Đọc truyện Trăng dưới hiên – Chương 15:
Chương 15: Mộng
Cố Diêm thành công chuyển đổi đề tài, đứng dậy đi tịnh thất.
Yến Hạ Nguyệt nằm ở trên giường, lại nhớ tới 《 Thanh Bình Ký 》.
Nữ chính không biết có thực hiện được hay không a?
Cố Diêm tắm gội rất nhanh, Yến Hạ Nguyệt cũng không dám mạo hiểm lấy sách ra xem tiếp như vậy như vậy.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trong lòng nàng bây giờ nghĩ nhiều việc, không thể ngủ nhanh như hôm qua được.
Lúc đanh nhìn chằm chằm vào màn giường thì Cố Diêm ra.
Hắn vừa tắm xuong có thể có chút nóng, vạt áo lỏng lẻo, dáng người cường tráng xâm nhập vào mắt Yến Hạ Nguyệt, làm nàng theo bản năng nhắm chặt mắt lại.
Người này! Có thể mặc quần áo tử tế rồi mới xuất hiện trước mặt nàng được không!
Sao không học theo nàng đây nè! Nhìn nàng mà xem quần áo kín mít!
Cố Diêm mới tắm xong ra ngoài liền có chút khát, ở bên cạnh bàn đổ ly trà, uống đến hai ly mới cảm thấy tốt hơn chút.
Hắn nhìn gương mặt đỏ bừng của công chúa nhà hắn, nhướng mày.
Trong thời gian ngắn vừa rồi công chúa làm gì thế?
Dậy đánh má hồng hay gì mà mặt đỏ như vậy.
Quả thực có thể so sánh với đêm động phòng năm đó của họ rồi đấy.
Cố Diêm lần này đã được giáo huấn qua, để lại một chiếc đèn, hắn buông màn xuống lại xốc chăn lên, nhìn mí mắt Yến Hạ Nguyệt còn ở run lên run xuống.
Thật là…… Đáng yêu a.
Hắn giả vờ không phát hiện Yến Hạ Nguyệt giả bộ ngủ, đem cánh tay theo thường lệ đưa qua bên kia, ôm Yến Hạ Nguyệt đến bên cạnh người.
Công chúa nhà hắn cả người cứng đờ trong vòng ngực hắn, cả người đều căng chặt.
Nhưng tâm tư ái muội trong lòng Cố Diêm liền tan đi phân nửa, nàng vẫn là sợ hắn tiếp cận sao?
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Yến Hạ Nguyệt nhắm mắt lại, không biết được bên ngoài mí mắt nàng là loại tình huống như thế nàonhiệt độ cơ thể hắn vẫn luôn cao một chút, bàn tay đặt trên eo nàng nóng bỏng, như muốn đốt vào trong tim nàng vậy.
Nàng trong sự ấm áp này mà bất tri bất giác thật sự ngủ đi.
Cố Diêm cảm nhận được hô hấp nàng vững vàng, mới cúi đầu nhìn nàng.
Nàng đôi mắt vẫn luôn ôn nhu, lông mi cong vút như một chiếc quạt nhỏ, nụ cười nhẹ nhàng thỏa mãn bên môi nàng như đâm thửng vào tim hắn, làm hắn thương nhớ đêm ngày.
Hắn ở đỉnh đầu nàng hôn xuống một cái, một cái tay khác cũng đặt trên eo nàng rất nhanh liền cùng nàng chìm vào rất ngủ.
Yến Hạ Nguyệt không ngoài dự kiến tỉnh lại lúc giữ đêm.
Nàng nhìn cánh tay trên hông nàng không biết phải làm sao bây giờ.
Cố Diêm dễ dàng tỉnh lại, nhưng nàng lại không muốn đánh thức hắn.
Ban đêm yên tĩnh, cái loại này thanh âm bị nghe được cũng quá thẹn thùng rồi đi.
Nàng do dự mãi, có chút không nhịn được, chỉ phải tay chân nhẹ nhàng đứng dậy, chờ lúc an toàn vượt qua Cố Diêm, nàng mới quay đầu lại nhìn thoáng qua.
Thực tốt, không có tỉnh.
Yến Hạ Nguyệt từ tinh thất trở về, Cố Diêm còn vẫn duy trì tư thế lúc nàng đi.
Nàng nằm trở về vẫn còn có chút nghi hoặc, hôm nay hắn như thế nào lại ngủ sâu như vậy?
Eo nàng bây giờ không có bị ôm, nàng nằm một chỗ lại nhớ tới 《 Thanh Bình Ký 》.
Thanh Nhi từ nơi nào phát hiện sách này a, thật cuốn người như vậy.
Yến Hạ Nguyệt nhắm mắt lại, hồi tưởng tình tiết trong《 Thanh Bình Ký 》.
Thời điểm nàng sắp ngủ thì trên eo lại nóng rực lên.
Yến Hạ Nguyệt trong lòng căng thẳng, còn chưa kịp có phản ứng gì liền cảm thấy sườn mặt bị hôn một chút.
Mềm mại, nóng bỏng.
Nàng ngây người, Cố Diêm hình như là còn không thỏa mãn, môi lại đi xuống chút, ở nàng trên môi nàng rơi xuống một cái hôn nhẹ như long chim.
Kia chỉ là một chút nhiệt độ nóng bỏng lướt qua, nhưng lại phảng phất như tiến vào nới sâu thẳm nhất, mềm mại nhết trong trái tim nàng.
Ngón chân nàng kẽ cuộn tròn lại.
Cố Diêm tỉnh dậy lúc nào, là ở lúc nàng tỉnh kia cũng tỉnh theo nàng luôn sao?
Lúc nàng trở về hắn còn giả bộ ngủ, chỉ khi xác nhận rằng nàng ngủ rồi mới làm việc hắn muốn làm hay sao.
Hắn kỳ thật hắn cũng rất muốn cùng nàng thân cận đi?
Là bởi vì bận tâm nàng, cảm thấy nàng sẽ sợ hãi sao?
Yến Hạ Nguyệt trong lòng cảm động rối tinh rối mù, nàng xoay người, chôn ở trong lòng ngực Cố Diêm.
Nàng đã sớm không sợ.
Rõ ràng nàng cũng có sai.
Yến Hạ Nguyệt lần này ngủ không sâu giấc, lúc Cố Diêm đứng dậy nàng cũng bừng tỉnh.
Cố Diêm đang mặc quần áo.
Yến Hạ Nguyệt ngồi ở trên giường, ngây thơ nhìn hắn.
Cố Diêm nhìn khuôn mặt ngây thơ vô tội của nàng bây giờ, trong lòng lại là một trận mềm mại, hắn mặc bộ quan phục bằng lụa mềm mại, thanh âm thấp thấp: “Công chúa, còn rất sớm, ngủ đi.”
Yến Hạ Nguyệt nghe được thanh âm hắn, ngược lại lại đứng dậy.
Cố Diêm không biết nàng muốn làm cái gì, tiến lên đỡ lấy nàng: “Công chúa?”
Yến Hạ Nguyệt nhìn khuôn mặt anh tuấn của hắn dưới ánh nến mỏng manh, nhớ tới nhưng cảm xúc của mình lúc chuẩn bị ngủ, ôm eo hắn ngửa đầu hôn một cái trên cổ hắn.
Cố Diêm cứng đờ, hắn ngốc ngốc nhìn Yến Hạ Nguyệt, Yến Hạ Nguyệt vẫn là bộ dáng ngây thơ, nàng nghiêng đầu liếm môi nhìn Cố Diêm cười một cái, thanh âm kiều kiều: “Phu quân đi sớm về sớm nha.”
Cố Diêm sững sờ đứng tại chỗ, nhìn Yến Hạ Nguyệt nói xong lại nằm trở về, nàng nhắm hai mắt lại, khóe môi còn treo nụ cười như có như không.
Như thế nào lại có người có thể tra tấn hắn như vậy?
Hắn Cố Diêm mười bốn tuổi tòng quân, ở trên chiến trường trước nay đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, chính là ở nàng trước mặt, nàng nói cái gì thì chính là cái đấy, hắn cũng chỉ ôm tình yêu của mình đối với nàng mà nhận thua.
Tại sao người như nàng lại tồn lại cơ chứ?
Làm hắn lúc nào cũng vướng bận, thời thời khắc khắc mà tưởng niệm, hận không thể trong lòng ghi đầy tên nàng, có thể vì nàng mà làm tất cả.
Tại sao hắn lại gặp được một người như nàng cơ chứ?
Chỉ là một cái hôn nhẹ nhàng ở trên cổ lúc nàng tỉnh tỉnh mơ mơ, vậy mà mọi lớp lá chắn trong tim hắn đều có thể sụp đổ trong giây lát.
Vì cái gì mà hắn vừa gặp nàng đã nhất kiến chung tình cơ chứ?
Vì cái gì đâu?
———–(là một dải phân cách vô vị Kem thêm trong lúc hào hứng mà thôi)—————-
“Gia? Cần phải đi rồi, thêm chút nữa lại muộn mất.”
Thanh âm Cố Tả mơ hồ truyền đến.
Cố Diêm vuốt vuốt cổ tự mình thoát ra khoải ma trảo ssang sợ kia, một tay sửa sang lại quần áo, ở một khắc trước khi hắn bước ra cửa, hắn quay đầu lại nhìn thoáng qua Yến Hạ Nguyệt.
Nàng vẫn ngủ ngon như cũ, giống như một màn khi chỉ là ảo giác của hắn.
Cố Diêm bước trở về, lại nhẹ nhàng cúi người, ở trên cái trán trơn bóng của nàng rơi xuống một nụ hôn.
Hắn hắn tự khống chế bản thân buộc phải rời đi, giơ tay sờ sờ gương mặt nàng, giọng điệu không thể dịu dàng hơn nữa, giống như dâng lên tất cả nhu tình mật ý của cả đời này vậy.
“Công chúa, mơ đẹp.”
Yến Hạ Nguyệt mơ màng vào tiếng vào mộng, trong mơ nàng thấy một nữ nhân chưa thấy qua bao giờ đang rơi nước mắt như mèo khóc chuột bên cạnh xác chết của Xuân Nhi, trong chốc lát nàng lại mơ thấy mình tức giận đem chiếc kim thoa nèm văng ra bên ngoài, ở trên mặt Cố Diêm vẽ ra một vết máu.
Nàng đang muốn nói mấy lời xui xẻo thì quay đầu nhìn đến Cố Diêm trên mặt toàn là máu, theo bản nàng ngừng lại một chút, trong lòng lại hoảng loạn.
Hắn tại sao không né? Hắn vốn chắc chắn có thể né được mà.
Nàng nhận ra lúc đấy nàng lại có suy nghĩ như thế.
Thấy nàng dừng lại, Cố Diêm còn khẽ mỉm cười: “Công chúa nàng nguôi giận chưa?”
Tính tình nàng lại bị những lời này làm nổi lên, trừng mắt, bên ngoài thì mạnh miệng nhưng trong lòng đã loạn thành một đoàn kêu hắn cút.
Thấy hắn thật sự rời đi, nàng lấy lại được một chút bình tĩnh, trở lại phòng ngủ không biết như thế nào liền khóc lên.
Nnagf khóc không thành tiếng, những âm thanh nức nở nhẹ nhàng từ trong cổ họng phát ra.
Rốt cuộc nàng vì cái gì mà khóc?
Chính mình mờ mịt nhìn vào gương đồng, đôi mắt hồng hồng do khóc, cả gương mặt tiều tụy đi không ít.
Vì cái gì mà còn muốn khóc vì Cố Diêm?
Nàng sao có thể vì một người như Cố Diêm khóc.
Nàng không muốn như vậy nữa.
Tra tấn lẫn nhau, vậy vĩnh viễn cũng không được giải thoát.
Nàng muốn hòa li.
Yến Hạ Nguyệt mở choàng mắt, từ cảnh trong mơ trở về với trong hiện thực.
Bình Bình nghe được âm thanh, mở cửa tiến vào, nàng thấy Yến Hạ Nguyệt sắc mặt trắng bệch, trên trán đều là mồ hôi lạnh, khóe mắt còn có nước mắt, hoảng sợ.
“Công chúa? Người làm sao vậy? Lại gặp ác mộng sao?”
Yến Hạ Nguyệt chỉ cảm thấy đầu đau muốn nứt ra, Bình Bình nói gì cũng nghe không rõ.
Bình Bình cuống quít gọi người kêu đại phu tới đây, tự mình đem Yến Hạ Nguyệt đỡ ngồi dậy.
“Công chúa? Công chúa? Lại đau đầu?”
Bình Bình mềm nhẹ ấn Yến Hạ Nguyệt hai huyệt vị bên thái dương, cũng giảm đi một ít nhưng cũng chỉ là như muối bỏ biển mà thôi.
Lần này tới lại là một đại phu khác, hắn bắt mạch, chỉ lắc đầu.
Bình Bình xem sốt ruột: “Ngươi nói đi chứ, công chúa đây là làm sao vậy?”
Phủ y thở dài: “Mạch tượng công chúa cùng khi sốt cao hôn mê lần đó giống nhau, thật không biết tại sao?”
Yến Hạ Nguyệt nức nở thành tiếng, lúc này đầu đau như búa bổ, tiếng kêu cũng chẳng kêu to được, Bình Bình nghe tiếng công chúa rồi lại nghe đại phu nói vậy liền khó chịu: “Không thể nghĩ biện pháp bớt đau sao?”
Phủ y lắc đầu: “Chỉ có thể chờ công chúa tự mình tỉnh táo lại.”
Bình Bình sốt ruột, nàng tính canh giờ, liền sai sử gã sai vặt đi ra ngoài tìm Cố Diêm.
Yến Hạ Nguyệt nghe được tới Cố Diêm, thanh âm tình hơn chút: “Đừng, đừng đi tìm hắn.”
Nàng buộc bản thân mình không được nghĩ đến những điểu tồi tệ bản thân làm ở kiếp trước nữa, dần dần mới tốt hơn một chút.
Bình Bình xoa ấn cũng có chút hiệu quả.
Yến Hạ Nguyệt từ trong nối đáng sợ ám ảnh kia quay trở lại hiện thực, đôi mắt cũng dần dần có thần, nàng tự mình duỗi tay đè đè cái trán, đại phu thấy dáng vẻ này của nàng, liền viết ra một đơn thuốc an thần.
Nàng cảm thấy khá tốt, tình thần của nàng luôn bị những giấc mơ về kiếp trước quấy rầy.
Bình Bình thấy sắc mặt nàng tốt hơn trước, mới buông tay: “Công chúa vừa rồi chính là hù chết nô tỳ.”
Yến Hạ Nguyệt đứng dậy, nhìn ánh sáng rơi trên cửa sổ, cũng nói: “Tại sao ta lại đi sợ hãi chính mình?”
Nàng không cảm thấy là bởi vì Cố Diêm.
Nàng mơ một giấc mông lại là nữ nhân kia.
Nàng mơ thấy những điều nàng không nên biết, cho nên mới đau đầu.
Là như thế nào? Không biết kiếp này của nữ nhân đó ra sao?
Liệu có thể ngăn cản cái chết của Xuân Nhi? Hay mọi thức bắt buộc phải kết thúc bởi cái chết đấy?
Yến Hạ Nguyệt thần sắc nhàn nhạt: “Tra thế nào?”
Bình Bình cúi đầu: “Những nữ hài như độ tuổi như thế ở kinh thành đều đã tra qua, có người trải qua tương tự như vậy nhưng cũng có người thì không.”
Yến Hạ Nguyệt chỉ biết nữ nhân kia từ nhỏ tang mẫu, vợ kế của cha nàng đối xử với nàng cực kém, một năm nay sẽ bị người ta đuổi đi, theo sau…… chính là mở ra một cuộc đời khác của nàng.
Không biết diện mạo không biết tên tự, đến tuổi bao nhiêu cũng không biết.
Này so với mò kim đáy biển còn khó hơn.
Bình Bình thật sự đã làm hết sức mình, Yến Hạ Nguyệt lại đè đè giữa mày, vẫy vẫy tay.
Bình Bình liền mở ra tủ quần áo, bắt đầu chọn quần áo cho Yến Hạ Nguyệt.
Nàng hôm nay có cái yến tiệc phải đi, trì hoãn một lúc như vậy, chỉ sợ đã muộn rồi.
Yến Hạ Nguyệt nhìn Bình Bình đem hộm gương lược trang sức mở ra, rũ mi mắt: “Dùng kim thoa hôm nọ Cố Diêm mua đi.”
Nàng hình như đã dùng cái kim thoa kia làm mặt hắn bị thương.
Nguyên lai cũng là hắn mua.
Bình Bình không biết suy nghĩ của nàng, chỉ tủm tỉm mà cười.
Dù sao chỉ cần công chúa nhà nàng cùng phò mã ngọt ngọt ngào ngào, nàng liền cao hứng.
Yến Hạ Nguyệt hôm nay đi nhà Triệu thượng thư, Triệu thượng thư cũng đã 60, mẫu thân hắn hôm nay là đại thọ 80.
Nghĩ như vậy, quan lớn, hầu tước, phu nhân tự nhiên cũng nhiều, sơ cao búi tóc, cắm phượng thoa cũng không tính là quá mức phô trương.
Nàng ban đêm không ngủ tốt, ở trên xe ngựa liền có chút mơ màng muốn ngử, chỉ là búi được vẫn khá cao, không thể nằm trên gối, cũng may bên cạnh nàng còn có Bình Bình, gối lên đầu vai Bình Bình, so với gối đầu cũng không kém.
Các nữ quyến luôn luôn đến sớm, chờ đến khi Yến Hạ Nguyệt đến, trước cửa đã có rất nhiều xe ngựa.
Truyện được Kem edit và đăng độc quyền trên LustAveland.
————————————————
Thương Cố Diêm, thương Cố Diêm, thương Cố Diêm.
(Điều quan trong phải nói 3 lần)