Trang Chủ Đừng Vội

Chương Q.1 - Chương 14: Không Đủ


Bạn đang đọc Trang Chủ Đừng Vội: Chương Q.1 – Chương 14: Không Đủ


Edit: Tiểu Ngọc Nhi
Trong hai ngày này Đường Niệm Niệm trôi qua thực sự quá xa xỉ, như là gặp được thiên ma độc của thế gian, sau khi Chu Diệu Lang biết được nàng thích cho thêm dược liệu vào đồ ăn, thì mang tới rất nhiều dược liệu miễn phí, nhờ bồi dưỡng xa xỉ cùng Lục Lục hiệp trợ, nàng đã sắp thành công Trúc Cơ, hoàn thành căn cơ cho thiên thánh dược thể.
Huống chi vừa rồi nàng còn ăn hai hạt nhụy bích châu nguyệt hoa.
Nếu tính toán theo võ lực của thế giới này, hiện tại dược lực của nàng đã hoàn toàn thắng được cao thủ nguyên lực tu luyện trăm năm, thậm chí mấy trăm năm, chẳng qua nàng mới tới thế giới này, tu luyện Bích Tuyền Quyết chưa được bốn ngày, cho tới bây giờ chưa từng học qua thủ pháp công kích, chỉ am hiểu dùng độc, hoàn toàn không có năng lượng, cũng không biết sử dụng.
Bất quá những thứ này cũng không thể đại biểu cho nàng là một phế vật tay trói gà không chặt, nếu thực sự đánh nhau, cho dù nàng xuất chưởng không chút kỹ xảo nào, cũng có thể lấy dược lực công kích áp chế người khác, đương nhiên người khác này tuyệt đối không bao gồm tên biến thái như Tư Lăng Cô Hồng.
Đường Niệm Niệm hiểu được, chút thực lực đó của mình ở trước mặt Tư Lăng Cô Hồng vẫn chưa đủ, chưa thể tạo thành uy hiếp gì đối với hắn, lộ ra ở trước mặt hắn cũng không thành vấn đề gì lớn. Vì nước ở hàn đàm này, vì chín đóa bích châu nguyệt hoa kia, vì mấy cây lưu ly băng thụ…. không thể phủ nhận, nàng vẫn rất thích cảnh sắc nơi này.
Cho nên Đường Niệm Niệm ở trước mặt Tư Lăng Cô Hồng nhẹ nhàng đánh ra một chưởng về phía hàn đàm, nổ lên một đạo thủy kiếm, nàng nói dối: “Ta có nguyên lực, nhưng tra không được.”
Đường Niệm Niệm cho rằng Tư Lăng Cô Hồng dù không giáo huấn nàng tội lừa gạt thì cũng sẽ hỏi vài câu, ai ngờ hắn chỉ lộ vẻ vui mừng, ôm nàng cười đáp ứng: “Chỉ cần không làm nàng bị thương, nàng muốn thế nào thì liền thế đó.”
Đường Niệm Niệm tim đập mạnh, trong chớp mắt dâng lên một loại cảm xúc không sao hiểu được, nhưng lập tức đã bị vui sướng che đi.
Từ khi có được đặc quyền tự do ra vào Băng Uyên Cốc, Đường Niệm Niệm liền ở bên trong cả ngày, không phải tu luyện bên cạnh Tư Lăng Cô Hồng không tốt, kỳ thật ở bên ngưởi hắn tu luyện lại càng thoải mái hơn, chẳng qua nàng vẫn quen ở một mình, huống chi trong Băng Uyên Cốc khắp nơi đều là bảo vật, khiến nàng dâng lên hứng trí luyện dược.

Nhưng một ngày không thấy nàng, Tư Lăng Cô Hồng sẽ không quen. Ngày hôm sau liền bế nàng ra khỏi Băng Uyên Cốc, ôn nhu khuyên nàng không thể nóng lòng cầu thành, bằng không sẽ phản tác dụng, làm thân thể bị thương. Đường Niệm Niệm tuy rằng tự biết chừng mực, nhưng người ta là lão đại, nói cái gì là cái đó, nàng đương nhiên sẽ không phản bác, nhu thuận gật đầu đáp ứng.
Chẳng qua chính nàng lại không nhìn thấy bộ dáng của mình, đôi mắt ảm đạm rũ xuống, mũi nhỏ hơi nhăn lại, môi nhẹ mím, tinh xảo như khắc bằng tuyết, vô cùng đáng thương, vẻ mất mát không thôi lại không dám nói ra, khiến cho ai nhìn thấy cũng không nỡ, huống chi là Tư Lăng Cô Hồng.
Ngay lập tức, Tư Lăng Cô Hồng liền sửa miệng, đổi một phương pháp khác tương đương, khi tu luyện hắn sẽ ở bên cạnh nàng, ba bữa đều phải ăn đúng giờ, không cho bỏ ăn bỏ ngủ.
Đường Niệm Niệm nhìn bộ dáng như thương lượng chứ không phải lệnh của hắn, liền lần đầu tiên cùng hắn thương thảo một chuyện, dù sao việc này ảnh hưởng tới một chút tự do của mình, “Những lúc khác đều ở cùng với ngươi, nhưng bắt buộc phải có một canh giờ buổi trưa ta ở một mình.” Kỳ thật ở cạnh Tư Lăng Cô Hồng tu luyện nhanh hơn, cho nên nàng muốn một canh giờ này để học luyện dược, luyện dược kiêng kị nhất là phân tâm.
Đối với yêu cầu của Đường Niệm Niệm, chỉ cần không làm hại đến nàng, Tư Lăng Cô Hồng sẽ không cự tuyệt, cho nên sau khi nghe được lời của nàng liền đáp ứng. Chỉ ôm nàng thật chặt, cằm để ở hõm vai nàng, nhẹ nhàng cọ cọ nhắm mắt lại, che khuất cảm xúc trong mắt.
Hắn mất mát. Hắn muốn lúc nào cũng được ôm nàng vào trong lòng, người khác nhìn vào cũng thấy được khát vọng của hắn.
Hắn bối rối. Người này thích một mình tự do hơn, hắn có thể cảm nhận được.
“Niệm Niệm, Niệm Niệm.” Tư Lăng Cô Hồng cúi đầu ở bên tai không ngừng kêu tên nàng.
Chu Diệu Lang lúc đầu nhìn còn nín cười, nhưng sau đó lại không nhịn được sầu lo nhíu mày. Tư Lăng Cô Hồng quan tâm chăm sóc, đến nàng cũng nhìn ra, nhưng Đường Niệm Niệm này nàng lại xem không hiểu
Đường Niệm Niệm khiến cho cảm giác của nàng thực loạn, một hồi ngơ ngẩn như trẻ con rồi một hồi lại đạm mạc giống người già, thái độ đối với trang chủ càng làm cho người nhìn không thấu, rõ ràng rất thích gần gũi trang chủ, nàng có thể nhìn ra vẻ ham muốn của Đường Niệm Niệm khi hai người thân mật, nhưng ngày thường lại u mê im lặng giống như hoàn toàn không nhìn thấy trang chủ đối với nàng mỗi một khắc đều rất tốt rất cẩn thận.

Buổi trưa Đường Niệm Niệm ung dung rời đi, Chu Diệu Lang ở lại liền trông thấy Tư Lăng Cô Hồng bị bỏ rơi, ngồi một mình tại chỗ, khuôn mặt an tĩnh như nước, giống như quả tịch (*) không còn tồn tại ở thế gian, Mai Lâm phồn hoa ba nghìn cũng không đuổi kịp bóng lưng hắn.
(*) chỉ người góa chồng, góa vợ cô quạnh
Đây là trang chủ mà nàng nhìn thấy từ nhỏ đến lớn a. Chu Diệu Lang đau lòng, không khỏi tức giận Đường Niệm Niệm. Nàng ta có biết hay không, trang chủ là đem toàn bộ ôn nhu của hắn đều cho nàng! Nàng ta rốt cuộc có biết, ở trước mặt người khác, trang chủ ngay cả nở nụ cười nhạt cũng không thèm?
Thật vất vả trông mong mới tìm được một nữ tử khiến trang chủ để ý, lại không sợ độc trên người trang chủ, nhưng làm sao nữ tử này thế mà lại không có tim?
Aiz.
Chẳng lẽ đây chính là cá và tay không, không thể chọn cả hai sao?
Chu Diệu Lang đang miên man suy nghĩ, thì Tư Lăng Cô Hồng đột nhiên quay đầu, hỏi: “Phải làm sao mới có thể làm cho nữ tử thích?”
“A?” Chu Diệu Lang ngẩn ra.
Tư Lăng Cô Hồng ánh mắt lộ ra vẻ buồn bực, lại hỏi: “Phải làm sao Niệm Niệm mới có thể thích ta?”
Chu Diệu Lang yên lặng lau mồ hôi, ôn nhu cười nói: “Trang chủ nói cái gì vậy, chủ mẫu rõ ràng là thích trang chủ a, bằng không làm sao lại thân mật với ngài chứ.”

“Vậy tại sao nàng không muốn ta đi cùng?” Tư Lăng Cô Hồng nhìn Chu Diệu Lang.
Đây cũng là điều thuộc hạ muốn biết đấy! Chu Diệu Lang trong lòng vã mồ hôi, nhưng vẫn nên trả lời tốt một chút, bằng không làm trang chủ đau lòng cũng không hay ho, ha ha cười nói: “Nữ tử luôn có một chút tâm tư nho nhỏ, chỉ là một canh giờ mà thôi, thời gian còn lại chủ mẫu đều luôn ở cạnh trang chủ, chẳng lẽ còn chưa đủ sao?”
Ai biết, Tư Lăng Cô Hồng mặt không chút thay đổi còn thật tình trả lời: “Không đủ.”
Chu Diệu Lang yên lặng.
Mắt thấy Tư Lăng Cô Hồng lông mi run run, rũ xuống, hai mắt bao phủ trong một mảnh sương mù, làm người ta nhìn thấy đều không tự chủ lo lắng. Chu Diệu Lang vội vàng nói: “Trang chủ ngài đừng nghĩ nhiều, nam nhân giống trang chủ, muốn tài mạo có tài mạo, muốn quyền thế có quyền thế, võ công lại cao cường thiên hạ vô song, có nữ tử nào sẽ không thích chứ, chủ mẫu như vậy chẳng qua chỉ là do thời gian ở chung với trang chủ chưa lâu mà thôi, dần dần, tự nhiên sẽ không rời được trang chủ!”
Nàng cũng không tin, thanh danh trang chủ tuy rằng hoàn toàn bị làm hỏng bởi chuyện tình cưới vợ bọn họ nháo ra, nhưng mười hai vị tân nương trước kia, bất kể là muốn chạy, muốn chết hay muốn đồng quy vu tận, một khi thấy trang chủ, có ai là không lập tức thỏa hiệp, ước gì được lưu lại chứ?
Thế gian này có được mấy nam tử có thể đánh đồng cùng trang chủ bọn họ!? Không có! Không có! Đường Niệm Niệm làm sao lại khác người, được trang chủ ái mộ đối đãi như thế mà vẫn không động tâm, thì chỉ có thể là ý chí sắc đá, hoặc là căn bản không có tim!
Chu Diệu Lang cắn chặt răng.
—— Lời tác giả ——
Kịch nhỏ sung sướng:
Thủy: hắc hắc… Hắc hắc hắc… Nha hắc hắc hắc hắc ~( cười gian )
Chu Diệu Lang: Thủy đại, động kinh rồi?

Thủy: ta rút gân, cười đến miệng rút gân a! Ha ha ha ha ha ha ha ha! Ai bảo hắn ngày hôm qua khi dễ lão nương, ta là ai a, muốn hắn thương tâm chính là chuyện nhỏ ~ hắc hắc hắc hắc!
Chu Diệu Lang (muốn nói lại thôi): Thủy đại…
Thủy (hưng phấn không thôi): ai nha, ai nha, đúng rồi, tiểu Lang Lang à ~ ngươi nói đúng chân tướng nga, hắc hắc, nữ nhi chúng ta đúng là không có tình cảm đấy, hắc hắc hắc hắc…
Chu Diệu Lang: Thủy đại…
Thủy: Sao? Ngươi nói a ~ hắc hắc hắc hắc hắc hắc…
Chu Diệu Lang chỉ phía sau: trang chủ ở sau ngươi.
Thủy: … (ta chạy trốn, chạy trốn chạy trốn chạy trốn chạy trốn chạy trốn chạy trốn chạy trốn ——! )
Sau một hồi ——
Thủy vui quá hóa buồn bị bắt nằm úp sấp ở mặt đất, hai mắt đẫm lệ rưng rưng hứa hẹn: ô… Ta đã biết, ta sẽ cho nha đầu một chút tình cảm …
Tư Lăng Cô Hồng bình tĩnh rời đi.
Thủy (mặt lộ vẻ hung hăng): cho dù ta cho, thì khi nào phát triển còn chưa biết đâu, dám khi dễ lão nương, hừ hừ hừ hừ hừ…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.