Đêm nay đám người Lâu Dự tuy mặc thường phục nhưng đều xuất thân quân ngũ nên vẫn không giấu được cốt cách lẫm liệt.
Lâu Dự mặc trường bào màu xanh ngọc, chỉ lót da chồn tía ở cổ tay áo và
cổ áo, không phô trương khoe khoang phú quý, lại càng tỏ ra phong thần
tuấn lãng.
Loan Loan dù ăn mặc giản dị nhưng lại tinh nghịch, lộ rõ tính cách không yên phận, đôi mắt sinh động linh hoạt không ngừng ngó ngang liếc dọc.
Triệu Vô Cực và Lưu Chinh đều thân cao vai rộng, rắn rỏi khỏe mạnh, bước đi vững vàng, khí độ hiên ngang.
Nhóm bốn người này đứng trên phố dài người lại qua như mắc cửi không
khác gì ngọc trai trên bãi cát, trăng sáng giữa trời sao, rực rỡ chói
mắt, nổi bật xuất chúng. Nhưng mấy người này lại không hề có tự giác
mình là thần tượng của đám đông, cũng không biết mình đã trở thành đối
tượng chú ý của người đi đường lại qua, vẫn bừng bừng hào hứng đấu khẩu
với nhau.
Thấy Lưu Chinh méo mặt, Loan Loan đang định chế giễu mấy câu chợt nghe
thất một giọng nữ dịu dàng vang lên bên cạnh, ngẩng đầu lên thấy trước
mắt sáng ngời, một người phụ nữ thướt tha đứng phía trước. Bên trong áo
khoác da chồn màu trắng là bộ váy màu tím nhạt thêu hoa cúc ướt sương
đêm, mái tóc dài như thác nước trong tranh thủy mặc buông xõa sau lưng,
một đóa hoa phật tang nhiều lớp cánh màu tím cài trên mái tóc, ngũ quan
tươi tắn, khuôn mặt xinh đẹp, như một cành mai đỏ nghiêng nghiêng in
bóng trên mặt hồ trong vắt, xinh tươi hết mực.
Đúng là một mỹ giai nhân!
Lưu Chinh và Triệu Vô Cực đưa mắt nhìn nhau, trong lòng đều nghĩ thầm,
so với cô gái trước mặt này thì thánh nữ Sơn Dương Thác Bạt Đương Đương
chính là thược dược bên cạnh mẫu đơn, tầm xuân đứng bên hoa hồng, bất kể nhìn từ góc độ nào cũng vẫn thiếu một chút phong tư ý vị tự nhiên.
Thấy Lâu Dự nhìn lại, cô gái này khẽ hạ người hành lễ, nói dịu dàng: “Tố Tố ra mắt thế tử điện hạ”.
Lâu Dự nói lạnh nhạt: “Tố Tố cô nương thật cao hứng, một mình ra ngoài ngắm hoa đăng sao?”
Mặc dù dùng câu nghi vấn nhưng giọng nói lại không hề có ý nghi vấn.
Quả nhiên Tố Tố hơi hạ thấp người, cười nhạt nói: “Tố Tố mặc dù bạo gan
nhưng nếu không có người khác đi cùng thì cũng không dám tới phố xá nhộn nhịp như thế này”.
Lời còn chưa dứt, một người đàn ông mặc áo gấm màu trắng đi ra từ bóng
tối phía sau Tố Tố, cười nói với Lâu Dự: “Trước mặt mỹ nhân vẫn lạnh
lùng như vậy, hai năm không gặp, huynh vẫn không có tình người như xưa”.
Lâu Dự liếc hắn một cái, nói bình thản: “Ngươi cũng không có thay đổi
gì, hai năm không gặp, vẫn người đẹp trong lòng, phong lưu như trước”.
Người đàn ông áo gấm đi tới, đưa tay chỉ Lâu Dự, gượng cười với Tố Tố:
“Nghe thấy chưa? Nàng nghe thấy chưa? Thảo nào người ta vẫn nói thế tử
Lăng Nam vương là người anh tuấn phi phàm lại khó nhằn nhất cả thành
Thượng Kinh. Hắn khiêm tốn tự nhận thứ hai thì không ai dám bảo mình thứ nhất”.
Tố Tố đưa khăn gấm che miệng, cười như cành hoa rung rinh trước gió.
Lúc này Lưu Chinh và Triệu Vô Cực mới thấy rõ tướng mạo người đàn ông áo gấm, sắc mặt lập tức nghiêm trang, đồng loạt ôm quyền thi lễ: “Mạt
tướng ra mắt Tuyên Bình hầu”.
Thấy hai người này cao ráo rắn rỏi, biết là tướng lĩnh Hắc Vân kị theo
Lâu Dự về kinh báo cáo, Tuyên Bình hầu Ngô Thượng Trạch không dám ngạo
mạn, cũng nghiêm trang ôm quyền đáp lễ: “Không dám không dám, hai vị
tướng quân không cần đa lễ”.
Quay sang nhìn Lâu Dự, Tuyên Bình hầu Ngô Thượng Trạch lộ vẻ ngạc nhiên: “Huynh luôn không thích cảnh phồn hoa náo nhiệt như thế này, tại sao
hôm nay lại rảnh rỗi ra ngoài dạo phố ngắm đèn? Đánh trận hai năm ở Tây
Lương, mặt trời chuyển sang mọc đằng tây rồi à?”
Sắc mặt Lâu Dự không thay đổi: “Thỉnh thoảng ngắm chút cũng không tồi”.
Ngô Thượng Trạch lại nhìn bao lớn bao nhỏ trong lòng Lưu Chinh, ngạc
nhiên nói: “Những thứ này là cái gì? Mùi thơm là lạ, chẳng lẽ là… đồ
ăn vặt?”
Nói đến đây, hắn trợn mắt chỉ Lâu Dự cười rũ rượi: “Huynh huynh huynh… không ngờ lại thích ăn mấy thứ này? Còn đóng gói mang về nữa? Lúc nào
kể cho bọn chúng nghe, sợ rằng tên nào cũng phải cười vỡ bụng”.
Lưu Chinh cảm thấy những bọc đồ ăn trong lòng như than bỏng, ôm cũng
không được, ném cũng không xong, hơi khó xử nhìn về phía thế tử nhà
mình, lại phát hiện ánh mắt thế tử đang nhìn theo kẻ đầu sỏ đã chạy đến
chỗ khác xem náo nhiệt trong lúc bọn họ chào hỏi nhau. Trên mặt Lâu Dự
không có một chút xấu hổ nên có nào, vẻ mặt không sợ sóng gió, giọng nói thờ ơ: “Ta thích ăn lắm, sau này trong phủ ngươi mở tiệc nếu mời ta thì nhớ chuẩn bị những đồ ăn thế này, đồ ngọt bánh ngọt càng nhiều càng
tốt, nếu không ta sẽ không đến”.
Ngô Thượng Trạch chỉ cho rằng Lâu Dự nói đùa. Phủ Lăng Nam vương có
thiếu thứ gì? Lâu Dự là ai? Thân phận quý trọng, tay nắm trọng binh, về
thân phận, phú quý, quyền lực đều là người đứng đầu các con em thế gia
trong kinh. Những thứ đồ ăn thô thiển nơi đầu đường cuối phố này làm sao lọt được vào mắt Lâu Dự? Hắn cười to nói: “Nếu có mời huynh thì đương
nhiên phải mang những thứ tốt nhất ra, ai lại chuẩn bị mấy thứ này?”
Tiểu hầu gia Tuyên Bình đáng thương không hề biết tất cả những lời nói
của thế tử Lăng Nam vương lúc này đều là thật, không hề đùa cợt. Sau này hắn thết đãi Lâu Dự, chuẩn bị đủ rượu ngon cao lương mỹ vị, rực rỡ muôn màu không thiếu thứ gì nhưng lại liên tiếp bị từ chối, chuyện này tạm
thời không nói.
Tố Tố thấy Lâu Dự lơ đãng liền ngước đôi mắt đẹp lên nhìn theo ánh mắt
Lâu Dự, phát hiện Lâu Dự đang nhìn một bóng lưng nho nhỏ cách đó không
xa. Phụ nữ tâm tư tinh tế, biết Lâu Dự bận tâm về người này, lại không
biết một người thế nào mà có thể làm cho thế tử Lăng Nam vương luôn lạnh lùng như núi băng phải quan tâm như thế. Tố Tố muốn nhìn khuôn mặt
người đó, tuy nhiên người đó vẫn ngồi trước một quầy trò chơi, lúc vui
vẻ thỉnh thoảng còn vung tay hò hét nhưng vẫn không hề xoay người lại,
chỉ thấy vai hẹp eo nhỏ, dáng người mảnh dẻ, mái tóc đen buộc gọn gàng
sau gáy bằng một dải gấm đen, dường như rất ít tuổi.
Lại chuyển mắt nhìn về phía Lâu Dự, chỉ thấy khuôn mặt anh tuấn như điêu khắc, dáng người cao ráo khỏe mạnh, tuấn tú cao quý lại cực có khí khái đàn ông, hơn xa bất cứ vương tôn công tử nào trong kinh. Trong lòng
thất vọng mất mát. Mình thân là đệ nhất vũ cơ ở kinh thành, dung mạo
nghiêng thành, vô số vương tôn công tử quỳ bái dưới váy, bao nhiêu quan
lớn quý nhân dùng vàng bạc gấm lụa đổi một nụ cười, vậy mà một người đàn ông xuất sắc như Lâu Dự lại không thèm nhìn mình thêm lần thứ hai.
Khẽ cười tự giễu, Tố Tố kéo vạt áo thi lễ với Ngô Thượng Trạch, nói dịu
dàng: “Hầu gia, Tố Tố thấy gió hơi lạnh, không được thoải mái, muốn đi
về trước”.
Ngô Thượng Trạch sao nỡ để nàng trở về một mình, vội nói: “Sợ là trời
quá lạnh nên bị nhiễm lạnh rồi. Để ta về cùng nàng, gọi một đại phu đến
bắt mạch, uống mấy thang thuốc là sẽ không có việc gì”.
Ngô Thượng Trạch quay sang cáo từ Lâu Dự: “Lâu huynh, ta cáo từ trước,
hôm khác sẽ bày rượu trong phủ tẩy trần cho huynh, huynh nhất định phải
nể mặt ta”.
Lâu Dự đang phát bực vì hắn quá lắm lời phiền phức, thấy hắn cáo từ đúng ý nguyện liền cười nói: “Mau biến đi. Tiệc tùng trong phủ ngươi quá ướt át, toàn là mùi son phấn, ta không chịu nổi. Bao giờ dùng nước sạch xối hết trong ngoài một lượt rồi hãy nói đến chữ mời”.
Ngô Thượng Trạch cất tiếng cười dài, lại thấy sắc mặt Tố Tố tái nhợt, sợ là đang rất khó chịu nên không còn lòng dạ nào ở lại thêm. Hắn hành lễ
với Lâu Dự, lại gật đầu chào hai người Lưu Chinh, Triệu Vô Cực rồi ôm
lấy người đẹp đi đến chỗ xe ngựa nhà mình.
Đợi đến lúc xe ngựa rời khỏi, Lâu Dự xoay người đi đến quầy trò chơi đó, thầm nghĩ bé con này thật là không có kiến thức, một quầy trò chơi đơn
sơ như vậy mà cũng xem rõ là lâu.