Trăng dưới hiên

Chương 16


Đọc truyện Trăng dưới hiên – Chương 16:

Chương 16: Yến tiệc
Yến Hạ Nguyệt nhìn xe ngựa, đột nhiên nhớ tới Yến Quy Xuân đã từng nói mấy câu đùa với nàng.
“Người tới càng nhiều, mấy cái kiên kim kia càng muốn gây sự.”
Nàng lắc đầu bật cười, saoo tự nhiên lại nhớ tới Xuân Nhi nói mấy chuyện không đâu như vậy.
“Khang Dương công chúa đến ——”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tất cả các phu nhân đều đồng thời đi lên, mang theo các quý nữ nhà mình hành lễ.
“Thần phụ / thần nữ gặp qua Khang Dương công chúa, công chúa thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế.”
Yến Hạ Nguyệt gật đầu: “Đều đứng lên đi.”
Một sân này đều là nữ nhân, đủ loại tơ gấm lụa là các màu đan xen cùng với nhưng thứ trang sức chói lóa đeo đầy mình kiến cho nàng có chút lóa mắt.
Nàng bất động thanh sắc đi vào chính sảnh, lúc này mới cảm giác đôi mắt cùng lỗ tai nàng tốt lên không ít.
Triệu lão phu nhân là một lão nhân gia có khuôn mặt hiền từ, nàng thấy Yến Hạ Nguyệt tiến vào, chống quải trượng liền đứng dậy.
Yến Hạ Nguyệt vội đi tới đỡ tay: “Ngài làm gì vậy?”
Lão phu nhân đôi mắt cũng đã có chút mờ, nàng cẩn thận nhìn Yến Hạ Nguyệt, mãi mới nhớ ra là cháu gái của cố Thái Hoàng Thái Hậu yêu thích nhất: “Lão thân cũng nên hương công chúa hành lễ mới phải.”
Yến Hạ Nguyệt đỡ lão nhân gia ngồi trở lại, giọng điệu thành kính nói: “Người là nhất phẩm phu nhân, hôm nay lại là ngày sinh người, sao lại phải dùng đến cái đại lễ như vậy, vãn bối tuy là hoàng tộc, rốt cuộc cũng vẫn là tiểu hài nhi, chịu không nổi cái đại lễ như vậy.”
Lão phu nhân nhìn con dâu bên cạnh cười nói: “Ngươi nhìn xem, rốt cuộc cũng là Khang Dương công chúa mà Thái Hoàng Thái Hậu yêu thích nhất, lão bà tử ta có tài đức gì mà được công chứa kính trọng như vậy chứ.”
Con dâu lão phu nhân cũng đã 60, nàng mặc một thân quần áo màu xanh lục, tóc vẫn còn đen nhánh, trên người đeo bộ trang sức đá quý ngọc lục bảo, thoạt nhìn thập phần có khí thế của đương gia chủ mẫu: “Đúng vậy, Khang Dương công chúa trước nay đều là bộ dáng như này, con dâu thường xuyên hâm mộ Thái Hoàng Thái Hậu có thể có một cô cháu gái ngoan ngoãn như vậy.”
Nàng nói, lại nghĩ tới mấy cháu gái của mình: “Không giống mấy cái tiểu nha đầu quậy phá bên dưới con dâu, chúng chỉ biết thêm việc cho con thôi.”
Lão phu nhân rốt cuộc cũng đã lớn tuổi, ngày thường ở trước mặt nàng, tất cả mọi người đều thành thành thật thật, bởi vậy thời điểm nàng không ở đây thi trong phủ gà bay chó sủa cho tới bây giờ cũng không có dừng qua.
Đại phu nhân cả ngày làm lụng vất vả phục vụ trượng phu cùng nhi tử, hiện tại lại vất vả vì cháu trai cháu gái, đã sớm nhìn thấu bọn tiểu bối ngươi tranh ta đoạt.

Tâm tình tốt thì giúp cách nàng lấy thứ mình thích, chiếu cố các nàng thật tốt, tâm tình không tốt thì đều cho các nàng cấm túc sao chép kinh Phật, kể cả vậy nhưng vẫn ở trước mặt nàng nháo tới nháo lui.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Yến Hạ Nguyệt cốn không thích xen vào việc nhà người khác, chỉ nói: “Nơi nào quậy phá chứ? Bổn cung nghe Thanh Nhi nói đi, nữ nhi trong nhà ngài mỗi người đều có bản lĩnh, cầm kỳ thư họa đều tinh thông, còn có kinh thành đệ nhất tài nữ đều không phải người trong phủ ngài sao?”
Đại phu nhân nghe nàng nhắc tới cháu gái có tiền đồ nhất của nhà mình, cũng nhiệt tình chút: “Nha đầu kia, từ nhỏ liền thích đọc sách, thần phụ cũng không quá thông thạo những cái đó, chỉ lo thỉnh tiên sinh tới,cả ngày đọc đọc viết viết, mấy năm trời tiền đèn giấy mực bút cũng có thể viết riêng thành quyển rồi.”
Lão phu nhân cũng cao hứng, vẫy tay: “Lan nha đầu lại đây, lại tổ mẫu nhìn một cái.”
Nàng còn nhớ rõ người giỏi nhất trong đám quý nữa gọi là Lan nha đầu.
Một cô nương mặc váy lam tiến lên: “Thần nữ gặp qua Khang Dương công chúa công chúa, Lan nhi thỉnh an lão phu nhân, lão phu nhân còn nhớ rõ Lan nhi nha.”
Yến Hạ Nguyệt nhìn cành một nhà hoà thuận vui vẻ, đột nhiên nhớ tới Cố Diêm.
Cố Diêm rất nhanh đã gần 30 tuổi.
Nhi tử đại phu nhân năm nay cũng hơn ba mươi, nữ nhi hắn cũng đã lớn như vậy.
Cố Diêm còn không có hài tử.
Bình Bình lúc nào cũng chú ý đến chú ý Yến Hạ Nguyệt, thấy sắc mặc nàng càng ngày càng không tốt, cúi người nói nhỏ: “Công chúa làm sao vậy?”
Yến Hạ Nguyệt khẽ lắc đầu, đứng dậy, lão phu nhân liền chú ý tới: “Khang Dương công chúa không khoẻ?”
Yến Hạ Nguyệt cười nói: “Ngồi lâu rồi có chút không thoải mái, muốn đi ra ngoài một chút.”
Mấy người trong nhà lại đưa nàng đi ra ngoài, nụ cười trên mặt Yến Hạ Nguyệt bắt đầu cứng lại, trên đường nàng gặp mấy phu nhân tiểu thư thật sự là quá nhiều, bối phận thấp thì nàng gật đầu là được, nhưng bối phận to hơn nàng cũng không thể làm mặt lạnh mãi được.
“Người tại sao lại tới muộn như thế a? Yến tiệc cũng đã bắt đầu rồi.”
Là thanh âm của Yến Dung.
Yến Hạ Nguyệt tìm theo tiếng nhìn lại, nhìn đến Yến Dung đứng đối diện với nàng đang cũng một nữ tử mặc quần áo xanh nhạt nói chuyện, bên cạnh còn mấy quý nữ đang đứng chụm lại một chỗ.
Yến Dung cũng thấy nàng, hơi uốn đầu gối xem như hành lễ: “Hoa Dung gặp qua công chúa.” Mấy quý nữ bên cạnh lần lượt hướng nàng hành lễ.
Nữ tử đưa lưng về phía nàng bây giờ mới quay mặt lại, là Lâm Tầm Nhiên.

Yến Hạ Nguyệt đi qua, Lâm Tầm Nhiên lại làm một cái lễ cực kì tiêu chuẩn, thẳng đến khi nàng đến trước mặt nói câu “Đứng dậy đi” mới đứng thẳng.
Nàng ngồi xuống, có chút tò mò: “Các ngươi vừa mới đang nói cái gì?”
Yến Dung lanh mồm lanh miệng: “Nói nàng a, sớm đã khai tiệc từ lâu vậy mà nàng mới vừa tới đây, muội nghe thấy đường tỷ nàng ta nói nên muội mới biết.”
Lâm Tầm Nhiên vẫn là một bộ dáng phong khinh vân đạm: “Trên đường gặp được một người bị thương, liền có chút hảo tâm giúp đỡ người ta một chút, cho nên mới chậm trễ chút canh giờ.”
Yến Dung à một tiếng, rốt cục nàng cũng không nói hành vi này của nàng là không tốt, chỉ nói: “Ngươi hôm nay tới muộn, mấy bọn tỷ tỷ muội muội nhà người đều đang gắng sức bôi xấu ngươi với mọi người, vậy ngượi làm sao gả vào nhà tốt được?”
Các nàng dù sao cũng là nữ tử trong hoàng tộc, lại mang quốc họ cũng không lo không gả vào được nhà tốt, biệt thư cao sang quyền quý ngập tràn cũng chỉ phải lui một bước hô vạn tuế. Kể cả khi bất hạnh gặp phải một người phụ lòng mình thì cùng lắm là dứt áo hòa li như muội muội nàng Yến Quy Xuân, lúc đó vẫn còn có thể tiêu dao sung sướng.
(Lui một bước hô vạn tuế: Ý chỉ địa vị dưới một người trên vạn người)
Nhưng những nhà khác thì nhiều việc dơ bẩn, mấy chuyện khập khiễng cũng chẳng thiếu, tranh không khói mấy cái việc tranh đấu ám toán nhau
Nếu nử tử không thể làm mình trở lên nổi bậy, thí dụ như là đệ nhất tài nữ của Triệu phủ, hay cháu gái của Thái Y Thái Y Viện ba tuổi đã phân biệt được các loại dược liệu, hoặc lại như góa phụ nổi danh ở Tương Châu hay đệ nhất nữ thương nhân Tấn Mã, không thể nổi danh như bọn họ, tên tưởi vang xa, thì chỉ có thể mong ngóng được gả vào một gia đình tốt.
Lâm Tầm Nhiên vẫn là bộ dáng không quá để ý: “Ta cũng đâu có thích bọn họ, cho dù ấn tượng của ta trong lòng bọn họ có không tốt đi nữa thì có làm sao đâu?”
Yến Dung có chút hận sắt không thành thép: “Ngươi không thích bọn họ thì liền không quan trọng? Cả kinh thành cũng chưa có thích ngươi, nhưng ngươi cũng là nữ tử gần mười sau rồi, ngươi tính không kết hôn đến năm bao nhiêu tuổi? Chẳng lẽ đến lúc đó vẫn muốn ngươi ở trong đám người chọn một nhà tốt để gả đi sao?”
Nói đến cái này, một vị quý nữ cũng trở nên ưu sầu, nói: “Đúng nha, nương ta kêu ta tự mình đi nhìn một chút, tính toán ở ở kỳ thi mùa thu năm năm chọn ra vài người, rồi đợi đến qua kì thi mùa xuân năm sau.”
Lâm Tầm Nhiên nhướng mày: “Ta không thể cả đời không có chồng sao? Ta thấy ở một mình cũng tốt mà.”
Yến Hạ Nguyệt cười nhẹ, Yến Dung bị nàng nói đến tức muốn chết: “Ngươi cả đời không gả chồng, liền ở tại Lâm gia, mấy cái tẩu tử thẩm thẩm bá mẫu nhà người, sẽ nói ngươi như thế nào? A?”
Lâm Tầm Nhiên có bộ dáng giống như cục đá đã thông suốt: “Ta đây liền dọn ra, tự mình ở một mình.”
Lời này nói ra đúng kiểu kinh hãi thế tục, Yến Dung cũng bị làm cho ngốc luôn, mấy cái quý nữ bên người nàng cũng ngây người, Yến Hạ Nguyệt thu hồi nụ cười, giọng trầm ngâm: “Ngươi nếu phải rời khỏi Lâm gia, ngươi lấy cái gì mà sống?”
Lâm Tầm Nhiên giống như là đạo lí luân thường mà nói: “Công chúa đã quên? Thần nữ có chút quyền cước công phu, đến lúc đó đi võ quán hoặc là tiêu cục, chắc chắn có thể tự nuôi sống bản thân mình.”
Nhưng lời nàng ta vừa nói còn có phải là từ một cô nương nói ra không?

Đường đường là một tiểu thư chưa gả chồng của Định Viễn Hầu phủ, nói muốn đi làm võ sư làm tiêu sư. (Tiêu sư ở đây gần giống với vệ sĩ bây giờ )
Yến Dung đã mất đi năng lực nói chuyện, nàng nhìn Yến Hạ Nguyệt, trông cậy vào Yến Hạ Nguyệt có thể nói ra mấy lời nào đó.
Yến Hạ Nguyệt cũng bị kinh ngạc một chút, nhưng rât mau liền khôi phục bình thường: “Bổn cung nhớ rõ phụ mẫu ngươi mất sớm?”
Lâm Tầm Nhiên nhớ tới phụ mẫu, có chút đau buồn: “Đúng vậy.”
Yến Hạ Nguyệt chậm rãi nói: “Bọn họ mất sớm, không thể nhìn ngươi lớn lên, ngươi hiện giờ trưởng thành, lại muốn tự mình mưu sinh mà sống, ngươi nói bọn họ có thể sẽ đau lòng hay không?”
Lâm Tầm Nhiên chỉ hoảng hốt một lát, lại phản bác: “Tâm nguyện lớn nhất của bọn họ là thần nữ một đời bình an vui vẻ, nếu thần nữ không thể sống theo cách mà thần nữ thích, cả một đời nhạt nhẽo trôi qua, chắc chắn mọi họ cũng sẽ đau lòng.”
Yến Hạ Nguyệt cười, Lâm Tầm Nhiên này đối nàng vẫn luôn là cung kính, hiện giờ đề cập đến tương lai, đề cập đến phụ mẫu nàng, nhưng lời như vậy cũng dám nói.
Một nhóm người các nàng, chỉ có Yến Hạ Nguyệt ngồi, còn những người khác đều đứng, liền rất dễ để thấy được.
“Nha, là thất muội muội, ngươi sao lại tới nơi này rồi? Khiên tỷ tỷ mất công đi tìm, lão phu nhân cũng hỏi đến ngươi, hỏi Nhiên Nhi người có phải hay không lại bướng bỉnh ra ngoài chơi?”
Yến Dung quay đầu lại, có chút cao ngạo nâng cằm lên: “Là bổn quận chúa đem nàng dẫn ở chỗ này bồi ta nói chuyện, như thế nào? Không được?”
Người tới khẽ mỉm cười, mang theo lễ phép cùng giáo dưỡng: “Đương nhiên có thể, chỉ là Hoa Dung quận chúa ngay ban đầu cũng không có ở cánh xá muội đí?”
Bộ dáng nàng có chút oán trách: “Thần nữ biết được quận chúa cùng nha đầu này quan hệ tốt, nhưng mà cũng không thể trợn trắng mắt vì nàng ta mà nói dối giải vây nha.”
Yến Dung cả người đều nổi da gà, nàng nhìn về phía Yến Hạ Nguyệt, một bộ dáng bị ủy khuất muốn cáo trạng: “Đường tỷ, nàng ta nói muội nói dối!”
Phụ thân Yến Dung là An vương, là thúc thúc của đương kim Thánh Thượng, nàng ta gọi là  đường tỷ, kia chẳng phải là gọi mấy vị công chúa??
Lâm tìm nếu cười cứng đờ, Yến Dung người bên cạnh tránh ra, nàng thấy được ngồi phẩm trà cao búi tóc trụy kim thoa vị kia công chúa.
Nàng không chút để ý triều nàng nhìn qua, một chữ cũng chưa nói.
Lâm Tầm Triệt bùm một tiếng quỳ xuống, thanh âm nhu nhược vang lên: “Thần nữ gặp qua Khang Dương công chúa, công chúa thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế.”
Nàng cúi đầu, xung quanh đều không có động tĩnh gì.
Yến Hạ Nguyệt không nhanh không chậm đem chén trà buông xuống, nhìn về phía vị Lâm cô nương này.
Nàng thật ra cũng có chút thông minh, biết Yến Quy Xuân không ở kinh thành, Yến Tuyết Thanh lại không có tới, trực tiếp liền kêu “Khang dương công chúa”.
Lâm Tầm Triết nghe được tiếng ly sứ cùng bàn đá nhẹ nhàng va vào nhau, đánh bạo nói: “Công chúa vạn an, thần nữ cùng quận chúa muội muội chỉ là nói ít lời vui đùa, không cẩn thận quấy nhiễu đến công chúa, là thần nữ sai lầm, còn thỉnh công chúa không nên vì thần nữ mà làm honhr nhã hứng.”
Nàng nói xong, vẫn là không có động tĩnh, trong lòng không khỏi run lên.
Sớm biết rằng Khang Dương công chúa ở chỗ này, nàng liền không đến đây tìm phiền phức, này quả thực chính là trộm gà không được còn mất nắm thóc, vừa mất đất lại thiệt quân.

Quá xui xẻo.
Bình Bình đỡ Yến Hạ Nguyệt đứng dậy, phượng thoa trên búi tóc theo động tác của nàng mà run rẩy, nàng nhìn Lâm Tầm Triết, đột nhiên liền nhớ tới lời nói của Xuân Nhi nàng nghĩ đến lúc chuẩn bị vào Triệu phủ.
Quả nhiên mỗi một câu nói đều ‘thâm tàng bât lộ’.
Lâm Tầm Nhiên phụ mẫu mất sớm, vốn gian nan, nàng (Lâm Tầm Triết) lại có thể mang nàng (Lâm Tầm Nhiên) dậm đạp dưới chân, vốn làm như thế cũng có được cái gì đâu?
Nàng rũ mắt, thoạt nhìn có chút lạnh nhạt.
Lâm Tầm Triết nghe tiếng bước chân đi xa, lúc này mới ngẩng đầu lên.
Thất muội muội nàng đã vô thanh vô tức theo Khang Dương công chúa đi xa rồi.
Nàng là khi nào đã trêu chọc phải Khang Dương công chúa?
Lâm Tầm Triết đứng lên, khập khiễng, đại nha hoàn lúc này mới dám tiến lại: “Tiểu thư……”
Lâm Tầm Triết dừng một chút, đứng thẳng, hơi hơi liếc đại nha hoàn của nàng, thanh âm lãnh đạm: “Chờ trở về liền thu thập ngươi.”
Mặc dù lúc này trong lòng nàng đều là một bọc khí giận, nhưng cũng không thể ở chỗ này trách phạt nàng ta, nếu trừng phạt luôn bây giờ thì có thể thoải mái nhưng lỡ bị người khác thấy liền trỏe thành chuyện lớn rồi.
Đến lúc đó nàng có thể gả chồng hay không là cả một vấn đề?
Yến Dung có chút vui vẻ: “Vẫn là đường tỷ lợi hại, một câu cũng không nói mà vẫn có thể đem nàng ta dọa đến run người. Ha ha ha ….”
Yến Hạ Nguyệt có chút bất đắc dĩ: “Này có gì vui?”
Lâm Tầm Nhiên cũng không thể lý giải có gì vui.
Yến Dung nhìn hai nàng, bĩu môi, không có phản bác.
Đường tỷ nàng trời sinh chính là kim chi ngọc diệp, đi đâu cũng đều được quỳ lạy tung hô, tất nhiên không thể tìm ra được hạnh phúc khi làm khó dễ những người như Lâm Tầm Triết.
Đến Lâm Tầm Nhiên, nàng ta trời sinh manh mẽ, cũng không thích mấy kiểu trà thủ như này, không thấy thú vị tất nhiên cũng là bình thường.
Truyện được Kem edit và đăng độc quyền trên LustAveland
———————————
Chương này không có Cố Diêm xuất hiên, hẹn các tình yêu chương sau nha.
Chúc tất cả các bạn đọc của Kem một tháng 9 vui vẻ, khỏe mạnh, hạnh phúc bên gia đình. Chúc các bạn thành công trong công việc/ học tập. Mong thật nhiều điều tốt đến cho các bạn, mong Sài Gòn hết dịch, mong Việt Nam tất thắng.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.