(Cuộc đời chính là
những lần gặp gỡ. Có người con nhìn cả đời mà vừa quay đi đã quên ngay.
Có người con chỉ thoáng nhìn lại nhớ mãi suốt đời).
Một năm sau,
gió thu nổi, quạ đen kêu, những đóa hoa cúc dại nho nhỏ màu vàng nhạt nở trên thảo nguyên bừng bừng sức sống, chính là thời tiết tốt “trời quang cánh hạc rẽ tầng mây”.
Bởi vì quan hệ thượng tầng của hai nước
không tốt nên đương nhiên quan hệ ở miền biên thuỳ tái ngoại cũng ở thế
giương cung bạt kiếm.
Sau trận chiến Dị Thiên Nhai, quốc thổ Đại
Lương mở rộng năm trăm dặm, hoàng đế Vũ Định của Đại Lương hạ chiếu,
lệnh Lăng Nam vương thế tử nắm trọng binh trấn thủ Lương Châu đề phòng
nước Sóc phản công.
Có đại quân trú đóng, có quý nhân qua lại,
thành cổ biên thuỳ nho nhỏ Lương Châu cũng dần dần trở nên ồn ào náo
nhiệt, quán rượu, nhà trọ, lầu xanh mọc lên như nấm sau mưa, kinh tế địa phương phát triển nhảy vọt.
Lâu Dự trị quân nghiêm cẩn, không
bao giờ nhiễu dân, cộng thêm thân phận chàng tôn quý, đã không cần nịnh
trên cũng không cần ngại dưới, bất luận xử lí quân tình hay là sự vụ địa phương đều quang minh lỗi lạc không hề thiên vị, rất được lòng dân.
Nhắc tới thế tử Lăng Nam vương, bách tính Lương Châu không ai không giơ ngón cái, khen không ngớt lời. Các cô nương chưa chồng ở Lương Châu nhớ tới
thế tử Lăng Nam vương không ai không e lệ đỏ mặt, che mặt hỏi thăm đầu
đường cuối ngõ, nghe nói thế tử còn chưa lập phi, trong phủ ngay cả thứ
phi cũng không có một người, không hiểu chàng thích cô nương như thế
nào, cũng không biết danh môn khuê nữ thế nào mới xứng với chàng…
Lâu thế tử, người đàn ông quyến rũ nhất Lương Châu, lúc này đang phê duyệt
công văn trong phủ, không hề biết rằng mình đã trở thành thần tượng mới ở đây.
Phó tướng Lưu Chinh vội vàng đi đến, nói: “Thế tử, tiếng sáo trên Dị Thiên Nhai lại vang lên rồi”.
Đều là những người cũ đã đi theo Lâu Dự từ nhỏ, mặc dù Lâu Dự đã được phong tướng quân, nhưng những tùy tùng như Lưu Chinh vẫn quen gọi chàng là
thế tử.
Ngòi bút của Lâu Dự thoáng dừng lại: “Hử?”
Sau đêm đó, tiếng sáo trên Dị Thiên Nhai đã dừng, người thổi sáo bỗng dưng mất
tích, tiếng sáo cũng không còn vang lên. Thoáng chốc đã được một năm,
vốn cho rằng sẽ không còn nghe thấy tiếng sáo kì lạ khó nghe đó, không
ngờ hôm nay lại vang lên lần nữa.
Lâu Dự chậm rãi ngẩng đầu lên: “Xác định là người thổi sáo trước kia chứ?”
Lưu Chinh nói quả quyết: “Không sai, không có tiếng sáo nào khác khó nghe như vậy”.
Lâu Dự chớp chớp mắt, không phê duyệt công văn nữa, cài bút vào giá, đứng
dậy: “Lưu Chinh, chuẩn bị ngựa, chúng ta đi xem một chút”.
Chốc
lát sau, hai người hai ngựa đã ra phủ tướng quân, vó ngựa lộc cộc hướng
thẳng đến cổng thành Lương Châu, vội vã chạy về phía thảo nguyên Dã Tây.
Trên thảo nguyên Dã Tây lúc này đang hết sức náo nhiệt.
Trên thảo nguyên này không thiếu mãnh thú, nhưng thật sự có thể xưng bá ở
đây lại là đàn ngựa hoang di chuyển khắp nơi đó, số lượng nhiều, tốc độ
nhanh, chạy qua như cuồng phong, móng ngựa như sắt đáp tới đâu, đá cũng
phải vỡ vụn ra tới đó.
Ngựa hoang tập trung thành đàn, dù là các
loài mãnh thú như hổ báo cũng không dám trêu chọc, chúng mới là vua thật sự của thảo nguyên Dã Tây.
Nhưng vua của chúng, con ngựa đỏ tía có tên đại Hồng, lúc này đang như hổ xuống đồng bằng, liều chết vật lộn với một đám người.
Mấy người ngồi trên lưng ngựa, tay cầm thòng lọng bắt ngựa, bao vây trái
phải trước sau, một sợi thòng lọng trong đó đã lồng được vào cổ đại
Hồng.
Kể ra đại Hồng lần này đúng là lật thuyền trong mương.
Thời gian này ngày nào cũng có người đến thảo nguyên Dã Tây bắt ngựa. Những
người này cưỡi ngựa rất giỏi, ngựa họ cưỡi cũng khỏe mạnh không thua
ngựa hoang, hơn nữa biết dùng chiến thuật, hiểu cách vu hồi chuyển
ngoặt, sau mấy lần đã có mấy con ngựa hoang dũng mãnh bị bọn họ bắt về.
Thế là đại Hồng nổi giận, một hôm những người này trở lại, nó liền dẫn theo đàn ngựa hoang tung vó chạy như điên, cuốn theo khói bụi ngập trời, lao thẳng tới trước mặt đối phương.
Bất cứ ai cũng không ngăn cản
được đàn ngựa hoang cả vạn con lao thẳng tới, mấy người kia thấy tình
thế không ổn, mau quay ngựa lại, chạy nhanh như gió.
Tưởng những
người này đã sợ vỡ mật không dám tới nữa, vua ngựa hoang đại Hồng liền
dương dương tự đắc, lơi lỏng cảnh giác. Nhưng không ngờ những người này
vẫn tìm đến, hơn nữa còn nhằm thẳng vào nó.
Hôm nay, đại Hồng tách đàn đi dạo, đang uống nước bên suối một mình thì bị những người kia quăng thòng lọng thắt vào cổ.
Đại Hồng không hổ là vua ngựa, sau khi bị thắt cổ chẳng những không cam
chịu mà còn hất đầu vung đuôi tung vó chạy đi, kéo những người đó đi xa
vài dặm.
Tuy nhiên những người đó cưỡi ngựa cực giỏi, mặc dù bị
kéo nghiêng ngả trên lưng ngựa nhưng vẫn cố gắng duy trì tốc độ ổn định, nắm chặt đầu dây thòng lọng không buông ra, hai bên giằng co một thời
gian dài.
Đại Hồng vừa chạy vừa nhe răng nhếch miệng tung chân
đá, nếu bị đá trúng, dù có là người sắt cũng phải thủng một lỗ. Mấy
người đó cũng rất giỏi, hai tay cầm thòng lọng, chỉ dùng chân khống chế
ngựa tránh né những cú đá của đại Hồng, vẫn bám theo sát nhất định không tha.
Người có thuật cưỡi ngựa tốt nhất trong đó vừa né tránh vừa từ từ kéo dây lại, lớn tiếng la hét ra lệnh.
“Hải Long, ngươi mạnh tay hơn một chút”.
“Mãnh Tử, vòng qua bên kia bao vây”.
“Ái chà, đá ta, mẹ kiếp, bố mà thua mày thì bố không phải họ Triệu”.
Đại Hồng bị đau, càng thêm phát điên, ngẩng cổ hí dài, bốn chân đạp xuống
đất như bão táp, đất đen bắn đầy mặt đầy đầu mấy người nọ.
Ngựa hí người kêu, đá bay đất bắn, nhất thời ầm ĩ náo nhiệt hết sức.
Trên gò núi xa xa, hai người hai ngựa bị cảnh náo nhiệt này hấp dẫn, dừng
lại đứng xem. Trong đó một người đàn ông trẻ tuổi mặc áo gấm đen, thần
thái tuấn lãng, hiên ngang nhưng không thiếu phần cao quý. Người này
chính là Lâu Dự.
“Thuộc hạ cứ hỏi mấy ngày nay bọn chúng cứ lén
lén lút lút sớm ra muộn về làm gì, thì ra là nhắm đến đàn ngựa hoang
này”. Lưu Chinh cười nói: “Đàn ngựa hoang tung hoành trên thảo nguyên Dã Tây dũng mãnh có tiếng, nếu bắt được làm chiến mã thì không thể tốt
hơn, may mà bọn chúng đã nghĩ ra”.
Lâu Dự mím đôi môi mỏng, đưa mắt nhìn xa, cười nhạt: “Có viện quân đến. Ta thấy đám người Triệu Vô Cực sẽ thiệt lớn”.
Lưu Chinh kinh ngạc, cảm thấy mặt đất khẽ rung động, tiếng động như sấm rền dần vang lên. Một vệt ngũ sắc sặc sỡ từ tận cùng thảo nguyên cuồn cuộn
mà đến, tiếng đọng ầm ầm đinh tai nhức óc, trong nháy mắt đã chạy tới
cách đám người Triệu Vô Cực vài dặm. Bờm ngựa đủ màu tung bay dần dần
hiện rõ.
Đàn ngựa hoang đã đến.
Đàn ngựa lao thẳng đến với thế như bão táp không thể ngăn cản, cuồn theo cát bụi ngập trời. Đám
người đang phân cao thấp với con ngựa to lớn màu đỏ tía kinh hãi, Vương
Quý sắc mặt tái nhợt thúc giục: “Triệu ca chạy mau, đàn ngựa đến rồi,
không chạy sẽ bị giẫm bẹp mất”.
Triệu Vô Cực xuất thân thám báo,
giỏi cưỡi ngựa, yêu ngựa như mạng. Lần đầu tiên nhìn thấy con ngựa màu
đỏ tía hắn đã mê mẩn điên đảo thần hồn, nhớ mãi không quên. Về doanh
trại buồn bực suy nghĩ mấy tháng, cuối cùng hắn gọi mấy người mang dây
thừng bắt ngựa đến thảo nguyên Dã Tây này tìm vận may.
Quả thật
hắn đã bắt được mấy con ngựa hoang, nhưng mấy con ngựa hoang đó làm sao
có thể so với con ngựa đỏ tía này? Thần câu nhận chủ, nếu con ngựa đỏ
tía đó bị mình bắt về thuần phục, có khi còn hơn cả Truy Phong của thế
tử, lúc đó mình sẽ oách tới mức nào?
Bám theo nhiều ngày như vậy, mãi mới tìm được cơ hội trói được nó, Triệu Vô Cực sao nỡ buông tay,
cực kì căm hận, quai hàm bạnh lên như ngậm mấy quả trứng gà.
Không thả, có bị giẫm thành bánh thịt cũng không thả!
Thấy đàn ngựa đã đến, đại Hồng càng hưng phấn nhảy điên cuồng, kéo mấy người liên tục xoay quanh, Triệu Vô Cực cảm thấy lòng bàn tay đau như bị dao
cắt. Chiến mã cũng xem như có kinh nghiệm đánh trận nhưng vẫn bị thế lao cuồn cuộn vô song của đàn ngựa hoang làm hoảng sợ, bốn vó không ngừng
cào xuống đất, nếu không phải bị chủ nhân cưỡng chế giữ lại thì đã tung
vó chạy trốn từ lâu rồi.
Vạn ngựa cùng phi, khí thế hào hùng. Trong chớp mắt, đàn ngựa hoang lại chạy tới gần hơn một chút.
Lưu Chinh xa xa nhìn thấy, sốt ruột nói: “Triệu Vô Cực đang làm gì thế? Còn không chạy thì sẽ chết chắc”.
Lâu Dự lại nhìn chằm chằm con ngựa cao to màu đen chạy trước tiên trong đàn ngựa hoang, nói thản nhiên: “Chưa chắc”.
Lưu Chinh sửng sốt, lại nhìn về bên kia. Đàn ngựa hoang đã cách đám người
Triệu Vô Cực chỉ vài trăm mét. Với tốc độ này của đàn ngựa hoang thì chỉ phút chốc nữa Triệu Vô Cực và con ngựa đỏ tía sẽ bị đàn ngựa đụng ngã
rồi đạp nát.
Trong lúc tình thế nguy ngập, chợt có một tiếng hú
trong trẻo vang lên, âm thanh non nớt, lại như hạc kêu lanh lảnh xông
thẳng lên trời cao.
Cùng với tiếng hú trong trẻo đó, con ngựa ô
to lớn dẫn đầu đột nhiên giảm tốc độ, mạnh mẽ nghiêng người, bốn vó đạp
chéo, đang chạy thẳng lập tức xoay 45 độ chạy chéo về phía tây bắc.
Đàn ngựa từ từ đổi hướng với một góc độ cực nhỏ một cách thần kì như rồng
vẫy đuôi, cùng với con ngựa ô dẫn đầu vẽ ra một đường vòng cung năm màu
hoàn mỹ trên thảo nguyên Dã Tây, mang khí thế hủy diệt hết thảy quét
ngang qua phía trước Triệu Vô Cực đang giằng co với con ngựa đỏ tía.
Đàn ngựa chạy qua, đá vụn như một cơn mưa đá bắn lên người lên mặt đám người nọ đau như dao cắt.
Thế xông chưa dừng lại, một bóng người đen sì từ trên lưng con ngựa ô dẫn
đầu bay vọt lên, lăng không lao thẳng tới Triệu Vô Cực. Nhân lúc Triệu
Vô Cực còn đang trợn mắt há mồm, bóng người một cước đá Triệu Vô Cực ngã xuống ngựa…
Tình hình thay đổi quá mức bất ngờ, Lưu Chinh nhìn như mê như say, buột miệng nói: “Kị thuật cao quá!”
Lâu Dự nheo mắt. Nhãn lực của chàng cực tốt, đã nhìn ra bóng người màu đen đó là một đứa trẻ con nhem nhuốc mái tóc rối tung.
Tuổi còn nhỏ, khống chế vạn mã, thân pháp quỷ mị, một mình ẩn hiện trên thảo nguyên Dã Tây này, đúng là một đứa bé kì lạ.
Thế tử Lăng Nam vương tính khí cao ngạo cũng không khỏi thầm tấm tắc trong lòng: “Ờ, quả thật không tồi”.