Trăng Sáng Chiếu Lầu Tây

Chương Quyển 2 - Chương 2: Hồn kiếm mộ


Triệu Vô Cực vô cớ bị đá xuống ngựa, chật vật lăn liền mấy vòng trên cỏ mới bò lên được, đầu óc choáng váng.

Ngẩng đầu nhìn lên, một đứa bé ngồi vững vàng trên ngựa của mình, mặc một
chiếc áo da bẩn đến mức không nhìn ra màu sắc nữa, mái tóc rối bù, da
đen nhẻm, đang cười hì hì nhìn mình.

Triệu Vô Cực vừa giận vừa
xấu hổ, huýt sáo gọi con ngựa của mình. Con ngựa lông vàng đốm trắng của mình là tuấn mã dũng mãnh nhất thám báo doanh, mặc dù thua kém Truy
Phong của thế tử nhưng cũng là ngựa tốt số một số hai. Bình thường nó
luôn cứng đầu cứng cổ, chỉ nghe hiệu lệnh của chủ nhân, người ngoài muốn tới gần là nó đá, ngay cả muốn vuốt bờm ngựa cũng không được.

Thằng nhóc chết tiệt dám đá ta, xem ta ra lệnh một tiếng để Hoàng Long hất
ngươi xuống ngã gãy răng cửa này! Một tiếng huýt sáo vang lên, con ngựa
phun hơi nóng phì phì, không hề nhúc nhích. Triệu Vô Cực ngẩn ra, không
tin được, huýt một tiếng sáo nữa. Con ngựa vẫn phun phì phì, lắc đầu vẫy đuôi, cọ vào tay đứa trẻ con đó với một thái độ nịnh bợ.

Đứa trẻ buồn, vuốt bờm ngựa không ngừng cười khanh khách.

Bên này cuối cùng đại Hồng cũng vùng thoát khỏi thòng lọng. Thấy vị trí của mình bị con ngựa đốm trắng cướp mất liền vội vàng sáp tới, hung hăng
hất con ngựa đốm trắng ra, dùng đầu cọ vào chân đứa trẻ con rất thân
mật.

Triệu Vô Cực xanh mặt, thằng nhóc này mọc ở đâu ra?

Vừa nhặt được một mạng dưới hàng vạn vó ngựa, đám Vương Quý, Trịnh Hải
Long, Trương Mãnh vẫn còn chưa hết sợ. Thấy Triệu Vô Cực căm hận, tất cả mới như tỉnh mộng, đồng loạt thúc ngựa lên bao vây đứa trẻ nhem nhuốc
kì lạ đó lại, quát: “Thằng nhóc, mau trả lại Hoàng Long”.

Đứa bé
quay đầu nhìn về phía bọn họ, đôi mắt long lanh lấp lánh như sao. Nó
không nói gì, kéo cương quay đầu ngựa lại, chân kẹp bụng ngựa, cưỡi con

ngựa đốm trắng chạy vè phía đàn ngựa hoang chạy đi vừa rồi.

Triệu Vô Cực cuống lên, đó là ngựa của ta mà!

Quá mức sốt ruột, Triệu Vô Cực điểm mũi chân tung người bay lên đưa tay tóm tóc đứa bé. Vương Quý, Trịnh Hải Long, Trương Mãnh tới tấp thúc ngựa
đuổi theo, quăng thòng lọng trên tay về phía đứa bé.

Đứa bé hừ
lạnh một tiếng, chân giẫm bàn đạp, ngửa người nằm xuống tránh cú vồ của
Triệu Vô Cực và mấy sợi dây thòng lọng đó. Sau đó nó nhẹ nhàng bay lên
nhẹ như làn khói, tóm một cây gậy buộc thòng lọng rồi lao tới theo thân
gậy. Trượt đến trước mắt Vương Quý, ánh đao lóe lên, chòm râu cá trê của Vương Quý bị chém đứt một nửa.

Vương Quý nhìn trân trối, đứa bé
không hè dừng lại, tiếp tục nhảy lên bắt được một cây gậy khác, buông
người kéo cong cây gậy, một đao chém về phía búi tóc Triệu Vô Cực.

Triệu Vô Cực vừa hạ xuống đất đã thấy ánh đao. Hắn kinh hãi, đành phải lăn
xuống đất một lần nữa. Đứa bé lại không truy kích, chỉ mượn sức đàn hồi
của cây gậy bay lên trời. Ánh đao xoẹt xoẹt mấy lượt, đầu buộc thòng
lọng của mấy cây gầy đó đều bị chém đứt.

Mấy lần xê dịch di chuyển trong không gian rất nhỏ khiến Lưu Chinh hoa cả mắt, buột miệng khen: “Khinh công tốt thật!”

Lâu Dự nhìn kĩ, khóe miệng hơi cong lên, thầm nghĩ: “Tên tiểu quỷ này tâm cũng không xấu”.

Chàng đã nhìn ra mấy nhát đao vừa rồi cực kì bất ngờ, vốn đứa bé kì quái này
có thể chém rụng đầu Vương Quý và Triệu Vô Cực nhưng lại chỉ chém đứt
chòm râu cảnh cáo rồi tha cho hai người này.


Đứa bé trên không
trung huýt một tiếng sáo, đại Hồng tung vó lao tới, đứa bé hạ ngay xuống trên lưng ngựa. Một tiếng hú dài, đại Hồng dựng người lên, đạp hai vó
trước to lớn về phía mấy người đuổi theo.

Mấy con chiến mã của đám người Vương Quý bị khí thế của vua ngựa hoang đè ép, thu móng không dám tiến lên.

Đứa bé cười to, tiếng cười lanh lảnh dễ nghe, dùng sống đao vỗ con ngựa đốm trắng. Con ngựa đốm trắng bị đau chạy như điên, chạy như sấm vang. Đứa
bé cưỡi đại Hồng lập tức đuổi theo, hai ngựa một người chạy về phía đàn
ngựa hoang, nhanh chóng biến thành hai điểm đen rồi biến mất giữa trời
chiều.

Triệu Vô Cực đứng sững sờ tại chỗ, một hồi lâu mới phản
ứng lại, đấm chân khóc không ra nước mắt. Lần này đúng là trộm gà không
được còn mất nắm gạo, xôi hỏng mà bỏng cũng không. Con ngựa đỏ tía không bắt được, ngay cả ngựa của chính mình cũng mất, ngựa đỏ của ta, Hoàng
Long của ta…

Lưu Chinh bật cười thành tiếng: “Lão Triệu lần này đúng là thiệt lớn, mất Hoàng Long chắc hắn phải khóc nửa năm”.

Lâu Dự ngồi ngay ngắn trên ngựa, ánh mắt sắc bén, nói bình thản: “Nói với
Triệu Vô Cực, ta cho hắn thời gian mười ngày. Trong mười ngày dắt con
vua ngựa hoang đó đến trước mặt ta, không làm được thì đừng ở lại trong
thám báo doanh nữa, xuống nhà bếp chẻ củi”.

Nói đùa à? Quân của mình sao có thể chịu thua một con ngựa được?

Lưu Chinh thầm toát mồ hôi thay lão Triệu, sắc mặt nghiêm túc, dạ một tiếng nhận lệnh.

Lâu Dự lại thoáng nhìn về phía con ngựa đỏ tía biến mất rồi mới quay đầu ngựa: “Đi thôi, đi gặp người thổi sáo đó”.


Chàng kẹp bụng ngựa, móng Truy Phong lấp lánh ánh đen lao về phía Dị Thiên Nhai, Lưu Chinh thúc ngựa theo sát phía sau.

Trên thảo nguyên Dã Tây mùa thu hiu quạnh, sắc trời dần tối, mặt trời từ từ lặn xuống dưới đường chân trời dài tít tắp.

Dưới Dị Thiên Nhai, Lâu Dự ngẩng đầu nhìn lên đỉnh núi. Vách núi dựng đứng, vừa cao vừa hiểm trở.

“Ồ, cao thật”. Lâu Dự cởi áo bào ném cho Lưu Chinh, chỉ mặc một bộ quân
phục màu đen bó sát người, bừng bừng hào hứng khởi động cổ tay.

Chàng là thế tử cao quý, khi còn bé đương nhiên không có cơ hội làm những
việc như trèo cây leo núi, sau đó làm tướng quân, chuyện leo núi trèo
cây lại không tiện làm. Vì vậy giống như lần đầu tiên dẫn quân ra trận,
lúc này tâm tình Lâu Dự cực kì tốt. Ai nói ta chưa bao giờ leo núi? Có
thể trèo lên vách núi này là những thiếu sót khi còn bé cũng được bù đắp đủ cả.

Lưu Chinh đỡ áo bào của thế tử, nhăn nhó đứng ở phía sau, muốn khuyên lại không dám khuyên. Thế tử ơi là thế tử, tướng quân thì
phải chết trận chứ không được ngã chết, ngài quyết định trèo Dị Thiên
Nhai thật sao?

Lâu Dự đâu để ý đến tâm tư của phó tướng tùy tùng, sau khi xoay cổ tay xong liền nhảy lên, tay bám vào một mỏm đá nhô ra
mượn lực bay lên, mũi chân lại điểm vào một hốc lõm, mấy lần mượn lực đã nhảy lên hơn mười trượng. Bởi vì không quen địa hình, mấy lần nhảy lên
không tìm được nơi mượn lực, cả người trượt xuống theo vách đá rất nguy
hiểm. Lưu Chinh đứng dưới đất nhìn mà thấp thỏm lo âu, mồ hôi ướt đẫm.

May mà Hắc Vân kị là kị binh mạnh mẽ nhất Đại Lương, vốn chính là do Lăng
Nam vương tự tay huấn luyện mà thành. Lâu Dự lớn lên trong quân từ nhỏ,
rèn luyện cưỡi ngựa bắn cung từ nhỏ, công phu thâm hậu, phản ứng nhạy
bén hơn hẳn người thường, leo núi đương nhiên cũng dễ hơn người thường.
Mỗi khi gặp nguy hiểm chàng lại đề khí tung người, nhanh chóng tóm được
một cành cây hay một tảng đá bên ngoài, chuyển nguy thành an.

Nhìn bóng dáng Lâu Dự từ từ biến mất trong bóng tối trên vách núi cao, Lưu
Chinh cảm thấy trái tim như một quả lắc không ngừng lên cao xuống thấp.
Thở dài lau mồ hôi trên đầu, Lưu Chinh thầm nghĩ, tại sao nhìn thế tử
leo núi lại còn phập phồng lo sợ hơn cả nhìn thế tử giết địch vậy?


Lâu Dự hai tay không ngừng bám vào những chỗ có thể mượn lực trên vách núi
để trèo lên, không ngờ trong đầu lại hiện lên một bóng người đen sì nhem nhuốc. Mặc dù vừa rồi trên thảo nguyên Dã Tây chàng đứng xa không thấy
rõ khuôn mặt, nhưng đứa bé đó thân pháp nhẹ nhàng, thân hình nhỏ nhắn,
bay lên di chuyển nhẹ nhàng như gió len qua bụi trúc xanh. Mặc dù cả
người nó bẩn thỉu nhưng giơ tay nhấc chân lại lộ rõ vẻ cao nhã làm mọi
người không dời mắt đi được.

“Nếu nó trèo Dị Thiên Nhai thì sẽ như thế nào?”

Khóe miệng Lâu Dự lộ ra nụ cười, trong lòng chợt tò mò vô cớ. Nhưng chàng
lập tức lại cảm thấy mình quá kì quái, lắc đầu vứt bỏ những suy nghĩ vẩn vơ, tiếp tục tập trung leo núi.

Vách núi càng lên cao càng hiểm
trở, cuối cùng chỉ có một tảng đá lớn nhô rất xa ra ngoài vách đá như
treo lơ lửng trên trời cao ngàn trượng. Lâu Dự thấy khắp xung quanh
không có chỗ đặt chân, đành phải hít sâu một hơi, nội tức từ tuyết sơn
sau thắt lưng cuồn cuộn chảy ra, hai tay dùng lực, một chiêu diều hâu
lật người bay lên đỉnh núi.

Trời đã tối, một vành trăng lạnh như móc câu treo trên cao.

Đỉnh núi không rộng, đưa mắt nhìn quanh chỉ thấy gió lạnh gào thét, không có một bóng người. Chính giữa đỉnh núi có một cây hoa dâm bụt lá đã khô
héo, chỉ còn cành cây rung động trong gió vù vù, tỏ ra càng thê lương
dưới ánh trăng như nước.

Dưới gốc cây có một vệt sáng lấp lánh chói mắt. Nhìn kĩ thì là một thanh kiếm xinh xắn sáng loáng cắm trên một mô đất nhỏ.

Mô đất hiển nhiên là có người cố ý xếp thành, bốn bề thấp ở giữa cao lên
như một ngôi mộ. Thanh kiếm Thanh Minh cắm ngay ngắn chính giữa, thân
kiếm phản chiếu ánh trăng trong vắt chiếu rõ một đóa hoa dâm bụt nho nhỏ rất đẹp trên chuôi kiếm.

Lâu Dự chậm rãi đi tới nhìn thanh kiếm, nhìn thấy đóa hoa dâm bụt tô đỏ thẫm đó, một ý nghĩ chợt xuất hiện trong đầu chàng.

Dâm bụt tàn, hồng nhan yểu mệnh.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.