Lâu Dự về phủ rất ít khi dẫn theo
các tướng lĩnh. Lần này mang về theo một bộ phận tướng lĩnh tinh nhuệ
của Hắc Vân kị, thứ nhất dĩ nhiên là để báo cáo công tác, thứ hai mà
muốn bàn bạc với phụ thân về chuyện chiến sự năm tới.
Thành Thượng Kinh khác hẳn Lương Châu. Lương Châu mặc dù gió sương giá
rét nhưng chỉ có minh đao minh thương chứ không có ám tiễn. Trong triều
đình dù không được mang theo đao kiếm, nhưng mức độ hiểm ác của những
cuộc đấu đá giữa đủ loại thế lực lại chỉ hơn chứ không hề kém chiến
trường.
Lâu Dự cả năm ở trong quân đội chỉ quan tâm đến chuyện luyện binh giết
địch, chuyện nắm hướng gió trong triều đình và phỏng đoán thánh tâm thì
kém xa phụ thân mình, Lăng Nam vương.
Đầu xuân lại là mốc thời gian mỗi năm một lần để sứ thần hai nước vào
triều trình quốc thư. Giờ đây thái độ của hoàng thượng đối với nước Sóc
làm mọi người không đoán ra được, một mặt mạnh tay cho Lâu Dự gặt lúa ở
biên giới, thu phục các bộ lạc, mở rộng biên giới từng chút một, mặt
khác lại khống chế quân lực trong nước, đưa ra rất nhiều hạn chế về biên chế và quân số của quân đội, thoạt nhìn không giống như là đang chuẩn
bị đánh lớn.
Sau này có thể đánh hay không, đánh thì đánh thế nào? Lâu Dự muốn nghe một chút xem ý kiến của phụ vương mình thế nào.
Thấy thế tử xuống ngựa, đám gia nô quỳ xuống cùng hô lên: “Cung nghênh thế tử về phủ!”
Lâu Dự nói hai tiếng miễn lễ rồi dẫn các tướng sải bước vào trong phủ.
Vừa bước qua bậc cửa đột nhiên nghe thấy tiếng xé gió, một mũi tên mang
theo tiếng rít bắn thẳng đến mặt Lâu Dự.
Có thích khách!
Loan Loan đi theo sau lưng Lâu Dự, trong mắt lóe lên ánh sáng, cũng
không kịp nghĩ đường đường một vương phủ thế nào lại có thể dễ dàng xuất hiện thích khách như vậy, thấy mũi tên đó bắn thẳng về phía Lâu Dự liền vội vã rút Li Quang ra nhảy lên, nhưng cánh tay lại bị Lưu Chinh giữ
chặt.
Thấy mũi tên đó bắn về phía thế tử, đám Lưu Chinh lại không hề căng
thẳng, rất coi thường đứng yên tại chỗ, đứng nói đến rút đao mà ngay cả
góc áo cũng không động chút nào, trên gương mặt thậm chí còn mang theo ý cười.
Loan Loan nghi hoặc quay sang, chỉ thấy Lâu Dự nhảy lên, ống tay áo bay
phấp phới, đưa tay quơ một cái trên không trung, dễ dàng bắt được mũi
tên sắt đó rồi vững vàng đáp xuống đất, nói bất mãn: “Mẹ, lần nào cũng
chỉ có mỗi bài này. Mẹ đổi sang bài nào mới hơn được không?”
Mẹ? Loan Loan kinh ngạc, trợn tròn mắt nhìn về phía mũi tên bay ra, thấy một phụ nữ trung niên xinh đẹp đi ra từ chỗ ngoặt trên hành lang dẫn
đến ngôi đình, mặc một bộ áo chẽn màu đỏ thẫm khí thế hiên ngang. Thấy
Lâu Dự dễ dàng bắt được mũi tên của mình, bà ta khẽ nhướng mày, quát:
“A, tên nhóc kia, tiếp ba mũi tên của ta nữa xem!”
Nói xong rút ra ba mũi tên từ trong ống tên, không ngờ cũng là thủ pháp
liên châu tiễn. Ba mũi tên cùng bắn ra, thoạt nhìn thanh thế kinh người, có điều người trong nghề chỉ nhìn thoáng qua là biết sức mạnh và độ
chính xác đều kém liên châu tiễn của Lâu Dự quá xa.
Loan Loan lật tay cắm Li Quang vào bao, tò mò háo hức xem món quà gặp
mặt khác hẳn người thường của hai mẹ con này. Với ánh mắt đã quen nhìn
tiễn pháp như thần của Lâu Dự thì ba mũi tên đó thật sự quá mức tầm
thường, không hề có sức sát thương gì, sao có thể làm Lâu Dự bị thương
được?
Quả nhiên Lâu Dự chán nản khẽ than một tiếng, lần nữa nhảy lên bắt gọn
cả ba mũi tên hời hợt như chuồn chuồn đạp nước, nắm ba mũi tên trong tay hạ xuống đất cười nói: “Không cần bắn nữa, tiễn pháp của mẹ như thần,
con trai bội phục”.
Mỹ phụ áo đỏ lúc này mới hài lòng cất cung đi tới, đứng trước mặt Lâu Dự quan sát kĩ càng. Anh tuấn hiên ngang, cao ráo khỏe mạnh, một năm không gặp, được sương gió tái ngoại tôi luyện, đứa con trai này của mình lại
càng trở nên xuất chúng, trưởng thành như một cây tùng cao ráo lẫm liệt
đón gió, đứng ra có thể đè bẹp hết các đệ tử thế gia trong kinh thành.
Trong lòng vui vẻ đắc ý nhưng lại hơi chua xót, mỹ phụ cầm tay Lâu Dự,
rơm rớm nước mắt nhưng lại cười mắng: “Thương thế đã khỏi hẳn chưa?
Không biết viết một bức thư về nhà báo bình an hay sao? Đúng là một đứa
con vô lương tâm”.
Trên khuôn mặt anh tuấn của Lâu Dự toàn là nét cười, cầm tay mẫu thân chỉ cười không đáp, để mặc cho bà quở trách.
Đám người Lưu Chinh đưa mắt nhìn nhau, quỳ một gối xuống đất hành quân lễ rồi cùng hô lên: “Mạt tướng ra mắt vương phi”.
Con gái duy nhất của đại tướng quân Trần Thiền, Lăng Nam vương phi Trần
Kiếm Ý mỉm cười nói: “Miễn lễ! Ta nghe vương gia nói trong chiến dịch
Sơn Dương lần này mọi người đều đã khổ cực, ta đã sai người dọn dẹp sạch sẽ sương phòng phía sau, đã đến Thượng Kinh thì ở lại chơi một thời
gian cho thoải mái”.
Đám Lưu Chinh đã đi theo Lâu Dự nhiều năm, chính là xuất thân từ phủ
Lăng Nam vương, có thể nói là gia tướng tùy tùng, biết vương phi xuất
thân nhà tướng, tác phong gọn gàng khoáng đạt, rất không thích người
khác nói nhiều nên đồng loạt đáp lời: “Mạt tướng tuân lệnh. Cảm ơn vương phi!”
Trần Kiếm Ý cười tủm tỉm nhìn một lượt đám thuộc hạ trung thành này của
con trai, ánh mắt dừng lại trên người Loan Loan: “Ngươi… chính là Loan Loan đúng không?”
Loan Loan không hiểu lễ nghi, lúc các tướng thi lễ chỉ có một mình cô bé đứng yên tại chỗ nên tỏ ra hơi lạc lõng giữa mọi người. Lúc này thấy
Trần Kiếm Ý hỏi, Loan Loan liền trả lời gọn ghẽ: “Tôi là Loan Loan.
Vương phi xinh đẹp, tại sao bà lại biết?”
Loan Loan ngũ quan xinh xắn, giọng nói ngọt lịm, mấy tiếng “vương phi
xinh đẹp” lọt vào tai làm Trần Kiếm Ý mừng rỡ cười thành tiếng: “Tống
tướng quân nhiều lần nhắc tới ngươi trong thư, nói ngươi thông minh lanh lợi, võ nghệ siêu quần, còn mạo hiểm hái được nguyệt dạ liên cứu Dự
nhi, trong lòng ta rất cảm kích. Hôm nay nhìn thấy quả nhiên là một đứa
bé đáng yêu”.
Loan Loan hơi xấu hổ, nói ngượng ngập: “Hái nguyệt dạ liên có là gì đâu, cũng vì cứu tôi nên anh ấy mới bị thương”.
Cô bé không thông sự đời, cũng không biết cách dùng tôn xưng và kính
ngữ, cách xưng hô vẫn chỉ toàn anh ấy, bà, tôi như bình thường.
Trần Kiếm Ý thân là con gái đại tướng quân, lại là Lăng Nam vương phi
cao quý, người nào gặp cũng phải cung kính lễ độ. Lúc này thấy một đứa
bé nói chuyện thẳng thắn và lanh lợi hoạt bát như vậy lại cảm thấy lạ
lẫm thú vị, không cho rằng ngỗ ngược mà chỉ gật đầu cười cười với Loan
Loan. Bà quay sang nói với Lâu Dự: “Đi vào gặp phụ vương con trước đi.
Phụ vương con đợi con trong thư phòng, mẹ đã mở tiệc ở phòng khách để
tẩy trần cho con và mọi người”.
Lâu Dự vâng lời, đi được hai bước lại quay lại thoáng nhìn Loan Loan:
“Chỗ ở của anh tại hậu viện, em đi theo đám Lưu Chinh ngủ một giấc đàng
hoàng, sau đó anh sẽ dẫn em đi dạo kinh thành”.
Phủ Lăng Nam vương vừa to vừa rộng, chỗ ở của thế tử ở góc tây nam độc
chiếm một khu đất to, có đình đài, có lầu các, có giả sơn. Giả sơn trong vườn có con suối róc rách uốn quanh không biết chảy về đâu. Hành lang
uốn khúc giữa lầu các đan xen chằng chịt, thẳm sâu yên tĩnh. Thậm chí
còn có một luyện võ trường để tập luyện cưỡi ngựa bắn cung. Tóm lại là
một trời đất riêng biệt.
Loan Loan đã bao giờ thấy một tòa phủ khí thế hùng tráng như vậy, trên
đường cực kì tò mò quan sát, cái gì cũng cảm thấy rất mới lạ. Nhìn thấy
một ao cá chép gấm liền thán phục: “Oa, cá to quá, nướng ăn chắc chắn
rất ngon”. Nhìn thấy con vẹt trắng dưới mái hiên liền giật bắn: “Chim có thể nói à? Mang đi nấu cháo chắc hẳn còn ngon hơn cháo gà rừng?” Nhìn
thấy con hạc tiên lững thững dạo trên sân vắng liền tỏ vẻ chán ghét: “To thế mà lại gầy còm, có ăn cũng chỉ toàn xương…”
Sau khi rẽ qua vô số hành lang, chuyển đổi tất cả các vật nuôi trong phủ thành đồ ăn, Loan Loan bắt đầu cảm thấy nhớ nhà, chợt ngỡ ngàng nhận ra mình đã đi lạc đội trong vương phủ rộng lớn.
Đang ngơ ngác nhìn quanh định tìm một người để hỏi đường, đột nhiên một
quả bóng tuyết bay vù đến trước mặt. Loan Loan phản ứng quá mau lẹ, sau
khi tung người lên né tránh rồi hạ xuống đất liền đưa mắt liếc quanh,
nhìn thấy một thiếu niên mặc áo gấm nằm bò trên một thân cây không cao
phía trước, mặt mày thanh tú, gương mặt thoạt nhìn rất mịn màng. Thấy
động tác của Loan Loan rất đẹp đẽ, thiếu niên sáng mắt lên, lại cười hì
hì ném tiếp một quả bóng tuyết nữa.
Vẫn tiếp tục à? Loan Loan tức giận cắn răng, mũi chân điểm nhẹ, cả người bay lên như tia chớp. Thiếu niên áo gấm trên cây chỉ kịp thấy hoa mắt
đã bị kéo từ trên cây xuống, ngã đập người xuống đống tuyết một hồi lâu
không cử động được. Vất vả lắm mới vùng vẫy ngồi dậy được, thiếu niên
nhổ tuyết trong miệng ra, không nén được giận: “To gan, dám đánh bản…”
Nó còn chưa nói xong thì một bàn tay đã đưa đến trước mặt. Loan Loan đưa tay ra, nói với vẻ áy náy: “Thì ra bạn không biết võ công, nói sớm thì
đã không bị đánh. Xin lỗi, để tôi kéo bạn dậy”.
Thiếu niên đó kinh ngạc, ngọn lửa giận trong lòng biến mất một cách kì
lạ như băng tuyết bị dội nước sôi, gắng gượng nuốt những lời chưa nói
xuống bụng, ngẩn ngơ nhìn Loan Loan một hồi lâu rồi mới chậm rãi đưa tay ra.
Loan Loan kéo nó lên, thấy nó mặc áo gấm màu vàng viền da chồn sang
trọng, tuổi có vẻ cũng tầm tuổi mình liền hỏi với vẻ ngạc nhiên: “Bạn là ai?