Trang Chủ Đừng Vội

Chương Q.2 - Chương 27: Ngươi Đỏ Mặt


Bạn đang đọc Trang Chủ Đừng Vội: Chương Q.2 – Chương 27: Ngươi Đỏ Mặt


Edit: Tiểu Ngọc Nhi
Tư Lăng Cô Hồng mở mắt ra từ lúc nào, Đường Niệm Niệm cũng không biết. Chẳng qua khi nhìn đôi con ngươi hắc bạch phân minh ngay trước mắt, nàng chẳng những không hề giật mình xấu hổ, ngược lại càng thêm tự tại.
Nếu đối phương đã phát hiện, như vậy liền không cần phải cẩn thận từng ly từng tý nữa.
Vì để cho tiện, hai tay Đường Niệm Niệm ôm lấy cổ Tư Lăng Cô Hồng, cả người dựa vào, từng chút từng chút liếm láp, trong chốc lát môi của hai người đều ẩm ướt đỏ bừng.
Tư Lăng Cô Hồng vẫn không nhúc nhích, để mặc hành vi quá mức của Đường Niệm Niệm, đôi mắt nửa rũ xuống u ám không rõ, ai cũng nhìn không thấu.
Đường Niệm Niệm nghi hoặc nhìn nhìn đối phương, chưa thỏa mãn buông tha môi hắn, mặt đối mặt nhìn Tư Lăng Cô Hồng. Kỳ quái, tại sao hôm nay lại không giống ngày thường?
“Niệm Niệm.” Giọng Tư Lăng Cô Hồng hơi hơi ảm đạm, “Nàng hiểu được ý tứ khi làm như vậy sao?”
Đường Niệm Niệm ngẩn ra, từ trước tới nay đây là lần thứ hai hắn hỏi về việc hôn môi. Ý tứ? Có ý tứ gì, chẳng lẽ muốn nàng nói là vì thiên ma độc sao?
Đường Niệm Niệm không nói gì, có lẽ chính nàng cũng không biết, vẻ mặt đã bán đứng nàng, rõ ràng lộ ra chút cẩn trọng.
Tư Lăng Cô Hồng khẽ vuốt hai má nàng, khẩu khí lại khôi phục vẻ nhẹ nhàng ôn hòa, “Vì sao Niệm Niệm muốn làm như vậy?”
Vì sao?

Đường Niệm Niệm bị khẩu khí ôn nhu như mặt trời xuất hiện trong ngày đông trấn an, “Thoải mái.”
Ngón tay Tư Lăng Cô Hồng ngừng một chút, “Thoải mái?”
“Ừ.” Bộ dáng hắn khi kinh ngạc nhìn thật đẹp. Đường Niệm Niệm không nhịn được bật cười, tâm tình cẩn trọng cũng vì cười mà tiêu tán, lại nhìn chăm chú cánh môi ẩm ướt của Tư Lăng Cô Hồng, nhớ lại nói: “Nhìn nhìn đột nhiên cảm thấy miệng hơi khô, muốn nếm thử xem, sau đó nhịn không được muốn liếm, liếm xong lại nhịn không được muốn cắn cắn, vừa thấy thoải mái lại ăn ngon…”
“Hử?” Ánh mắt Đường Niệm Niệm từ môi chuyển qua hai gò má hắn, sau đó vươn tay sờ sờ, nói: “Cô Hồng, mặt ngươi đỏ lên, rất nóng này.”
“… Ừ.” Ánh mắt Tư Lăng Cô Hồng hơi né tránh.
Đường Niệm Niệm: “Phát sốt ?”
Tư Lăng Cô Hồng: “Không có.”
Đường Niệm Niệm: “Cũng đúng, ngươi rất lợi hại, sẽ không sinh bệnh.”
Tư Lăng Cô Hồng: “… Ừ.”
Lát sau.
Đường Niệm Niệm chớp mắt nhìn sắc mặt chậm rãi khôi phục của hắn, vừa nghi hoặc lại mong đợi nói: “Không phạt ta sao?”

Trong mắt Tư Lăng Cô Hồng lộ ra vẻ nghi hoặc, “Phạt?”
Đôi mắt Đường Niệm Niệm sáng lấp lánh, “Ta liếm ngươi, không liếm lại sao?”
Con ngươi Tư Lăng Cô Hồng đột nhiên tối lại.
Đường Niệm Niệm không chút nào nhận biết nguy hiểm, còn đưa mình về phía trước, “Liếm lại?”
Người này vì lòng tham, vì thoải mái cùng thiên ma độc, chẳng biết xấu hổ sáp gần đến mặt của đối phương.
Thân thể bị đổ lên, mặt sàn là thảm lông mềm mại, sẽ không cảm thấy nửa phần đau đớn. Trên đầu một bóng đen áp chế, liền thấy ánh mắt người nọ thâm trầm nghiêng người xuống.
Trong xe tình mị, ngoài xe gió tuyết bay bay.
Thú cưỡi của mấy thủ hạ đi cực nhanh, trong mắt người ngoài, Hư Tuyết Sơn là khôn cùng rộng lớn, nhìn không ra phương hướng, nhưng đối với người trong Tuyết Diên Sơn Trang thì lại như hậu viện nhà mình, qua lại tự nhiên.
Tư Lăng Quy Nhạn bất động thanh sắc quét mắt qua buồng xe Bạch Liêu, cười nói với Chu Diệu Lang: “Ca ca lúc nào cũng đem theo tẩu tử bên người như vậy, chẳng nhẽ không sợ tẩu tử gặp chuyện không may sao?”
Chu Diệu Lang mỉm cười, “Chủ mẫu cát nhân thiên tướng, là ông trời tác hợp với trang chủ, sao lại có thể gặp chuyện không may.”
“Ha ha, cũng đúng.” Tiếng cười của Tư Lăng Quy Nhạn dung nhập vào tuyết trắng trên mặt đất, mát lạnh đến mê hoặc người, trong đôi mắt cười như có mị sắc màu đỏ, “Người tốt như vậy, già trẻ trong nhà nhất định sẽ vô cùng hoan nghênh yêu thích, nghĩ đến lần này về nhà sẽ thực náo nhiệt đây.”

Chu Diệu Lang nghe vậy, khẽ cau mày.
“Chi chi.” Tiểu hồ Bạch Lê híp đôi mắt hẹp dài, vừa ngây thơ vừa tinh nhuệ. Cách nói chuyện của người này sao giống tộc nhân nhà mình vậy?
Phía dưới Hư Tuyết Sơn ở Bắc Vực có vài sơn thôn nhỏ, người trong sơn thôn sống hoà thuận vui vẻ, an cư lạc nghiệp, ruộng vườn đất đai cây quả nối nhau không ngừng, liếc mắt trông ra là ruộng bậc thang nước chảy xung quanh, rau quả dưa hồng, tạo thành một bức họa điền viên tuyệt đẹp. Người trong thôn này định cư ở dưới Hư Tuyết Sơn, bình thường cường đạo cũng không dám xâm phạm, cùng Tuyết Diên Sơn Trang cũng có vài phần liên hệ, chính là bốn mùa thỉnh thoảng đưa lên một ít trái cây rau dưa.
So với phần lớn người vừa nghe nói về Tuyết Diên Sơn Trang đã sợ mất mật, thì những người trong thôn đối với nơi này đúng là kính uy sùng ngưỡng, ngày thường nếu thấy người trong Tuyết Diên Sơn Trang, liền xem như thần mà bái lạy, kính nhiều hơn sợ.
Hai cánh Bạch Liêu thú giương bay, như đạp không mà tới, bốn vó như chạy, mắt vàng như đuốc.
Bạch Liêu thú lướt qua lưng chừng núi, chiếc xe như đúc bằng băng được bảo hộ ở chính giữa, mơ hồ nghe thấy tiếng xé gió, khiến người ta hoảng sợ, đầu óc trống rỗng.
Ở dưới đất, một đứa bé mặc bố y chơi đùa, ngơ ngác nhìn lên không trung, tâm thần chấn động, bánh bao thịt đang cắn nửa chừng trong tay rơi xuống cũng không biết.
Mãi đến khi xe Bạch Liêu giống như bạch sắc cầu vồng xẹt qua về phía chân trời, một trận gió lớn thổi tới làm cây cối chung quanh gào thét, trên mặt đứa bé bị gió thổi đau nhức mới đột nhiên bừng tỉnh, phát ra một tiếng thét chói tai “A ——!” Chạy trở về, la to: “Mẹ! Mẹ ơi! Cha ơi ——! Con nhìn thấy thần tiên, xe tiên trên Tuyết Sơn rồi! Là xe tiên đó! Bay ở trên trời, thật lớn, thật nhanh nha….”
Trên đường núi, ngoại trừ Tư Lăng Quy Nhạn cưỡi Lang Điêu bay trên không, thì đám người Lý Cảnh đi theo sau trên đường đất.
Xe Bạch Liêu giống như một tia bạch sắc hồng qua, hù họa vạn trượng xung quanh, tiếng người ngàn vạn.
Bên trong xe, Đường Niệm Niệm mở cửa sổ, trên hai gò má đỏ bừng vẫn chưa nhạt đi, con ngươi gợn sóng mờ mịt lại sáng ngời nhìn ra bên ngoài.
Sông dài, rừng núi, thôn trang, lầu gác, chim bay lướt qua.
Đường Niệm Niệm thò tay ra ngoài cửa sổ, cảm nhận gió lướt qua đầu ngón tay. Có một khoảnh khắc, nàng cư nhiên có ý nghĩ nhảy từ cửa sổ này xuống, sau đó có được tự do thuộc về mình, giữa thiên địa rộng lớn này, muốn đi nơi nào liền đi nơi đó, vui cười thỏa thích dưới đất trời.

Nhưng trong nháy mắt nàng liền tỉnh ngộ, nhảy xuống dưới không phải nghênh đón tự do, mà chỉ sợ là thất bại trong gang tấc.
Một cánh tay ôm lấy thắt lưng nàng, giọng nói khàn khàn quen thuộc của người nọ truyền vào trong tai, “Thích bên ngoài?”
Đường Niệm Niệm nhẹ nhàng gật đầu.
“Về sau nàng muốn đi đâu, ta đều cùng nàng đi.”
Đường Niệm Niệm giật mình, có chút kinh ngạc nhìn Tư Lăng Cô Hồng bên cạnh. Hắn nói là mình muốn đi đâu? Hắn liền đi cùng?
Nghĩ đến ngày đó, Đường Niệm Niệm đột nhiên bị mê hoặc.
“Được!” Hai mắt Đường Niệm Niệm lộ ra vẻ kiên định vô cùng. Người này, nhìn rất đẹp, nàng muốn có được hắn. Sớm muộn gì cũng có một ngày nàng đánh bại hắn, sau đó nắm tự do của hắn trong tay, đến lúc đó mình đi đâu, liền mang hắn theo.
Tư Lăng Cô Hồng dĩ nhiên không biết tâm tư của nàng, song bị thần sắc kiên định của nàng làm cho si mê. Bừng tỉnh, không khỏi nở nụ cười. Nàng, là có chút thích mình chăng?
Nụ cười của hắn, giống như đại nam hài, thỏa mãn vui sướng, lại có một chút bá đạo của trẻ con.
Hắn, là có chút nguyện ý đi theo mình sao?
Đường Niệm Niệm cũng không nhịn được cao hứng cười lên. (TNN: ôi ai cho tôi bát muối =.=)
Tư Lăng Quy Nhạn lẳng lặng đứng trên lưng Lang Điêu, nhìn hình ảnh hai người nhìn nhau bên trong cửa sổ. Gió thổi loạn tóc hắn, nhè nhè từng cơn từng cơn quấn quanh trước mặt, che đi con ngươi mơ hồ không rõ.
“Xuy.” Một tiếng cười bí hiểm tuột khỏi môi hắn, còn chưa kịp truyền ra đã bị thổi tán trong không trung.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.