Tranh Bá Thiên Hạ

Chương 1507: Người chưa tới, chiến cuộc đã mở


Đọc truyện Tranh Bá Thiên Hạ – Chương 1507: Người chưa tới, chiến cuộc đã mở

Tòa nhà Triệu phủ rất lớn, khắp nơi lộ ra vẻ huy hoàng từng có. Lúc trước Hoàng tộc Dương gia của Đại Tùy ban quyền lực và địa vị rất lớn cho các đại tướng trấn thủ địa phương. Chẳng hạn như Lý Viễn Sơn Tây Bắc, Mộc Quảng Lăng Đông Cương, La Diệu Ung Châu, và cha của Triệu Thiên Khuê. Hơn nữa những tướng trấn thủ một phương này còn có thêm một chức quan là Trung Thư Lệnh.

Triệu Thiên Khuê vốn không phải là người sẽ được nắm giữ gia tộc này. Nhưng thế sự vô thường, mấy cha con Triệu gia đều chết ở chiến trường Đông Cương, Triệu Thiên Khuê liền biến thành hy vọng cuối cùng của gia tộc.

Phương Giải coi trọng Triệu gia như vậy, đầu tiên là vì Triệu gia đã góp công vào trận chiến Đông Cương, một gia tộc đầy trung nghĩa như vậy, đáng để tôn kính. Thứ hai là vì danh dự của Triệu gia ở địa phương khá là tốt. Nhất là ở Giang Đô, Triệu gia có vị trí quan trọng trong lòng dân chúng.

Ngồi trong cái đình ở hậu hoa viên Triệu gia, Phương Giải nhìn thoáng qua Triệu Thiên Khuê, người thỉnh thoảng lại kéo chặt áo lại. Thiếu niên này không biết tu hành, thể cốt hơi yếu ớt. Mặc dù khí hậu ở Giang Đô không tính là rét lạnh, nhưng hiển nhiên y vẫn không chịu được gió lạnh luồn vào người.

Phương Giải từ chối Triệu Thiên Khuê làm đai lễ, vươn tay ngăn cản Triệu Thiên Khuê quỳ xuống.

– Ngươi không cần cảm ơn ta.

Phương Giải khẽ cười:

– Ta mặc kệ ngươi trưởng thành hay không, ngươi đã lên tới vị trí này, cần cố gắng hiểu nhiều chuyện hơn. Ta có thể giúp ngươi được bao lâu chứ? Một năm, hai năm hay ba năm? Nếu ngươi không lớn lên được, thì dù ta có giúp ngươi cả đời cũng vô ích. Ta muốn bảo vệ địa vị của Triệu gia ở Giang Đô, nhưng quan trọng nhất là ngươi phải tự cố gắng.

– Thần hiểu.

Triệu Thiên Khuê gật đầu mạnh.

– Ngươi không cần quá cảm kích ta. Ở địa vị của ta, nhiều chuyện ta làm không chỉ đơn giản là vì tình cảm.

Phương Giải nói:

– Ta bảo vệ ngươi như vậy, thứ nhất là vì cha ngươi, ông ấy là một người mà ta tôn kính. Thứ hai là bảo vệ ngươi và Triệu gia của ngươi thì mới có lợi cho ta. Ta phải trở về Trường An, sau khi trở về sẽ chỉnh đốn lại trật tự. Địa phương càng không thể loạn, ta cần một người đáng tin trông coi địa phương. Giang Đô có vai trò quan trọng, ta lưu lại cho ngươi binh mã, cũng cho ngươi quyền lực lớn nhất, ngươi chớ làm ta thất vọng.

Triệu Thiên Khuê vẫn chưa khôi phục lại kích động, Phương Giải đã thay hắn giải tỏa oán hận. Những kẻ từng nhục nhã Triệu gia, Phương Giải không bỏ qua kẻ nào. Cho nên Triệu Thiên Khuê thực sự tôn kính và sùng bái Phương Giải.

Y cảm thấy Phương Giải là người quyết đoán nhất, là người có khả năng thống trị cao nhất thế gian này.


Là thần tượng.

– Nếu ngươi làm tốt, về sau ta sẽ cho ngươi càng nhiều.

Phương Giải chậm rãi nói:

– Ta sẽ lưu lại vài người giúp ngươi, đều là những người có kinh nghiệm phong phú. Bọn họ sẽ dốc toàn lực dạy dỗ ngươi. Ta không sợ nói thật cho ngươi biết, ta muốn khống chế thiên hạ này, nhất định phải bồi dưỡng những người trung thành với ta, nhất là những người trẻ tuổi. Người già thường tính toán cho bản thân, nên không thể chấp hành mệnh lệnh của ta một cách toàn tâm toàn ý được. Tính ta thích ngay thẳng, thưởng phạt phân minh. Ngươi làm tốt, ta sẽ không keo kiệt ban thưởng. Ngươi làm khống tốt, ta sẽ không bỏ qua.

– Vương gia!

Triệu Thiên Khuê quỳ xuống nói:

– Triệu Thiên Khuê thề với trời, cuộc đời này chính là một trung khuyển của Vương gia. Vương gia chỉ tay tới đâu, thần liền lao tới đó. Nếu có một ngày thần phụ sự kỳ vọng của Vương gia, thần liền bị thiên lôi đánh chết!

– Đứng dậy đi.

Phương Giải cười nói:

– Ta nói những lời này là vì ta cảm thấy ngươi đáng để tin tưởng. Tình cảnh của ngươi giống với ta. Phụ thân của ngươi chết trận ở Đông Cương, trong nhà đã không có ai chống lưng, cho nên những lão già kia bắt đầu ức hiếp ngươi, bởi vì bọn họ cảm thấy ngươi nhỏ tuổi, dễ bắt nạt. Mà ta cũng đang đối mặt với khó khăn như vậy. Sau khi trở lại Trường An, ta cũng phải đối mặt với một đám lão già muốn bắt nạt ta. Ngươi và ta có chỗ giống nhau, cho nên ta có thể hiểu được ngươi và muốn giúp ngươi. Chúng ta luôn gặp phải những kẻ ngáng đường, cần chúng ta phải phá vỡ gông cùm xiềng xích.

– Cùng nhau cố gắng.

Phương Giải vỗ vai Triệu Thiên Khuê:

– Ta ở Trường An đối phó với những lão già khinh thường ta kia, ngươi ở Giang Đô đối phó với những lão già khinh thường ngươi. Để cho người đời nhìn thấy, kẻ cười cuối cùng là ai.

Triệu Thiên Khuê bị lời của Phương Giải làm cho nhiệt huyết sôi trào, càng cảm thấy tình cảnh của mình và Phương Giải thật tương tự, trong lòng bỗng nhiên sinh ra cảm giác thân cận. Lúc này trong đầu y, Phương Giải không chỉ là một người có ơn lớn với Triệu gia, mà còn như một người anh trai cả.


– Thần sẽ cố gắng để không còn là kẻ yếu đuối.

Triệu Thiên Khuê nghiêm túc nói:

– Thần muốn mọi người nhìn thần với cặp mắt khác.

– Ừ!

Phương Giải cười cười:

– Ta giao một khu vực rộng lớn cho ngươi, chính là vì nhìn ra tiềm lực của ngươi. Làm việc cho tốt, Triệu gia phục hưng hay không là nhờ ngươi.

Hôm rời khỏi Giang Đô là một ngày nắng đẹp.

Phương Giải đứng ở cửa thành phất phất tay rồi đi lên xe ngựa.

Triệu Thiên Khuê quỳ ở cửa thành, dập đầu mấy cái. Y quỳ, những người phía sau bất kể là thật tâm hay là giả ý, thì tất cả đều quỳ xuống theo. Hắc Kỳ Quân nhận được tiếp tế từ Giang Đô xong, chia làm hai đường hành quân. Phương Giải dẫn theo bảy, tám vạn tinh nhuệ, theo thuyền lớn của thủy sư đi Trường Giang. Đám người Gia Cát Vô Ngần, Lục Phong Hầu dẫn theo đội còn lại đi đường bộ trở về Trường An.

Đứng ở đầu thuyền lớn, Phương Giải phân phó:

– Lúc tới thành Diễm Dương thì nghỉ một ngày.

Người phía dưới lập tức ghi nhớ.


Ở Giang Nam, nơi quan trọng nhất không nơi nào bằng Giang Đô. Mà ở các địa phương nằm phía đông Trường An, nơi quan trọng nhất là thành Diễm Dương. Thành Diễm Dương cách Kinh Kỳ Đạo chừng 1900 dặm, lúc trước từng là Đông đô của nước Trịnh. Sau khi Đại Tùy lập quốc, tuy hủy bỏ địa vị đông đô của thành Diễm Dương, nhưng vẫn rất quan tâm tới nơi này.

Lúc trước Cao Khai Thái đàm phán với Phương Giải, nơi mà ông ta muốn nhất chính là thành Diễm Dương. Thứ nhất, nơi này có kho lúa lớn. Thứ hai, thành trì nơi này được xây dựng rắn chắc. Thứ ba, trong vòng ngàn dặm bên ngoài thành Diễm Dương đều là đồng ruộng phì nhiêu.

Chỉ cần chiếm được nơi này, chẳng khác nào có một căn cơ vững chắc.

Ngô Nhất Đạo nghe Phương Giải nói muốn dừng lại ở thành Diễm Dương một ngày, kỳ thực đã hiểu ý của hắn. Phương Giải dừng lại ở Giang Đô, bồi dưỡng Triệu Thiên Khuê, là vì muốn ổn định địa phương. Mấy địa phương quan trọng này không loạn, Phương Giải có thể yên tâm giải quyết chuyện ở Trường An.

Hơn nữa nếu những người đó muốn làm loạn sự thống trị của Phương Giải, thì khẳng định có bố trí ở những địa phương quan trọng. Hành trình trở về này, Phương Giải đồng thời muốn tẩy rửa những an bài của đám người kia.

Đương nhiên, làm vậy không khác nào tuyên chiến.

Chuyện ở thành Giang Đô không khác nào là một tín hiệu, sẽ rất nhanh truyền về Trường An. Những kẻ đó không phải người ngu, có thể phân tích được Phương Giải đang nhổ những cái đinh cắm ở các địa phương quan trọng. Đúng vậy, Phương Giải không nhìn thấy những cái đinh đó là cái gì, cắm ở nơi nào, nhưng Phương Giải rửa sạch các địa phương có thể cắm đinh, vậy thì cái đinh tất nhiên khó trốn thoát.

– Làm vậy đám người đó sẽ đẩy nhanh kế hoạch.

Ngô Nhất Đạo đứng ở bên cạnh Phương Giải, nhẹ giọng nói.

– Kỳ thực trận chiến này đã bắt đầu từ khi ta rời khỏi Đông Cương.

Phương Giải cười cười:

– Lúc trước ta đã nói, bọn chúng ở trong tối, ta ở ngoài sáng, cho nên ta khá là bị động. Ta không biết bọn chúng an bài như thế nào, cho nên không thể thăm dò được. Chỉ cần thăm dò, có lẽ lại vô tình mắc vào bẫy của bọn chúng. Ta cần thay đổi biện pháp đối phó. Nếu ta không đi theo sắp xếp của bọn chúng, vậy thì ta liền quấy rầy sắp xếp của bọn chúng, làm cho bọn chúng loạn một chút, vậy thì ta sẽ bớt bị động hơn.

Ngô Nhất Đạo trầm mặc một lúc rồi nói:

– Thời gian qua ta một mực suy nghĩ, rốt cuộc là ai là người đứng đầu hô hào? Tuy ta biết là không nên nghĩ như vậy, nhưng ta vẫn cảm thấy người này hẳn là người của Hắc Kỳ Quân.

– Từ đâu đưa ra kết luận đó?

Phương Giải hỏi.


Ngô Nhất Đạo tìm từ rồi nói:

– Kẻ địch quen núp trong bóng tối tính toán hết thảy. Cho nên ta nghĩ, bọn chúng sẽ không tự mình xuất hiện. Giống như thư viện Thông Cổ lúc trước, những kẻ quan trọng trong thư viện đều đứng phía sau màn, lựa chọn một người ngoài hoặc là một người trong gia tộc làm kẻ phát ngôn. Nhưng tình hình hiện tại không giống lúc trước. Hiện tại về cơ bản Chủ Công đã định ra đại thế rồi, những kẻ địch kia dù muốn thay đổi, thì cũng chỉ thay đổi được một phần của đại thế.

– Bọn chúng không có khả năng dùng hết quân bài để đẩy ngã toàn bộ Hắc Kỳ Quân.

Ngô Nhất Đạo nói:

– Nếu làm vậy thì mất rất nhiều thời gian. Bọn chúng không đợi được, cũng không nắm chắc đánh thắng Hắc Kỳ Quân. Lực lượng mà bọn chúng nắm giữ có thể là của cải và nhân lực, nhưng của cải và nhân lực không có nghĩa là một đội quân vô địch. Bọn chúng hẳn là rất e ngại Hắc Kỳ Quân.

– Nếu là thần, thần sẽ thay đổi dần dần trong cơ cấu của Hắc Kỳ Quân, chứ không phải là âm thầm phát triển thế lực rồi chống lại Hắc Kỳ Quân. Mà để làm được điều này, đầu tiên phải diệt trừ Chủ Công. Sau đó bọn chúng thông qua cái người có địa vị cao mà bọn chúng lựa chọn để nắm giữ Hắc Kỳ Quân. Tiêu diệt một đội quân hùng mạnh là việc quá khó khăn, nhưng nắm trong tay một đội quân hùng mạnh hiển nhiên là dễ dàng và có lợi hơn.

Ông ta nói:

– Cho nên thần hoài nghi, kẻ đứng cao nhất hô hào, vốn là người trong Hắc Kỳ Quân. Chỉ có người như vậy mới có thể phục chúng, người như vậy mới có thể bảo đảm Hắc Kỳ Quân không chống trả mãnh liệt. Tuy nhiên những người có khả năng đó trong Hắc Kỳ Quân đều do một tay Chủ Công cân nhắc lên…Vì vậy thần không nghĩ ra được là ai.

Phương Giải gật đầu:

– Ta cũng biết đó là khả năng duy nhất. Nhưng muốn biết là ai thật là khó khăn, đây cũng là chỗ cao minh của kẻ địch. Bọn chúng biết ta không thể điều tra tất cả tướng lĩnh được, làm vậy sẽ khiến lòng người bàng hoàng. Một khi ta nghi ngờ mà điều tra mọi người, vậy thì kẻ địch sẽ càng cao hứng.

Ngô Nhất Đạo cau mày, cảm thấy đây đúng là một chuyện khó giải quyết.

– Đành phải chờ đợi thôi.

Phương Giải nhìn thuyền lớn phá sóng mà đi, nghiêm nghị nói:

– Ta để lại đám người Trần Hiếu Nho ở Trường An, hy vọng bọn họ có thể điều tra ra mấy thứ gì đó. Nếu đám người Trần Hiếu Nho không tra ra được, vậy thì ta đành phải dùng tới biện pháp mà ta không muốn dùng rồi.

Ngô Nhất Đạo lập tức hiểu ra, lúc trước Phương Giải từng nói là sẽ phân công các tướng lĩnh quan trọng của Hắc Kỳ Quân tới các địa phương nhậm chức. Đây vốn là chuyện đáng sợ, bất kỳ một triều đại nào thay đổi, tân Hoàng Đế đều nghĩ biện pháp thu hồi quyền lực của các trọng thần. Phương Giải lại khiến các trọng thần mang binh tới địa phương trấn thủ, chẳng phải là bất đắc dĩ sao? Chỉ cần tách bọn họ ra, khiến bọn họ tới các địa phương, Phương Giải xuống tay mới dễ dàng hơn.

Ngô Nhất Đạo nhìn Phương Giải, cảm thấy hắn thật vất vả.

Người thanh niên này, phải suy tính quá nhiều….


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.