Lăng Nam vương thế tử ốm, ốm rất nặng, đến nỗi tiệc tẩy trần hoàng thượng đích thân sắp xếp cũng không tham gia.
Đại quân phạt Sóc phân luồng trở về đơn vị cũ, một bộ phận tướng lĩnh
cao cấp về kinh phục mệnh. Lâu Dự ngơ ngơ ngẩn ngẩn cùng với mọi người
trở lại kinh thành, sau đó ốm liệt giường không dậy được, đóng cửa từ
chối tiếp khách.
Hoàng thượng đích thân bố trí tiệc rượu mừng công cho các tướng lĩnh đại thắng trở về. Theo lí, thân là bề tôi, cho dù ốm chỉ còn một hơi thở
cũng phải cố làm mặt cười đến dự tiệc cho phải phép.
Lâu Dự lại cáo ốm từ chối tham gia, ngay cả một lí do rõ ràng hơn cũng
không có, thật sự là đại bất kính. Không cần nói quần thần cảm thấy
chàng cậy công kiêu ngạo, ngay cả trong lòng Vũ Định đế cũng cảm thấy
không vui.
Bè phái thái tử lại hết sức vui vẻ. Thế tử Lăng Nam vương như vậy mới là bình thường. Lâu Dự ẩn nhẫn không phát tác trước đó quá mức đáng sợ,
làm mọi người thấp thỏm không yên, luôn cảm thấy như sự yên lặng trước
cơn bão tố, không chừng một lúc nào đó sẽ đột nhiên gặp phải sự trả thù
tàn bạo.
Giờ đây xem ra Lâu Dự vẫn là tên ngờ nghệch cứng đầu cứng cổ, không coi ai ra gì, chỉ biết đánh trận mà mù tịt về chính trị.
Trái tim treo lơ lửng của thái tử cuối cùng cũng trở lại trong lồng
ngực. Về đến Thượng Kinh, mình chính là đường đường đông cung thái tử
dưới một người trên vạn người, dù là tam tiễn liên châu uy chấn toàn
quân cũng có thể làm gì được mình?
Trong lòng lại âm thầm hơi tiếc nuối, nghĩ bụng vì sao Lâu Dự lại không
tức giận xông vào đông cung đánh mình một trận? Như vậy sẽ có thể lấy
tội danh đại nghịch phạm thượng để xử tử hắn, có phải là sạch sẽ gọn
gàng hay không?
Lâu Dự ngủ mê mệt mấy ngày, tâm mạch không yên, hơi thở rối loạn, nhưng
trên người lại chỉ có một chút thương tổn da thịt. Các y chính của phủ
ngự y bó tay hết cách, làm thế nào cũng không tìm ra nguyên nhân, Trần
Kiếm Ý sốt ruột lửa giận bóc cao vạn trượng, suýt nữa rút kiếm chém
người.
May mà đến ngày thứ tư cuối cùng Lâu Dự cũng tỉnh lại, ánh mắt ngỡ ngàng lướt qua một đám người bên giường, cuối cùng tiêu cự cũng tập trung
trên một người mặc trang phục ngự y, hỏi: “Ngươi là ai?”
Vị ngự y đó vội cúi người thi lễ, nói: “Vi thần là y chính thủ tịch của phủ ngự y, chính tứ phẩm…”
Còn chưa nói dứt lời đã bị Lâu Dự cắt ngang. Chàng ngồi dậy, chỉ cảm
thấy đầu đau như muốn nứt, cả người cũng bải hoải, không đủ kiên nhẫn
nghe những lời dài dòng, hỏi thẳng: “Dung Hàm tại sao không đến?”
Vị ngự y chần chừ một lát, cuối cùng hành lễ nói: “Dung y chính tình
nguyện nhập ngũ, đại quân chưa qua sông Thú đã đâm đơn từ chức, xin thôi giữ chức y chính thủ tịch của phủ ngự y, nói phải bù đắp tâm nguyện của thầy, bôn ba thiên hạ hành y tế thế, hoàng thượng đã phê chuẩn”.
“Ngay cả hắn cũng đi rồi sao?” Lâu Dự cười đắng chát. Dung Hàm sợ là cũng thất vọng với chàng tới cực điểm.
Dằn cơn đau đớn trong lòng, Lâu Dự chậm rãi đứng dậy, xỏ đôi ủng quân đội, ngay cả áo khoác cũng không mặc đã đi ra ngoài.
Trong sương phòng lập tức rối loạn, ngự y đánh bạo nhăn nhó chặn phía
trước chàng: “Thế tử, ngoài trời rất lạnh. Thế tử mặc như vậy ra ngoài
khí lạnh xâm nhập, bệnh càng thêm bệnh”.
Lâu Dự đâu chịu nghe lời ông ta, lập tức vung tay gạt ông ta sang bên
cạnh. Các nha hoàn và thị vệ cuống lên đưa mắt nhìn nhau, vương gia và
vương phi hôm nay vào cung, cả nhà trên dưới không có người nào ngăn
được thế tử.
Lâu Dự đi được hai bước, lúc gần ra khỏi phòng lại quay lại hạ lệnh cho
một đám người cuống quýt đi theo phía sau: “Ta đến đại doanh cho khuây
khỏa, không cho phép thông báo truyền tin, kẻ nào trái quân lệnh của ta
giết không tha!”
Mấy ngày không có hạt gạo nào vào bụng, Lâu Dự gầy xơ xác, khuôn mặt
càng thêm góc cạnh rõ ràng. Chàng giống một con sói cô độc bị thương
hung dữ, ánh mắt nuốt người, lúc này chàng nói giết không tha là thật sự sẽ giết không tha.
Các ngự y và gia nhân đã bao giờ thấy khí thế lẫm liệt như vậy, không
khỏi hít một hơi dài, lùi lại liền mấy bước, quả thật không ai dám đi
thông báo cho vợ chồng Lăng Nam vương.
Vương gia trang ngoài thành Thượng Kinh ba dặm.
Quân dã chiến Hắc Vân kị, Long Hổ vệ, Kì Môn quân, cảnh vệ doanh không
có lệnh vua không được vào kinh, các tướng lĩnh và quân sĩ về báo công
đều
đóng quân ở doanh trại Vương gia trang ngoài kinh thành.
Hầu Hành Tiễn nằm nghiêng dưới đất, đổ rượu vào mồm ồng ộc, mắt nhìn lên bầu trời đêm, không biết đang nghĩ gì.
Chợt nghe thấy ngoài doanh trại có tiếng ồn ào, trong ánh đuốc rừng rực, một thớt ngựa chạy như bay đến, nhảy qua hai hàng rào cản ngựa, thoáng
cái đã
đến trước mặt.
“Hầu Hành Tiễn”. Lâu Dự mặc một chiếc áo bó ngắn tay nhảy xuống ngựa, nói lạnh lùng: “Chúng ta đấu vật một trận”.
Hầu Hành Tiễn không nói câu nào, ném túi rượu xuống đất, cởi chiếc áo
bông quân phục, cũng chỉ mặc một chiếc áo ngắn tay có dấu hiệu của Hắc
Vân kị
đứng lên.
“Thế tử uy vũ!”
“Hầu tướng quân cố lên!”
Vô số các tướng sĩ nhàn hạ đến buồn tẻ tụ tập tới, hưng phấn xem trận đấu vật hứa hẹn sẽ đặc sắc vô cùng này.
Ánh đuốc rừng rực chiếu xuống, hai người trên sân vật đều lưng ong tay
vượn, chân dài lưng hổ, không dùng nội lực mà chỉ dựa vào sức mạnh cơ
bắp và kĩ xảo, xoay, gạt, móc, cài, ôm, tránh, nhanh chóng nhịp nhàng
làm người xem hoa cả mắt.
Dần dần tiếng reo hò ủng hộ nghiêng về một bên, mọi người đều cổ vũ cho Lâu Dự.
Họ chưa bao giờ nhìn thấy một người có thể sử dụng nhiều kĩ xảo phức tạp khi đấu vật như thế, cũng chưa từng thấy người nào trọng tâm vững như
thế. Bất kể đối phương móc, đẩy, kéo thế nào đều sừng sững không ngã.
Nhưng không được bao lâu, âm thanh ủng hộ nghiêng về một bên cũng dần
dần dừng lại, mọi người đều phát hiện có gì đó không phù hợp.
Lâu Dự sắc mặt tái mét, lanh lùng kiên nghị, hạ thủ vừa tàn nhẫn vừa cay độc, không lưu tình chút nào, tàn bạo quật Hầu Hành Tiễn ngã xuống đất
vô số lần.
Đây đâu phải đấu vật? Đây quả thực chính là sát hại.
Hầu Hành Tiễn vẫn yên lặng như cũ, chỉ có mỗi lần bị quật ngã lại lau
máu tươi bên khóe miệng, đứng lên, sau đó lại bị ngã xuống, lại đứng
lên…
Lâu Dự lao tới quật Hầu Hành Tiễn ngã xuống đất một lần nữa, gầm lên:
“Vì sao không trả đòn? Vì sao không dùng sức? Vì sao không đánh ta?”
Hầu Hành Tiễn phun ra một ngụm máu, cắn chặt răng, lại vẫn không nói gì, chỉ cố chấp mà ương ngạnh đứng lên lần nữa.
Lâu Dự càng nổi giận, cảm thấy huyết khí cuộn trào, đầu đau như muốn
nứt, giơ tay tóm vạt áo Hầu Hành Tiễn, gầm lên giận dữ: “Quân báo Sa
Loan cầu viện từ chỗ thái tử là ngươi nhận. Ngươi giấu ta, còn giả bút
tích của ta kí nhận. Tin tức năm ngàn người toàn bộ hi sinh ở Sa Loan
cũng là ngươi nhận, không ngờ lại cũng giấu ta. Vì sao, vì sao?”
Chàng càng quát càng lớn tiếng, giận dữ ngập tràn không thể khống chế.
Ánh lửa hừng hực chiếu sáng sân đấu, dường như mắt chàng cũng đỏ lên.
Chàng bất ngờ bay lên tung cước đá Hầu Hành Tiễn văng ra năm mét: “Đây
là vì Tống thúc thúc”.
Sau đó lại lao tới đè lên người Hầu Hành Tiễn, vung nắm đấm liên tục đấm xuống: “Đây là vì Lưu Chinh, đây là vì Triệu Vô Cực, đây là vì năm ngàn huynh đệ… và cả Loan Loan!”
Hai tiếng “Loan Loan” này như hai mũi dao nhọn đâm vào trong lòng, Lâu
Dự hạ thủ càng không có chừng mực, những cú đấm đổ ập xuống như mưa.
Hầu Hành Tiễn nằm dưới đất mặc cho Lâu Dự đấm, không hề chống cự.
Đám người Lỗ Chí Túc, La Chiêu, Lữ Nam Cung, Ngô Quán nghe tin chạy tới, thấy tình hình không ổn vội vàng xông lên ôm chặt lấy Lâu Dự, ra sức
kéo Lâu Dự ra: “Thế tử, thế tử, đừng đánh, đừng đánh nữa. Lão Thất chỉ
muốn tốt cho thế tử”.