tới đề tài này, làm sao có thể yêu cầu người khác trả lời.

Lấy lại bình tĩnh, anh định ngắm nhìn ông nội Thẩm Nhạn thêm, chợt phát hiện phía dưới khung hình còn đè một quyển album.


“Mau xem.” Tề Tĩnh tò mò nói với anh như vậy.

“Đừng xem.” Tề Tĩnh cẩn thận nói với anh như vậy.

Tề Tĩnh chần chừ không biết có nên xem hay không. Nhưng anh biết rõ sự chênh lệch giữ tò mò và cẩn thận, vì vậy anh quyết định chỉ xem một chút thôi, xem chút thôi rồi trả về chỗ cũ, hứa đấy.

Mình không kiềm nén được muốn nhìn thấy bộ dạng trước đây của Thẩm Nhạn – Lời như vậy, anh ngại ngùng không dám nói ra khỏi miệng.

Xác định trong phòng sách không có động tĩnh gì, anh nhìn lại, cẩn thận mở tủ ra, rón rén nhấc khung ảnh sang một bên, sau đó lấy cuốn album, lén lén lút lút trở lại số pha, tự nhủ với bản thân rằng “chỉ xem một chút thôi” rồi hít sâu một hơi, lật trang đầu.

Tất cả ảnh trong đó đều có hai người, Thẩm Nhạn và ông cụ kia.

Thẩm Nhạn là Thẩm Nhạn của rất nhiều năm về trước, trông có vẻ như mới vào trường cấp hai, tương đối nhỏ gầy, nhưng đường nét khuôn mặt thì vẫn vậy, dung mạo không có thay đổi gì lớn, chỉ là nét mặt lạnh nhạt hơn hiện tại, nhạt nhẽo hơn, đứng trước ống kính vẫn không cười, bộ dạng ngoan ngoãn thu mình lại, im lặng đứng.

Ông nội hắn chụp khá nhiều ảnh đặc tả, cười rất hiền hòa thân thiết.

Những tấm ảnh hai người chụp chung đều là ông mỉm cười đứng phía sau Thẩm Nhạn, hai tay hoặc là nhẹ nhàng ôm vai cháu mình, hoặc là trực tiếp nắm lấy tay hắn. Một già một trẻ khiến người ta cảm thấy vô cùng ấm áp, nếu như Thẩm Nhạn có thể cười nhiều một chút thì tốt hơn.

Tề Tĩnh nhịn không được tiếp tục lật trang mới.

Tuy rằng anh đã hứa chỉ xem một chút thôi, nhưng xem mỗi trang một chút thì vẫn là xem một chút mà, đúng không?

“Ông nội, cháu xin lỗi.” Đối tượng được xin lỗi là ông nội và ông nội của ông nội.

Điều khiến người ta kinh ngạc là bất kể lật bao nhiêu trang, Tề Tĩnh cũng không tìm thấy ảnh Thẩm Nhạn hồi nhỏ. Tuổi thơ của hắn giống như xuất hiện một lỗ hổng cực lớn, trong album này chí ít có thể thấy được từ thời học trung học trở lên, ảnh trước đó thì không có.

Hay là… Đây không phải quyển duy nhất, còn có mấy quyền nữa.

Nhưng không quan trọng.

Ảnh chụp đại biểu cho quá khứ của một người, mà người sống trước mắt mới là quan trọng nhất.

Tề Tĩnh lặng lẽ dùng đầu ngón tay vẽ gương mặt Thẩm Nhạn trong hình một đường vòng cung đại diện cho nụ cười, vẽ xong anh cũng bất giác bật cười. May mà anh gặp được Thẩm Nhạn khi hắn đã cách xa bức ảnh này, hắn sẽ cười với anh rất dịu dàng.

Khép lại cuốn album, đặt về chỗ cũ.

Thấy cửa phòng sách vẫn còn đóng chặt, Tề Tĩnh không muốn quấy rầy đối phương. Anh dự định thừa dịp này lên weibo một chút, trả lời mấy tin nhắn lại, thuận tiện đọc bài post trên diễn đàn, làm mới kho tin tức của mình.

Nào ngờ vừa mở weibo, bên phải liên tục nhảy ra thông báo khiến anh giật cả mình.

Hơn một ngàn người @ anh.


Xuất hiện con số @ kinh hoàng như vậy, có phải anh lại bị lôi lên spam weibo rồi hay không, cũng giống như lúc vạn người chờ mong phát kịch, anh làm CV bị tổ kịch @, sau đó tất cả người nghe đều làm theo. Ngạc nhiên qua đi, anh nhìn lướt qua mấy cái weibo gần nhất của mình, không có cái nào quá nổi tiếng, lại nghĩ lại về mấy kịch tham gia gần đây, ngoại trừ “Cạm bẫy” có thể phá kỷ lục được chia sẻ hơn một ngàn lần ra, các kịch khác tối đa chỉ trên năm trăm.

Vậy nên trên một ngàn người… Tuyệt đối là tai họa.

Tề Tĩnh hít sâu một hơi.

Lúc chuẩn bị tâm lý xong, anh mở nội dung @ ra xem cặn kẽ.

Trên thực tế, Tề Tĩnh còn ôm chút hy vọng, mong rằng mọi chuyện sẽ không như anh nghĩ, nhưng sự thật luôn tàn khốc. Khi anh thấy hơn một ngàn người @ weibo của mình, hai chữ “Tai họa” cứ đong đưa trước mắt, không tránh đi đâu được.

Lúc anh đọc rõ ràng nội dung weibo, anh nghĩ hai chữ “tai họa” này đã viết sẵn trên gáy mình rồi.

CV – Đồng Tước Đài:Ở gần chỗ tôi có một nhà hàng đêm rất tuyệt, bầu không khí tuyệt vời, hương vị cocktail rất ngon, hơn nữa đèn ở quầy bar mờ mờ, rất thích hợp để vụng trộm gặp nhau. Có phải rất giống một cảnh trong “Cạm bẫy” hay không? Lần sau cậu tới, tôi sẽ dẫn cậu đi, nhất định cậu sẽ thích. @CV – Chẳng hỏi ngày về.

Phía dưới weibo còn đăng một tấm hình, trong hình đúng là một nhà hàng đêm mà anh ta miêu tả.

Thiết kế của nhà hàng này rất sang trọng, phong cách nhà rất phù hợp với đèn và các đồ dùng khác. Đây là một nơi rất xa xỉ, tràn đầy tư tưởng của tầng lớp tri thức tiểu tư sản. Hoa lệ thì hoa lệ, nhưng vừa nhìn cũng biết chắc chắn nơi này đắt đỏ vô cùng, một phóng viên nho nhỏ của đài truyền hình như Tề Tĩnh e rằng không đủ sức.

Nhưng quả thật nó vô cùng thích hợp cho thế giới hai người.

Ngoài ra, trong hình còn chụp tay của một người đàn ông đang bưng ly cocktail. Tư thế cực kỳ tao nhã, tay cũng rất đẹp.

“Cứu… mạng…” Tề Tĩnh mất năm giây mới nói ra được hai chữ này. Âm cuối kéo dài, còn không ngừng vang vọng lại trong đầu.

Tai họa, tai họa cực lớn.

Ảnh chụp, quan hệ nam nam mờ ám, còn công khai @ đối tượng mờ ám với mình, đủ tất cả các yếu tố để kích động đám fan cuồng. Dưới tình huống có hơn ba vạn fan hâm mộ mà nói, một ngàn lượt chia sẻ quả thật rất bình thường… Mà một khi đã đạt tới một ngàn thì nó vẫn còn tiếp tục tăng lên.

“Chẳng hỏi ngày về” nổi tiếng là đại thần giả chết.

Nhưng dưới tình huống này, anh tuyệt đối không thể giả chết. Hậu quả của giả chết là cực kì nghiêm trọng.

Tề Tĩnh ngồi vững, dùng ngón tay gõ từng nhịp xuống mặt bàn, cứ như sẽ gõ tới khi kế sách hoàn hảo mọc ra từ bàn vậy.

Bàn không thể mọc ra cách giải quyết, vẫn là Tề Tĩnh đau khổ suy nghĩ mãi mới nghĩ ra được.

Mượn trí tuệ người xưa ban cho, trong ba mươi sáu kế có một kế tên là “đảo khách thành chủ”. Hôm nay anh cũng sẽ lấy tiến làm lùi, chủ động đổ hết dư luận sang một phương hướng không liên quan gì tới mình.

Vì vậy, anh nhấn nút Phát bên dưới weibo của Đồng Tước Đài, cố gắng vươn một ngón tay ra, lóc cóc gõ vài chữ, xác nhận, đăng.

CV – Chẳng hỏi ngày về:Về chuyện này, cậu thấy thế nào? @CV – Bún qua cầu.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.