Tranh Bá Thiên Hạ

Chương 1506: Tính sổ


Đọc truyện Tranh Bá Thiên Hạ – Chương 1506: Tính sổ

Giang Đô

Triệu phủ

Phòng khách Triệu phủ rất lớn nhưng vẫn ngồi kín người. Sáng sớm hôm nay, những người có địa vị cao trong thành Giang Đô đều được Phương Giải mời tới Triệu phủ nghị sự. Hôm qua Phương Giải tới liền ở trong Triệu phủ nghỉ ngơi không gặp một ai, thâm chí ngay cả buổi tối những người trong Giang Đô tổ chức bữa tiệc ở Phượng Cư hắn cũng không tham gia.

Có tin tức nói rằng đêm qua tiểu công gia Triệu Thiên Khuê của Triệu phủ đã ở trong phòng Phương Giải khá lâu, nghe nói Triệu Thiên Khuê còn tự mình mang nước ấm tới, giống như hầu hạ một vị bề trên, rất có cấp bậc lễ nghĩa. Hai người nói chuyện với nhau thật lâu, còn nói cái gì thì không ai biết.

Thủ hạ của Phương Giải đứng đầy ở Triệu phủ cho nên các thế lực ngầm khác không nhận được nhiều tin tức.

– Đêm qua Tử Hiếu đã nói chuyện với ta thật lâu.

Phương Giải ngồi ở vị trí đầu thưởng thực trà, khá là tự tại. Thấy bộ dáng này của hắn, những người vội vàng chạy tới đều thả lỏng. Hiện tại Phương Giải binh hùng tướng mãnh, mang theo dư uy của Đông Cương mà tới, ai ai trong Hắc Kỳ Quân cũng dày đặc sát khí khiến người ta hít thở không thông.

Phương Giải có vẻ khá thơi thả, nụ cười đầy hòa ái.

Tử Hiếu, là tên tự của Triệu Thiên Khuê.

– Đêm qua hắn nói mình còn nhỏ tuổi, kinh nghiệm lý lịch không đủ, lịch duyệt chưa nhiều, khó có thể đảm nhiệm trọng trách. Hắn nói các chú bác trong thành Giang Đô rất chiếu cố hắn. Lúc Triệu gia chiến đấu đẫm máu ở Đông Cương, ít nhiều có các vị ở đằng sau chống lưng, bằng không với mẹ góa con côi của Triệu gia khó mà quản lý cả cái nhà này.

– Ta rất khâm phục Triệu lệnh công. Còn nhớ lúc tiền triều Đại Trịnh, Mông Nguyên xâm phạm phía tây, Đại tướng quân Đại Trịnh là Triệu Tuệ Thành dẫn theo ba vạn tướng sĩ ngàn dặm xuất chinh, giao chiến với người Mông Nguyên. Trận chiến ấy, Triệu Tuệ Thành và ba đứa con trai của ông ấy cùng mười mấy người của Triệu gia chết trận trên sa trường. Mặc dù bại, nhưng đã đả kích khí thế của người Mông Nguyên. Trận chiến ấy đủ để ghi vào sử sách…Nhưng ta nghĩ, chiến tích của Triệu lệnh công ở Đông Cương, so với Triệu Tuệ Thành của Đại Trịnh, chỉ hơn chứ không kém.

– Vương gia nói rất đúng!

Đám người vội vàng gật đầu tỏ vẻ đồng ý.

Thôi Hiểu An ngồi ở đầu cười nói:

– Trận chiến Đông Cương, trên có Vương gia bày mưu tính kế, dưới có những người như Triệu lệnh công chiến đấu quên mình, đám man di ở vùng đất bé nhỏ kia tất nhiên không thể xâm phạm được. Có Vương gia hiệu lệnh, Hắc Kỳ Quân thế không thể chống đỡ.

– Ủa?

Phương Giải nhìn y:

– Theo lời người nói, người nước ngoài chỉ là mối họa nhỏ nhoi?

Thôi Hiểu An biết mình nói sai, vội vàng lắc đầu:


– Không, không, chẳng qua là thần cảm thấy cho dù kẻ địch có mạnh mẽ hung hãn hơn nữa, thì chúng ta chỉ cần cao thấp một lần, chắc chắn sẽ dành được chiến thắng.

– Nói rất hay.

Phương Giải giống như không để ý cho lắm, cười nói:

– Tuy nhiên vừa rồi ngươi nói có chút không đúng. Triệu lệnh công đã chiến đấu quên mình hơn một năm, chiến công của ông ấy không liên quan gì tới ta. Tuy nhiên nếu không có Triệu lệnh công ổn định cục diện, thì ta đã không đánh bại người nước ngoài nhanh như vậy.

– Cho nên công lao của các ngươi cũng không nhỏ.

Phương Giải nói:

– Tử Hiếu nói, hắn tuổi nhỏ, ăn nói vụng về, không giỏi giao tiếp, trong lòng có cảm kích nhưng không biết nói ra thành lời. Cho nên vừa mới sáng sớm ta liền triệu tập các ngươi tới đây, chính là muốn nói thay cho Tử Hiếu. Lúc Triệu gia chiến đấu ở tiền tuyến, những gì các vị làm ở nhà, người của Triệu gia không dám quên.

Phương Giải nhìn về phía Triệu Thiên Khuê:

– Đúng ý này chứ?

Triệu Thiên Khuê gật đầu:

– Vâng!

Phương Giải ừ một tiếng, chỉ vào Thôi Hiểu An:

– Ta nghe nói, lúc Triệu lệnh công đông chinh, Thôi đại nhân xuất lực lớn nhất, quyên góp gần 10 vạn lượng bạc làm quân tư. Cao nghĩa như vậy, khiến người người khâm phục. Lúc về ta sẽ kiểm tra lại, nếu là thật, ta sẽ thỉnh tấu mời triều đình khen ngợi Thôi đại nhân.

Nghe hắn nói vậy, sắc mặt của Thôi Hiể An liền trắng bệch.

Lấy đâu ra chuyện quyên 10 vạn lượng bạc?

Lúc cha của Triệu Thiên Khuê xuất chinh, quả thực cưỡng ép đám người bọn họ quyên một ít lương thực, đó là vì lương thực cần thiết cho 10 vạn đại quân là quá lớn. Tồn kho của Giang Đô căn bản không chi trả nổi. Quyên góp số lương thực đó đã khiến bọn họ đau lòng, làm gì có chuyên quyên thêm 10 vạn lượng bạc?

HƠn nữa, đối với một gia tộc như gia tộc của Thôi Hiểu An, cho dù bán hết tài sản thì cũng chỉ tới con số đó mà thôi. Nhìn khắp Trung Nguyên, cho dù là các danh môn vọng tộc, cũng không có vài nhà có thể lập tức lấy ra 10 vạn lượng bạc ròng. Có ai lưu trữ nhiều bạc như vậy trong nhà làm gì? Cho dù là thế gia chân chính, kiếm 10 vạn lượng bạc cũng không phải là chuyện ngày một ngày hai.

Mà để làm quân tư, yêu cầu nhất định phải là bạc ròng.

Không được dùng ngân phiếu.


– Cái này…là việc thần phải làm, phải làm.

Thôi Hiểu An vội vàng nói.

Sắc mặt của y trắng bệch, trên trán lấm tấm mồ hôi. Hiện tại y rốt cuộc hiểu được, một chiêu tiếu lý tàng đao này đáng sợ cỡ nào. Phương Giải đâu phải ca ngợi gì chứ, rõ ràng là vơ vét tài sản. 10 vạn lượng bạc, y tìm đâu ra 10 vạn lượng bạc? Còn nói kiểm tra lại sổ sách, căn bản không có chuyện như vậy, lấy đâu ra sổ sách.

– Sẽ không khiến ngươi thua lỗ.

Phương Giải cười nói:

– Nhà ngươi quyên tiền bạc giúp đỡ đại quân, đây là việc trung nghĩa. Nhưng quốc nạn là quốc nạn, ngươi xuất lực, triều đình không thể làm bộ như không biết. Tử Hiếu nói rằng là Triệu lệnh công viết giấy vay nợ ngươi phải không? Lúc về ngươi mang giấy vay nợ tới đây, ta phái người kiểm tra, rồi sẽ rút tiền từ quốc khố trả lại cho ngươi.

– Không cần, không cần!

Thôi Hiểu An sao có thể ngồi yên được nữa, đứng dậy không ngừng xua tay:

– Số bạc này là thần tự nguyện quyên góp, không dám yêu cầu triều đình trả lại. Không dám a…giấy vay nợ….giấy vay nợ thần đã xé từ lâu, bởi vì thần chưa từng nghĩ lấy lại số bạc kia.

– À…

Phương Giải thở dài:

– Giấy vay nợ sao có thể xé đi được. Ngươi xé rồi thì tính toán kiểu gì?

– Có thể tính, có thể tính.

Thôi Hiểu An giật giật khóe miệng, sau lưng đã ướt đẫm mồ hôi.

– Khoản tiền kia vẫn có ghi lại rõ ràng, thần sẽ trở về kiểm tra…Tuy nhiên do đã lâu, cho nên có một vài chi tiết hơi lệch.

Y lấy một khăn tay lau mồ hôi, vừa lau vừa hỏi thử Phương Giải.

– Chuyện lớn quốc gia, đại nghĩa dân tộc, sao có thể lệch được.

Phương Giải khoát tay:


– Tử Hiếu, ngươi phái người đi kiểm tra lại sổ sách với Thôi đại nhân. Nếu thiếu người ta chỗ nào, ngươi không được giả vờ hồ đồ. Người ta quyên góp số bạc lớn như vậy, thiếu một đồng chính là cô phụ tâm ý của người ta, ta tuyệt đối không đáp ứng.

– Thần hiểu!

Triệu Thiên Khuê cúi người nói:

– Thần sẽ phái người phối hợp với Thôi đại nhân kiểm tra lại sổ sách một cách cẩn thận.

Phương Giải cười càng thêm ôn hòa, uống một ngụm trà rồi tiếp tục nói:

– Ta nghe nói, tất cả mọi người ở đây đều quyên góp tiền bạc, lương thực. Có người nghèo khó, không có tiền hay lương thực để góp, liền dùng đất đai quyên góp có phải không? Chỉ là ta không biết, quyên góp đất đai là như thế nào?

Hắn nhìn về phía Trương Mãn, người ngồi bên cạnh Thôi Hiểu An. Người này thừa dịp Triệu gia suy sụp, cưỡng ép chiếm mấy trăm mẫu đất ở bên ngoài thành của Triệu gia. Triệu gia thiếu tiền bạc, khó khăn duy trì cuộc sống, y tìm tới tận cửa nói rằng muốn mua mảnh đất kia. Đó vốn là ruộng đất do triều đình ban cho Triệu gia, dựa theo quy củ là không thể mua bán. Nhưng Triệu gia không làm gì được, đành phải đáp ứng.

Nhưng tới hiện tại, dù đã mua mảnh đất kia, nhưng Trương Mãn không trả cho Triệu gia một đồng bạc nào.

Trương Mãn há miệng muốn nói chuyện thì thấy Phương Giải vỗ trán:

– Ngươi xem, trí nhớ của ta thật kém. Đêm qua Tử Hiếu đã nói qua, lúc ấy lệnh công xuất chinh, thiếu thốn quân tư, phụ lão trong thành Giang Đô tranh nhau quyên góp. Tử Hiếu nói, Trương đại nhân là một vị quan tốt thanh liêm, trong khoảng thời gian ngắn không lấy ra được tiền bạc, lòng nóng như lửa đốt, cho nên bất đắc dĩ bán mấy trăm mẫu ruộng đất của nhà mình ở ngoài thành, đổi bạc quyền góp làm quân tư.

– Tuy triều đình cấm mua bán ruộng đất, nhưng quốc gia gặp đại nạn, một việc nhỏ như vậy ta tất nhiên sẽ không truy cứu. Trương đại nhân có tâm ý như vậy, lòng ta rất an ủi. Tử Hiếu còn nói, Trương đại nhân là một người tốt, nói rằng có một vị phú thương, nghe nói Trương đại nhân muốn bán đất, lập tức tìm tới dùng giá gấp ba mua lại, coi như dùng phương thức khác xuất lực vì quốc gia.

Hắn cười tủm tỉm nhìn Trương Mãn:

– Có việc này không?

Trương Mãn nuốt nước bọt, căn bản không dám nói lời nào. Y không dám nói không có, cũng không dám nói có.

– Đất đai vẫn phải lưu lại, vị thương nhân kia cần gì đi con đường vòng như vậy để xuất lực cho quốc gia, cứ tới thẳng chỗ lệnh công là được, lệnh công hẳn là sẽ rất vui vẻ.

Phương Giải cười nói:

– Tuy nhiên nếu đã bán rồi, thì việc này không truy cứu nữa. Nhưng dù sao mua bán đất đai đã vi phạm vào quốc pháp. Tí nữa ta sẽ phái người ghi lại tỉ mỉ chuyện này vào trong hồ sơ. Yên tâm, chỉ là báo cáo qua cho triều đình mà thôi. Có ta ở đây, sẽ không ai gây khó dễ cho Trương đại nhân.

Trương Mãn run rẩy cả người, không chống đỡ được liền ngã xuống đất, không còn khí lực để đứng dậy.

– Xem ngươi kìa, đâu cần kích động như vậy?

Phương Giải khoát tay:


– Tới đỡ Trương đại nhân dậy về nhà nghỉ ngơi. Liêu Sinh, sáng sớm ngày mai ngươi dẫn theo Kiêu Kỵ Giáo tới quý phủ của Trương đại nhân kiểm tra lại việc này rồi ghi chép lại.

Liêu Sinh đứng bên cạnh vội vàng cúi đầu nói:

– Thần lĩnh mệnh.

Phương Giải ừ một tiếng, liếc nhìn mọi người:

– Các vị tự mình nói ra đi, đỡ cho cô phải điểm danh từng người một. Cô đi đường xa cũng đã mệt mỏi rồi, trí nhớ không được tốt lắm, không nhớ rõ ràng những gì Tử Hiếu nói tối hôm qua. Các vị đã xuất lực như thế nào, đều nói ra cho cô nghe một chút. Chuyện tốt như vậy, cô nghe mà trong lòng phấn chấn.

Một người ngồi gần cuối đứng dậy, lắp bắp nói:

– Thần có gia cảnh bần hàn, lúc ấy chỉ xuất chút lực, chưa từng góp một đồng bạc nào, trong lòng thần rất hổ thẹn.

– Vậy à?

Phương Giải hừ một tiếng, nhìn về phía y:

– Quốc nạn hàng đầu, thất phu hữu trách. Ngươi đang mặc quan phục Ngũ Phẩm, chắc bổng lộc cũng không ít. Ngươi nói ngươi chỉ xuất lực, không chi một đồng tiền nào? Cô không tin ngay cả một đồng tiền ngươi cũng không lấy ra được.

– Liêu Sinh!

Phương Giải chỉ vào người nọ, phân phó:

– Lôi cái kẻ trong lòng không có quốc gia kia ra ngoài, cô không muốn trông thấy một kẻ như vậy. Quyên góp cho quân đội, chẳng phân biệt nhiều hay ít, chỉ cần tâm ý là được. Một đồng tiền cũng không quyên, đó là do lòng dạ không có hai chữ ‘trung nghĩa’. Đi kiểm tra xem, nếu nhà y thực sự nghèo khó như lời y nói, thì cô nguyện ý xin lỗi y.

– Tuân lệnh!

Liêu Sinh lập tức tiến lên, dẫn theo vài Kiêu Kỵ Giáo như lang như hổ lôi cái kẻ tự cho là thông minh kia ra ngoài. Lúc bị lôi tới cửa người kia mới hoảng hồn, không ngừng kêu rên.

– Ài.

Phương Giải thở dài:

– Thực khiến người ta tâm hàn.

Hắn đứng dậy nói:

– Lục Phong Hầu, lưu một vạn hai nghìn binh mã trong quân của ngươi, chọn một tướng lĩnh đắc lực đóng ở Giang Đô, thuận tiện giúp đỡ Tử Hiếu ổn định địa phương, chỉnh đốn trị an. Nghe nói Triệu lệnh công hy sinh vì nước, vùng Giang Đô này liền không yên ổn. Mang giấy bút cho những người kia, bảo bọn họ tự khai báo, sau khi xem xong, cô sẽ trích tiền từ quốc khố trả lại cho bọn họ.

Nói xong câu đó, Phương Giải xoay người rời đi.

Lưu lại một đám người sợ tới choáng váng, ngơ ngác nhìn nhau.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.