Sau khi dùng quyền lực điều Loan
Loan đến bên người mình làm thân binh, Lâu Dự dung túng gã thân binh duy nhất này đến mức làm người ta phẫn nộ.
Gã thân binh này không cần suốt ngày nghiêm cẩn đi theo sau lưng Lâu Dự, cũng không cần làm chân lon ton chạy việc, càng không cần căng thẳng
tinh thần cầm đao gác đêm. Loan Loan có thể ngủ cả ngày trong doanh
trướng, chạy xuống bếp cáo mượn oai hùm đòi bánh ngọt, cũng có thể ra
ngoài chơi bất cứ lúc nào, chỉ biết cứ đến giờ cơm là cô bé nhất định sẽ vội vã trở về.
Việc ép buộc học bắn cung không còn được nhắc tới. Một cô bé con học
nhiều bản lãnh đánh đánh giết giết như vậy làm gì? Tất cả đã có Lâu Dự.
Việc ép buộc tắm rửa thường xuyên cũng không còn được nhắc tới. Chỉ có
một mình Lâu Dự từng nhìn thấy dung mạo thật sự của Loan Loan, thảo nào
Dung Diễn lại phải đặc chế thuốc mỡ đen cho Loan Loan. Dung mạo nhường
này nếu bị những gã đàn ông khác nhìn thấy thì mình sẽ có thêm bao nhiêu phiền phức?
Phủ tướng quân không quay về nữa. Dạo này thế tử Lăng Nam vương vẫn trải đệm nằm dưới đất trong lều trung quân, không hề muốn đi đâu khác.
Các tướng Hắc Vân kị dần dần quen với sự tồn tại của gã thân binh nhỏ
tuổi này. Ngay cả Tống Bách Lý sau khi nhíu mày mấy lần cũng không còn
đưa ra dị nghị. Chẳng mấy khi thế tử vui vẻ như vậy, những chuyện nhỏ
không ảnh hưởng đến toàn cục như thế này cần gì phải can thiệp vào?
Hơn nữa với ánh mắt của bậc tiền bối như Tống tướng quân, thế tử từ nhỏ
không có bạn chơi cùng, bây giờ có một người bạn nhỏ thông minh lanh lợi như vậy cũng xem như bù đắp phần nào những tiếc nuối của tuổi thơ,
chẳng lẽ lại không phải chuyện tốt? Sau khi được Lâu Dự cho biết Loan
Loan chính là người hái nguyệt dạ liên, Tống Bách Lý càng thấy nhóc con
này thêm hợp nhãn.
Hôm đó Lâu Dự và các tướng lĩnh thương nghị việc quân xong thì đã là
giữa trưa, nhà bếp đã chuẩn bị cơm canh xong xuôi, Lâu Dự liền mời mọi
người ở lại dùng cơm trong lều trung quân.
Mặc dù là lều trung quân nhưng cơm canh lại không có gì khác các tướng
sĩ bình thường. Cơm độn ngô, rau dưa, thịt bò nướng, thịt gà rừng, canh
thịt thái sợi, điểm khác duy nhất chính là có thêm một hộp bánh ngọt
nóng hổi.
Các tướng lĩnh ngồi quanh chiếc bàn lớn sơn đen, từng món ăn nóng hổi
thơm phức được bưng lên. Đều là quân nhân, không cần những lời khách sáo dư thừa, mọi người lập tức bưng bát bắt đầu ăn cơm.
Lưu Chinh ăn một miếng thịt bò, chợt nhớ ra điều gì đó, ngạc nhiên hỏi:
“Bình thường cứ đúng giờ cơm là về, tại sao hôm nay không thấy Loan Loan đâu?”
Lâu Dự cười nói ung dung tự tại: “Ăn cơm là chuyện lớn, nó đâu chịu bỏ lỡ chứ, về ngay bây giờ ấy mà”.
Nghĩ đến tên lính bé nhỏ ăn cơm còn đúng giờ hơn cả trống canh đó, các tướng lĩnh đều không nhịn được cười thầm.
Quả nhiên Lâu Dự còn chưa nói xong thì rèm cửa lều trung quân đã được
vén lên. Loan Loan chui vào trong lều, tuyết vương đầy đầu, mang theo
một luồng hơi lạnh thấu xương. Cô bé xách một con thỏ hoang, cười tít
mắt: “Hôm nay cải thiện. Trời lạnh thỏ trốn hết vào hang, em phải nằm bò trên tuyết một canh giờ mới bắt được một con”.
Thỏ chứ đâu phải quân Sóc? Chỉ có em mới nằm trên tuyết rình bắt cả canh giờ như thế, không sợ chết cóng hay sao?
Lâu Dự ngán ngẩm lắc đầu, nhớ đến món cháo gà rừng của Loan Loan, vội
vàng dặn dò đầu bếp mang con thỏ xuống bếp nướng rồi đưa tay vẫy Loan
Loan: “Để đầu bếp đi nướng thỏ, em ngồi xuống ăn cơm đi!”
Hai từ Loan Loan thích nghe nhất chính là ăn cơm, vừa nghe vậy liền lao
tới bên bàn, bưng bát cơm lên, nhìn các vị tướng lĩnh đầy chờ mong: “Đã
ăn được chưa?”
Tống Bách Lý cười, đuôi mắt hiện rõ nếp nhăn: “Ăn đi!”
Loan Loan nở nụ cười ngọt ngào: “Tống thúc thúc lúc nào cũng tốt nhất.
Lần này Loan Loan bắt được thỏ hoang, cái chân béo nhất sẽ dành riêng
cho Tống thúc thúc”.
Hai đứa con một trai một gái của Tống Bách Lý đều đã trưởng thành, bình
thường sống trong môi trường quân đội nghiêm túc, có bao giờ nghe thấy
những lời ngọt ngào như vậy? Trái tim của một người cha lập tức tan chảy như viên kẹo dưới ánh mặt trời, Tống tướng quân vui tươi hớn hở: “Được, Tống thúc thúc sẽ đợi ăn chân thỏ của cháu”.
Lâu Dự buông mắt cười thầm. Đúng là đồ dẻo mỏ. Cái miệng ngọt ngào phối
hợp với nụ cười trên mặt, đã nịnh người nào thì làm sao mà đỡ nổi.
Được Tống Bách Lý cho phép, Loan Loan không khách sáo nữa, động đũa như
gió, thoáng cái thức ăn đã chất đầy trong bát như một ngọn núi nhỏ lung
lay sắp đổ, sau đó vùi đầu và cơm như gió cuốn mây tan, quay đi quay lại đã hết bay một bát.
Triệu Vô Cực suýt nữa mắc nghẹn, đưa mắt nhìn về phía Lâu Dự. Đây mà là
tìm thân binh hay sao? Quả thực chính là nuôi một con sói con mà, hơn
nữa còn là sói con do ma chết đói đầu thai nữa chứ!
Lâu Dự không hề ngạc nhiên, bình tĩnh gắp một miếng thịt bò cho vào
miệng chậm rãi nhai. Loan Loan gầy gò như cành liễu phất phơ thế kia, ăn nhiều một chút thì đâu có gì lạ, ta nuôi được!
Thấy thức ăn trên bàn sắp bị Loan Loan càn quét sạch sẽ, Triệu Vô Cực
nhìn miếng thịt bò to nhất, đôi đũa gắp tới nhanh như chớp giật, mau lẹ
vô cùng.
Cạch! Hai đôi đũa va chạm vào nhau trên không trung. Loan Loan trừng mắt giận dữ nhìn Triệu Vô Cực. Dám cướp thịt của ta sao?
Triệu Vô Cực trợn mắt nhìn lại không hề yếu thế. Miếng thịt này là của ta.
Loan Loan hạ thấp cổ tay, dùng một thức đao pháp định lách đũa xuống bên dưới đôi đũa của Triệu Vô Cực. Triệu Vô Cực hành động cũng không chậm,
đôi đũa vẽ nửa vòng tròn, đón đỡ chính xác phương hướng tấn công của
Loan Loan.
Loan Loan tức giận nghiến răng, tiếp tục xoay đũa, dùng chiêu “kinh hồng nhất phách” gạt đũa của Triệu Vô Cực ra. Triệu Vô Cực lại nhanh chóng
biến chiêu, chuyển thủ sang công…
Song phương giao chiến quyết liệt bất phân thắng phụ, đột nhiên một đôi
đũa sơn đỏ đưa tới, vượt qua chiến trường, gắp chính xác miếng thịt bò
rồi bỏ vào trong bát Loan Loan, không để rớt một giọt nước nào xuống mặt bàn.
Mặt Triệu Vô Cực lập tức như quả mướp đắng dài ngoằng, ánh mắt ai oán có thể sánh với một góa phụ trẻ tuổi: “Thế tử thật là bất công”.
Lâu Dự không nhìn hắn cái nào, chỉ quay mặt sang nhìn Loan Loan: “Thích ăn món này à? Dễ thôi mà, sau này ngày nào cũng có”.
Loan Loan nhai miếng thịt bò nhồm nhoàm, ừ hữ gật đầu, cười tít chỉ thấy lông mày không thấy mắt.
Các tướng cũng không phải lần đầu tiên nhìn thấy Loan Loan ăn cơm. Gã
thân binh tí hon này có sức ăn kinh người, ăn rất ngon lành khiến những
người khác cũng cảm thấy thèm ăn. Hơn nữa vẻ mặt sống động và ngôn ngữ
trẻ con của Loan Loan càng làm mọi người thêm yêu thích. Bình thường
ngồi vào mâm cơm trong quân đội là cầm đũa ăn ngay, ăn xong đặt bát đứng dậy, lúc ăn chỉ nghe thấy tiếng nhai, không hề có tiếng nói cười. Ăn
một bữa cơm cũng dứt khoát tốc chiến tốc thắng không khác gì tiêu diệt
một đội quân địch. Từ khi có một đứa bé lanh lợi hoạt bát như vậy ăn
cùng, bữa cơm trở nên náo nhiệt hơn nhiều, việc ăn cơm dường như cũng
không còn tẻ nhạt nữa mà trở nên vui vẻ thú vị. Vì vậy mỗi lần thương
lượng việc quân xong, đến giờ cơm là mọi người đều không hẹn mà cùng nán lại ăn chực trong lều trung quân.
Lúc này mọi người đã ăn xong, đều đặt bát xuống xem Triệu Vô Cực và Loan Loan dùng đũa đánh nhau. Nhìn thấy Lâu Dự ra tay làm Triệu Vô Cực méo
mặt, Lưu Chinh ôm bụng cười ngặt nghẽo. Lão Triệu ơi là lão Triệu, từ
khi gặp Loan Loan tới giờ lão có khi nào chiếm được thượng phong đâu?
Tên nhóc này quả nhiên chính là khắc tinh của lão!
Lúc này nhà bếp đã nướng thỏ xong, bưng nguyên con thỏ ngào ngạt mùi
thơm vào trong lều. Loan Loan lau vết mỡ bên miệng, nhận lấy con thỏ,
trước hết bẻ một chân đưa cho Tống Bách Lý, Tống Bách Lý cười ha ha cầm
lấy. Tiếp đó cô bé lại bẻ một chân đưa cho Lâu Dự, Lâu Dự cho Loan Loan
một ánh mắt tán thưởng, coi như em còn có lương tâm.
Loan Loan liếc trái liếc phải, bẻ cái chân thứ ba đưa cho Hầu Hành Tiễn. Hầu Hành Tiễn vui mừng suýt nữa té ghế, cười ha ha nói: “Loan Loan
ngoan thật, vẫn còn nhớ đến Thất ca. Lần sau Thất ca nướng cho ngươi
nguyên một con dê”.
Chờ mãi câu này của ông! Loan Loan thầm nghĩ, mắt chớp chớp xảo quyệt như cáo con vừa bắt được gà.
Còn một cái chân cuối cùng, Triệu Vô Cực vội vã đưa tay ra cướp. Không
ngờ Loan Loan hành động nhanh hơn, lập tức bẻ cái chân cuối cùng rồi đưa tới trước mặt Triệu Vô Cực trước khi hắn kịp lộ vẻ chán nản: “Cái này
cho ông”.
Triệu Vô Cực chết sững như bị sét đánh, không hề động đậy.
Lưu Chinh cười quặn ruột, dùng vai huých Triệu Vô Cực: “Lão Triệu, lão không nhìn lầm đâu, đúng là cho lão đấy!”
Triệu Vô Cực nhận cái chân thỏ, cảm động suýt nữa không cầm được nước
mắt, cắn một miếng to rồi nói: “Ăn thịt thỏ bao nhiêu năm rồi nhưng con
này là ngon nhất”.
Các tướng cười vang.
Quân sĩ canh gác ngoài cửa nghe thấy tiếng cười vui vẻ trong lều trung
quân xem như cũng được mở rộng tầm mắt. Làm gì có ai tin được một đám
người đánh trận giỏi nhất cả nước Đại Lương lại tụ tập một chỗ tranh
giành mấy cái chân thỏ nướng