Mùa đông chiến sự tạm ngừng, lại đã
đến cuối năm, trong thành Lương Châu nhà nhà giết heo mổ dê mua pháo sắm hàng tết, cảnh tượng vui sướng hân hoan.
Chuyện lớn chuyện nhỏ trong quân đều do Tống Bách Lý lo liệu chu đáo, Lâu Dự chỉ có việc nghe báo cáo và kí tên.
Hiện nay đồ quân nhu và lương thảo để qua mùa đông đều đã được chuẩn bị
thỏa đáng. Lâu Dự có một khoảng thời gian nhàn rỗi ngắn ngủi cực kì quý
giá trong năm nên dẫn Loan Loan ra ngoài du ngoạn, ngày nào cũng đi từ
sớm đến tối muộn mới về.
Hai người trang bị nhẹ nhàng, đi chơi hết một lượt các nơi trong vòng
trăm dặm quanh thành Lương Châu mà vẫn chưa đã nghiện nên lại thúc ngựa
đến thảo nguyên Dã Tây.
Truy Phong và đại Hồng một lần nữa ngõ hẹp gặp nhau, nhưng lúc này đã có cảm giác lương câu thần mã quý nhau vì tài. Hai con thần câu bốn vó
tung bay, lao đi như gió, lại không còn so bì sống chết như trước kia mà duy trì tốc độ tương đương một cách rất ăn ý.
Hai người trên ngựa sánh vai ruổi ngựa trên thảo nguyên rộng lớn vô
biên, để mặc cho ngựa chạy không định hướng đến đâu cũng được. Có lúc
hứng lên, hai con ngựa chạy đến chỗ đàn ngựa hoang, dẫn hàng vạn con
ngựa hoang lao rầm rập trên thảo nguyên, thanh thế hừng hực như thiên
binh vạn mã công thành đoạt đất, ầm ầm chạy đến phía cuối thảo nguyên,
sánh vai đứng nhìn tà dương vàng óng.
Lúc đói lại đi tìm hang thỏ hay tổ gà rừng, đây là sở trường của Loan
Loan, cô bé chỉ huy Lâu Dự nằm sấp trên tuyết chờ những con thỏ hoang và gà rừng không chịu được đói đi ra kiếm ăn. Hai người một đuổi theo một
chặn đầu, phối hợp hết sức ăn ý, thu hoạch rất phong phú.
Lâu Dự là thế tử cao quý, mặc dù đã cầm quân đánh trận nhiều năm ở miền
biên tái nhưng lại chưa bao giờ làm những chuyện như đi bắt thỏ, lúc này cảm thấy thú vị và mới lạ, bừng bừng hào hứng chơi rất nhập tâm, đuổi
thỏ mà cũng cực kì cố chấp không khác gì đang đuổi theo tàn binh chạy
trốn.
Bắt được thỏ lại tìm nơi tránh tuyết, Loan Loan vui vẻ xả thịt lột da,
xiên vào cành cây, gác lên trên giá rồi nhóm lửa bắt đầu nướng thỏ.
Thấy động tác của Loan Loan hết sức thành thạo, không hề có chút lóng
ngóng nào, hiển nhiên đã làm việc này vô số lần, Lâu Dự thầm chua xót
trong lòng, lặng lẽ ngồi bên cạnh xem Loan Loan nướng thỏ một hồi lâu
rồi mở miệng: “Tiểu quỷ, trước giờ vẫn sống như thế này à?”
Loan Loan chăm chú nướng thỏ, ờ một tiếng thờ ơ: “Ngoài cháo gà rừng thì món sở trường nhất của em chính là thỏ nướng. Tiếc là tía bị nội thương không ăn được đồ nướng mà chỉ có thể ăn cháo”.
Lâu Dự nghe vậy cảm thấy trong lòng càng thêm đắng chát, ngay cả cuống
lưỡi cũng nghẹn chát khó chịu. Chàng là người biết rõ nhất về thương thế của Dung Diễn.
Thập bội hóa công tán!
Khi hóa công tán phát tác sẽ đau đớn như rút gân cạo xương. Khi đó tất
cả mọi người đều cho rằng Dung Diễn đã chết, không ngờ y thuật của Dung
Diễn lại rất cao siêu, chịu đựng những đau khổ người thường khó có thể
chịu đựng, một mạch ẩn mình nơi biên tái mười năm, còn nuôi lớn cô bé
Loan Loan.
“Thế còn gạo muối thì làm thế nào?” Lâu Dự đột nhiên cảm thấy hứng thú đối với cuộc sống của Loan Loan trong quá khứ.
“Lúc nào săn được sói thì mang da sói vào trong thành đổi. Sói rất khó
săn, may mà da sói được giá, mỗi lần có thể đổi được rất nhiều gạo muối, đủ ăn một thời gian dài”. Loan Loan xé một mảnh thịt thỏ đưa cho Lâu
Dự: “Anh ăn thử xem có ngon hơn thịt Thất ca nướng không?”
Lâu Dự nhận lấy cho vào miệng nhai, gật gù khen ngợi: “Ngon lắm, Hầu thất nướng không bằng em”.
Lời này là thật lòng. Thịt Loan Loan nướng ngoài cháy trong mềm, trình độ nướng thịt cao hơn nấu cháo gà rừng rất nhiều.
Loan Loan được khen hớn hở mặt mày, lại nghĩ đến chuyện gì đó, sắc mặt
lập tức ảm đạm, cúi đầu lẩm bẩm nói: “Tiếc là tía chưa bao giờ ăn thịt
thỏ em nướng”.
Lâu Dự yên lặng một lát: “Loan Loan, anh muốn đi xem nơi em và tía đã sống trước kia”.
Đêm đông sương lạnh, vành trăng cong cong. Trong khe núi dưới Dị Thiên
Nhai, ngôi nhà tranh đã lâu không có người tu sửa, một góc mái hiên đã
bị tuyết đọng đè sập. Cây dâm bụt úa tàn héo rũ, cành khô lá mục phát ra âm thanh loạt soạt trong gió lạnh, chỉ có dòng suối nước nóng chảy bên
nhà là vẫn bốc hơi nóng như trước.
Lâu Dự gạt hết tuyết đọng, mở cửa vào nhà. Trong nhà bày biện ngay ngắn, những cuốn sách y thuật vẫn xếp chỉnh tề trên giá sách, nồi niêu bát
đũa vẫn để trên kệ bếp, chăn gối trên giường bừa bộn xộc xệch, dường như chủ nhân vừa mới rời giường còn chưa kịp gấp.
Có điều toàn bộ đồ đạc trong nhà đều phủ bụi, góc nhà còn có mạng nhện giăng đầy, không khí trong nhà toàn mùi ẩm mốc cũ kĩ.
Lâu Dự cầm một bức tranh còn chưa hoàn thành trên bàn học, nhẹ nhàng
thổi bụi bám bên trên. Tranh vẽ một người đẹp mặc y phục trong cung, ánh mắt long lanh trông rất sống động, một đóa dâm bụt rực rỡ cài bên mái
tóc. Hiển nhiên người vẽ tranh đã dốc hết tâm tư, từng nét vẽ đều chăm
chút kĩ càng, tỉ mỉ cẩn thận.
“Cô…” Lâu Dự buông mắt thở dài, trong lòng chua xót.
Mặc dù đã biết đây là nơi ở của Dung Diễn khi còn sống, nhưng nhìn thấy
bức tranh Dung Diễn tự tay vẽ, Lâu Dự vẫn không tránh khỏi thổn thức cảm khái.
Tiên đế tổng cộng có chín hoàng tử công chúa, đương kim thánh thượng là
con thứ ba, Lăng Nam vương phụ vương của Lâu Dự là con thứ năm, công
chúa An Ninh Lâu Cẩn là con út, còn được gọi là Cửu công chúa.
Trong chín hoàng tử công chúa chỉ có ba người này là con đẻ của quý phi Lạc thị, tình cảm rất tốt.
Còn Dung Diễn thì là con trưởng của Trấn Quốc công, thông minh tuấn
lãng, tài hoa hơn người. Bất kể nhìn từ phương diện nào, Dung Diễn và
Cửu công chúa cũng là một cặp trai tài gái sắc trời đất sinh thành.
Năm xảy ra biến cố Thiên Kiến, Lâu Dự mới được mười tuổi. Chàng chỉ nhớ
có một đêm đột nhiên cô út xinh đẹp của mình tóc tai rối bù chạy vào phủ Lăng Nam vương, ôm tay phụ vương mình khóc lóc cầu xin: “Ngũ ca, anh
cứu anh ấy đi, xin anh hãy cứu anh ấy…”
Khi đó Lâu Dự không hề biết người cô út cần cứu đó chính là người có
giao tình rất tốt với phủ Lăng Nam vương, hết sức thân thiết với mình,
từng tự tay chỉ dạy mình khinh công và đao pháp.
Sau đó cô út bị gả đến nước Sóc xa xôi để hòa thân, dưới khăn quàng mũ
phượng đỏ tươi, sắc mặt lại tái nhợt như tờ giấy, ngay cả loại son tốt
nhất cũng không thể nào che giấu sự buồn bã phát ra tự đáy lòng.
Còn người anh hiền hậu vừa là thầy vừa là bạn của Lâu Dự từ đó cũng biến mất không còn bóng dáng. Trấn Quốc công tuyên bố cắt đứt quan hệ cha
con với Dung Diễn, phủ quốc công xoá tên Dung Diễn trong gia phả.
Chỉ sau một đêm, Thiên Cơ công tử danh vang thiên hạ trở thành một người không tên không họ, bỏ nhà bỏ nước, từ trời cao rơi xuống đáy vực, tất
cả những thanh danh trước đó chớp mắt đã hóa thành tro.
Tất cả mọi người đều nói Thiên Cơ công tử Dung Diễn đã chết…
Rất nhiều năm sau Lâu Dự mới biết rõ đêm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, giận dữ bẻ gãy một mũi tên sắt.
Lâu Dự dừng chân bên giá sách, cầm bừa một tập tranh y thuật lên mở ra
xem. Nét chữ phóng khoáng hào sảng, hình vẽ rõ ràng chi tiết, đường nét
tinh tế, quả nhiên là do tự tay Dung Diễn viết.
Nét mực tươi tắn đã phủ dày bụi, lúc lật trang bụi bặm bay khắp như sương làm Lâu Dự có cảm giác không chân thực.
Nghĩ đến vai trò của phủ Lăng Nam vương trong đêm hôm đó, trong lòng Lâu Dự vừa đau buồn phẫn nộ lại vừa thương cảm chán ngán, thở dài khẽ than: “Dung huynh, phủ Lăng Nam vương có lỗi với huynh”.
Đưa mắt nhìn ra ngoài nhà, tuyết phủ trắng xóa, ánh trăng như sương, một bóng người nhỏ nhoi cô độc ngồi trên bậc cửa, ánh trăng in bóng nghiêng nghiêng làm bóng người càng thêm tịch liêu dâu bể, trong lòng Lâu Dự
lại càng thấy xót xa.
Từ khi vào Hắc Vân kị, Loan Loan đã không còn về chốn này. Cô bé chỉ
muốn trốn trong Hắc Vân kị, tự dối lòng mình rằng tía còn chưa chết, tía vẫn đang ngồi vẽ tranh bên cửa sổ, vẫn hái thuốc chế hoàn, vẫn pha trà
thưởng trăng, tự dối lòng mình rằng mình vẫn còn có một mái nhà để về,
có một người thân vẫn chờ mình về nhà.
Giờ đây trở lại nơi này, Loan Loan mới cảm nhận một cách chân thực rằng
tía đã thật sự không còn nữa. Ngày xưa mái nhà tranh dù đơn sơ nhưng lại tràn ngập tiếng cười, giờ đây đã trở nên rách nát trống vắng không còn
sức sống.
Loan Loan ôm gối ngồi trước cửa, gục đầu vào cánh tay, không nói câu nào.
Lâu Dự đi tới vén vạt áo ngồi xuống bên cạnh, đưa tay khẽ vỗ lưng Loan
Loan, động tác hết sức dịu dàng: “Em không còn tía nhưng vẫn còn có anh. Anh sẽ luôn ở bên em”.
Loan Loan ngẩng đầu lên, trong mắt có ánh sáng lấp lánh, thần thái thơ
ngây đầy dựa dẫm: “Có phải rồi đến một ngày anh cũng biến mất làm Loan
Loan không tìm được nữa không?”
Trái tim như tan chảy trong lồng ngực, Lâu Dự khẽ cười nói: “KHÔNG đâu.
Từ hôm nay trở đi, anh nhất định sẽ ăn uống đàng hoàng, luyện võ thật
tốt, bảo đảm sẽ không bị ốm, không bị thương, sẽ tự chăm sóc mình khỏe
như trâu”.
Loan Loan bật cười khì khì, nét cười vẫn vương mãi trên môi nhưng nước
mắt lại rơi xuống như chuỗi ngọc trai đứt dây, thần thái thiếu nữ hết
sức ngây thơ. Lâu Dự không nhịn được nắm chặt tay Loan Loan, hỏi: “Có
lạnh không?”
Loan Loan lắc đầu. Lâu Dự không nói không rằng cởi áo ngoài ra khoác lên người Loan Loan, lại đưa nay nắm tay cô bé, dường như muốn truyền sự ấm áp từ lòng bàn tay mình sang người Loan Loan, hòa vào dòng máu chảy
khắp cơ thể nhỏ bé, truyền cả vào… trái tim cô bé.
Dung huynh, cảm ơn huynh đã đưa Loan Loan đến bên cạnh ta. Tất cả đều là ý trời, ta nhất định sẽ chăm sóc Loan Loan tử tế, sẽ ở bên Loan Loan,
sẽ đùa cho Loan Loan cười mỗi lúc buồn bã, sẽ thúc ngựa chạy tới bên
Loan Loan khi cô bé gặp khó khăn, sẽ không để Loan Loan phải khổ cực, sẽ làm cho Loan Loan cơm no áo ấm, vui vẻ suốt đời.