Bạn đang đọc Trang Chủ Đừng Vội: Chương Q.1 – Chương 13: Ta Sẽ Đối Tốt Với Nàng
Edit: Tiểu Ngọc Nhi
Băng Uyên Cốc ở phía bắc Mai Lâm, hai mặt giáp núi, nhìn từ cửa vào cực kỳ giống sơn động, chung quanh một mảnh tuyết trắng, bông tuyết phủ kín. Vừa bước vào lại giống như tiến đến một vùng trời mới.
Cây băng ngưng do tự nhiên mà thành, tầng tầng lớp lớp. tuy không có sức sống bình thường như cây cối, nhưng ở nơi này lại vô cùng thích hợp, có một loại xinh đẹp tinh tế cực kì mộng ảo. Chính giữa là một hồ đàm quanh năm lạnh lẽo, yên tĩnh không gợn sóng, giống như một khối băng ngọc lưu ly thượng đẳng, mà trong đầm quả thực có một khối băng ngọc. Đài làm bằng ngọc, ở trong nước gợn lên ánh sáng trong suốt lóng lánh, nổi lơ lửng xung quanh là mấy bông hoa màu trắng, nhụy xanh, duyên dáng xinh đẹp, giống như hoa quỳnh, lại không phải là hoa quỳnh, hoa quỳnh căn bản không thể sống sót trong hoàn cảnh như vậy, huống chi hoa này còn thanh quý tinh xảo, thanh ngạo quân tử hơn.
Bên trong Băng Uyên Cốc cũng không bị dãy núi che lấp hoàn toàn, phía trên còn có một kẽ hở, vừa vặn nhìn thấy mặt trời, nghĩ đến buổi tối cũng có thể nhìn thấy ánh trăng, tới lúc đó, vào ban đêm có thể tưởng tượng cảnh trong cốc đẹp tinh xảo tuyệt luận đến mức nào.
Tư Lăng Cô Hồng ôm Đường Niệm Niệm đứng trên ngọc đài trong hồ, lúc này thân thể căng cứng của hắn đã khôi phục bình thường, khom người đặt Đường Niệm Niệm ngồi trên ngọc đài, sau đó vẫy tay một cái, chín nhụy hoa tròn tròn xanh biếc bên trong chín đóa màu trắng nổi lơ lửng trong hàn đàm gần đó tách ra bay vào trong tay hắn.
Tư Lăng Cô Hồng đem nhụy hoa trân châu lớn nhỏ như trái cây đưa đến bên miệng Đường Niệm Niệm, nói: “Ăn đi.”
Từ lúc tiến vào nơi này, hai mắt Đường Niệm Niệm liền lóng lánh tinh quang, không phải vì nơi này tuyệt mỹ, mà là vì nơi này so với bên ngoài linh khí càng đậm. Sau nhìn đến hoa trắng trong hàn đàm liền không rời được ánh mắt, cũng không phải vì nó xinh đẹp tuyệt trần, mà vì nó phát ra dược khí nồng đậm, và cả vì lai lịch của nó.
‘Bích châu nguyệt hoa’ là linh dược có ghi lại trong Bích Tuyền Quyết, có thể luyện chế linh đan diệu dược, là bảo vật mà đến lão quái vật nhìn thấy cũng phải kinh hỉ.
Bảo vật ngay cả lão quái vật cũng trân quý lâu nay, bây giờ lại xuất hiện trước mắt, thậm chí người này còn không có một chút luyến tiếc đưa tới miệng nàng, bảo nàng ăn.
Đường Niệm Niệm lần đầu tiên có loại tư tưởng thác loạn, người này đã phá vỡ suy nghĩ lâu nay của nàng. Lần đầu tiên nàng nhận thấy, hắn hình như là thực sự đối tối với mình.
Nhưng vì sao hắn lại đối tốt với nàng? Đường Niệm Niệm nhìn Tư Lăng Cô Hồng, ánh mắt chớp động, đầy vẻ hoài nghi.
Lông mi Tư Lăng Cô Hồng như cánh quạt nhẹ run rẩy, khẽ rũ xuống che nửa mắt, hơi nhếch môi, giọng nói làm cho người ta cảm nhận được vẻ ảm đạm nhè nhẹ: “Đây là quả của hoa nguyệt quỳnh, ăn đi, có thể bình ổn tăng sáu mươi năm nguyên lực, không có hại cho thân thể.”
Nếu thế nhân biết Tư Lăng Cô Hồng giải thích đơn giản như vậy, chỉ sợ sẽ đều vô cùng đau đớn, trong lòng chửi mắng một phen. Cái gì gọi là không có hại cho thân thể? Đâu chỉ không có hại, hoa nguyệt quỳnh là báu vật vô giá của thế gian, trên dưới nó đều là bảo bối, trong đó nhụy hoa là trân quý nhất, người bình thường ăn vào có thể bình ổn tăng sáu mươi năm nguyên lực, tu dưỡng kim mạch, làm ột phế nhân võ học cũng trở thành tài, ngoài ra còn kháng độc từ Địa phẩm trở xuống, bệnh khí bất nhập, kéo dài tuổi thọ. Người luyện võ ăn vào lại càng không cần phải nói, người đang hấp hối thì có thể sống lại, xương cốt dần tốt lại, đây chân chính chính là bảo vật.
Có điều hoa nguyệt quỳnh thực sự khó lấy được, thế nhân chỉ đều nghe qua truyền thuyết, người thực sự nhìn thấy đã ít lại càng ít, nếu như để người ta biết được Tuyết Diên sơn trang thế nhưng có chín đóa, sợ là chỉ có thể ao ước đến sát tâm mà lại không thể làm gì.
Đường Niệm Niệm sóng mắt nhảy lên, lần này trái lại hiểu ra hắn là bởi vì mình hoài nghi mà đau lòng. Nhưng vì sao đau lòng lại không có trừng phạt nàng? Trong lòng không biết vì sao không thoải mái, nhưng chút cảm giác này lại bị nàng bỏ qua, gật đầu nói: “Ta biết.” Cho dù có hại thì cũng vô dụng với nàng.
Tư Lăng Cô Hồng nhìn nàng, Đường Niệm Niệm thấy vậy nhẹ mím môi, nói ra nguyên nhân, “Ta chỉ là không hiểu vì sao ngươi lại đối tốt với ta.”
Tư Lăng Cô Hồng bị vẻ nghi hoặc trong mắt nàng làm cho giật mình, ánh mắt nghi ngờ thẳng thừng như vậy, giống như việc người khác đối tốt với nàng là chuyện vô cùng kì lạ.
Trái tim giống như bị kim hung hăng đâm vào, Tư Lăng Cô Hồng ôm nàng vào lòng, cằm nhẹ nhàng ma sát mái tóc trên đỉnh đầu nàng, “Niệm Niệm.”
“Hửm?”
Tư Lăng Cô Hồng khẽ hôn tóc nàng, cúi đầu nhìn vào mắt nàng, nói rất nghiêm túc: “Ta đã từng nói, ta sẽ đối tốt với nàng, thì sẽ đối xử thật tốt với nàng.”
Đường Niệm Niệm bị ánh mắt nghiêm túc của hắn làm cho ngẩn ngơ, đáp: “A, ta nhớ rõ.”
Tư Lăng Cô Hồng nói: “Ta nói là thật.”
Đường Niệm Niệm hơi hơi hé miệng nhưng không có phát ra âm thanh.
Tư Lăng Cô Hồng nhấn mạnh lặp lại, “Ta nói là thật!”
Hắn quật cường lại thật tình, giống như đứa nhỏ chấp nhất muốn chứng thực một việc gì đó, cố chấp cho đến khi nhận được đáp án vừa lòng.
“… Nha.” Đường Niệm Niệm cúi xuống, rũ mắt.
Tư Lăng Cô Hồng nắm chặt thắt lưng nàng, giống như nhìn được một chút nghi ngờ của nàng, nói: “Ta đã từng nói, nàng thích cái gì, ta đều cho nàng.”
Đường Niệm Niệm kỳ thật muốn nói nàng thích tự do, nhưng nàng cũng nghĩ tới, hắn nói những điều này đều có một cái giá lớn, mà thứ nàng muốn nhất lại là tự do. Cho nên dừng một chút, đầu ngón tay chỉ vào chín đóa hoa trôi nổi trong hàn đàm, nhìn hắn hỏi: “Ta thích hoa này, ngươi cho ta sao?”
Tư Lăng Cô Hồng gương mày nở nụ cười, ý cười thẳng đến đáy mắt, tiếng cười trong sáng như tắm gió xuân, “Niệm Niệm, thứ này vốn là của nàng.”
Đường Niệm Niệm nghi hoặc. Thứ này tại sao lại là của nàng ?
Tư Lăng Cô Hồng nói: “Của ta chính là của nàng.”
Đường Niệm Niệm nhìn hắn nở nụ cười, trong cốc rõ ràng đẹp như tiên cảnh, bích châu nguyệt hoa rõ ràng là nguyệt hoa thủy linh đẹp tuyệt thế, thế nhưng hết thảy này đều bị người trước mắt làm mờ nhạt, người này có một cơ thể thật sự vừa tuấn vừa mĩ, đúng là tuấn mĩ vô song.
“Vì sao của ngươi đều là của ta, ngươi còn cười đến vui vẻ như vậy.” Đường Niệm Niệm hỏi ra nghi hoặc trong lòng.
Tư Lăng Cô Hồng cười nói: “Niệm Niệm, đây là lần đầu tiên nàng đối với ta chủ động, hỏi xin ta thứ nàng muốn nàng thích.”
Đường Niệm Niệm hai mắt lẳng lặng nhìn hắn cười. Người này thì ra đều thấy rõ ràng, nhưng cái này không phải đương nhiên sao? Tính mạng cùng tự do của nàng đều nằm trong tay hắn, nàng đương nhiên phải thật cẩn thận, lấy hắn làm chủ.
Tư Lăng Cô Hồng vẻ mặt ôn nhu, nói nhỏ, “Niệm Niệm, về sau thích cái gì liền chủ động nói cho ta, trong sơn trang không có, thì ta ra ngoài tìm cho nàng.”
Đường Niệm Niệm hỏi: “Vậy nếu là của người khác thì sao?”
Tư Lăng Cô Hồng mỉm cười, “Đoạt lấy mang tới cho nàng.”
Hắn nói bình thản mà đương nhiên, hoàn toàn không hề phát hiện sự bá đạo trong lời nói.
“Nga.” Đường Niệm Niệm cũng bình tĩnh gật gật đầu, một chút cũng không cảm thấy là đây là hành vi cường đạo. Ở trong suy nghĩ của nàng, người yếu dựa vào kẻ mạnh, kẻ mạnh nô dịch người yếu. Về phần cướp đồ của người khác? Kia lại càng không có gì kì lạ, ai kêu ngươi đánh không lại người ta, đương nhiên bị cướp. Về phần lấy mạnh hiếp yếu? Không phải hành vi của quân tử? Đừng đùa, trong đầu Đường Niệm Niệm chưa từng có đạo đức, nàng vốn chính là người trong tà phái, thâm căn cố đế đã sớm bị lão quái vật ảnh hưởng suốt năm mươi năm.
Lúc này Tư Lăng Cô Hồng lại đem trái nhụy hoa đút tới miệng nàng. Đường Niệm Niệm không chút do dự hé miệng nuốt xuống. Người bình thường ăn thì tăng sáu mươi năm nguyên lực, còn nàng lại hoàn toàn hóa thành dược lực trong người, lượng đi vào đương nhiên không cách nào so sánh với nguyên lực, nhưng theo chất mà nói, cho dù nguyên lực cưỡi ngựa rượt theo thì cũng đuổi không nổi dược lực.
Tư Lăng Cô Hồng ngón tay dò xét mạch đập của nàng, vẫn không cảm giác được một tia nguyên lực nào, sóng mắt hơi nhảy, lại ngoắc tới một viên nhụy hoa xanh biếc đút tới bên miệng Đường Niệm Niệm.
Đường Niệm Niệm lại hé miệng nuốt.
Lúc này Tư Lăng Cô Hồng lại dò xét, vẫn không cảm giác ra nguyên lực, cho nên, nhụy thánh hoa mà thế nhân chỉ có thể gặp không thể cầu trong hàn đàm lại bị cái người không biết tiếc của mang tới, đút đến bên môi kia.
Lần này Đường Niệm Niệm mới có chút tin tưởng, hắn thật sự không cần bích châu nguyệt hoa, nghiêng miệng, lấy tay nhận lấy nhụy hoa nhưng không ăn.
Tư Lăng Cô Hồng hỏi: “Sao vậy?”
Đường Niệm Niệm nói: “Lãng phí.” Đây là linh dược khó cầu, trong Bích Tuyền Quyết có thể có không ít linh đàn cần nó, cứ ăn như vậy thực lãng phí. Cho dù chủ nhân không tiếc, nhưng nàng lại không nỡ.
Tư Lăng Cô Hồng nhìn vẻ mặt không nỡ của nàng cũng không cưỡng ép, nói: “Vậy thì ăn thứ khác.”
“Những thứ này…” Đường Niệm Niệm nhìn chằm chằm số bích châu nguyệt hoa còn lại.
Tư Lăng Cô Hồng phất tay, sáu viên châu màu xanh nằm trong sáu đóa hoa trắng yên tĩnh như tiên tử dưới ánh trăng, trôi nổi trong hàn đàm đều biến mất. Mở tay ra, sáu viên châu quả màu ngọc bích đều an tĩnh nằm trong tay hắn, ánh lên làm bàn tay trắng nõn như ngọc của hắn càng lộ vẻ trong suốt trơn nhẵn.
Đường Niệm Niệm nhìn nhìn hắn, lại nhìn châu quả trong lòng bàn tay hắn, yên lặng nhận lấy, hai mắt đã không tự chủ được cao hứng cong lên, tâm tình thoải mái, không khỏi lại phát huy bản tính được voi đòi tiên, chỉ vào hàn đàm nói: “Cái này cũng có thể tùy ý?”
Nước trong hàn đàm ngàn năm này linh lực dồi dào, cũng là thứ tốt để luyện dược, hơn nữa quanh năm ngâm ở đây có thể rèn luyện thân cốt, tẩm bổ da thịt, trường thọ không già.
Tư Lăng Cô Hồng lắc đầu, thấy đôi mắt trong suốt ướt át vốn đang mong chờ giờ hơi ảm đạm, liền trấn an nàng, nói: “Chờ nàng có đủ nguyên lực chống cự được hàn khí, mới có thể tu luyện trong này.”
Đường Niệm Niệm chớp mắt mấy cái, giống như suy nghĩ cẩn thận cái gì. Mở bàn tay, lộ ra bảy viên châu quả xanh biếc, hỏi: “Ngươi cho ta ăn cái này, là vì giúp ta có khả năng tu luyện ở đây?”
Tư Lăng Cô Hồng gật đầu, khẽ vuốt tóc nàng, nói: “Thứ này vô dụng, chúng ta ăn thứ khác.”
Đường Niệm Niệm yên tĩnh một lát, nói: “Ta không sợ hàn khí là có thể tu luyện ở đây, có thể dùng nước này?”