Trăng Sáng Chiếu Lầu Tây

Quyển 5 - Chương 3


Thiếu niên không đáp mà hỏi ngược lại: “Ngươi là ai? Ta chưa bao giờ thấy ngươi trong phủ Lăng Nam vương”.

Loan Loan cười nói: “Đương nhiên bạn chưa từng thấy tôi, tôi mới đến đây lần đầu tiên”.

Thiếu niên nhớ tới mục đích đến phủ hôm nay liền sáng mắt lên: “Chẳng lẽ ngươi chính là tiểu tướng Hắc Vân kị cùng về với Tứ… thế tử?”

Mọi người trong Hắc Vân kị đều gọi Loan Loan là tiểu quỷ, đây là lần đầu tiên nghe thấy danh xưng tiểu tướng này, mặt mày Loan Loan giãn ra:
“Ờ”.

Thiếu niên càng sáng mắt hơn, tặc tặc đi vòng vòng quanh Loan Loan với
vẻ cực kì hâm mộ: “Không ngờ Hắc Vân kị còn có binh lính nhỏ như vậy.
Ngươi còn nhỏ tuổi như vậy mà đã ra chiến trường, võ nghệ nhất định rất
siêu đúng không?”

Loan Loan gật đầu thành thật: “Cũng tàm tạm”.

Thiếu niên càng thấy hứng thú, lao vọt tới trước mắt Loan Loan, hỏi một
tràng như pháo liên châu: “Đánh trận có vui không? Cưỡi ngựa sướng lắm
đúng không? Quân Sóc có hung ác không? Võ nghệ của ngươi cao cường như
vậy, có thể dạy ta được không?”

Loan Loan bị cậu bé hỏi một tràng làm cho chóng mặt, ngắt lời rất không khách sáo: “Dừng lại đã, tóm lại bạn là ai?”

Thiếu niên nghĩ chốc lát rồi nói: “Ta tên là Lâu Thành, là…”

Cậu bé đảo mắt một vòng rồi mới nói tiếp: “Là em họ xa của thế tử Lăng
Nam vương, bình thường không ở đây, hôm nay đến chơi thôi. Ngươi tên là
gì?”

“Tôi tên là Loan Loan”. Loan Loan đáp lanh lảnh.


Tính tình Loan Loan chất phác như một gian phòng lớn mở rộng cả cửa
chính cửa sổ, sáng ngời thoáng đãng, rộng rãi cởi mở. Lâu Thành lớn lên
trong cung, chỉ quen nhìn những kẻ khôn ngoan như rắn rết, xảo trá quỷ
quyệt, khe rãnh trong tâm tư sâu hàng ngàn thước, nói một câu phải vòng
vèo ba quãng. Lâu Thành đã bao giờ gặp một người thẳng thắn thông thoáng như Loan Loan nên cảm thấy rất thích chí, vì thế liền thuận đà tiến
tới, sáp lại gần hỏi với vẻ trông mong: “Loan Loan, ngươi có thể dạy ta
võ nghệ hay không?”

Loan Loan kinh ngạc: “Bạn là em họ của anh Lâu Dự, tại sao không bảo anh ấy dạy? Công phu của anh ấy cao hơn tôi nhiều”.

Khuôn mặt tuấn tú của Lâu Thành lộ rõ vẻ ai oán vô cùng: “Anh ấy chê ta phiền phức, không có thời gian dạy ta”.

Thấy vẻ ai oán giống như dâu mới trên mặt cậu bé, Loan Loan chợt có cảm
giác như cùng chung mối thù: “Anh ấy không dạy bạn thì tôi sẽ dạy. Có
điều học võ nghệ không phải là chuyện một ngày mà phải ngày ngày khổ
luyện mới được”.

Thấy Loan Loan nhận lời, Lâu Thành mừng rỡ nhảy cao ba thước, vui mừng
vô hạn. Tiểu tướng Hắc Vân kị từ tiền tuyến ngoài biên tái trở về, bản
lãnh tất phải cao cường hơn đám thị vệ nhìn thì oai phong nhưng chẳng có thực tài trong cung nhiều. Đám thị vệ đó suốt ngày chỉ biết dùng những
chiêu thức hoa lệ để lừa gạt mình, đến lúc nào học được một hai chiêu
ngon lành sẽ về đánh cho bọn chúng không còn cái răng nào.

***

Cùng lúc đó, trong thư phòng phủ Lăng Nam vương đang diễn ra một cuộc đối thoại với phong cách khác hẳn.

“Chiến dịch Sơn Dương ngươi đã quá lỗ mãng. Thân là chủ soái lại đích
thân phạm hiểm là điều cực kì không nên. Giữ đất đai là chức trách của
chủ soái, không thể buông lỏng vô trách nhiệm, không được làm theo cảm
hứng nhất thời, nếu không đặt trăm ngàn tướng sĩ ở đâu? Đặt con dân biên thùy ở chỗ nào?”


Lăng Nam vương Lâu Dận chỉ trích con trai không hề khách khí: “Xung
phong liều chết rất sướng tay, rất anh dũng đúng không? Ngươi nghĩ lại
xem chuyện đó có gì khác việc làm của kẻ ngu muội lo đầu không quản được đuôi?”

Lâu Dự rót một chén trà thơm đặt lên trên bàn trước mặt phụ thân: “Gặt
lúa vốn là để luyện binh. Tinh binh Hắc Vân kị chẳng phải vẫn được luyện thành bằng cách dùng thực chiến thay luyện tập như vậy hay sao? Chỉ có
điều không ngờ nước Sóc lại có chiêu bài khác ở Sơn Dương, đây là hài
nhi đã sơ ý”.

Lăng Nam vương cầm chén trà con trai rót lên uống một ngụm, nói: “Là
ngươi khinh địch. Đế quân nước Sóc thủ đoạn độc ác, đa mưu túc trí, tuổi còn trẻ mà đã có thể ép cha thoái vị để đoạt ngôi, sau đó lại trấn áp
được quần thần, há là hạng người có thể dễ dàng đối phó? Hơn nữa còn có
sự tương trợ của lão già mà còn không chết trong Ưng Đình nên càng như
hổ thêm cánh. Gã Lưu Hoài Ân này bất kể tâm cơ, mưu lược hay thủ đoạn
đều sâu không lường được, trong Ưng Đình cao thủ như mây, quả thực không thể xem nhẹ được”.

Lâu Dự gật đầu nói: “Hài nhi xin thụ giáo”.

Sau khi trầm ngâm một lát lại nói thêm: “Lương Châu là châu đầu tiên ở
biên giới với nước Sóc. Hoàng thượng đồng ý cho hài nhi đến Lương Châu
cầm quân, buông tay để hài nhi khai chiến với quân biên phòng nước Sóc.
Sau chiến dịch Sơn Dương, trên dưới trong triều đình đều chúc mừng không ngớt, nói rõ là phải làm cho đế quân nước Sóc bẽ mặt. Nhưng mặt khác
lại cắt giảm quân phí tiền lương của Hắc Vân kị, dùng cách này khống chế tốc độ mở rộng binh lực của Hắc Vân kị. Phụ vương, hài nhi không rõ rốt cuộc hoàng thượng đang nghĩ thế nào”.

Lăng Nam vương nhìn con trai mình, trầm giọng nói: “Dự nhi, mấy năm nay
ngươi chỉ lo dẫn quân đánh trận, không có tâm tư chú ý đến sóng gió
trong triều. Nhưng ngươi phải biết rằng người cầm quân phải hành động
theo thế trong triều, một người có giỏi đánh trận mà không có quân ấn

đầu hổ do hoàng thượng ban cho, công văn điều binh có đóng dấu bộ binh,
lương thảo ngân lượng bộ hộ chi trả, công hàm điều tướng lĩnh bộ lại gửi tới thì trận nào cũng không thể đánh được”.

Lâu Dự suy nghĩ kĩ càng những lời phụ thân nói, cảm thấy rất đúng, gật
đầu nói: “Chẳng lẽ trong triều có người phản đối khai chiến với nước
Sóc?”

Lăng Nam vương không trả lời mà hỏi ngược lại: “Ta hỏi ngươi. Quân lực Đại Lương phân bố thế nào?”

Đây là đề tài Lâu Dự thích nhất, chàng đáp mà không cần nghĩ ngợi: “Trừ
quan quân châu phủ địa phương, quân lực Đại Lương chủ yếu chia làm bốn
bộ phận. Một là 8 doanh cấm quân và Ngự lâm quân bảo vệ xung quanh kinh
thành, tổng cộng hơn một trăm ngàn người, do đề đốc cửu môn quản hạt
nhưng trên thực tế là nắm giữ trong tay chính hoàng thượng. Hai là Kì
Môn quân đóng ở trung bộ Trung Nguyên, tiến có thể hộ vệ kinh thành, lùi có thể tung hoành nam bắc, do đại tướng quân Trần Thiền nắm giữ. Ba là
Vũ Lâm vệ và Long Hổ vệ đóng quân tại biên giới phía bắc, chủ yếu ngăn
chặn man tộc ở thảo nguyên phía bắc xâm lấn, do đại tướng quân Tào Giác
cai quản. Cuối cùng chính là Hắc Vân kị chúng ta quản hạt mười lăm châu
Tây Lương, giằng co với nước Sóc, hai bên ngăn chặn lẫn nhau”.

Lăng Nam vương nói: “Nói không sai. Ngươi xem xem mấy người tay nắm binh quyền này có mấy người họ Tào?”

Lâu Dự im lặng suy nghĩ, đột nhiên lộ rõ vẻ sợ hãi: “Nhà họ Tào không ngờ đã có quyền hành như thế?”

Đương kim hoàng hậu họ Tào, xuất thân danh môn. Nhà họ Tào đời đời công
khanh, trăm năm vọng tộc, trong triều có vô số môn sinh đệ tử hay thuộc
hạ cũ làm quan hoặc vào quân đội làm tướng, có văn thần cũng không thiếu võ tướng, lắm cành nhiều lá, là danh gia vọng tộc đứng đầu Đại Lương
chỉ sau hoàng tộc.

Tào hoàng hậu đoan chính độ lượng, rất được Vũ Định đế kính trọng, sinh
được hai hoàng tử. Thái tử Lâu Mẫn và Tam hoàng tử Lâu Hiệt đều đã
trưởng thành. Có gia thế hùng hậu như vậy làm hậu thuẫn, lại có hai
hoàng tử đã trưởng thành, địa vị của hoàng hậu tại hậu cung vững như
Thái sơn, không có người nào dám tranh đoạt.

Lăng Nam vương gật đầu nói: “Trừ Tào Giác thượng thư bộ binh, phó thị

lang và đô quan bộ hộ, viên ngoại lang bộ lại, một nửa số thống lĩnh tám doanh cấm quân đều là người nhà họ Tào. Thái tử đã hai mươi ba tuổi,
Tam hoàng tử cũng đã phong thân vương, mấy hoàng tử còn lại đều còn ít
tuổi không đủ trở thành đe dọa. Quan chức trong triều xem gió lái
thuyền, biết nên theo đâu tránh đâu, hoặc nhiều hoặc ít đều bám vào nhà
họ Tào. Giờ đây thế lực của nhà họ Tào như mặt trời ban trưa, có thể nắm giữ một nửa giang sơn”.

Mí mắt Lâu Dự giật liên tục: “Trọng dụng ngoại thích, hoàng bá phụ sao lại ngu ngốc như thế?”

Lăng Nam vương nói bình thản: “Giờ đây hoàng thượng đã không phải tam ca của ta năm đó nữa. Hoàng thượng phải dựa vào thế lực của nhà họ Tào để
củng cố hoàng quyền, nhưng lại lo lắng ngoại thích lộng quyền nên phải
có kiềm chế, vì vậy mới mạnh tay để ngươi tung hoành cõi Lương Châu bên
kia. Nhưng đồng thời hoàng thượng cũng không yên tâm về ta. Hắc Vân kị
và Kì Môn quân của ông ngoại ngươi cộn lại đủ để chống lại họ Tào, chỉ
cần như thế là đủ. Hoàng thượng hi vọng Hắc Vân kị duy trì quân lực hiện nay, một có thể kiềm chế họ Tào, hai có thể đe dọa nước Sóc, nhưng
tuyệt đối sẽ không cho phép Hắc Vân kị tăng cường quân bị”.

Lâu Dự lạnh lòng chán ngán: “Đế quân Ân Minh của nước Sóc dã tâm bừng
bừng, lúc nào cũng nhìn chằm chằm nước ta. Giờ đây hắn mới lên đế vị,
trăm việc cần làm, binh quyền không yên, không dám tuỳ tiện hưng binh
trắng trợn. Nhưng đây chỉ là sự thái bình tạm thời, một khi Ân Minh nắm
chắc triều chính, khống chế binh quyền, đại chiến nhất định sẽ nổ ra.
Mặc dù Hắc Vân kị tinh nhuệ nhưng binh lực kém quân Sóc quá nhiều, sợ
rằng dốc hết toàn lực cũng khó bảo toàn bờ cõi không bị xâm phạm. Đến
lúc ngọn lửa chiến tranh lan rộng, trăm họ lầm than, bách tính Đại Lương ta biết làm thế nào?”

Lăng Nam vương im lặng không nói, một hồi lâu sau mới khẽ than: “Cũng
không trách tam ca được. Ở trên vị trí đó, tình cảm anh em, tình yêu vợ
chồng chẳng qua chỉ là quân cờ hai màu đen trắng trên bàn cờ mà thôi.
Nếu thật sự có một ngày như vậy, hai cha con ta hiển nhiên phải sẵn sàng đổ máu, lấy thân báo quốc, liều mạng một trận thôi”.

Lâu Dự lẳng lặng nhìn phụ thân, trong lòng chua xót khó nén. Năm đó Lăng Nam vương phong tư tuấn lãng, một kiếm chấn động kinh thành, tráng khí
thiếu niên không lời nào tả xiết, tư thế oai hùng chấn át Thượng Kinh.
Giờ đây mới có hơn bốn mươi tuổi mà râu tóc lại đã bạc trắng, vẻ già nua hiển lộ rõ ràng.

Một năm khổ chiến như trải mười thu, thấm thoát thời gian, phụ vương đã già như vậy rồi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.