Trăng Sáng Chiếu Lầu Tây

Quyển 6 - Chương 1


(Trong tình yêu, đợi anh/em về là ba chữ tàn khốc nhất. Biệt li giữa lúc ngọn lửa chiến tranh đang cháy
rực, sinh li và tử biệt đâu có gì khác nhau?)

Hôm sau, cửa cung Bắc Thần mở rộng.

Lâu Dự đến tông miếu bái yết kính báo tổ tông rồi mới lên xe ngựa. Một
đoàn người ngựa đông như trảy hội, phía sau là vô số lọng Cửu Long, ô
Thụy Thảo, quạt Song Long, quạt Khổng Tước, phủ việt nghi trượng ngay
ngắn trật tự nghiêm ngặt quy củ. Hồng Lư tự tấu lễ, quan chấp sự dẫn
đường, hai toán thị vệ hùng dũng cưỡi ngựa đi theo.

Đến trước cung Bắc Thần trong hoàng thành, hoàng thượng đích thân cầm quan đội cho Lâu Dự, chúng khanh thần lũ lượt chúc mừng.

Lâu Dự mặc áo bào thế tử màu xanh xa hoa cao quý, hai vai thêu rồng vàng năm chân, trước ngực thêu mây ngũ sắc, sau lưng thêu bình bát bảo, cổ
áo, đai lưng và tay áo may bằng da chồn tía, bừng bừng sức sống lại
không thiếu quý khí.

Hiên ngang đứng trước các hoàng tử, toàn thân toát lên sự uy nghi của
hoàng gia khiến mọi người không dám nhìn thẳng, lẫm liệt như rồng, thanh thoát như hạc, vai rộng chân dài, các hoàng tử bên cạnh càng tỏ ra yếu
ớt bợt bạt trắng trẻo mịn màng.

“Hành lễ…” Lễ quan kéo dài âm điệu, Lâu Dự phất tay áo, quỳ một gối xuống để Vũ Định đế đội quan.

“Phú quan từ…” Lễ quan lại cao giọng xướng lễ, Vũ Định đế vẫy tay,
thừa tướng Ngụy Minh bước ra khỏi đội ngũ quan viên, tay cầm một tấm
quan từ cao giọng ngâm nga.

Loan Loan mặc phục sức thị vệ đứng lẫn với các thị vệ dưới bậc thềm,
ngẩng đầu nhìn người đàn ông mặc y phục hoa lệ không sao tả xiết trên
đài cao.

Tuyết mịn bay lả tả ngăn cản tầm nhìn. Loan Loan dụi mắt hốt hoảng ngẩn
ngơ. Người đàn ông trên đài cao, trước quyền quý đó có khí thế bao trùm

thiên hạ, như trăng như sao cao không với được. Khoảng cách giữa mình
với anh ấy tuy chỉ có hai mươi mấy mét nhưng lại như cách xa ngàn dặm.

Anh ấy là mặt trời, là sao sớm trên những tầng mây, mình là đóa hoa dại
nhỏ bé đung đưa trên thảo nguyên đại mạc, thân phận địa vị như trời với
đất, không phải người cùng một thế giới, thật sự có thể đi đến với nhau
hay sao?

Lâu Dự đứng phía trước đài cao, nhìn như khí độ ung dung, ánh mắt lại tìm kiếm trong đám người dưới bậc thềm bạch ngọc.

Người dưới bậc thềm mặc dù đông như kiến, nhưng chàng biết Loan Loan nhất định đang nhìn mình.

Người hữu duyên với nhau, sự tồn tại của người kia có thể làm bừng tỉnh
tất cả mọi cảm giác của người này. Cho dù nhìn không thấy, chạm không
được, nhưng chỉ cần người kia ở đây là sẽ có cảm giác ấm áp và chân
thực.

Ánh mắt quét qua một vòng, Lâu Dự đã nhìn thấy cô bé nhỏ nhắn trong đám
đông. Trong giây lát ánh mắt gặp nhau, dường như bốn bề trở nên yên
tĩnh, tiếng ngâm nga của thừa tướng, tiếng xướng lễ của lễ quan, tiếng
chúc mừng của triều thần, tất cả đều biến mất. Trong mưa tuyết bay lả tả chỉ còn lại ánh mắt trong suốt như nước của cô gái chàng yêu mến.

Loan Loan cũng nhìn về phía Lâu Dự, một chút sợ hãi, bất an, hổ thẹn vừa rồi gặp ánh mắt ấm áp đó liền như tuyết gặp gió xuân, nước vào sông
rộng, dần dần tan biến.

Trong lòng từ từ yên bình phẳng lặng, hai lúm đồng tiền trên má hiện rõ dần.

Người đàn ông tuấn lãng trên đài cao như đã thoát ra khỏi phục sức hoàng tử sang trọng, vẫn như cũ là Lâu Dự ca ca thúc ngựa chạy tới, một mũi
tên định càn khôn của mình.

***


Choang!

Âm thanh đồ sứ vỡ vụn vang lên trong đông cung của thái tử.

Lộc thân vương hùng hổ đập chiếc chén gốm ngọc trong tay xuống đất, căm
hận mắng: “Phụ hoàng đích thân đội quan, Ngụy thừa tướng phú quan từ,
nội các tề tụ chúc mừng, làm lễ trước cung Bắc Thần. Khi ta làm quan lễ
cũng không long trọng như vậy, hắn là một thế tử Lăng Nam vương tầm
thường, tước vị cũng chỉ là Định Viễn hầu, vậy mà lại làm long trọng như vậy là thế nào? Đây là rõ ràng là cố tình vượt quá giới hạn mà!”

Thái tử ngồi bên cạnh, một tay cầm chén trà tráng men xanh, một tay cầm nắp chén nhẹ nhàng gạt trà vụn, buông mắt không nói.

“Thời gian trước huynh nói phải lôi kéo, ta phái người đến tặng phủ Lăng Nam vương bao nhiêu binh khí áo giáp hiếm có trên đời, huynh ủng hộ
phát bạc cho Hắc Vân kị trước mặt phụ hoàng, dặn dò bộ Hộ phát công văn
cất nhắc tướng lĩnh Hắc Vân kị nhanh hơn. Chúng ta đủ tốt với hắn rồi,
nhưng tên nhóc này mắt mọc trên đầu, coi như không thấy ý tốt của chúng
ta, hơn nữa khi vào triều còn tranh cãi với huynh, làm huynh mất mặt. Ta thấy hắn chính là hòn đá trong hầm cầu, vừa cứng vừa thối, căn bản
không lôi kéo được. Chúng ta cũng không cần phải phí tâm nữa, vô ích
thôi”.

Lộc thân vương đặt mông ngồi lại xuống ghế, không nén được giận: “Thái
tử, chẳng lẽ huynh cứ nhẫn nhịn hắn như vậy? Ta thấy một thời gian nữa
là ngay cả các hoàng tử chúng ta hắn cũng không để vào mắt”.

Thái tử nhớ lại những chuyện trên triều đình ngày hôm trước, lửa giận trong lòng dần bốc cao.

Hôm kia sứ thần nước Đại Sóc đến trình quốc thư, lại là một bức thư cầu
thân do đế quân nước Sóc Ân Minh tự tay viết, nói cái gì mà trong mơ
nhìn thấy công chúa Trường Lạc xinh đẹp của nước Lương, đem lòng yêu
thương, quả thật là nguyệt lão có ý, tơ hồng se duyên, chỉ cầu lấy được
công chúa Trường Lạc, quế nồng lan thơm, để hai nước vĩnh viễn hiếu hòa.


Một hòn đá gợn ngàn vòng sóng. Bức quốc thư này đã dẫn tới một cuộc tranh cãi mãnh liệt trên triều.

Vũ Định đế tiếp nhận quốc thư xem kĩ, quay xuống hỏi thái tử đứng đầu tiên xem quan điểm của hắn thế nào.

Thái tử suy đoán tâm ý phụ hoàng. Công chúa Trường Lạc là con của Thục
phi, xưa nay không được sủng ái lắm. Mấy năm nay thấy thái độ của phụ
hoàng đối với nước Sóc cũng mập mờ, vừa mạnh tay để Lâu Dự xung đột với
quân biên phòng nước Sóc tại Lương Châu, lại dường như không muốn đại
động can qua.

Đối với chính bản thân thái tử, đương nhiên hắn không muốn khai chiến
với nước Sóc. Một khi khai chiến, Hắc Vân kị tất nhiên là chủ lực, khi
đó binh quyền trong tay cha con Lâu Dự càng nặng hơn, khó đối phó hơn.

Vì thế liền trả lời: “Tướng sĩ biên giới nhiều năm nhận hoàng ân trấn
thủ một phương, cần phải lấy ổn thỏa làm đầu, lấy phòng thủ làm chính.
Động binh là việc hung, không thể hành động thiếu suy nghĩ. Nếu chỉ dựa
vào một bầu nhiệt huyết đã gây chiến, hao tài tốn của, tổn hại quốc lực, quả thực không phải thượng sách”.

Vũ Định đế yên lặng không nói.

Thái tử tự cho là những lời này ổn thỏa chu toàn, đúng ý phụ hoàng, đang dương dương tự đắc không ngờ lại nghe thấy một giọng nói vang vang:
“Thần phản đối hòa thân, chủ trương khai chiến!”

Thái tử kinh ngạc nhìn lại, thì ra là Lâu Dự.

“Thái tử nói sai rồi. Quốc gia nuôi quân chính là để giữ yên ổn biên
thùy, làm cho con dân vĩnh hưởng an khang. Nước Sóc nhiều năm gây họa ở
biên giới ta, hà hiếp quân dân ta. Lần này đế quân nước Sóc lấy danh là
hòa thân, thực tế là thăm dò xem Đại Lương ta có quyết tâm cùng chung
mối thù, cùng chống giặc ngoài hay không. Nếu lại thoả hiệp sẽ là một
hao tổn lớn trong lòng dân lòng quân ta, cũng làm cho đối phương nghĩ
rằng nước ta mềm yếu có thể ức hiếp, sau này các đòi hỏi của đối phương
sẽ cuồn cuộn không dứt”.

Lâu Dự lời lẽ đanh thép, các vị tướng quân Trấn Phủ, Hoài Hóa chủ chiến cũng tới tấp gật đầu tán thành.


Hữu thị lang bộ Binh Vương Ký từng theo Lăng Nam vương chinh chiến nhiều năm, có tình đồng đội cũ, lập tức bước lên bẩm tấu: “Thế tử Lăng Nam
vương nói rất đúng. Không chiến mà hòa là cầu hoà, đại thắng mà hòa là
cho hòa, ý nghĩa cao thấp khác nhau không thể đánh đồng”.

Thái tử không ngờ Lâu Dự lại không hề nể mặt, phản bác mình ngay giữa
triều đình, hoàn toàn không cho hắn cơ hội xuống thang, nhất thời không
ném được giận, tranh cãi: “Nước Sóc binh mã mạnh khỏe, quốc lực hơn xa
nước ta. Nếu khai chiến, các ngươi có mấy thành thắng lợi?”

Lâu Dự nhiều năm giằng co ở tuyến đầu Lương Sóc, không ngừng tính toán
phân tích binh lực và sức chiến đấu của hai nước, trong lòng đã rõ ràng
từ lâu, đáp không chút do dự: “Năm thành”.

“Năm thành?” Lộc thân vương cười lạnh nói: “Vẻn vẹn năm thành thắng lợi
đã dám ngông cuồng đòi xuất binh. Vạn nhất đánh thua chẳng phải là tiêu
hao ngân lượng và tướng sĩ vô ích, lãng phí quốc lực không đâu? Lâu Dự,
ngươi có rắp tâm gì? Chẳng lẽ muốn mang vận nước Đại Lương ta ra mạo
hiểm?”

“Hành quân đánh trận, có năm thành thắng lợi đã không thấp. Thời gian
sinh tử tồn vong, cho dù có một thành cơ thắng cũng đáng để thử”. Giọng
Lâu Dự cứng như sắt đá: “Triều đình hàng năm phải cống cho nước Sóc ngàn vạn lượng bạc, vàng lụa đồ sắt vải vóc vô số, cái này cũng chưa tính.
Nơi sản xuất muối sắt chủ yếu của Đại Lương là lưu vực sông Tháp Mẫu có
hơn nửa nằm trong biên giới nước Sóc. Bọn chúng cắt đứt nguồn muối sắt,
bán cho triều đình ta đồ sắt thấp kém, muối trộn đất cát, trưng dụng dân phu vô điều kiện, còn thu sưu cao thuế nặng”.

Lâu Dự nhếch mày kiếm, cao giọng cả giận nói: “Bao nhiêu năm nay, nước
Sóc như một con quỷ hút máu bòn rút hút khô mồ hôi xương máu của bách
tính Đại Lương ta. Trong tình huống như vậy còn nói gì đến nghỉ ngơi
dưỡng sức, giữ gìn quốc lực? Triều đình hàng năm cấp phát hàng triệu
lượng bạc dùng để nuôi quân, nếu quân đội chúng ta chỉ biết phú quý danh tước, không biết rút đao xuất chiến, đến cuối cùng còn bắt những người
phụ nữ yếu đuối đứng ra cản phía trước thì chính là lũ sâu mọt hèn hạ,
uổng làm đàn ông!”

Những lời này có lí có tình, hùng hồn dõng dạc, các vị đại tướng nghe mà cảm xúc cuồn cuộn, máu nóng sôi trào, bất chấp đang ở trên triều, đồng
loạt kêu một tiếng: “Tốt!”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.