Buổi tối hôm đó sau khi khóc một
trận đã đời trên nóc nhà, Loan Loan cởi bỏ được khúc mắc, như đi thuyền
vượt qua bãi đá ngầm hiểm trở, tâm cảnh trở nên rộng rãi, dần dần lại có sức sống.
Biết Loan Loan mới thương tổn tinh thần, Lâu Dự cố ý để Loan Loan nghỉ
ngơi. Mấy ngày nay thời tiết đẹp, ánh nắng ấm áp, Lâu Dự không muốn để
Loan Loan nằm trong phòng toàn mùi thuốc nên mang ghế mây ra sân cho
Loan Loan ngồi, còn mình thì ở bên cạnh cầm sáo kiên nhẫn dạy Loan Loan
thổi sáo.
Lâu Dự dạy từ những khúc đơn giản nhất, tuy nhiên thiên phú của Loan
Loan trên mặt âm luật gần như là không, dù thổi rộn ràng vui vẻ nhưng
lại không có một âm nào chính xác.
Lâu Dự cũng không vội, cười tủm tỉm tiếp tục chỉ bảo. Nghe tiếng sáo lạc điệu sai âm mà tay vẫn bắt nhịp như thường, vẻ mặt cực kì hưởng thụ.
Các gia đinh đi qua thầm nghĩ trong lòng, trước kia thế tử về phủ nếu
không đọc binh thư thì sẽ luyện cưỡi ngựa bắn cung, thỉnh thoảng đánh
đàn thổi sáo cũng là để xua tan phiền muộn trong lòng, làm gì có thời
gian rảnh rỗi như thế này? Ngay cả tiếng sáo chói tai ngang phè như vậy
mà cũng nghe mê mẩn say sưa, không biết là phát điên hay trúng tà.
Các thị nữ hầu hạ dâng trà ra khỏi tiểu viện liền đỏ mặt thì thầm. Một
người nói nụ cười của thế tử vừa rồi đúng là rạng rỡ như ánh mặt trời,
người khác nói tiểu tướng quân Loan Loan mới là đẹp, cười lên là lông
mày cong vút, quả thực ngọt thấm lòng người.
“Khụ khụ”. Dung Hàm do dự chốc lát, cuối cùng sải bước vào trong viện, đưa nắm tay che miệng hắng giọng mấy tiếng.
Lâu Dự ngẩng đầu lên, thấy là Dung Hàm liền gật đầu: “Ngươi đến rồi à?”
Lại chỉ một chiếc ghế mây khác: “Ngồi đi”.
Dung Hàm bình thường luôn điềm đạm như nước, mềm mỏng như mây, hôm đó
bất chợt nghe tin tức của Dung Diễn, quá khiếp sợ giận dữ, lời nói sắc
nhọn cay nghiệt hoàn toàn không giống mọi ngày. Sau đó thấy Loan Loan
kích thích quá độ nên ngất xỉu, Dung Hàm hết sức ân hận. Trong mấy ngày
Loan Loan mê man, y đã tới mấy lần, đích thân bắt mạch bốc thuốc cho
Loan Loan.
Hôm nay thấy hai má Loan Loan đã hồng hào hơn chứ không còn nhợt nhạt
như mấy ngày trước, Dung Hàm biết không còn vấn đề gì đáng ngại. Nhưng
với tâm tính đại phu, sau khi ngồi xuống y vẫn nắm cổ tay Loan Loan theo thói quen, đặt hai ngón tay lên xem mạch.
Nhắm mắt trầm ngâm chốc lát, Dung Hàm cười nói như trời xanh sau trận
tuyết: “Tốt hơn nhiều rồi, uống hai thang thuốc nữa là đủ”.
Loan Loan nhăn nhó cầu xin: “Thuốc đấy đắng quá, tôi đã khỏi rồi, không uống nữa có được không?”
Dung Hàm còn chưa mở miệng, Lâu Dự đã nói chém đinh chặt sắt: “Không
được. Thuốc phải đủ liều mới có hiệu quả. Anh đã sai người mua mứt quả
của Thiên Bảo trai rồi mà, đắng thì uống xong ăn một miếng. Nếu thấy
đắng quá thì uống một ngụm ăn một miếng cũng được”.
Loan Loan nhìn Dung Hàm hết sức đáng thương. Dung Hàm nhẹ nhàng lắc đầu, cười nói: “Thuốc vẫn phải uống. Ta sẽ đổi sang loại thuốc viên dưỡng
khí ngưng thần dễ uống hơn, không đắng như thuốc nước này”.
Mấy ngày nay Dung Hàm đã được nghe Lâu Dự nói về chuyện của huynh
trưởng, hết sức xót xa, đau khổ tột cùng, nhưng sự tức giận bất bình
trong lòng lại dần lắng xuống. Dung Hàm cũng hiểu, sau khi công chúa An
Ninh chết, cho dù đêm đó huynh trưởng không cưỡng chế sử dụng nội tức
dẫn đến kinh mạch đứt đoạn thì cũng sẽ không sống một mình trên đời nữa.
Mười năm nhớ nhung, cố nén đau khổ chỉ vì một người. Giờ đây người đó đã đi xa, lòng cũng không còn gì vướng mắc. Sống không còn gì lưu luyến
thì chết có gì đáng tiếc?
May mà từ đó đến nay huynh trưởng cũng sống tạm ổn, ít nhất cũng có Loan Loan ở bên.
Nghĩ tới đây, nhìn đứa bé huynh trưởng tự tay nuôi lớn, Dung Hàm chợt có một cảm giác thân thiết và trìu mến đối với Loan Loan, cảm giác tự
nhiên kiểu “ngươi chính là người nhà của ta”.
“Loan Loan, bình thường anh trai anh hay ăn gì?” Dung Hàm ngồi bên cạnh
Loan Loan, đề tài tự nhiên lại quay về huynh trưởng nhà mình.
“Cháo gà rừng, không được cho muối. Tía không ăn mặn được, tía nói sẽ làm nhiệt độc công tâm”.
“Bình thường anh ấy ở nhà làm gì?”
“Vẽ tranh, viết chữ, điều chế thuốc. Lúc khỏe hơn chút tía còn đi chữa
bệnh cho người miền núi hoặc người của các bộ lạc thảo nguyên”.
“Anh ấy còn dạy em võ nghệ đúng không?”
“Đúng thế. Tía còn biểu diễn đao pháp cho em xem. Không cần nội tức, chỉ dùng chiêu thức. Tía luyện đao pháp Liên Y đẹp mắt lắm”.
“A, nói rõ hơn xem, đẹp mắt thế nào?”
Dung Hàm một khi đã mở hộp lời ra là không đóng lại được nữa. Y có vô số lời muốn nói với Loan Loan, có vô số câu muốn hỏi Loan Loan, từ ăn mặc
ngủ nghỉ đến thú vui giải trí, bất cứ việc nhỏ nhặt nào cũng không muốn
buông tha, chỉ hận không thể để Loan Loan viết lại cuộc sống mười năm đó của Dung Diễn thành sách mang về đọc cho kĩ.
Loan Loan muốn nghe chuyện của tía khi còn bé nên đương nhiên cũng vui vẻ tiếp chuyện Dung Hàm.
Hai người mỗi người một câu, trò chuyện bừng bừng hào hứng, cuồn cuộn không ngừng, câu nào cũng không rời Dung Diễn.
Một người nói, tía thích sạch sẽ, nhà tranh mặc dù đơn sơ nhưng luôn gọn gàng ngăn nắp, không có một hạt bụi nào. Một người nói, đúng thế, anh
trai anh có bệnh yêu sạch sẽ mà, khi còn bé anh ấy không chịu mặc quần
áo nào không phải màu trắng.
Một người nói, tía khám bệnh cho người ta, y thuật rất cao, chữa khỏi
cho rất nhiều người. Một người nói, huynh trưởng từ nhỏ theo học Thiên
Cơ lão nhân, sở học rất nhiều, cơ biến vô số, môn huynh ấy học tốt nhất
thực ra không phải y thuật mà là binh khí máy móc…
Hai người trò chuyện càng ngày càng hợp, như nước sông cuồn cuộn liên miên không dứt.
Lâu Dự đưa tay ôm trán, lắc đầu cười khổ. Lại nữa rồi, những chuyện này
chẳng phải hôm qua đã nói hết rồi sao? Nói đi nói lại, kể đi kể lại, vậy mà hai người không thấy chán à?
***
Thời gian như thoi đưa thấm thoắt trôi qua.
Thoáng cái đã đến ngày thế tử Lăng Nam vương làm lễ trưởng thành. Đây là một việc lớn trong thành Thượng Kinh, bộ Lễ và Hồng Lư tự đã bắt đầu bố trí sắp xếp từ mấy tháng trước.
Theo ý hoàng thượng, lần này thế tử giành toàn thắng tại Lương Châu,
đánh rất hay, dương quốc uy, vững quân hồn, ban chỉ lập mười lăm châu ở
Tây Lương trong đó có Lương Châu, Tứ Châu, Ung Châu, Sâm Châu, Hoàng
Châu thành một quận lớn, đặt tên là Xạ Lỗ.
Chỉ nhìn cái tên quận này đã biết hoàng thượng vui mừng phấn khởi thế
nào vì việc thiết kị Hắc Vân thu hồi đại mạc thảo nguyên lần này.
Chưa phải là hết, hoàng thượng còn tuyên bố phải đích thân chủ trì lễ
trưởng thành của Lâu Dự lần này. Bởi vậy có thể thấy sự thương yêu phát
ra từ phế phủ không hề che giấu của ông ta đối với đứa cháu trai này.
Bộ Lễ và Hồng Lư tự cân nhắc, ý hoàng thượng đây là phải làm thật hoành
tráng. Thế là quyết định mạnh tay, bố trí theo quy mô tương tự lễ trưởng thành của hoàng tử.
Hoàng thượng đích thân chủ trì quan lễ là một ân sủng vô thượng, trong
ngoài triều đều kinh động. Nhưng dù sao Lâu Dự cũng là cháu ruột của
hoàng đế, đây là việc nhà của hoàng thượng, hoàng thượng muốn làm lớn
thì ai có thể cản được? Ngay cả đám ngự sử ngôn quan bình thường có
chuyện vặt vãnh gì cũng nhao nhao mà lần này cũng không dám nói gì.
Phủ Lăng Nam vương được trọng thưởng, các loại phần thưởng quý hiếm đều
được hoàng thượng thưởng đủ cả. Toàn bộ trên dưới trong phủ đều bận tối
mắt tối mũi, chỉ có Lâu Dự là nhàn hạ, dẫn Loan Loan đi dạo đến trước
hoàng thành.
“Lâu Dự ca ca, quan lễ là cái gì?” Loan Loan hỏi.
Lâu Dự đáp: “Là lễ trưởng thành của đàn ông, chứng nhận một người đàn ông đã trưởng thành, có thể lấy vợ”.
“Ơ, anh chưa lấy vợ là vì còn chưa làm quan lễ đúng không?” Loan Loan bàng hoàng tỉnh ngộ.
Không phải thế, trong thành Thượng Kinh thiếu gì người dòng dõi quý tộc
chưa hành quan lễ đã lấy vợ nạp thiếp? Anh chưa có thế tử phi là bởi vì
còn chưa tìm được cô gái nào hợp ý.
Giờ đây cô gái chàng yêu ở ngay trước mắt, lần đầu tiên Lâu Dự có ý nghĩ thành thân. Nhưng cô gái này còn quá nhỏ, Lâu Dự đáng thương không dễ
gì động lòng, vậy mà muốn thành thân lại phải đợi rất nhiều năm nữa.
Ghìm ngựa thu cương, Lâu Dự thở dài, cười mà không đáp, đưa tay chỉ
tường thành nguy nga cao vút: “Quan lễ ngày mai được tổ chức tại chánh
cung Bắc Thần trong hoàng thành. Loan Loan, ngày mai dậy sớm một chút,
em phải đi xem lễ”.
“Em cũng được đi à?” Loan Loan vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ. Xem tình hình mấy ngày nay thì buổi lễ ngày mai tất nhiên sẽ tụ tập toàn quý nhân
quan lại. Mình chẳng qua chỉ là một thân binh, đi vào hoàng cung sao
được?
Lâu Dự cười khẽ: “Em muốn đi không?”
Loan Loan nhìn hoàng cung uy nghiêm, hơi nhụt chí: “Muốn, nhưng em không được vào cung”.
“Muốn là được”. Lâu Dự cười sảng khoái, nói thờ ơ như đến hẹn hò bên hồ
La Lạc: “Quyết thế nhé! Ngày mai anh đợi em trước cung Bắc Thần”.
(Hết quyển 5)