Bị bánh hoa quế mua chuộc, Loan Loan rất không có tiết tháo ở lại Hắc Vân kị.
Có lẽ cô bé là binh lính nhỏ tuổi nhất trong cả Hắc Vân kị, lại chưa từng
học cưỡi ngựa bắn cung, mặc dù thân pháp nhẹ nhàng hơn người, nhưng
trong quân đội với hình thức chiến đấu cơ bản là tác chiến theo đội hình thì Loan Loan lại thuộc về dạng vô dụng “ra trận không cầm được trường
đao chém người, xuống ngựa không kéo được cung cứng bắn địch”.
Cho nên khi xem xét nên tống tên vô dụng này đi đâu, Lưu Chinh đã rất tốn công suy nghĩ.
Thám báo doanh thích hợp nhất, đáng tiếc tuổi bây giờ quá nhỏ, tính quá
hoang dã, đưa vào thám báo doanh chắc chắn sẽ là một kẻ chuyên gây
chuyện.
Tiên phong doanh? Khác gì chịu chết, trường đao chém chết luôn còn nhanh hơn.
Tên nỏ doanh? Hừ, tiểu quỷ còn không cao bằng một cây trường cung, bắn tên? Bắn cái con tườu!
Nhà bếp? Để loại ăn thùng uống vại này vào nhà bếp thì có khi tất cả mọi người sẽ phải nhịn đói, thằng nhóc này ăn quá giỏi.
Trong lúc Lưu Chinh vắt hết óc suy nghĩ, mặt mũi nhăn nhó, Lâu Dự hời hợt đưa ra một gợi ý: Chuồng ngựa.
Lưu Chinh như bừng tỉnh, vỗ đùi khen: “Thế tử anh minh!”
Còn có chỗ nào thích hợp với Loan Loan hơn chuồng ngựa sao?
Con ngựa đỏ tía vốn chính là thú cưng của Loan Loan, chủ nhân đã nhập ngũ
thì thú cưng tự nhiên cũng sung quân. Thế là đường đường vua ngựa hoang
lại bi thảm trở thành một chiến mã quang vinh mà không có cả một nghi
thức nhập ngũ.
Một con ngựa khó thuần như vua ngựa hoang đương
nhiên chỉ có Loan Loan có thể cưỡi được. Ngay cả vua ngựa hoang cũng có
thể cưỡi, đương nhiên Loan Loan có thể cưỡi tất cả mọi chiến mã.
Cộng thêm chuồng ngựa nằm ở nơi hẻo lánh, lại nặng mùi, bình thường ít có
người đến, cho dù báo đen cũng cùng đến ở đó thì cũng không sợ tiểu quỷ
này thả báo hành hung, trêu chọc thị phi.
Lưu Chinh càng nghĩ càng thấy ổn, lập tức hưng phấn bắt tay sắp xếp.
Kì thực cũng không cần sắp xếp gì, chỉ cần chuyển những thứ linh tinh ra
khỏi ngôi nhà chứa cỏ ở gần chuồng ngựa đó rồi dọn dẹp một chút là được. Tiểu quỷ này một người ăn no cả nhà không đói, ngoài một chiếc áo da
bẩn đến mức không nhìn ra màu sắc thì không có bất cứ vàng bạc châu báu
chăn màn quần áo gì cả, tay không vào ở, hết sức thuận tiện.
Cứ thế, Loan Loan vinh dự trở thành người chăn ngựa của Hắc Vân kị.
Nhưng chưa được mấy ngày yên bình, những người chăn ngựa của Hắc Vân kị đã
không chịu nổi, chạy đến than thở khóc lóc, kể lể với Lưu Chinh, nói
người chăn ngựa mới tới quá bá đạo, quá vô sỉ, cướp giường cướp chăn
cướp đồ ăn, tất cả những gì Loan Loan không có đều đi cướp hết.
Con ngựa đỏ tía và con báo đen càng không phải dạng vừa, một con người lạ
chớ đến gần, ai đến gần đá người đó, một con nhìn thấy người là nhe răng chảy nước miếng, dường như đã mấy năm chưa được ăn gì.
Vua ngựa hoang thì thôi cũng cố, nhưng ai dám làm hàng xóm với một con báo đen?
Lưu Chinh bị đám mã phu làm đau đầu, than thở đúng là một kẻ chuyên gây
họa, đành phải đến tìm Lâu Dự lần nữa. Người là ngươi giữ lại, phiền
phức là ngươi lôi đến, ngươi phải đưa ra một chủ ý.
Lâu Dự từ một đống báo cáo ngẩng đầu lên, khẽ gõ cán bút xuống bàn, âm thanh trong
trẻo, giọng nói bình thản: “Cho Loan Loan toàn bộ cái chuồng ngựa đó,
ngươi về chuyển hết tất cả những con ngựa bất kham, khó thuần nhất đến
đó”.
Lưu Chinh bàng hoàng tỉnh ngộ, hận không thể ôm chân Lâu Dự khen một tiếng thế tử anh minh.
Đã đuổi hết những người ở đó đi, chiếm trọn một chuồng ngựa lớn như vậy thì cũng nên làm một chút chuyện.
Lưu Chinh thầm điểm danh những con ngựa hung hăng nhất, khó thuần nhất của
Hắc Vân kị. Đứng đầu là con ngựa đỏ tía, ờ, đó là của tên tiểu quỷ đó,
còn có Báo Đốm, Ô Truy…
***
Đàn ngựa ngấu nghiến ăn cỏ, mang cái bụng căng tròn tản mát bên dòng suối nhỏ trong vắt, vừa uống nước vừa nô đùa.
Ánh nắng ấm áp, Loan Loan ngậm một cọng cỏ trong miệng, nằm trên thảm cỏ
mượt như nhung, thoải mái thở dài một hơi, lười nhác định ngủ một giấc.
Đột nhiên cô bé nheo mắt lại, xoay người như một con mèo, áp tai xuống đất
nghe. Qua sự chấn động của mặt đất và nhịp điệu bước chân của những con
ngựa, cô bé nhanh chóng đoán được quy mô và phe cánh của đội kị binh nhỏ cách đó vài dặm.
Mười con ngựa, là quân mình.
Cô bé yên tâm nằm xuống, bắt chân chữ ngũ hát ê a.
“Một người đẹp, nhớ mãi không quên
Một ngày không gặp, nhớ như cuồng điên…”
Bài hát này là tía dạy, cô bé không hiểu nghĩa từng từ, chỉ cảm thấy làn
điệu du dương dễ nghe, cũng bất chấp mình ngũ âm bất toàn, hát rất vui
vẻ, càng hát càng lớn tiếng.
Không lâu sau, một vệt đen sẫm xuất
hiện cách đó không xa. Đó là một đội kị binh về muộn, chỉ có mười con
ngựa, tốc độ di động rất nhanh, đã chạy đến trước mặt Loan Loan.
Kị binh trên ngựa toàn bộ đều đội mũ sắt, mặc trọng giáp, người dẫn đầu chính là Lâu Dự.
Từ xa xa, chàng đã nghe thấy tiếng hát sai nhịp hoàn toàn đó, lúc đến gần
nhìn thấy một đứa bé nhem nhuốc nằm trên bãi cỏ cất tiếng hát tự lấy làm vui, chân bắt chữ ngũ còn lắc lư đánh nhịp, vẻ mặt say mê.
Khóe môi Lâu Dự khẽ cong lên, chàng đưa tay ra hiệu dừng lại, lập tức chín kị sĩ theo sát phía sau đồng loạt dừng lại.
Nghe thấy tiếng vó ngựa sầm sập đột nhiên dừng lại, Loan Loan còn tưởng đàn
ngựa của mình cản đường đội kị binh. Cô bé không hát nữa, uể oải ngồi
dậy, ngón cái và ngón trỏ tạo thành vòng tròn cho vào miệng thổi một
tiếng sáo.
Kể cũng lạ, những con ngựa bất kham này đến chỗ Loan
Loan lại ngoan như chó nhà, hết sức biết điều, chỉ huy như ý. Cùng với
tiếng sáo chói tai vang lên, đàn ngựa tản mát bên dòng suối, trên đường
lớn lập tức hành động, lộp cộp bước chậm rãi về phía Loan Loan, nhường
ra một lối đi rộng rãi bằng phẳng.
Mũ sắt che sát mắt, che khuất
vẻ tán thưởng trong mắt Lâu Dự. Chàng khẽ cười một tiếng, nhảy xuống
ngựa, ném dây cương cho Lưu Chinh, đi thẳng đến chỗ Loan Loan.
Lưu Chinh ngán ngẩm nhìn Loan Loan vẫn nằm ở đó không hề nhúc nhích, thầm
than: “Nhìn thấy thế tử cũng không hành lễ, muốn dạy thằng nhóc hoang da này hiểu được quy củ có lẽ còn khó hơn dạy lợn nái trèo cây”.
Lâu Dự đi tới bên cạnh Loan Loan rồi ngồi xuống, mũ giáp nặng nề va chạm phát ra tiếng động trầm thấp.
Loan Loan dịch sang bên cạnh, ngậm cọng cỏ, tiếp tục phơi nắng hoàn toàn thờ ơ.
“Nghe nói ngươi rất xem thường cách thuần ngựa của Hắc Vân kị?” Lâu Dự không hề phật ý, bỏ mũ sắt xuống, xoay cổ cho thoải mái.
Loan Loan liếc chàng, hừ một tiếng tỏ ý không sai.
“Ngươi cho rằng một con ngựa cao to chân dài chạy nhanh chính là ngựa tốt à?” Lâu Dự lắc đầu, cười khẽ: “Ta thấy chưa hẳn vậy”.