Bạn đang đọc Trang Chủ Đừng Vội: Q.2 – Chương 26
Edit: Tiểu Ngọc Nhi
Mấy ngày trôi qua, trời đông kéo dài, sương mù ngưng đọng.
Trước cửa Tuyết Diên Sơn Trang là một chiếc xe điêu khắc, thân xe rộng rãi, một màu tuyết trắng, dưới ánh nắng mặt trời đầy màu sắc, tựa như băng khắc thành. Chạm trổ hoa văn bàn long, thú rống sinh động, vừa uy mãnh bức người vừa vô cùng trang nhã cao quý, hai loại mâu thuẫn nhưng lại dung hợp hài hòa, làm cho người ta liếc mắt một cái liền nhìn đến ngơ ngẩn.
Trước và sau xe đều có hai thú kéo, mình bốn vó như bạch hổ, đầu mọc kim giác (sừng vàng), một đôi cánh vàng, đồng tử màu vàng giống như đầm nước lạnh tinh khiết, trong đáy mắt tràn đầy ngạo khí, há mồm thở ra, liền hiện đầy răng trắng nhọn.
Nếu là người ngoài trông thấy, thì chỉ cần bình tĩnh liếc mắt một cái liền nhận ra đây chính là xe Bạch Liêu của Tuyết Diên sơn trang. Mãnh thú đứng cúi đầu này là Bạch Liêu thú, có thể ngày đi ngàn dặm, lên trời xuống biển, không khác gì đi trên đất bằng, có thể sánh ngang với cao thủ Địa Hầu. Trên đời này số lượng Bạch Liêu chỉ có thể đếm trên mười đầu ngón tay, vô cùng khó tìm chứ đừng nói là bắt giữ. Thế nhưng Tuyết Diên sơn trang vừa lôi ra đã là bốn con, còn dùng làm thú kéo xe, khiến cho người ta không thể chấp nhận được.
Đường Niệm Niệm theo Tư Lăng Cô Hồng vừa ra khỏi cửa sơn trang liền thấy đoàn xe này, nhất thời không khỏi sợ hãi than. Tuyết Diên sơn trang đúng là cái gì cũng đều đẹp mắt nha.
Chu Diệu Lang lại cho rằng nàng bị lai lịch của mấy con thú này làm cho kinh ngạc, nên không kìm được cười cười. Nếu nàng biết được suy nghĩ trong lòng Đường Niệm Niệm, chỉ e là ngay cả tâm tư muốn khóc cũng có.
Phía sau bọn họ còn đứng mấy người Thù Lam, tỷ muội Diệp thị, Lý Cảnh, Thư Tu Trúc cùng một con bạch hồ.
Thư Tu Trúc không đi theo, chờ mọi người chuẩn bị thỏa đáng, thì khom lưng nói với Tư Lăng Cô Hồng, “Trang chủ, chủ mẫu thượng lộ bình an.”
Tư Lăng Cô Hồng liếc hắn một cái, ôm Đường Niệm Niệm bước lên xe Bạch Liêu.
Chu Diệu Lang ngồi ở vị trí xa phu, đám người Thù Lam thì đều có ngựa.
Tư Lăng Quy Nhạn đã sớm có chuẩn bị, chỉ thấy trong miệng hắn phát ra một tiếng huýt dài. Từ trong bông tuyết bay múa trên không trung, có một tiếng phi thú gầm nhẹ đáp lại, một con phi thú đầu chim thân sói, bốn cánh bốn chân đạp không mà tới, dừng xuống trước người hắn, ánh mắt đen hung ác đầy nguy hiểm nhìn hắn, rồi vô cùng thân thiết cọ cọ, sau đó cúi xuống.
Đường Niệm Niệm nhìn qua, chỉ thấy phi thú kia ngay lập tức nhìn về phía mình, hai mắt lạnh băng tràn đầy sát khí. Nếu là người bình thường sợ đã bị dọa khiếp vía, nhưng Đường Niệm Niệm chỉ chớp mắt một cái, ánh mắt chậm rãi lạnh xuống.
Con mắt đen của Lang Điêu co rụt lại như bị kim châm, sát khí biến mất tăm, thế như thu mắt không dám nhìn trở lại.
Đáy mắt Tư Lăng Quy Nhạn chợt lóe tinh quang, vuốt ve bộ lông trên đầu Lang Điêu, cưỡi lên người nó, rồi nhìn Đường Niệm Niệm cười, “Hắc Tử xem ra rất thích tẩu tử nha.”
Thích? —— đúng là mở mắt nói dối!
Hắc Tử? —— không có nửa phần tình cảm, tên của công cụ.
Đường Niệm Niệm không thèm nhìn một người một thú này nữa, kéo kéo áo Tư Lăng Cô Hồng.
Tư Lăng Cô Hồng hiểu được ý nàng, đẩy cửa xe ôm nàng vào trong.
Tư Lăng Quy Nhạn mắt thấy thân ảnh hai người biến mất sau cửa xe, tươi cười lạnh đi vài phần. Nàng kia cư nhiên lộ vẻ không thích mình?!
Đường Niệm Niệm từ trước đến giờ không biết biểu tình trên mặt mình không hề che lấp chút nào, luôn để lộ ra suy nghĩ của bản thân, ai bảo trước kia nàng không có mặt chứ? Đương nhiên, cho dù nàng biết Tư Lăng Quy Nhạn từ vẻ mặt mình mà biết được nàng không thích hắn, thì e là nàng cũng không thèm quan tâm.
Trong xe Bạch Liêu không có trang trí như bên ngoài, thân xe rất lớn, dưới sàn phủ thảm lông tuyết trắng, có một cái giường, một tấm bình phong, một cái bàn nhỏ, một ấm trà, chén nước, một cái lư hương, rất giản dị nhưng không có cái nào là không tinh xảo.
Đường Niệm Niệm nhìn bốn phía chung quanh, vừa lòng gật gật đầu, ánh mắt lóe sáng động lòng người. Phẩm vị của nàng từ khi bắt đầu sống ở đây hoàn toàn đã bị Tư Lăng Cô Hồng nuôi đến kiêu rồi, ăn uống ngủ nghỉ, lúc nào cũng đều tinh xảo xa hoa, đã sớm quên mất đau thương khổ cực có tư vị như thế nào. Trong lòng yên lặng nghĩ: Nếu sau này được tự do, nhất định phải gây dựng một thế lực của riêng mình mới được, tốt nhất không kém gì Tuyết Diên sơn trang, như vậy mới không bạc đãi chính mình.
“Nghĩ gì vậy?” Tư Lăng Cô Hồng cúi đầu, giọng nói trong ở trẻo gần bên tai, tựa như gió xuân tháng ba.
“Nghĩ sau này tự…” Đường Niệm Niệm chưa nói xong liền dừng lại, đáy mắt chợt lóe lên vẻ kinh hãi. Hình như phòng bị của mình đối với hắn càng ngày càng thấp.
“Sau này làm sao?” Tư Lăng Cô Hồng nghi ngờ hỏi. Dời qua thân thể nàng, cùng nàng đối mặt.
Đôi mắt này, vừa trong suốt lại sâu thẳm, vừa lạnh lẽo lại nhu hòa, mâu thuẫn đến rung động lòng người.
Đường Niệm Niệm mấp máy môi, đột nhiên không muốn nói dối trước mặt hắn, “Nghĩ sau này muốn gây dựng một thế lực có thể so sánh với Tuyết Diên Sơn Trang!”
Hai chữ “tự do” là cấm kị, nàng không dám tự tiện nói ra, nhưng lời này có chút ám chỉ, cũng không phải nói dối.
Tư Lăng Cô Hồng bật cười, ánh mắt nàng sáng đến kinh người, sáng đến tận trái tim hắn, khiến cho trái tim lạnh lùng của hắn hóa thành một mảnh nước, “Vì sao?”
Vì hưởng thụ, vì tự do!
Đường Niệm Niệm không nói gì, đẩy tay hắn ra, rồi từ trong lòng hắn bò tới ngồi trước cái bàn nhỏ. Tay vừa lật, một viên đan giống như thủy châu xuất hiện trong lòng bàn tay, mở nắp lư hương trên bàn, lại đem đan dược bỏ vào trong, ngón tay vung lên, đan dược liền tản mát ra một cỗ hương thơm thanh thấu.
Tư Lăng Cô Hồng lẳng lặng nhìn động tác của nàng, thu hết mọi thứ vào trong mắt. Chờ nàng đậy nắp lư hương, đột nhiên thân thủ ôm nàng vào lòng, cằm để trên vai nàng, cúi đầu nói: “Niệm Niệm muốn thế lực ngang bằng với Tuyết Diên Sơn Trang, ta sẽ cho nàng, Niệm Niệm đừng tức giận.”
“Ta không tức giận.” Đường Niệm Niệm nghi hoặc nhìn hắn, liền thấy hắn rũ mi mắt xuống, thanh ảnh mông lung, u ám không rõ, như ánh trăng sáng băng lãnh, khiến lòng người bất giác vương vấn.
“Ừ.” Tư Lăng Cô Hồng nhắm mắt, dùng giọng mũi đáp lại, dựa vào vai nàng, giống như đang ngủ.
Đường Niệm Niệm vốn định nói gì, song khi nhìn thấy khuôn mặt ngủ an tĩnh của hắn, chỉ cảm thấy cái gì cũng không nói được.
Bộ dáng hắn ngủ thật yên tĩnh, tĩnh tới mức khiến người ta cơ hồ không cảm nhận được hô hấp của hắn. Mắt nhắm lại, càng thấy rõ lông mi đen dài, giống như cánh quạt màu đen, chính là tầng lông mi này mỗi lần đều che đi đôi mắt mông lung không rõ kia, màu môi hắn rất nhạt, làm cho người ta cảm thấy lạnh lẽo, lại giống như bông tuyết mỏng manh, khiến người ta lóa mắt, muốn chạm vào nhấm nháp.
“…” Đường Niệm Niệm nuốt nuốt nước miếng, đột nhiên cảm thấy có chút ý muốn như vậy, liền nhìn chăm chú vào đôi môi chỉ cách vài thước. Loại cảm giác thình lình xảy ra này là lần đầu tiên, không phải vì thiên ma độc, chỉ là đơn thuần muốn liếm liếm thử.
Ừm… Liếm liếm?
Cũng không phải lần đầu tiên liếm, cùng lắm thì là bị liếm lại…
Đường Niệm Niệm bị mê hoặc rồi, liếm liếm cánh môi hơi khô ráo của mình, cũng chậm chậm tới gần khuôn mặt đối phương.
Lưỡi vừa mới chạm đến cánh môi lạnh mỏng của hắn, xúc cảm vừa quen thuộc vừa mềm vừa lạnh. Đường Niệm Niệm nghĩ nghĩ, không có lập tức thu về, mà ngược lại theo bản năng được voi đòi tiên, liếm rồi lại liếm, còn nhẹ cắn cắn.
Thoải mái!
Đường Niệm Niệm híp mắt, cảm thấy đụng chạm như vậy có một loại thoải mái khó hiểu, trong lòng hơi nghi hoặc. Vì sao trước kia không có loại cảm giác này? Chẳng lẽ trước kia quá để ý thiên ma độc, cho nên mới không cảm giác được?
Đường Niệm Niệm lơ đãng nâng mắt, đột nhiên đối diện với một đôi mắt gần ngay trước mặt, sâu thẳm không có nửa vẻ mơ màng khi mới tỉnh lại.