Đọc truyện Trao Quyền Duy Nhất – Chương 38
Người của giới truyền thông luôn tôn thờ một câu nói, đó là phải rèn sắt khi còn nóng.
Một khi thời gian bị trì hoãn, độ nóng giảm xuống, một chuyên đề đáng giá tới mức nào cũng sẽ biến thành một đề tài rác.
Tề Tĩnh cũng không ngoại lệ.
Vừa thu dọn bát đũa xong, Tề Tĩnh không nói hai lời, kéo Thẩm Nhạn tới trước máy tính xách tay của mình, bảo hắn ngồi xuống: “Khi đăng kí chỉ cần điền số thẻ căn cước và ID tham gia, không cần bản ghi âm. Anh đăng kí trước đi, về việc chọn vai gì, ghi âm lúc nào có thể tính sau.”
Thẩm Nhạn nghe lời, ngồi trước máy tính, tay Tề Tĩnh vẫn đè lên bờ vai hắn, sợ hắn sẽ đột nhiên đứng dậy bỏ trốn.
Bộ dạng này khiến Thẩm Nhạn bật cười.
“Em đừng quá khẩn trương, nếu anh nói sẽ tham gia, anh sẽ không nuốt lời.” Hắn rất tự giác mở máy tính, hoàn toàn làm theo lời Tề Tĩnh.
“Em rất lo.” Tề Tĩnh lắc đầu, cười khổ nói, “Em còn lo hơn lúc chính mình đăng kí.”
Khi anh đăng kí, một lòng chỉ muốn phân thắng thua với Đồng Tước Đài đại thần, có lo mấy cũng là về hướng tích cực. Còn bây giờ, lo lắng của anh theo đúng nghĩa đen, khẩn trương về mặt tiêu cực, sợ rằng Thẩm Nhạn sẽ từ bỏ quyết định trong lòng, đánh mất cơ hội lần này.
Vậy nên thừa dịp thanh sắt này còn nóng, phải gõ thật nhanh…
Sau khi xem lướt qua, Tề Tĩnh mở trang web chính thức của “Tru thiên lệnh” từ trong lịch sử ra, nhấn vào hình ảnh màu vàng đại diện cho cuộc thi casting “Tru thiên lệnh 5” ở trang đầu, để Thẩm Nhạn đăng kí tài khoản tham gia.
Thẩm Nhạn ngoan ngoãn làm theo.
Nhập số căn cước công dân vào, sau đó cần điền “ID tham gia”.
Thẩm Nhạn vốn định gõ xuống ba chữ “Nhạn Bắc Hướng”, nhưng Tề Tĩnh lại giật mình, vội vã ngăn cản: “Chờ chút, trong cuộc thi này anh cứ dùng acc nhỏ để tham gia là được rồi.”
Anh nói như vậy là đã tính toán cả rồi.
Thứ nhất, bất kể trên hiện thực hay trong giới võng phối, Thẩm Nhạn đối nhân xử thế cực kì khiêm tốn. “Tru thiên lệnh” lại là cuộc thi được ngàn người theo dõi, độ thu hút cực cao, thậm chí có thể mang tới phiền toái không cần thiết cho “Nhạn Bắc Hướng”.
Thứ hai, dựa theo sự hiểu biết của anh về Thẩm Nhạn, nếu như muốn khắc phục chứng suy giảm ngôn ngữ, kích thích hắn một chút cũng không sao… Chẳng qua danh tiếng càng cao, chuẩn bị nhất định sẽ lăn tới cầu phối kịch, cầu chủ dịch, tò mò ầm ĩ một phen. Anh không muốn vì mục đích cá nhân của mình mà khiến Thẩm Nhạn phải gặp khó khăn.
Dù sao, đồng ý tham gia một cuộc thi trực tuyến trước hàng vạn người như vậy đã là điều không hề đơn giản đối với Thẩm Nhạn.
Tề Tĩnh tính xong, kiên trì với ý kiến ban đầu của mình, “Anh dùng ID khác để dự thi đi. Nhưng vậy sẽ thoải mái với anh hơn, áp lực không quá lớn.”
Thẩm Nhạn lặng im không nói, nhẹ nhàng nhấn nút xóa. Cho tới khi xóa hết ID, hắn mới cười nhạt với Tề Tĩnh: “Có phải cái tên “Nhạn Bắc Hướng” quá lạnh lẽo? Không may mắn?”
Người trong giới dường như cũng có ấn tượng cố hữu với ID này của hắn.
Chợt nhìn chữ “Bắc” kia, hắn bất giác nghĩ tới gió, tuyết, băng, sương, những sự vật liên quan tới mùa đông, hơn nữa hắn ít nói kiệm lời, không dễ giao tiếp, càng làm người ta thấy quạnh quẽ.
Tề Tĩnh khẽ “a” một tiếng, thốt rằng: “Chẳng lẽ Nhạn Bắc Hướng không phải có ý là mùa xuân đã tới sao?”
Đông tới, chim nhạn bay về phía nam.
Xuân sang, chim nhạn bay về phía bắc.
Chim nhạn là loài chim di trú theo mùa, bay về hướng bắc bởi vì nhiệt độ đã ấm áp trở lại, gió đông ngừng thôi, tuyết tan, hoa nở theo xuân về. Chẳng những không liên quan gì tới lạnh lẽo mà còn ngược lại.
Trước đây Tề Tĩnh không hề biết những điều này. Bởi một lần vô tình được giao nhiệm vụ tìm kiếm tư liệu về các loài chim muông cho kênh khoa giáo, anh mới đọc được thêm nhiều kiến thức. Lúc đó, suy nghĩ đầu tiên nảy ra trong đầu anh, chính là tên và thanh âm của hắn rất xứng đôi.
Có điều, không phải là cảm giác nóng bức lúc giữa xuân, mà là khí trời tươi mát khi xuân về, hòa tan từng chút từng chút sương tuyết phủ đầy. Tuyết tan thành nước, róc rách rót cảm tình ấm áp vào nội tâm.
Chim nhạn bay về phương bắc, xuân cũng tới.
Thẩm Nhạn hơi kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn sâu vào đôi mắt anh, trong con ngươi như có tia sáng, lẳng lặng chớp một cái.
Rồi mặt mày hắn giãn ra, để lộ một nụ cười cực kì phù hợp với cái tên này.
Đây không phải là lần đầu tiên Tề Tĩnh thấy hắn cười, nhưng lúc này dường như có chút gì đó khác biệt, tựa như phá vỡ một lớp băng mỏng, dòng nước mùa xuân tràn đầy, nhè nhẹ tràn đầy đáy lòng.
Tối hôm qua, Thẩm Nhạn nghỉ ngơi không tốt lắm, trông hắn có vẻ vô cùng mỏi mệt, nụ cười giữa lúc như vậy lại càng quý giá hơn.
Tề Tĩnh chỉ lo ngơ ngác ngắm, ngay cả phản ứng cũng quên.
Thẩm Nhạn thấy anh ngẩn ngơ, chỉ cười nhẹ, than thở dịu dàng: “Em là người đầu tiên nhận ra ý nghĩa này.”
Vốn tưởng rằng sẽ chẳng ai biết được, không người thấu hiểu, không ngờ người mà hắn khát vọng được thân thiết nhất lại nhận ra. Hắn chẳng cần phải dùng ngôn ngữ làm cầu nối, không cần cất lời, đối phương đã trở thành “thanh âm” của hắn, nói ra lời hắn muốn nói, làm điều hắn muốn làm. Những thứ này, hắn chưa bao giờ dám ước mong.
Hiện tại, không cần ước, chẳng cần mong, trước mặt hắn đã có một người như vậy làm bạn.
“Em đặt cho anh một ID khác đi.” Thẩm Nhạn khẽ mỉm cười, nhẹ giọng nhờ vả Tề Tĩnh. Hành động này của hắn còn mang theo chút tính xấu trẻ con, cứ như đang làm nũng, mặc dù bản thân hắn không ý thức được.
Tề Tĩnh cũng không để ý tới, một lòng đau khổ suy tư trước màn hình, lại quan sát Thẩm Nhạn trong chốc lát, bỗng nhiên nảy ra ý tưởng.
“Nhạn Bắc Hướng đại nhân, em sẽ đặt cho anh một nickname tuyệt diệu.” Anh híp mắt cười, đuôi mắt cong cong, giảo hoạt vô cùng. Tuyệt diệu, quả thật rất tuyệt diệu, anh không thể nào nghĩ ra ID khác hay hơn cái này.
—- Ba ba の mèo.
Để trông có vẻ mới lạ, dễ đánh lừa dư luận, anh còn cố ý dùng chữ の mà giới trẻ thích dùng, che giấu thân phận thật sự.
Bởi vì Nhạn Bắc Hướng là một người chính trực vô cùng, không thể nào có một cái ID như vậy.
Tề Tĩnh nín cười, gõ ra mấy chữ này trong khung “ID tham gia”, sau đó không nhịn nổi mà cười bò lăn trên mặt đất.
Thẩm Nhạn lặng lẽ nhìn cái tên mới này một lúc, bất đắc dĩ cười cười, thong dong nhấn nút đăng kí.
“Quả thật là một cái tên hay.”
“Phụt.” Tề Tĩnh vốn đã đứng lên, bị lời này của hắn chọc cho cười thêm một trần, lăn lại xuống đất.
“Nhưng thật ra em thích hợp với cái tên này hơn.” Thẩm Nhạn đứng dậy khỏi ghết, vươn tay kéo anh dậy, không quên nhắc nhở một câu. Tuy rằng hắn đã chữa trị cho rất nhiều mèo, nhưng cho tới nay chưa từng làm chủ nhân. Chính xác mà nói, Tề Tĩnh mới là một người nuôi mèo.
Hơn nữa, ba ba của mèo hẳn nên thực hiện nghĩa vụ gia trưởng của mình.
“Nếu vậy thì chúng ta tới bệnh viện thăm Ngày Về nhỏ một tý đi.” Tề Tĩnh lau khóe mắt, cười tới nước mắt lưng tròng, tâm tình vui sướng không gì sánh được. Hôm nay tất nhiên sẽ là một ngày nắng đẹp.
Quả nhiên bên ngoài trời trong vắt, ánh sáng đã lâu không thấy chiếu rọi trên mặt đường ấm áp.
Hôm qua Ngày Về lớn được ngủ ngon, Ngày Về nhỏ cũng không kém cạnh, ngửa bụng chổng bốn vó lên trời mà ngủ, hiển nhiên là thoải mái qua một đêm.
Nhìn thấy chủ nhân xuất hiện trước cửa lồng sắt, Ngày Về nhỏ hưng phấn kêu meo meo, lăn lộn đứng lên, cào cào móng vuốt vào khung lồng, dùng đệm thịt nhỏ cố gắng mò được tới tay Tề Tĩnh — Trông rất có khỏe khoắn, khác một trời một vực so với dáng vẻ đáng thương ở phòng khám tư nhân kia.
Cảm giác tội lỗi của Tề Tĩnh giảm xuống, túm lấy móng vuốt của nó, chơi đùa với nó.
Khi anh đùa vui ầm ĩ, Thẩm Nhạn thay áo blouse trắng, đeo bao tay, vào phòng xét nghiệm lấy mẫu cấy vi khuẩn của Ngày Về nhỏ trong tủ giữ nhiệt, đặt dưới kính hiển vi để kiểm tra tỉ mỉ. May mà không thấy chỗ nào khác thường, về cơ bản có thể loại trừ khả năng mắc dịch bệnh.
Hôm qua tiêm thuốc cũng đã thấy hiệu quả, nhiệt độ cơ thể khôi phục bình thường, không tái phát sốt.
“Hôm nay Ngày Về nhỏ có thể xuất viện.” Thẩm Nhạn làm kiểm tra lần cuối cho nó, đưa ra kết luận.
“Anh có chỗ nào có thể nhận giữ nó không?” Trong mắt Tè Tĩnh hiện ra một tia chần chừ.
Ngay từ đầu, anh chỉ định đem nó tới bệnh viện trị bệnh, sau đó sẽ đón về nhà trọ. Thẩm Nhạn chủ động để anh tới nhà hắn ở đã là hoàn toàn ngoài dự đoán. Khách đến chơi nhà mang theo mèo thì phải hỏi ý kiến chủ nhân. Dù sao Ngày Về nhỏ không giống với Ngày Về lớn, ăn uống vệ sinh không theo quy củ, trong nhà Thẩm Nhạn cũng không có sẵn ổ mèo, thức ăn cho mèo, cát mèo, thảm mèo, nhỡ đâu gây thêm phiền phức cho hắn thì không tốt chút nào.
Lúc này, Thẩm Nhạn nhẹ nhàng cười, cúi đầu cởi găng tay: “Lớn nhỏ anh đều nuôi.”
Thảo nào cơn sốt của Ngày Về nhỏ giảm nhanh như vậy, hóa ra do nó truyền bệnh cho anh rồi. Trên tay Tề Tĩnh ôm con mèo nhỏ, không thể xác định được rốt cuộc lỗ tai đã nóng cháy tới mức nào.
Mà nhóc con trong lòng vẫn không tim không phổi, mở đôi mắt tròn vo quan sát hai vị ba ba của nó. Móng vuốt mèo cong cong trong ngực một người, cứ như cào vào tâm khảm, sướng vô cùng.
May mắn là trong bệnh viện thú y có quầy bán đồ, chuyên bán các loại đồ dùng hằng ngày và thức ăn cho động vật, tiện cho những chủ nhân ra ngoài không mang theo.
Bọn họ chọn một cái ổ bằng vải bông nhỏ trong cửa hàng, dưới đáy ổ lót bọt biển thật dày, bốn phía bọc bằng đệm cứng, đủ cho Ngày Về nhỏ cuộn tròn người nghịch ngợm, bất kể dùng móng vuốt cào bao nhiêu lần cũng được. Trên đỉnh chóp của ổ được dựng bằng thanh sắt di động, nếu không muốn để nhóc con kia chạy tán loạn khắp nơi, có thể đậy lại, lúc cần thì mở ra.
Ngoài cái đó ra, Thẩm Nhạn còn chọn một ít sữa bột cho mèo con và chút lương khô, thêm vài loại thuốc và dụng cụ vệ sinh.
“Bác sĩ Thẩm, rốt cuộc anh cũng muốn nuôi mèo rồi sao?” Người bán hàng ở đây có vẻ giật mình. Thẩm Nhạn làm bác sĩ ở bệnh viện này lâu năm, nhưng đây là lần đầu tiên thấy hắn tự mình tới mua đồ.
“Ừ.” Thẩm Nhạn mỉm cười, gật đầu.
Khi Tề Tĩnh kịp nhận ra, Thẩm Nhạn đã thừa dịp anh sững người để tính tiền xong xuôi, còn khẽ đẩy anh một cái, ý bảo đi thôi. Tề Tĩnh hắng giọng, ôm Ngày Về nhỏ đi theo hắn.
Ngày Về nhỏ vô cùng hiếu kì với căn nhà mới của mình, có lẽ bởi vì trong nhà sắp xếp rất nhiều đồ đạc, chung quanh đều có thứ để mài móng, ánh mắt nóng lòng muốn được thử sức của nó khiến Tề Tĩnh cảm thấy đau đầu.
Thẩm Nhạn thì dày dặn kinh nghiệm hơn, dùng nước ấm để pha sữa bột, dằm nhỏ lương khô cho mèo rồi pha chung với sữa, quấy thành trạng thái sền sệt, đút cho bé con. Ngày Về nhỏ mới hai tháng tuổi, thể lực dư thừa, ăn no thì híp mắt buồn ngủ, cả người lười biếng ưỡn dài, nằm nghiêng trên đùi Thẩm Nhạn, bắt đầu ngủ nướng.
“Thừa dịp nó đang ngủ, anh cắt móng cho nó, tránh để nó cào em bị thương.” Xem ra Thẩm Nhạn chăm sóc cái dạ dày của nhóc con là có mục đích cả.
“Anh thật không hổ danh là ba ba của mèo.” Tề Tĩnh cảm thán, quả nhiên cái ID kia không sai tý nào. Anh bị thương ở tay, không thể giúp được gì, chỉ có thể ngồi bên cạnh xem, ngoan ngoãn ngắm nhìn mê mẩn.
Thẩm Nhạn vừa vuốt lông cho Ngày Về nhỏ, để nó mau chóng tiến vào mộng đẹp, vừa ngẩng đầu nhìn Ngày Về lớn: “Còn em thì sao?”
“Gì cơ?”
“Em dùng ID nào để dự thi?”
“Em dùng ID chính của mình, không dùng acc nhỏ.” Nguyên nhân tham gia cuộc thi của anh và Thẩm Nhạn khác nhau, anh không cần phải che giấu tung tích, còn cố gắng phải khiến cho mọi người biết anh là ai. Như vậy mới có ý nghĩa đấu tranh. “Lần này em dự thi để đấu một ván với Đồng Tước Đài đại thần, phá vỡ ấn tượng của fan anh ta về em.”
Những điều này đều là nội dung bàn bạc giữa anh và đám Cửu cô nương, Thẩm Nhạn không hề biết.
Nghe anh nói vậy, động tác của Thẩm Nhạn hơi ngừng lại.
“Đồng Tước Đài là…”
“Cháu của anh đấy.” Tề Tĩnh đột nhiên liên tưởng tới quan hệ giữa vai diễn của Đồng Tước Đài và hắn trong kịch “Cạm bẫy”, nhịn không được bật cười. Có vẻ như nhờ giọng ông nội của Nhạn Bắc Hướng mà hắn được lời rất nhiều, CV nào cũng phải làm cháu của hắn, dù có muốn hay không.
Hiểu ra được ý bóng gió trong lời của anh, Thẩm Nhạn bất đắc dĩ lắc đầu cười. Chờ tới khi Tề Tĩnh cười chán rồi, hắn mới tiếp tục nói: “Em nói muốn đấu với anh ta một ván là có ý gì?”
“Trong kỳ một của “Cạm bẫy”, khi em và anh ta đối kịch chính thức, anh ta và fan đã gây áp lực cho em, tuy rằng ngôn từ không có gì quá đáng, nhưng để phối hợp với anh ta, em không thể nào phát huy hết khả năng của mình. Cuối cùng khi phát kịch, đảng nguyên tác mắng em không ngóc đầu dậy nổi, cái này anh cũng biết mà.”
“Ừ, anh đã đọc post kịch.” Thẩm Nhạn gật đầu.
Nhưng phần ghi âm đối kịch kia, anh đâu có được nghe — Trong lòng Tề Tĩnh thầm nghĩ.
May mà hắn không nghe, nếu không toàn bộ lịch sử đen tối như lọ mực của anh đêm hôm đó sẽ bị hắn phát hiện ra.
“Thanh âm của anh ta khá hợp với vai Tiên Thiên.” Thẩm Nhạn trầm tư trong chốc lát, hồi tưởng lại phần biểu diễn của Đồng Tước Đài trong kỳ một “Cạm bẫy”. “Nhưng anh có cảm giác hơi bị lệch.”
Tề Tĩnh nghe Thẩm Nhạn đánh giá đại thần, vội hỏi: “Anh nói lệch tức là ý chỉ cách hiểu của anh ta về nhân vật sao?”
Thẩm Nhạn khẽ thở dài, “Đấy là cái thứ nhất. Cái thứ hai là nhiều chỗ thanh tuyến của anh ta quá mạnh mẽ, lực chú ý hoàn toàn bị giọng thật của chính anh ta thu hút, nghe lời thoại xong không còn nhớ được nội dung vở kịch nữa. Tổng thể diễn xuất không thay đổi quá nhiều, dẫn tới cảm giác vui mừng hờn giận của nhân vật không được biểu lộ rõ ràng, không có sự biến hóa.”
Ngón tay Tề Tĩnh vô thức động đậy, dường như muốn tìm một cái máy ghi âm vô hình trong không khí, thu lại lời của Thẩm Nhạn.
Quả nhiên anh thích nhất chính là loại nhận xét trúng tim đen như vậy.
“Nhạn Bắc Hướng đại nhân.” Tề Tĩnh cố ý gọi hắn, cười híp mắt. “Dựa theo ý kiến của anh, nếu em và anh ta cùng nhận một vai, phần thắng của em có lớn không?”
Dường như Thẩm Nhạn không ngờ được đấu một ván mà Tề Tĩnh nói là thế, hỏi: “Cuộc thi lần này, em và anh ta chọn cùng một vai sao?”
Tề Tĩnh lắc đầu: “Ban đầu em đã định chọn như vậy rồi. Nhưng trong số đó có một vai mà giọng em thật sự không đáp ứng được, đành bỏ qua. Nếu không thì ba vai đều giống nhau.”
Giọng của “Tần Thác” sáng sủa, anh có thể thử.
Vai “Xương Đế” yêu cầu diễn xuất cao, anh có thể đạt được.
Chất giọng của “Thuận Dương Hậu” rất dày, cần khí chất mạnh mẽ, anh thật sự không thể miễn cưỡng.
“Vai mà em không thể đáp ứng được yêu cầu chất giọng thế nào?” Lúc Tề Tĩnh xem lướt qua giới thiệu nhân vật, Thẩm Nhạn không đọc kỹ. Bởi vì khi đó, hắn hoàn toàn không nghĩ rằng mình sẽ đi thi.
“Đại khái là cần giọng trầm mạnh, có cảm giác mạnh mẽ.” Điều kiện này rất thích hợp với loại giọng trầm thấp của Đồng Tước Đài.
Thẩm Nhạn im lặng không lên tiếng, cúi đầu suy tư một lúc lâu.
Cuối cùng, hắn bỗng nhiên nhẹ nhàng nói: “Nếu như em thấy được, anh sẽ chọn nhân vật này, đấu với anh ta một ván thay em.”