Phía sau thuần mã
trường chính là chuồng ngựa, một ngôi nhà xây bằng gạch mộc lợp cỏ tranh là nơi những người chăn ngựa chứa cỏ khô, lúc này một tiếng chửi bới từ trong nhà truyền ra: “Con bà nó chứ, thằng sói con này, mày ăn hay là
nhịn nào?”
Rầm một tiếng, một cái bát bị ném vào góc tường, cơm trong bát văng khắp mặt đất.
Triệu Vô Cực xanh mặt. Thế tử đã dặn dò không được để đói, nhưng con sói con
này hung ác lắm, có vẻ như định tuyệt thực, sống chết không chịu cúi
đầu. Theo tính hắn thì trường hợp này phải trói lại đổ cơm vào mồm,
nhưng thế tử lại nói không được trói, chuyện này biết phải làm thế nào?
Thấy Triệu hiệu úy xanh mặt, đi tới đi lui bó tay hết cách, đám người Trịnh
Hải Long, Vương Quý, Phùng Mãnh đưa mắt nhìn nhau. Đánh trận thì đã quen rồi, dỗ trẻ con lại là lần đầu nhìn thấy. Giằng co bao nhiêu canh giờ,
đứa trẻ lem luốc này thật là có khí phách, mềm cứng không nghe, làm cho
một đám quan binh rất khó xử.
Loan Loan ngồi trong góc tường,
dưới chân đeo xiềng xích, hai tay lại được tự do. Bất kể rơm rạ, gỗ, sắt hay bùn, cô bé vớ được thứ gì liền ném thẳng thứ đó về phía Triệu Vô
Cực mà không cần biết có trúng hay không.
Không biết mình đã làm
gì mà lại gặp phải con sói con này, Triệu Vô Cực chật vật né tránh, gạt
một cọng rơm trên đầu xuống, nổi giận đùng đùng, mắt trợn tròn như
chuông đồng: “Mày không ăn thì tao sẽ nướng con báo đen đó lên ăn”.
Dứt lời hắn làm bộ xoay người định đi. Loan Loan nghe vậy cuống lên như mèo bị giẫm phải đuôi, nổi giận gầm lên một tiếng, nhảy bật lên xông tới.
Trong lúc cuống quýt Loan Loan cũng quên cả các chiêu số mà dùng đến vũ
khí nguyên thủy nhất, tóm lấy tay Triệu Vô Cực, nhe răng ra cắn.
Loan Loan người nhỏ nhưng sức rất lớn, vừa cắn đã lập tức thấy máu.
Triệu Vô Cực đau quá kêu lên, cánh tay hất mạnh khiến thân hình nhỏ nhắn của
Loan Loan bay ra ngoài. Tiếng xiềng xích leng keng, Loan Loan nặng nề
ngã xuống đất làm bay lên một đám bụi.
Loan Loan lau máu trên
khóe miệng, nhe răng nhếch miệng bò lên, hung dữ trợn mắt nhìn Triệu Vô
Cực, lại tiếp tục quên mình lao tới lần nữa.
“Còn nữa à?” Triệu
Vô Cực không ngờ con sói con này lại hoang dại như vậy, dáng vẻ như thể
da dày không sợ đau. Tính tàn nhẫn sát phạt của hắn cũng bị kích thích,
những con ngựa bất kham nhất trong quân bố cũng có thể thuần phục, chẳng lẽ lại không thuần phục được con sói con này?
Hiển nhiên Triệu
Vô Cực cố tình quên chuyện gặp phải với con ngựa đỏ tía, quyết định cho
con sói con này một bài học. Thấy Loan Loan xông tới lần nữa, hắn vung
một chưởng đánh thẳng tới người cô bé.
Dưới chân Loan Loan có
xiềng xích nặng nề, người không thể nào chuyển động linh hoạt, không
tránh được một chưởng này. Nếu như bị đánh trúng, kết cục răng gãy máu
chảy là khó tránh khỏi.
“Anh Triệu…” Vương Quý có chút không đành lòng, vừa định lên tiếng can ngăn lại nghe thấy một mệnh lệnh trong trẻo.
“Dừng tay!”
Một bàn tay tóm chặt cổ tay Triệu Vô Cực, sau đó người nọ lại đưa tay đỡ
đứa bé lao tới, thuận thế ôm lấy, khéo léo xoay người bảo vệ đứa bé
trong lòng.
“Người nào cản ta?” Triệu Vô Cực nổi giận đùng đùng quay lại, vừa nhìn thấy người này đã xẹp xuống như quả bóng bị châm kim.
Lâu Dự ôm đứa bé, lạnh lùng liếc nhìn. Chỉ một ánh mắt đã khiến Triệu Vô Cực cực kì ngượng ngùng khó xử.
Triệu Vô Cực đỏ mặt lên, gãi đầu nói ngập ngừng: “Tướng… tướng quân, nó
không chịu ăn, ném mấy bát cơm, còn ném người khác. Thuộc hạ… thuộc hạ chỉ dạy cho nó một bài học…”
Lưu Chinh trừng mắt nhìn hắn:
“Triệu Vô Cực, đầu ngươi chứa toàn bã đậu à? Sức mạnh của ngươi thế nào? Một chưởng này đánh trúng thì thằng tiểu quỷ này không bị ngươi đánh
tàn phế mới lạ”.
Nhìn dấu răng in hằn trên tay mình, vết thương
đầm đìa máu tươi, Triệu Vô Cực khóc không ra nước mắt. Tướng quân ơi,
lão Lưu ơi, thằng tiểu quỷ này đâu phải trẻ con bình thường? Nó là một
con sói hoang dã đến mức không thể hoang dã hơn được nữa. Các vị chỉ
nhìn thấy ta đánh nó, tại sao không không thấy lúc nó cắn ta?
Bị
Lâu Dự ôm lấy, Loan Loan vẫn không phục vừa cắn vừa đá như một con thú
nhỏ nổi điên. Đang liều mạng vùng vẫy, đột nhiên thấy trong miệng ngòn
ngọt, Lâu Dự đã nhét thứ gì đó vào miệng cô bé, ngọt ngào thơm ngát.
Loan Loan lập tức dừng lại không vùng vẫy nữa, bắt đầu nhai thứ trong
miệng, chỉ cảm thấy thơm mềm ngọt ngào, vào miệng là tan, cực kì ngon
miệng.
Đời này cô bé đã ăn rất nhiều cháo gà rừng, thỏ nướng chim nướng cũng đã ăn không ít, nhưng đã bao giờ được ăn loại bánh ngọt được làm một cách tinh tế như thế này?
Ăn hết một miếng bánh, Loan
Loan đưa lưỡi liếm hết vụn bánh dính quanh miệng, sau đó nhìn chằm chằm
chiếc bánh ngọt trên tay Lâu Dự, hai mắt đăm đăm.
Loan Loan còn
chưa lớn, chỉ cao đến ngang ngực Lâu Dự. Lâu Dự bẻ một miếng bánh hoa
quế, nửa ngồi xuống, nhìn vẻ mặt đứa bé, trong lòng cười thầm, ngoài
miệng lại nói bình thản: “Ngon không?”
Loan Loan không nhịn được nuốt nước miếng một cái, nhìn chiếc bánh ngọt chằm chằm, không nói gì.
“Từ bây giờ, ngươi trả lời một câu hỏi của ta sẽ có thể ăn một miếng”. Lâu Dự đung đưa chiếc bánh dụ dỗ trẻ con.
Loan Loan nhìn vị tướng quân lừa chết người không đền mạng này, lại nhìn
chiếc bánh ngọt trong tay chàng, ánh mắt chuyển qua chuyển lại giữa
người đàn ông đẹp đến mức khó đỡ và chiếc bánh ngọt ngon đến mức khó đỡ, do dự một hồi lâu, nuốt vô số nước miếng, cuối cùng gật đầu.
Triệu Vô Cực và Lưu Chinh nhất tề há hốc mồm, đã quen nhìn thế tử điện hạ sát phạt máu lửa, không ngờ chàng lại có tài dỗ trẻ con như vậy, đúng là
làm mọi người không thể không phục.
Lâu Dự cười tủm tỉm nhét một
miếng bánh ngọt vào miệng đứa bé: “Tiểu quỷ, nghe khẩu âm của ngươi thì
là người nước Lương. Ngươi tên là gì?”
“Tôi… Tôi không phải là tiểu quỷ, tôi tên là Loan Loan”.
Loan Loan ăn bánh ngọt, vất vả mở miệng, uốn lưỡi, không dễ gì nói ra được một câu liền mạch.
“A”. Lâu Dự khẽ nhướng mày: “Loan Loan trong minh nguyệt loan loan, trăng sáng cong cong?”
“Không phải, Loan là cong, trong câu thà cong không gãy”. Sau khi nói mấy câu, cuối cùng Loan Loan cũng tìm lại được cảm giác nói chuyện, ngôn ngữ trở nên lưu loát hơn nhiều.
“Nghe có vẻ hay đấy. Người ta thường nói thà gãy không cong, ngươi lại thà cong không gãy, ai đặt tên cho
ngươi?” Lâu Dự hứng thú.
Loan Loan nhìn chằm chằm chiếc bánh, không lên tiếng.
Lâu Dự rất biết điều lại nhét một miếng bánh vào miệng Loan Loan.
Loan Loan hả lòng hả dạ ăn bánh ngọt, hai mắt long lanh, giọng nói lanh
lảnh: “Tía nói thà gãy không cong thì có gì tốt, một thanh đao tốt bị
gãy chỉ còn là sắt vụn, một người chết rồi sẽ không còn là gì nữa, cho
nên tía dặn tôi thà cong không gãy, bất kể thế nào cũng phải nghĩ mọi
biện pháp để sống tử tế”.
Từ nhỏ đến giờ Loan Loan chưa bao giờ
được ăn đồ ngon, vẻ mặt tươi cười, cảm thấy miệng lưỡi thơm ngọt đến
trong lòng, vị ngọt đó hòa tan những căm phẫn và tức giận, vị tướng quân trẻ tuổi trước mắt cũng vừa mắt hơn rất nhiều, vì vậy cô bé nhắc lại
lời của tía lưu loát như học thuộc lòng.
Nhìn đôi mắt sáng ngời
trong suốt của Loan Loan, Triệu Vô Cực trợn mắt há mồm, cực kì hối hận.
Tiểu quỷ thối, nếu biết ngươi thích ăn như vậy thì ta đã ta đã mang cả
mâm gà nướng trong bếp đến cho ngươi rồi, cũng đã không bị ngươi cắn một miếng.
Triệu Vô Cực không biết Loan Loan dẫn theo một ngựa một
báo đã xưng bá nhiều năm rung trời chuyển đất trên thảo nguyên Dã Tây
này, gặp gà giết gà, gặp thỏ giết thỏ, khiến các loại động vật vừa nghe
thấy đã mất mật, có món dân dã nào chưa từng ăn? Đương nhiên Loan Loan
không hề thích gà nướng, nếu hắn bưng một mâm gà nướng đến thật thì cũng khó tránh khỏi lại bị cắn một miếng.
Lâu Dự gật đầu, cảm thấy
tía của tên tiểu quỷ này đúng là một người thú vị, lời nói rất có lí.
Chàng thưởng thêm một miếng bánh hoa quế rất hào phóng, hỏi: “Tía ngươi
đâu?”
Loan Loan nhớ tới Dung Diễn, sắc mặt lập tức thay đổi. Cô
bé cúi đầu, tay cầm miếng bánh hoa quế nhưng lại không cho vào miệng,
nước mắt rưng rưng trong viền mắt, một hồi sau mới rơi xuống.
Lâu Dự thấy vậy cũng đã đoán được câu trả lời. Chàng không còn vặn hỏi nữa, đưa nốt phần bánh hoa quế trong tay cho Loan Loan, nói: “Muốn ăn thứ
ngon hơn bánh hoa quế một trăm lần không?”
Loan Loan ngẩng đầu lên, hai mắt ngấn lệ, nghĩ đến vị ngon của bánh hoa quế, gật đầu như đập tỏi không hề do dự.
Thấy đứa bé trên mặt ướt nước mắt, gật đầu nhanh chóng và kiên nghị hoàn
toàn không thua lúc liều mạng với Triệu Vô Cực vừa rồi, Lưu Chinh thầm
buồn cười, đúng là một thằng nhóc tham ăn trăm năm hiếm gặp.
Lâu
Dự gật đầu, tiếp tục đầu độc: “Có muốn ở lại không? Ở lại chỗ này của
ta, tất cả các món ngon trong thiên hạ, ngươi muốn ăn gì cứ việc”.
Loan Loan lau nước mắt trên mặt, đôi mắt tròn như nai con nhìn Lâu Dự nửa tin nửa ngờ.
Lâu Dự cảm thấy ánh mắt sáng ngời đó như nước suối mát lạnh chảy qua, khiến trong lòng chàng thoáng chốc trở nên thư thái, nét cười bên khóe miệng
dần trở nên rõ ràng: “Ngươi không tin à?”
Loan Loan lắc đầu như trống lắc: “Lần trước ông nói mà không giữ lời, tôi không tin ông”.
Lâu Dự thoáng nhìn trời, mím môi than thở: “Được rồi, ta thề, tất cả các
món ngon trên đời này, chỉ cần Loan Loan muốn ăn, ta nhất định sẽ để
Loan Loan được ăn”.
Tía nói thề là rất quan trọng, đặc biệt là
đàn ông một khi thề sẽ không dễ dàng làm trái lời. Loan Loan chung quy
vẫn còn tâm tính trẻ con, bị đồ ăn ngon lành mê hoặc, lại nghe thấy Lâu
Dự thề nên đã động lòng. Ngày ngày có thể ăn những thứ ngon như vậy, rõ
ràng tốt hơn nhiều so với săn thỏ trên thảo nguyên hoang mạc. Nếu vị
tướng quân trẻ tuổi này không giữ lời thì mình lại chạy là xong. Với
khinh công của mình, nếu lén chạy đi thì ai có thể ngăn được?
Vô số suy nghĩ chạy qua trong đầu Loan Loan, đến lúc đã nghĩ rõ ràng, cô bé vui sướng gật đầu.
Nhìn hai mắt tiểu quỷ đảo quanh không ngừng, sau đó bất giác lộ ra ánh mắt xảo quyệt, Lâu Dự cảm thấy rất thú vị.
Trên chiến trường luôn luôn thiếu nhân tài thám báo. Tinh binh dễ thấy, thám báo khó tìm, tiểu quỷ này khinh công rất tuyệt, bản lĩnh thuần ngựa
không hề bình thường, ánh mắt sáng ngời, linh hoạt hơn người, là một
viên ngọc thô trời sinh. Chỉ cần được rèn luyện, sau này tiểu quỷ sẽ là
một người xuất sắc của thám báo doanh.
Lúc này thế tử Lăng Nam
vương đang toàn tâm toàn ý tuyển chọn binh lính không hề biết rằng lời
thề hôm nay sẽ trở thành tiếc nuối đau đớn nhất của chàng, cho đến cuối
đời cũng không được giải thoát.