Trong lúc Lâu Dự nói chuyện với
Tuyên Bình hầu, Loan Loan đứng bên cạnh không có việc gì để làm, ánh mắt bị một quầy trò chơi bắn tên cách đó không xa thu hút nên tò mò chạy
tới ngồi xuống xem, mặt mày hớn hở.
Đây là một trò chơi bắn tên rất đơn giản, cứ cách ba mét lại có một tấm
bia gỗ, chính giữa vẽ một vòng tròn to làm hồng tâm. Dựa theo khoảng
cách gần xa, bên cạnh bia đặt các loại trâm cài, vòng ngọc, đao gỗ, kiếm gỗ, búp bê, kẹo bánh làm phần thưởng tương ứng.
Trò chơi này vừa có thể thỏa mãn ước mơ múa đao giương cung của lũ trẻ,
vừa có thể giành được phần thưởng nên đám trẻ tụ tập rất đông. Những cậu bé ồn ào đứng quanh, giậm chân đòi người lớn bên cạnh cho bạc để bắn
tên.
Lúc Lâu Dự đi tới thì nhìn thấy một cậu bé dùng hết sức bình sinh bắn ra một mũi tên, nhưng chính vì kéo cung quá mạnh nên lại bị dây cung bật
về đập vào mặt, không ngừng xuýt xoa vì đau. Đám trẻ còn lại thì lớn
tiếng hoan hô, cười trên nỗi đau của người khác. Bọn chúng rất thích
nhìn thấy những đứa bé cùng tuổi kém cỏi như vậy, đứa nào cũng vui vẻ
hoa chân múa tay.
Loan Loan ngồi xổm dưới đất ôm bụng cười ngặt nghẽo, thấy Lâu Dự đi tới
liền vội vàng kéo qua: “Mau nhìn xem, mau nhìn xem! Đứa trẻ con này bị
dây cung bật vào mặt, vừa rồi có một đứa trẻ con còn bắn bay cả cung đi, một đứa thì bắn tên suýt nữa trúng đầu ông chủ, ha ha ha…”
Luôn miệng gọi người khác là trẻ con, dường như mình đã bảy tám mươi rồi không bằng? Em thì hơn lũ nhóc con này được bao nhiêu tuổi? Lâu Dự dở
khóc dở cười, đưa tay vuốt tóc Loan Loan: “Buồn cười thế cơ à? Xem này,
cười chảy cả nước mắt rồi đấy!”
Loan Loan khịt mũi, bình tĩnh đứng lên quay lại nhìn, ngạc nhiên hỏi:
“Chị tiên nữ vừa nãy đi đâu rồi? Chị ấy xinh đẹp thật đấy!”
“Không đẹp bằng em đâu”. Lâu Dự nói nhỏ.
“Anh nói gì cơ?” Loan Loan không nghe rõ.
Lâu Dự cười không nói tiếp, kéo tay Loan Loan định đi, lại bị ông chủ
quầy có hàng ria chuột giữ lại. Ông chủ quầy là người biết nhìn người,
vừa thấy Lâu Dự ăn mặc bất phàm, khí độ cao quý liền đoán được vị này
chắc chắn là một công tử nhà giàu nào đó, lại thấy Loan Loan gầy gò yếu
ớt, có lẽ không kéo nổi dây cung, rõ ràng là một khách sộp. Vì thế chủ
quầy liền cực kì nhiệt tình bước tới mời chào: “Chào thiếu gia. Tiểu
công tử đã ngồi trước quầy tại hạ một hồi lâu không chớp mắt, có lẽ là
thích chơi lắm. Thiếu gia không cho tiểu công tử bắn mấy mũi tên hay
sao?”
Lâu Dự dừng bước, nhìn ông chủ, như cười lại như không cười: “Ông chủ, ông muốn để nó bắn thật à?”
Nụ cười của chàng đẹp đẽ rạng ngời như gió xuân lướt qua mặt nhưng lại
khiến ông chủ ria chuột rùng mình một cái, tim gan phèo phổi bất chợt
run lên, thầm nghĩ vị thiếu gia này nhìn rất tuấn tú mà sao khi cười lại làm người ta cảm thấy như có hơi lạnh chạy thẳng lên trán như vậy?
Ông chủ cố gắng nặn ra một nụ cười, gật đầu: “Đương nhiên, bắn trúng bia nào có quà đấy. Lão xưa nay làm ăn không bao giờ bắt nạt người già trẻ
nhỏ, ha ha ha”.
Lâu Dự quay sang nhìn Loan Loan: “Muốn chơi không?”
Loan Loan nhỏ giọng nói, trong mắt toàn là ao ước trông mong: “Muốn chơi, em muốn con thỏ kia”.
Lâu Dự nhìn về phía phần thưởng, một con thỏ bông trắng đặt bên cạnh tấm bia xa nhất, rất to, phải cao bằng nửa người Loan Loan.
Ông chủ cười tít mắt: “Tiểu công tử, con thỏ trắng đó phải bắn trúng hồng tâm mới được”.
Lâu Dự không nhịn được cười, đưa mắt liếc Lưu Chinh một cái. Lưu Chinh
hiểu ý đi tới trước quầy, ném ra một thỏi bạc vụn: “Có thể bắn mấy mũi
tên?”
Ông chủ ước lượng thỏi bạc đó, đủ lượng đủ tuổi, bắn năm mươi mũi tên
cũng được, vội vàng cung kính đưa cung tên tới: “Có thể bắn mười mũi”.
Lâu Dự thấy cung làm bằng gỗ, tên bằng thép tôi. Đưa tay kéo thử, dây
cung rất mềm, tiếng bật không vang. Bằng ánh mắt của bậc cao thủ bắn
cung của chàng, đây chính là loại cung tên hạng bét, ngay cả dùng cho
các cậu bé tập luyện nhập môn cũng không đủ tiêu chuẩn. Chàng cười thầm
một tiếng, không hề bóc mẽ mà chỉ đưa cung tên cho Loan Loan: “Muốn cái
gì thì tự bắn cái đó”.
Loan Loan phấn khởi cầm lấy cung tên, mũi tên đầu tiên đã ngắm vào tấm
bia bên cạnh con thỏ trắng đó, giơ tay kéo cung, nheo mắt ngắm. Vù một
tiếng, tiếng xé gió vang lên, mũi tên rời cung bay ra. Phụp một tiếng,
không chỉ chính giữa hồng tâm mà mũi tên còn bắn xuyên qua bia, tấm bia
gỗ thô sơ bị bắn vỡ thành hai nửa.
“Oa!” Đám trẻ xung quanh đầu tiên là trợn mắt, sau đó lập tức hoan hô ầm ĩ, tiếng vỗ tay không kém gì tiếng pháo: “Tiểu ca ca giỏi quá!”
Ông chủ ngơ ngác đứng bên cạnh, miệng há ra không khép lại được, bộ ria
chuột run rẩy trong gió, trong lòng lệ chảy thành sông. Lão già ta hành
tẩu giang hồ hơn mười năm mà không ngờ vẫn nhìn nhầm người. Ai biết được tên tiểu quỷ gầy yếu này lại là một thần tiễn thủ chứ?
Lâu Dự buông mắt cười thầm, thần tiễn thủ thì chưa chắc, nhưng nhìn nhầm thì chắc chắn rồi. Loan Loan là người bắn tên kém nhất trong Hắc Vân
kị, còn cách thần xạ thủ mười vạn tám ngàn dặm cộng thêm mười vạn tám
ngàn dặm nữa. Nhưng người đã trải qua chiến trường thật sự thì sao có
thể bị trò chơi con nít này làm khó được? Cho dù là người kém nhất cũng
đủ để cho ông chủ này tối nay phải táng gia bại sản.
Nghe thấy tiếng hoan hô cổ vũ của lũ trẻ xung quanh, Loan Loan cảm thấy
rất tự hào, trong lòng cực kì đắc ý, thoải mái vẫy cung: “Các ngươi muốn cái gì cứ nói với ta, ta sẽ bắn cho các ngươi”.
Tiếng hoan hô của đám trẻ gần như có thể rung vỡ hoa đăng trên cây. Đứa
nào đứa nấy nhìn chằm chằm món đồ chơi mình đã ao ước bấy lâu nay, tranh nhau nói mồm năm miệng mười.
“Em muốn cái vòng ngọc kia để mang về tặng mẹ em”.
“Em muốn hộp mứt hoa quả kia”.
“Em muốn con dao đó”.
“Em muốn…”
“Em muốn…”
Loan Loan cười tít mắt, rút tên ra, đám trẻ chỉ đâu bắn đó. Vù vù vù, không mũi tên nào trượt, mũi nào cũng chính giữa hồng tâm.
Lưu Chinh và Triệu Vô Cực đứng bên cạnh xem rất hào hứng, thỉnh thoảng
còn xúi giục rất xấu xa: “Bắn cái này đắt… Bắn cái kia, cái đó đáng
giá nhất…”
Tiếng mũi tên xé gió vang lên liên tiếp, sắc mặt ông chủ như sương trắng mùa đông, trắng một lớp lại thêm một lớp, thầm tính toán thiệt hại, đau lòng đến mức sắc mặt lại từ trắng chuyển sang xanh, ủ rũ như mớ rau bị
gió thổi héo hắt, muốn khóc mà khóc không ra nước mắt.
Nhanh chóng bắn xong mười mũi tên, Loan Loan vẫn còn muốn tiếp tục. Lâu
Dự gật đầu, Lưu Chinh lại móc ra một thỏi bạc vụn ném tới: “Bắn mười mũi nữa!”
“Không được”. Ông chủ ria chuột lập tức phát ra một tiếng kêu rên, chạy
tới cầm tay Lưu Chinh, ra sức nhét thỏi bạc vụn vào tay hắn, thà chết
cũng không chịu nhận, hết sức đáng thương nhìn Lâu Dự: “Thiếu gia, lão
sai rồi, tại hạ không nên coi ngài là kẻ ngốc. Ngài và vị tiểu công tử
này đều không phải người thường, hai vị là thiên thần võ tướng bên cạnh
Ngọc Hoàng đại đế hạ phàm trần, là quý nhân, là thần tiên, tiểu nhân
không hầu hạ được. Xin thiếu gia tha cho lão lần này”.
Lâu Dự nghe ông chủ nói một tràng mà đầu óc quay cuồng, quay sang hỏi Loan Loan: “Còn muốn chơi nữa không?”
Loan Loan nhìn ông chủ ria chuột, rất tiếc nuối đặt cung tên xuống, tặc
lưỡi nói: “Không chơi nữa. Nhưng những thứ bọn nó muốn còn chưa bắn
xong”.
Đám trẻ con xung quanh gật đầu lia lịa đầy chờ mong.
Lâu Dự cười cười, ném ra một thỏi bạc lớn, giơ tay chỉ Loan Loan, nói
với ông chủ: “Tất cả đồ trong quầy đều thuộc về nó. Có đủ hay không?”
Ông chủ cầm thỏi bạc như cầm một con cá sống, đưa tay vuốt mặt, lập tức
chuyển khóc thành cười, hàng ria chuột vểnh lên, vui mừng đến mức hai
mắt tít lại thành hai khe hẹp. Một thỏi bạc lớn như vậy có mua mười quầy này cũng được. Ánh mắt mình quả nhiên tinh đời, hai người này quả thật
là hai con gà lắm tiền mà không có đầu óc: “Đủ rồi đủ rồi, đủ rồi mà.
Cảm ơn tiểu công tử đã để mắt tới, tất cả đồ trong quầy đều là của tiểu
công tử hết”.
Loan Loan vui vẻ ra mặt, nghênh ngang nói với lũ trẻ: “Thích cái gì thì tự lấy”.
Lũ trẻ hoan hô nhảy nhót, đồng loạt xông lên lấy thứ mình đã chọn rồi
lần lượt ngoan ngoãn đi tới cảm ơn Loan Loan: “Cảm ơn tiểu ca ca, tạm
biệt tiểu ca ca”.
“Không có gì, tạm biệt, tạm biệt!”
Loan Loan ôm con thỏ trắng, vẫy tay tạm biệt đám trẻ con, đợi đến khi
đám trẻ đã đi mới thở phào một hơi hả lòng hả dạ, hai mắt lấp lánh chăm
chú nhìn Lâu Dự, nói khẽ: “Trước kia lúc vào thành bán da sói, em thấy
người ta chơi trò này, nghĩ bụng một ngày nào đó có thể được chơi một
lần thoải mái thì thật tốt. Hôm nay đúng là quá vui”.
Triệu Vô Cực hỏi: “Vì sao khi đó không chơi? Bán da sói chẳng phải sẽ có bạc sao?”
Đúng là không lo việc nhà không biết củi gạo đắt, Loan Loan hừ một tiếng khinh thường: “Tiền bán da sói còn phải mua gạo mua muối, sao có thể
dùng để chơi những trò vô bổ này được?”
Trước mắt Lâu Dự hiện lên hình ảnh một đứa bé nhem nhuốc, trong tay cầm
mấy miếng bạc vụn đáng thương, ngồi bên cạnh nhìn chằm chằm những đứa
trẻ con khác chơi vui vẻ, vừa hâm mộ vừa mất mát, cuối cùng vẫn cắn răng cúi đầu bước đi.
Trong lòng chua xót, Lâu Dự thản nhiên chuyển đề tài: “Có đói không? Chúng ta đi ăn”.
Vừa nghe thấy ăn, Loan Loan bật cao ba thước, sự vui sướng từ đáy lòng hiện rõ trên mặt không hề che giấu: “Đi đâu ăn?”
Lâu Dự: “Cứ đi theo là được”.
Loan Loan: “Em muốn ăn bánh lá sen”.
Lâu Dự: “Được”.
Loan Loan: “Em còn muốn ăn thịt nướng nữa”.
Lâu Dự: “Được”.
Loan Loan cười vui vẻ: “Vì sao em nói cái gì anh cũng nói được thế?”
Em muốn gì anh cũng đều đáp ứng em, bởi vì anh thích nhìn dáng vẻ vui
mừng thỏa mãn của em. Lâu Dự cười cười, chỉ con thỏ trắng hỏi sang
chuyện khác: “Em lấy con thỏ to thế này làm gì?”
Loan Loan đáp giòn tan: “Ôm ngủ”.
Lâu Dự xanh mặt, có cảm giác như vừa bê đá đập chân mình. Ơ… Ngủ?… Còn ôm?
Con thỏ chết tiệt!