Hầu Hành Tiễn ngồi dậy, sắc mặt
trắng bệch, đột nhiên quỳ hai gối xuống, nghiêm trang khấu đầu với Lâu
Dự, nói đau đớn: “Thế tử, Hầu Hành Tiễn là tội nhân, có lỗi với Tống
tướng quân và các anh em đã hi sinh, không dám sống tạm bợ trên đời nữa, chỉ có thể lấy cái chết tạ tội!”
Nói xong rút bội đao của một quân sĩ bên cạnh ra đặt lên trên cổ mình, đưa tay kéo ngang định cắt cổ tự sát.
“Lão Thất, dừng tay!” Lữ Nam Cung và Lỗ Chí Túc xoay người lao tới giật
được đao của hắn, mấy quân sĩ Hắc Vân kị cũng lao tới, mỗi người một tay giữ chặt lấy hắn.
Tình hình trở nên hỗn loạn, rất nhiều tướng lĩnh các quân chủng khác
cũng lũ lượt chạy tới, nhưng nhìn thấy thế tử Lăng Nam vương như đã phát điên, không có người nào dám ngăn cản.
Lữ Nam Cung chen vào giữa Lâu Dự và Hầu Hành Tiễn, đau khổ hô to: “Thế
tử, Lão Thất chỉ muốn tốt cho thế tử, muốn tốt cho thế tử. Khi đó Yên
Cát đang khổ chiến cửu tử nhất sinh, nếu thế tử biết tình hình chiến đấu tại Sa Loan thì chắc chắn sẽ rơi vào cảnh tiến thoái lưỡng nan, tâm
tình sẽ loạn, đại quân tất nguy. Đến lúc đó cả thế tử và đại quân trung
lộ đều sẽ rơi vào cảnh khốn khó”.
Lâu Dự bị La Chiêu và Ngô Quán giữ chặt, dần dần cũng tỉnh táo lại.
Lữ Nam Cung nói đúng. Quân địch bố trí trọng binh tại Sa Loan và Yên
Cát. Lúc Sa Loan nguy cấp, Yên Cát cũng đang đánh rất gian khổ. Lúc này
nếu chia quân từ chiến trường Yên Cát đi cứu Sa Loan cũng tương đương
với một quả đấm chia thành năm ngón tay, một bên hai, một bên ba, sức
mạnh hai bên đều sẽ không đủ. Lúc đó chẳng những không cứu được Sa Loan
mà không cẩn thận là ngay cả Yên Cát cũng sẽ cực kì nguy hiểm.
Nếu như không chia quân mà rút toàn bộ đại quân từ trên chiến trường Yên Cát đến tiếp viện Sa Loan lại tương đương với chắp tay dâng thành Yên
Cát sắp đánh hạ cho quân địch, há không phụ lòng các tướng sĩ đã dùng
máu tươi và tính mạng trải đường dưới thành Yên Cát?
Không thể không nói ván cờ Ân Minh và Lưu Hoài Ân bày ra này cực kì âm
độc hiểm ác, rõ ràng đã đẩy Lâu Dự rơi vào hoàn cảnh tiến không được lùi không xong.
Cho dù lòng dạ sắt đá không cứu Sa Loan nhưng trong lòng có lo lắng, áy
náy và bận tâm, tất nhiên sẽ ảnh hưởng đến sức chiến đấu trên chiến
trường Yên Cát, không biết chừng quân Sóc còn có thể thừa dịp Lâu Dự tâm tình hỗn loạn không thể tập trung nghênh chiến mà bắn lén một tên mất
mạng.
Được vậy thì đúng tâm nguyện của Ân Minh và Lưu Hoài Ân, hai người này sợ rằng phải nâng chén chúc mừng trong tòa cung điện đó.
Nhưng bọn chúng không nghĩ tới ván cờ đã bày tỉ mỉ lại bị một tướng lĩnh hết mực trung thành bên cạnh Lâu Dự phá mất.
Hầu Hành Tiễn liều chết giấu tin báo, cắn răng tàn nhẫn, dũng cảm đứng
ra làm kẻ vứt bỏ đồng đội, sẽ bị muôn vàn anh em thóa mạ, làm ra lựa
chọn thay Lâu Dự.
“Thế tử, Lão Thất giấu giếm quân tình là tội lớn, nhưng hắn có nỗi khổ
tâm, thế tử chắc hẳn cũng hiểu rõ”. Lữ Nam Cung quỳ xuống đau khổ khuyên can: “Thế tử, trong lòng Lão Thất cũng rất khổ, niệm tình hắn trung
thành vì chủ, tha thứ cho hắn lần này đi”.
Hầu Hành Tiễn toàn thân run rẩy kịch liệt, đột nhiên lớn tiếng khóc lên, nước mắt ướt đẫm khuôn mặt toàn là sương gió: “Mỗi lần nghĩ đến Tống
tướng quân và đám Lưu Chinh, ta chỉ khao khát người chết là chính mình.
Ta đau, ta đau lắm”.
Hắn xé rách chiếc áo bó của mình, gào thét xé rách tim gan. Đường đường
một người đàn ông sắt đá hơn ba mươi tuổi lại gào khóc thảm thiết, khóc
như một đứa trẻ con: “Thế tử, không cần tha thứ cho ta, không cần tha
thứ cho ta, ta đáng chết, ta đáng chết”.
Lâu Dự lẳng lặng nhìn Hầu Hành Tiễn một lúc lâu, cuối cùng buông tay La Chiêu ra, ra hiệu cho La Chiêu và Ngô Quán tránh ra.
Chàng chậm rãi đi tới phía trước Hầu Hành Tiễn, quỳ xuống dùng bàn tay
lau máu và cả nước mắt trên mặt hắn, sau đó kéo mạnh, ôm chặt hắn vào
lòng.
Hầu Hành Tiễn dựa vào trong lòng Lâu Dự, tiếng khóc thảm thiết. Sự đau
khổ và áy náy kìm nén nhiều ngày như Trường Giang vỡ đê, mãnh liệt tràn
ra, chỉ có khóc lớn mới có thể phát tiết được nỗi đau khổ và thê lương
khó mà diễn tả đó.
Lâu Dự ôm chặt lấy Hầu Hành Tiễn, như một bức tường vững chắc, cho hắn chỗ dựa và sức mạnh.
Vẫn nói nước mắt đàn ông không dễ chảy, nhưng nhìn thấy cảnh này, tất cả những người đàn ông bảy thước ngang tàng vẫn phải đỏ mắt.
Đợi tiếng khóc của Hầu Hành Tiễn dần dừng lại, Lâu Dự vỗ vỗ vai hắn, giọng nói trầm thấp: “Lão Thất, xin lỗi!”
Hầu Hành Tiễn lắc đầu: “Không, thuộc hạ đáng chết. Nhưng, thưa thế tử,
nếu cho thuộc hạ làm lại một lần nữa, thuộc hạ vẫn sẽ làm như vậy”.
Lâu Dự cau mày nhìn hắn, hắn cũng không hề nhụt chí, ánh mắt kiên định
nhìn lại. Hai người yên lặng nhìn đối phương chằm chằm, nơi ánh mắt giao nhau dường như có một sự hiểu ngầm và hứa hẹn nào đó.
“Hầu Hành Tiễn nghe lệnh!” Lâu Dự đột nhiên đứng lên, lớn tiếng nói:
“Hầu Hành Tiễn che giấu quân tình, lừa gạt chủ tướng, theo luật phải
chém. Niệm tình hắn có công trong cuộc chiến công thành Yên Cát, tội
chết có thể tha, tội sống khó tránh khỏi, phạt ba mươi quân côn, trục
xuất khỏi Hắc Vân kị”.
Mệnh lệnh này đưa ra, mọi người đều biến sắc. Ba mươi quân côn không là
gì, đối với Hầu Hành Tiễn thì điều thứ hai mới là sự trừng phạt nặng nề. Hắn thà chết cũng không muốn bị trục xuất khỏi Hắc Vân kị.
“Mong thế tử suy tính cẩn thận…” Đám người Lữ Nam Cung không hẹn mà
cùng kêu lên, còn định nói đỡ cho Hầu Hành Tiễn mấy câu, lại thấy Lâu Dự phất tay ngăn lại, nói với Hầu Hành Tiễn: “Ngươi có phục hay không?”
Sắc mặt Hầu Hành Tiễn xám xịt như xác chết. Hắn nhắm mắt lại một lúc lâu rồi chậm rãi mở ra, nhìn ánh mắt tỉnh táo mà kiên định của Lâu Dự,
dường như đã hạ quyết tâm cực lớn mới nói được hai tiếng nặng nề như
núi: “Ta phục”.
Lâu Dự xoay người, mạnh mẽ nuốt vào ngụm máu ứ đọng mấy ngày trong lồng
ngực, nói không có một chút tình cảm nào: “Ngươi đi đi. Nghe nói Tiêu
tướng quân của Ngự lâm quân rất tán thưởng ngươi, ngươi có thể đến nhờ
cậy ông ấy”.
Hầu Hành Tiễn quỳ hai gối xuống đất, dập đầu nặng nề, một cái, hai cái,
ba cái… Đến tận khi máu tươi trên trán chảy xuống má mới lảo đảo đứng
lên, loạng choạng rời đi.
“Lão Thất!” Đám người Lữ Nam Cung đau xót kêu to, lại không thể ngăn cản bóng lưng cô liêu vô cùng đó càng đi càng xa.
“Thế tử!” Đám người Lữ Nam Cung quay lại nhìn về phía Lâu Dự, còn muốn
tiếp tục khuyên nhủ lại nhìn thấy Lâu Dự đã từng bước đi ra ngoài doanh
không quay đầu lại, bóng lưng lộ rõ sự bi thương đau khổ dày đặc như đêm tối.
Những lời định nói của đám người Lữ Nam Cung lập tức nghẹn lại trong cổ
họng, không thể nói ra được nữa, chỉ có thể đưa mắt nhìn tướng quân của
họ từng bước đi ra ngoài quân doanh, cưỡi lên Truy Phong biến mất trong
đêm đen.
Lâu Dự thúc ngựa chạy như điên không phân biệt phương hướng trong bóng
đêm. Loan Loan, Tống Bách Lý, Lưu Chinh, Triệu Vô Cực, Hầu Hành Tiễn,
Dung Hàm, Thác Bạt Hồng Đạt… Vô số khuôn mặt quen thuộc hiện lên trong đầu, thoáng qua rồi biến mất…
Đều đi rồi, đều đi hết rồi! Từ nay chàng sẽ không còn chia sẻ và phát
tiết sự đau đớn trong lòng với bất kì ai, tất cả mọi vết thương đều phải tự mình chịu đựng.
Từ nay chàng phải bắt đầu chiến đấu một mình.
Gió lạnh hóa mưa, mưa rơi tầm tã. Lâu Dự một người một ngựa ướt đẫm
trong cơn mưa như trút nước. Nước mưa lạnh như băng đè xuống, dường như
ngay cả hô hấp cũng tắc nghẹn trong nước.
Truy Phong đột nhiên hí dài một tiếng, giẫm vào một vũng nước, hẫng chân ngã xuống. Lâu Dự trên lưng ngựa bị quán tính hất về phía trước, rơi
vào một dòng suối sâu.
Nước suối sâu đến vai, còn có cả những vụn băng chưa tan kịp. Lâu Dự
chìm thật sâu vào dòng nước tan băng tháng ba, mặc cho nước lạnh ngập
hết miệng mũi mặt mày, dường như vĩnh viễn không muốn đứng lên.