Trăng Non

Chương 16 (B)


Bạn đang đọc Trăng Non: Chương 16 (B)

Trong lúc món thịt hầm đang quay trong lov vi sóng, tôi đi lau chiếc ghế tràng kỷ, thay mấy tấm lót và cái gối cũ. Alice cũng chẳng cần đâu, nhưng ngài cảnh sát trưởng thì cần phải thấy một chút thay đổi trong căn nhà. Trong lúc làm việc, tôi cẩn thận không để mắt liếc nhìn đồng hồ. Không có lý gì phải tự mình làm khổ minh cả; Alice chẳng đã hứa rồi đấy thôi.
Cứ thế, tôi lúi húi lo bữa tối, mà chẳng biết mùi vị thức ăn ra sao – chỉ thấy rát và đau ở cái cổ họng thiếu nước mà thôi. Lúc nào tôi cũng cảm thấy khan khát trong cổ, dù rằng đã uống cỡ hai lít nước vào bụng. Dường như tất cả muối trong người tôi đã khử hết tất cả lượng nước rồi thì phải.
Trong lúc tiếp tục chờ đợi, tôi ra phòng đằng trước, cố tập trung vào cái tivi.
Trời, Alice đã có mặt ở đó, đang nguồi chễm chệ trên “chiếc giường ngẫu hứng” của mình. Đôi mắt của cô bạn lấp lánh sắc màu của kẹp làm bằng bơ đung với đường. Cô mỉm cười, tay vô vô vào chiếc gối, nói:
– Cảm ơn bạn nhé.
– Bạn về sớm quá – Tôi reo lên, tinh thần phấn chấn hẳn
Và tôi ngồi xuống bên cô bạn thân của mình, ngã đầu vào vai cô, Alice dịu dàng ôm lấy tôi, thở dài:
– Bella à. Chúng mình sẽ làm gì với bạn nhỉ?
– Mình không biết nữa – Tôi thật thà thú nhận – Mình đã cố gắng trong khổ sở.
– Mình biết.
Im lặng…
– Anh… anh ấy… – Tôi hít vào một hơi thật sâu. Phát âm tên anh thật khó khăn, mặc dù giờ đây, tôi đã có thể nghĩ đến cái tên ấy – Edward có biết bạn đang ở đây không? – Tôi không thể không hỏi câu này được. Cuối cùng, sau tất cả mọi sự thì anh vẫn là nỗi đau của tôi. Khi cô bạn đi khỏi, tôi đã xác nhận lại với mình về điều này; tôi đã nghĩ về nỗi đau ấy, và đã muốn đổ bệnh.
– Không.
Vậy là chỉ có một lý do duy nhất thôi:
– Anh ấy không ở với bác sĩ Carlisle và bà Esme sao?
– Anh ấy dọn ra ngoài được vài tháng nay rồi.
– Ồ – Hẳn anh vẫn đang tìm cách quên đi tất cả. Tôi cố gắng tập trung… tính hiếu kỳ của mình vào câu hỏi an toàn hơn – Bạn nói rằng bạn đã bay đến đây… Lúc đó bạn đang ở đâu thế?
– Mình ở Denali. Mình đang ở nhà bà Tanya.
– Vậy là Jasper cũng ở đó? Anh ấy có đi cùng bạn không?
Alice lắc đầu.
– Anh ấy không chấp nhận sự can thiệp của mình. Bọn mình đã hứa là… – Cô bạn ngập ngừng lại, và âm điệu trong giọng nói của cô bạn bỗng thay đổi – Bạn có tin rằng chú Charlie sẽ không bực bội gì khi thấy mình ở đây không? – Cô bạn hỏi, trong giọng nói đong đầy nỗi lo lắng.
– Bố mình nghĩ bạn rất tuyệt vời, Alice ạ.
– Ừm, chúng ta cũng sắp được biết rồi.
Không còn nghi ngờ gì nữa, chỉ vài giây sau, tôi đã nghe thấy tiếng xe tuần tra của cảnh sát lăn bánh vào khuôn viên nhà. Tôi muốn nhảy dựng lên, hối hả ra mở cửa.
Bố thôi thẫn thờ từng bước chân, đôi mắt thất thần nhìn xuống đất, đôi vai cũng không còn sức sống nào, rũ xuống. Tôi bước ra ngoài để đón bố; hầu như bố thậm chí cũng chẳng còn biết đến sự hiện diện của tôi, cho đến khi tôi quàng tay ôm lấy thắt lưng của bố. Chỉ tới lúc ấy, bố mới ôm lấy tôi.
– Con rất tiếc chuyện của bác Harry, bố àh.
– Bố sẽ rất nhớ bác ấy – Bố lầm bầm.

– Cố Sue thế nào rồi bố?
– Cô ấy vẫn còn trong trạng thái ngơ ngác, giống như là chẳng hiểu chuyện gì vậy. Sam đang ở bên cô ấy… – Giọng nói của bố cứ thều thào như người bị hụt hơi – Tội nghiệp tụi nhỏ. Leah chỉ hơn con có một tuổi, còn thằng cu Seth thì mới có mười bốn tuổi thôi… – Bố lắc đầu.
Quàng tay ôm lấy tôi thật chặt, bố bắt đầu bước đến cửa ra vào.
– À, bố ơi – Có lẽ tốt hơn hết là đừng để bố ngỡ ngàng – Bố có biết ai đang ở đây không?
Bố nhìn tôi, gương mặt chẳng có một chút cảm xúc nào. Bố khe khẽ lắc đầu, và trong lúc… xoay khớp cổ như vậy, bố chợt phát hiện ra và nhìn chầm chầm vào chiếc xe Mercedes đậu ở bên kia đường, ánh sáng từ đèn hàng hiên hắt ra làm àu nước sơn đen bóng loáng của nó càng thêm lộng lẫy. Và trước khi bố thôi kịp có phản ứng, Alice đã xuất hiện sừng sững ở ngưỡng cửa.
– Cháu chào chú Charlie – Cô bạn tôi lên tiếng, giọng nói run run vì cố kềm chế cảm xúc – Cháu xin lỗi vì đã đến đúng lúc mọi người gặp phải chuyện buồn như thế này.
– Alice Cullen ử? – Ngài cảnh sát trưởng nhìn săm soi vào dáng người mảnh khảnh đang đứng ở trước mặt mình, cơ hồ như ngài không dám tin vào đôi mắt của mình nữa – Alice, có phải là cháu không?
– Dậ cháu đây ạ – Alice lên tiếng xác nhận – Cháu có việc đến nhà người quen rồi tiến thể đến đây luôn.
– Có phải Carlisle…?
– Dạ không ạ. Cháu chỉ đến một mình.
Dĩ nhiên là cả Alice và tôi đều hiểu rằng ngài cảnh sát trưởng không thật sự hỏi về bác sĩ Carlisle. Cánh tay của ngài trên vai tôi bỗng cứng lại.
– Bạn ấy có thể ở lại đây, phải không bố? – Tôi hỏi xin phép – Con đã mởi bạn ấy rồi.
– Tất nhiên là vậy chứ – Ngài cảnh sát trưởng trả lời ngay tắp lự – Bố con chú rất vui khi có thêm cháu, Alice ạ.
– Cháu cảm ơn chú, chú Charlie. Cháu biết thời gian này thật khó khăn…
– Không, không sao đâu, thật đấy. Chú sẽ thật sự bận lắm đây, phải lo cho gia đình của ông Harry mà; Bella có bạn ở bên cạnh thì tốt quá.
– Bữa tối, con đã dọn sẵn trên bàn rồi, bố – Tôi nhắc ngài cảnh sát trưởng.
– Cảm ơn, Bells – Bố bóp nhẹ vai tôi một lần nữa rồi lê bước vào gian bếp.
Alice trở lại chiếc ghế tràng kỷ, còn tôi thì bước theo cô bạn. Lần này, cô bạn tự động kéo đầu tôi ngả vào vai cô.
– Trông bạn mệt mỏi quá.
– Ừ ư ư – Tôi xác nhận rồi khẽ nhún vai – Những lần đối mặt với thần chết, mình đều bị như thế… À, bác sĩ Carlisle nghĩ gì khi bạn đến đây?
– Bố mình vẫn chưa biết. Bố và mẹ đang đi săn mà. Vài ngày nữa, hai người mới về.
– Dù sao thì… Bạn cũng sẽ không kể lại với người ta chứ… khi người ta về nhà? – Tôi hỏi, và cố bạn biết tôi không có ý ám chỉ bác sĩ Carlisle.
– Không đâu. Anh ấy sẽ bứt đầu mình ra đấy – Alice trả lời một cách dứt khoát.
Tôi bật cười, và không thể nén nổi một tiếng thờ dài.
Quả tình tôi không muống ngủ, tôi chỉ muốn ngồi trò chuyện thâu đêm với cô bạn Alice của tôi thôi. Mệt mỏi – kỳ thực thì như thế cũng không đúng lắm với trạn thái của tôi lúc này – cả ngày hôm nay, tôi đã phải ngồi gục người trên chiếc ghế tràng kỷ ở nhà của Jacob. Chính cái cơ sự bị dập dồi trên biển đã bòn rút hết toàn bộ sức mạnh có được trong con người tôi, hai con mắt của tôi hiện giờ không còn sức để mà mở nữa. Tôi cứ ngồi trong tư thế gục đầu lên bờ vai cứng như đá của bô bạn mà chìm vào cõi vô thức yên bình lúc nào không hay – hơn tất cả những gì tôi từng hi vọng.
Mãi cho tới khi tôi tỉnh dậy rất sớm. tôi vừa trải qua một giấc ngủ sâu không mộng mị, tinh thần hoàn toàn khỏe khoắn, tuy nhiên, toàn thân của tôi vẫn còn ê ẩm lắm. Tôi đang nằm trên ghế tràng kỷ, đắp trên người tôi là tấm mền mà tôi đã đem ra cho Alice; rồi tôi nghe thấy tiếng của cô bạn và bố đang trò chuyện với nhau trong bếp. Hình như bố đang chuẩn bị bữa ăn sáng cho cô bạn của tôi.

– Chuyện tệ như thế nào ạ, thưa chú Charlie? – Tiếng của Alice hỏi thật mềm mỏng, và tôi nghĩ ngay đến gia đình Clearwater, hai người đang nói về họ thì phải.
Ngài cảnh sát trường thở dài, đáp:
– Tệ ơi là tệ.
– Chú kể cho cháu nghe đi. Cháu muốn biết chính xác đã xảy ra chuyện gì sau khi gia đình cháu chuyển đi.
Im lặng một chút… Chỉ có tiếng “kịch” của tủ chén đóng lại và tiếng “kịch” của chiếc đồng hồ đếm ngược trong bếp lò báo hiệu đã trở về số không. Tôi chờ đợi, cả thân người co rúm lại.
– Chưa bao giờ chú cảm thấy mình vô dụng đến như thế – Bố tôi tiếp tục câu chuyện một cách chậm rãi – Chú không biết mình cần phải làm gì cả. Trong tuần đầu tiên, chú nghĩ mình phải đưa nó vào bệnh viện. Nó chẳng chịu ăn, chẳng chịu uống, hay hoạt động gì hết. Bác sĩ Gerandy thì cứ quanh đi quẩn lại mãi một lời giải thích: “rối loạn tâm lý”, nhưng chú không dám để cho ông ấy lên gặp nó. Chú lo rằng nó sẽ sợ.
– Nhưng cuối cùng, bạn ấy cũng bỏ tính xấu ấy rồi mà chú?
– Chú đã gọi điện cho cô Renee, đề nghị cô tới để đưa nó đi Florida. Chú chỉ không muốn mình là người… ừm, nếu có buộc phải đi bệnh viện hay đến nơi nào đó đại loại như vậy. Chú hy vọng rằng ở với mẹ, nó sẽ khá hơn. Nhưng rồi khi cô chú đang sắp xếp quần áo cho nó, nó bỗng ngồi bật dậy và thờ lấy thở để. Chưa bao giờ chú thấy nó dữ dằn như thế. Nó cũng chưa bao giờ nổi giận với ai, nhưng mà, ôi trời ơi, phải nói là nó đã thật sự nổi cơn tam bành. Nó giằng lấy quần áo, ném tứ tung, hét muốn bể nhà rằng cô chú không được buộc nó phải ra đi như thế… Rồi cuối cùng, nó òa khóc nức nở. Chú nghĩ đã đến lúc nó phải đối diện với bước ngoặt mới. Chú làm sao có thể tranh cãi với nó được khi mà nó cứ khăng khăng đòi được ở lại đây… Sau đó, hình như nó có khá hơn lên…
Bố tôi chợt dừng lại. Bây giờ thì câu chuyện trở nên khó nghe… Làm sao không khó nghe cho được, khi mà tôi vừa thật sự thấm thía rằng mình đã từng gây đau khổ cho bố qua nhiều.
– Nhưng rồi… sao nữa hả chú? – Alice lại lên tiếng.
– Nó đi học và đi làm trở lại, nó ăn, nó ngủ, nó làm bài tập về nhà, và làm việc nhà. Ai hỏi nó thì nó trả lời. nhưng mà nó thế nào ấy, nó… vô hồn. Đôi mắt của nó chẳng có chút thần thái nào. Có hàng trăm những thứ vặt vãnh về nó… Này nhé, nó không nghe nhạc nữa; chú tìm thấy một mớ dĩa CD bị bẻ gãy trong thùng rác. Rồi nó cũng chẳng thèm rớ tới quyển sách nào. Nó cũng chẳng màng đến tivi; khi tivi mà được bật lên ấy à, nó lủi ngay sang phòng khác, trong khi ngày xưa thì nó xem dữ lắm. Cuối cùng thì chú hiều ra rằng nó đang lảng tránh những thứ có thể gợi cho nó nhớ đến… thằng kia.
“Khó khăn lắm, chú mới có thể bắt chuyện với nó; mà nói chuyện, chú cũng lo nữa, sợ lỡ nói phải điều gi đó khiến nó buồn- cháu không biết chứ, những cái nho nhỏ cũng khiến nó buồn ghê lắm – và rồi chẳng thấy nó tự giác tham gia hoạt động gì ráo trọi. Chú hỏi gì thì nó đáp cầm chừng vậy thôi.”
“Lúc nào cũng thấy nó lủi thủi một mình. Nó chẳng thừm gọi điện thoại lại cho bạn bè, lâu dần rồi người ta cũng chẳng gọi điện thoại cho nó nữa”.
“Nhưng ban đêm mới thật sự là sống dở chết dở. Chú vẫn còn phải nghe nó hét hằng đêm đấy…”
Tôi hoàn toàn có thể cảm nhận được là bố đang rùng mình… vì sợ. Tôi cũng… rùng mình theo, khi nhớ lại. Bất giác tôi thở dài. Tối đã tra tấn, hành hạ dây thần kinh chịu đựng của bố quá thể, tôi đã khong để cho bố có được một giâu nào bình yên.
– Cháu xin lỗi chú, chú Charlie – Alice thì thào, giọng nói vô cùng rầu rỉ.
– Lỗi không phải của cháu – Ôi trời, cách trả lời của ngài cảnh sát trưởng thấy rõ là “ngài” đang quy trách nhiệm cho người khác – Cháu luôn là bạn tốt của nó.
– Nhưng dẫu sao thì hiện thời bạn ấy cũng có vẻ đã khá lên rồi, phải không chú?
– Ừ ư ư. Kể từ khi nó chơi với thằng Jacob Black, chú mới thấy nó tiến bộ lên thấy rõ. Khi nó về đến nhà mới thấy hai bên má của nó có chút hồng hào, đôi mắt của nó cũng có chút sinh khí. Chú tháy nó vui vẻ hơn – Bố tôi chợt ngừng lại một lúc, rồi khi tiếp tục trở lại câu chuyện, giọng nói thay đổi hẳn – Thằng bé chỉ thua nó có một tuổi, mấy tháng, và chú vẫn biết nó chỉ xem thằng bé là bạn, nhưng chú nghĩ bây giờ thì hình như là hơn thế, hoặc là đã hơn thế từ trước rồi mà chú không hay – Bố tôi kể bằng một chất giọng gần như khiêu khích. Đúng, thực chất thì đó đúng là một lời cảnh cáo, không ơhari dành cho Alice, mà để cho Alice nhắn lại cho “ai kia” – Thằng Jake lớn hơn lớn hơn cái tuổi của nó, cháu ạ.
– Bố tôi lại tiếp tục kể, giờ thì bố nói bằng chất giọng đề phòng – Thằng bé chăm sóc bố cũng giống như con Bella, cháu hiểu không – Bố tôi nhấn đi nhấn lại điều ấy.
– Dạ, Bella có cậu ấy thật là tốt quá – Alice gật đầu xác nhận.
Ngài cảnh sát trường thở dài thườn thượt, rồi bất ngờ lại bổ sung vào cái mặt còn lại của vấn đề:
– Ờ, thật ra thì mọi việc cũng hơi thái quá thì phải. Chú không biết nữa… ngay cả đối với Jacob, thi thoảng chú vẫn nhìn thấy trong mắt Bella có cái gì đó lạ lắm. chú tự hỏi không biết mình có thật sự hiểu rõ nỗi đau trong lòng nó hay không. Thật không bình thường, Alice ạ, và điều đó… điều đó khiến chú lo sợ. Quả là không bình thường chút nào. Nó không còn giống như việc ai đó… đã bỏ rơi nó nữa, mà giống như ai đó đã chết rồi vậy – Giọng nói của bố tôi run run rồi vỡ òa.
Giống như ai đó đã chết – giống như tôi đã chết rồi vậy. Bởi lẽ không đơn giản chỉ là việc mất đi một tình yêu đã khắc cốt ghi tâm, sự mất mát đó chưa đủ sức để giết ai cả; mà là mất cả tương lai, mất cả một gia đình – toàn bộ cuộc đời mà tôi đã chọn…

Bố tôi lại tiếp tục bằng một giọng nói mất hết hy vọng:
– Chú không biết là nó có sẽ vượt qua được hay không nữa. Chú không biết tinh thần của nó có đủ sức để hàn gắn lại những chuyện kiểu như thế này hay không. Nó lúc nào cũng kiên gan, dù là với một chuyện nhỏ nhặt nhất. Nó không quên quá khứ đâu, nó không thay đổi suy nghĩ đâu.
– Bạn ấy là người như vậy – Alice nhìn nhận bằng một giọng khô khốc
– Và, Alice à… – Ngài cảnh sát trường bỗng ngập ngừng – Bây giờ thì, cháu biết là chú quý cháu như thế nào, đúng không, chú cũng biết là con bé nó vui thế nào khi gặp lại cháu, nhưng mà… chú hơi lo là chuyến viếng thăm của cháu sẽ ảnh hưởng đến nó…
– À, vâng, cháu cũng đang lo như thế, chú Charlie ạ, cháu cũng lo lắng y như vậy. Nếu cháu biết trước thì cháu sẽ không đến đâu, chú. Cháu thành thật xin lỗi chú.
– Đừng xin lỗi, cháu gái. Ai mà biết trước được mọi chuyện chứ? Chỉ là có lẽ điều đó sẽ tốt cho con bé thôi.
– Cháu mong là chú nói đúng.
Im lặng… trong một lúc lâu, khôn gian yên ắng đến lạ thường, chỉ còn nghe có tiếng lách cách của đĩa, nĩa, và tiếng nhai của ngài cảnh sát trường mà thôi. Không biết Alice đang giấu thức ăn ở đau.
– Alice, chú phải hỏi cháu một chuyện – Bố tôi bỗng lên tiếng bằng một giọng lúng túng, vụng về.
Alice vẫn bình tĩnh.
– Vâng, chú nói đi ạ.
– Nó cũng đâu có trở lại đâu, phải không? – Tôi hoàn toàn có thể nhận ra giọng nói gằn gằn vì cố kiềm nén nỗi tức giận của bố.
Và Alice trả lời, vẫn bằng giọng nói nhỏ nhẹ nhưng chắc chắn:
– Anh ấy thậm chí là không biết cháu đang ở đây nữa, chú ạ. Lần cuối cùng cháu còn nói chuyện với anh ấy là khi anh ấy đang ở Nam Mỹ.
Ôi trời, tôi trân người khi tiếp nhận được thông tin mới này, cần phải tập trung lắng nghe hơn nữa mới được.
– Ít ra cũng phải vậy chứ – Ngài cảnh sát trưởng khụt khịt mũi – Ừm, chú hy vọng là nó sẽ tim thấy niềm vui.
Và lần đầu tiên trong đời, tôi nghe thấy Alice nói cứng:
– Cháu không nghĩ như thế đâu ạ, chú Charlie.
Tôi biết, kèm theo lời nói đó là ánh mắt bất bình của cô bạn.
“Két tt”, có tiếng ghế đang bị đẩy ra khỏi bàn, miết trên sàn nhà. Chắc là ngài cảnh sát trưởng đang đứng dậy, chứ Alice chẳng bao giờ lại gây ồn như thế. Rồi sau đó có tiếng nước chảy, bắn tung tóe lên chiếc dĩa.
Có vẻ như hai người sẽ không nói gì thêm về Edward nữa, có lẽ, tôi nên “thức dậy” là vừa.
Nghĩ là làm, tôi trở mình, cố tình làm cho chiếc ghế kêu lên kẽo kẹt, tiếp theo là tôi ngáp thật lớn.
Trong gian bếp chẳng thấy động tĩnh gì.
Vì vậy, tôi lại nằm thẳng ra và cất tiếng rên rỉ.
– Alice? – Tôi lên tiếng một cách… ngây thơ; cũng may, cái tiếng khào khào tự nhiên trong họng tôi càng làm cho hành động đó trở nên rất thật.
– Mình đang ở trong bếp, Bella – Alice trả lời to, giọng nói vẫn nhẹ nhàng, thanh thoát… Vậy là cô bạn không biết gì đến vụ nghe lỏm của tôi. Mà cũng chưa chắc, Alice giỏi che giấu mấy cái chuyện này lắm.
Cuối cùng, bố tôi cũng phải ra khỏi nhà – bố đang giúp cô Sue Clearwater thu xếp mọi chuyện để tổ chức tang lễ. Ngày của tôi sẽ dài lắm đây, nếu như không có Alice. Chẳng thấy cô bạn nói năng gì đến việc sẽ ra đi, và tôi cũng không hỏi. Tôi biết điều đó là không thể tránh khỏi, nhưng tôi vẫn muosn gạt nó ra khỏi đầu.
Thay vào đó, chúng tôi trò chuyện về gia đình của cô bạn – nhắc đến tất cả mọi người, trừ một người.
Bác sĩ Carlisle đang làm việc ca đêm ở Ithaca và làm công tác giảng dạy bán thời gian ở Đại học Cornell. Bà Esme thì đang phục chế một căn nhà thuộc thế kỷ mười bảy, một công trình kiến trúc lịch sử trong khu rừng nằm về phía bắc của thành phố. Emmett và Rosalie vừ thực hiện chuyến chu du vài tháng ở châu Âu để hưởng tuần trăng mật mới, nhưng cả hai cũng đã quay về rồi. Jasper thì đang học đại học Cornell, khoa Triết, Alice thì đang… nghiên cứu gia phả, đào sâu thêm những thông tin tôi tình cờ biết được về cô vào mùa xuân năm ngoái. Cô đã lần ra được cái dưỡng trí viện, nơi cô đã trải qua những năm cuối cùng của cuộc đời con người đúng nghĩa – một cuộc đời mà cô không còn lưu lại một chút ký ức nào.
– Thật ra, tên mình là Mary Alice Brandon – Cô bạn kể với tôi bằng một giọng cực kỳ thanh thản – Mình có một đứa em gái tên là Cynthia. Con gái của nó… tức là cháu mình… hiện vẫn còn sống ở Biloxi.

– Bạn có biết được lý do vì sao… bạn bị đưa vào nơi đó không? Điều gi đã khiến cho bố mẹ của bạn cực đoan đến độ đó? Cho dù là con gái của mình có khả năng nhìn trước được tương lai đi chăng nữa…
Cô bạn chỉ chậm rãi lắc đầu, đôi mắt màu hoàng ngọc của cô thoáng lộ vẻ trầm tư:
– Mình không tìm được nhiều thông tin về bố mẹ. Mình đã đi tìm tất cả các bài báo thời đó. Gia đình mình không đề cập đến, dòng dõi nhà mình không thuộc loại được báo chí quan tâm. Hôn ước của bố mẹ mình vẫn còn, cả của Cynthia – cái tên không được cô bạn thốt ra tự nhiên lắm – Ngày sinh của mình và cả.. ngày mất nữa. Mình đã tìm thấy mộ phần của mình. Ở cái dưỡng trí viện ấy, mình đã “chôm chỉa” được mấy tờ giấy ình nhập việc. Ngày tháng trên tờ giấy và ngày tháng trên mộ phần của mình hoàn toàn giống nhau.
Tôi không biết phải nói sao với người bạn tội nghiệp của mình, và rồi, sau một lúc im lặng, Alice tiếp tục nói đến những chuyện sáng sủa hơn.
Bây giờ, gia đình Cullen đang quây quần bên nhau, tất nhiên là ngoại trừ một người, đang thụ hưởng kỳ nghỉ xuân của Đại học Cornell ở Denali với bà Tanya cùng gia đình của bà. Tôi lắng nghe những tin tức rất đổi bình thường ấy một cách háo hức, dẫu rằng cô bạn chẳng đả động gì đến người mà tôi lúc nào cũng quan tâm. Biết được thông tin về một gia đình mà tôi đã hằng mơ ước mình sẽ là một thành viên ở trong đó, với tôi, thế là qua đủ rồi.
Thời gian cứ thế trôi đi, cho đến khi không gian tối mịt, ngài cảnh sát trường mới lò dò trờ về nhà. Trông bố tôi kiệt sức hơn cả tối hôm qua nữa. Bố sẽ trở lại vùng đất riêng vào sáng mai để dự tang lễ của ông Harry, vậy nên bố phải đi nghỉ sớm. Thế là tôi lại ngồi trên ghế tràng kỷ với Alice.
Tới mờ sáng hôm sau, mặt trời vẫn đang còn ngủ, nhưng bố tôi đã bước xuống lầu rồi, trông bố y như một người khác vậy. Bố mặc một bộ le cũ kỹ tôi chưa từng thấy bao giờ. Chiếc áo vetton bị banh hẳn ra, hình như là chật quá không cài cúc vào được thì phải. Còn chiếc cà vạt khi so với toàn thể trang phục thì xem chừng hơi quá khổ. Bố rón rén đi ra cửa, ý chừng không muốn làm cho chúng tôi thức giấc. Tôi tiếp tục giả vờ ngủ, để bố có thể an nhiên mà đi, Alice cũng đang dựa vào tay ghế, “thiêm thiếp”…
Ngay khi ngài cảnh sát trưởng vừa bước chân ra khỏi cửa, Alice đã ngồi bật ngây dậy. Bên dưới tấm mền bông, cô bạn vẫn chỉnh tề trong bộ quần áo đang mặc.
– Nào, hôm nay chúng ta sẽ làm gì? – Cô bạn hỏi.
– Mình không biết nữa… Bạn có nghĩ ra được cái gì vui vui không?
Alice mỉm cười, lắc đầu.
– Dầu sao thì vẫn còn sớm quá.
Thế là tôi quyết định làm việc nhà, chẳng gì thì trong cả cái quãng thời gian tôi ở La Push đã khiến cho việc nhà đăng đăng đê đê ra. Tôi muốn làm một việc gì đó, việc gì cũng được, miễn là nó làm cho cuộc sống của bố tôi có thể dễ thở hơn – có lẽ khi bước chân về nhà, nhận ra căn nhà sạch sẽ và gọn gàng ngăn nắp, hẳn bố cũng sẽ thoài mái được ít nhiều. Tôi quyết định bắt tay vào chùi rửa nhà tắm – hiện nó đagn là nơi bừa bãi nhất.
Đúgn lúc tôi đang chà bồn tắm, và làm sắp xong, thì chuông cửa bỗng réo vang.
Ngay lập tức, tôi nhìn Alice, trông cô bạn rất lúng túng, gần như là lo lắng, rất lạ. Chưa bao giờ tôi thấy Alice trong trạng thái thế.
– Vâng, ra ngay! – Tôi nói to về phía cửa trước, lúi húi ngồi dậy và rửa vội hai tay.
– Bella à – Alice lên tiếng, giọng nói đong đầy nỗi thất vọng – Hình như mình đã đoán ra ai rồi, có lẽ mình nên ra ngời là tốt nhất.
– Đoán ư? – Tôi không thể không hỏi lại. Alice phải đoán từ khi nào vậy nhỉ?
– … Bằng không thì lặp lại sai lầm tai hại của mình về tiên thị sao, có lẽ là Jacob hoặc một trong những… người bạn của cậu ta.
Tôi nhìn cô bạn của mình chằm chặp, đôi lông mày không khỏi nhíu lại.
– Bạn không thể nhìn thấy người sói?
Cô bạn lập tức nhan nhó:
– Có vẻ như là vậy đấy.
Và tôi có thể thấy rõ là cô bạn rất không vui trước sự thật này –rất-rất không vui.
“Reng, renggg…”. Dưới nhà, chuông của vẫn tiếp tục reo, nhũng hai lần liền, một cách sốt ruột.
– Bạn không cần phải đi đâu cả, Alice ạ. Bạn ở đây trước kia mà.
Cô bạn bật cười, một tiếng cười gờn gợn những bi ai.
– Bạn tin mình đi, mình va Jacob Black mà ở chung một phòng sẽ không hay đâu.
Nhanh như cắt, cô bạn hôn lên má tôi trước khi lẻn tới của phòng của ngài cảnh sát trưởng – để ra ngoài theo lối cửa sổ, tất nhiên là như thế rồi.
“Reng…” Dưới nhà, chuông cửa lại reo.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.