Bạn đang đọc Trăm Tỷ Võng Hồng Thiên Sư – Chương 92
Lục Chỉ ngẩng mặt nhìn người đi tới, lại nghe hắn kinh hô, giật mình bừng tỉnh, mới nhớ ra hắn là ai.
“A!” Cậu vội vàng xoay người chôn mặt vào ngực Nam Thừa Phong.
“Làm sao vậy em?” Nam Thừa Phong nhanh chóng dò hỏi, lập tức rửa tay sạch sẽ, dùng khăn lau khô rồi mới xoa mặt cậu.
“Anh…!anh…!hai người!” Nam tam gia không dám tin, chỉ Lục Chỉ, lại chỉ Nam Thừa Phong.
Thái độ chính thất bắt gian này lập tức làm Ninh Tước tò mò, “Sao thế? Quen à?”
Nam Thừa Phong ôm Lục Chỉ, hơi rũ rũ mắt, nói cho cùng kỳ thật hắn cũng không biết giữa Lục Chỉ và em họ đã xảy ra chuyện gì.
Trước khi Lục Chỉ thổ lộ, hắn vẫn luôn muốn hỏi nhưng vẫn chưa thể mở miệng, bởi vì không danh không phận, lại cũng không muốn để cậu biết hắn cho người điều tra chuyện của cậu.
Hiện tại thấy thái độ của Lục Chỉ và thần sắc của em họ, tâm hắn không khỏi trầm xuống.
Ninh Tước cũng có suy nghĩ giống Nam Thừa Phong, không khỏi kinh ngạc, chẳng lẽ bé dễ thương có gì đó với Nam tam gia? Chuyện vậy chẳng phải anh em hắn biến thành tiểu tam à?! Không đúng, không đúng, Ninh Tước lập tức phủ định suy nghĩ của mình.
Nếu thực sự có gì đó, với tính cách của bé dễ thương, cậu tuyệt đối sẽ không thổ lộ với Nam Thừa Phong, lại còn nguyện ý ở bên hắn.
Ninh Tước quen biết Lục Chỉ không bao lâu nhưng hắn chưa từng có chút nghi ngờ nhân phẩm cậu.
Nam Thừa Phong cũng như vậy.
“Chỉ Chỉ?”
“Chỉ Chỉ!”
Nam Thừa Phong và Nam tam gia đồng thời mở miệng, Lục Chỉ ngẩng đầu nhìn Nam Thừa Phong, một vẻ “anh cứu em với” nhỏ giọng nói, “Thừa Phong, em không muốn thấy hắn, hắn phiền lắm, mỗi ngày đều quấn em miết.”
Nam Thừa Phong hơi sửng sốt, trên mặt vẫn không hiện cảm xúc gì, chỉ ôm nhu xoa xoa tay cậu, giúp cậu rửa tay sạch sẽ, lại lau khô, cởi tạp dề ra cho cậu.
Một loạt động tác làm Nam tam gia đứng bên nhìn đến trợn mắt há hốc mồm, nhìn trân trân nghẹn họng.
“Trời đất ơi, anh họ tôi làm sao vậy nè……” Quả thật hắn không thể tin vào hai con mắt mình nữa, đây vẫn là cái người khiến toàn bộ Nam gia, thậm chí cả ba mẹ ruột sợ hãi đấy à!
Nam Thừa Phong nắm tay Lục Chỉ dắt cậu sang sô pha, đến nhìn cũng không thèm nhìn Nam tam gia, chỉ để lại một câu nhàn nhạt, “Qua kia ngồi.”
Nam tam gia ngẩn ra, lưng đột nhiên cứng đờ, lập tức gật đầu, đi qua ngồi.
Hắn muốn ngồi bên cạnh Lục Chỉ nhưng ngẩng đầu lên nhìn thấy gương mặt lạnh lẽo của Nam Thừa Phong, cuối cùng vẫn ngoan ngoãn ngồi trên ghế đơn cách Lục Chỉ khá xa.
Mà cái chỗ gần Lục Chỉ hơn kia đã sớm bị Ninh Tước chiếm đóng.
Lục Chỉ không muốn gặp Nam tam gia, quay đầu nhìn Ninh Tước, đôi mắt nhất thời mở lớn, “Á, Ninh Tước, mắt anh làm sao vậy?”
Lời này của cậu làm Nam Thừa Phong lập tức nhìn qua.
Ninh Tước nhanh chóng che mắt phải lại, khoé miệng hơi giật giật, lúng túng nói, “Không…!Không có gì…”
“Tiêu Cửu?” Nam Thừa Phong lạnh lùng quăng một câu.
Ninh Tước bị nói trúng, hít một hơi, “Người anh em à, đừng vạch trần tôi vậy chứ.”
“Cửu gia đánh anh á?!” Lục Chỉ kinh ngạc nói, “Cửu gia ôn nhu đến vậy mà cũng đánh người á!”
Ninh Tước đỡ trán, bé dễ thương bị lừa đậm rồi, đã lăn lộn hắc đạo sao lại không đánh người chứ.
“Híc, bé dễ thương à, cưng xem tôi thảm thế nào này, bên này đen nguyên con luôn.” Ninh Tước chu miệng kể lể, “Lần sau em gặp em ấy thì nhớ nhắc ẻm đừng đối xử với tôi vậy nữa, được không?”
“Ha ha.” Lục Chỉ nở nụ cười, “Nhất định anh nói gì chọc điên ảnh rồi chứ gì.”
Ninh Tước run mày, “Bé dễ thương, tôi bị đánh, cưng chê cười tôi đã đành, lại còn nói giúp cho em ấy, không giúp tôi một tí xíu nào, uỷ khuất chết mất thôi.”
“Fufu~” Lục Chỉ che miệng nhẫn cười, “Được rồi, nói đùa anh thôi, lần sau tôi sẽ nói với ảnh, để ảnh đối xử với anh ôn nhu thêm chút nữa nha ~”.
“Đây mới là bé dễ thương của tôi này.” Ninh Tước cũng muốn tựa đầu lên người Lục Chỉ, Nam Thừa Phong vừa xoay đầu, lạnh lùng nhắm ngay cần cổ Ninh Tước.
“Đồ keo kiệt.” Ninh Tước nhún vai.
“Anh họ……” Mỗi khi Nam tam gia đối diện với Nam Thừa Phong đều cảm thấy chân mềm, hắn mở miệng trước thậm chí nuốt nuốt nước miếng một chặp mới có thể nói ra một câu.
Hắn nhìn thấy quan hệ hai người thân thiết như vậy, nhịn không được rất hâm mộ, Lục Chỉ còn chưa bao giờ cười nói như vậy với hắn đâu.
Nam Thừa Phong không để ý hắn, giống như hắn cơ bản chẳng tồn tại, chỉ cuối đầu ôn nhu nhìn Lục Chỉ.
“Chỉ Chỉ, hai em có quen biết à?”
Lục Chỉ vừa thấy Nam tam gia liền nhíu mày, còn nâng cánh tay Nam Thừa Phong lên để che mặt lại.
“Hắn quấn lấy em miết.”
Không muốn tổn thương lòng tự trọng của Nam tam gia, Lục Chỉ nói rất nhỏ, nhưng thái độ tránh né rõ rõ ràng ràng ai ai cũng đều thấy được.
Nam tam gia thấy vậy nhịn không được, bĩu môi.
“Vậy các em…” Nam Thừa Phong dừng một chút mới hỏi, “Là quan hệ gì?”
Lục Chỉ nghe câu này, mở to mắt chớp chớp nhìn Nam Thừa Phong, một vẻ “Ngàn vạn lần xin đừng dính bọn em với nhau.” “Không có, không có bất kỳ quan hệ nào!”
Nam Thừa thoáng thở ra, không có quan hệ là tốt, dù sao Nam tam gia cũng là em họ hắn, hắn còn chưa muốn quậy tung nồi cám heo này.
Ninh Tước cười ha ha, nói với Nam tam gia, “Quậy cả buổi thì ra là nhóc tương tư à.”
Nam tam gia đỏ mặt, “Yêu đơn phương thì làm sao chứ.”
“Yêu đơn phương đến mức doạ người ta sợ bỏ chạy, nhóc đúng là nhân tài độc nhất của Nam gia.” Ninh Tước rất thông minh, dễ dàng nhìn ra đầu đuôi câu chuyện giữa hai người, sợ Nam Thừa Phong nổi lốc xoáy cuồng phong, quan tâm ắt loạn, trong chốc lát khó thông suốt nên cố ý nhiều lời mấy câu.
Nam tam gia xấu hổ xoa đầu, lại nâng mắt nhìn Lục Chỉ, “Chỉ Chỉ, tôi phải trầy da tóc vẩy mới biết được chỗ cậu đang ở, vừa nhận được tin liền chạy đến đây ngay lập tức á.”
“Cậu tìm tôi làm gì.” Kỳ thật Lục Chỉ muốn nói chính là “Sao ngươi cứ một hai phải tới tìm ta thế”, lại ngại nói thế trực tiếp quá.
“Tôi thích cậu chứ sao.” Nam tam gia thế mà trực tiếp phang luôn.
Sắc mặt Nam Thừa Phong lập tức đen thui thùi lùi.
“Tôi đã nói bao nhiêu lần rồi, chúng ta không có khả năng.” Không đợi những người khác có cơ hội lên tiếng, Lục Chỉ trực tiếp từ chối thẳng thừng.
Vốn cậu cũng chẳng quen biết gì Nam tam gia, ngay lần đầu tiên gặp mặt đã bị hắn dây dưa mãi, cứ khoe khoang mình giàu lắm với Lục Chỉ, mãi đến khi Lục Chỉ xé mặt nói mình cũng có tiền, hắn mới hơi dừng lại.
Sau đó không biết hắn từ đâu tra ra được địa chỉ của Tiêu Dao Phái, lại bám riết không buông chạy ào sang đó.
Tiêu Dao Phái nể mặt mũi Nam Thừa Phong, không muốn gây với Nam gia vì chuyện cỏn con, càng không muốn để Lục Chỉ có cơ hội gặp Nam Thừa Phong, nên chỉ có thể cắn răng chịu đựng.
Quậy đến mức cuối cùng Lục Chỉ phải trốn nhà về lại Hoa Quốc, khiến hắn tìm không được, cậu mới được giải thoát, không ngờ hắn lại đuổi tới, Lục Chỉ có thể không phiền lòng hay sao.
Lục Chỉ thấy hắn liền nhớ đến lúc trước hắn làm trò trước mặt nhiều người trong trường học, trên danh nghĩa là tạo bất ngờ cho cậu, thực sự là để ép cậu chấp nhận mối quan hệ với hắn, khiến cậu không có đường lui, sắc mặt Lục Chỉ chớp mắt trở nên không tốt.
“Chỉ Chỉ.” Nam tam gia mất mát nói, “Tôi chỉ là thích cậu thôi mà.”
“Cậu đây là ấu trĩ!” Lục Chỉ thấy Nam tam gia cứ nhìn chằm chằm cậu, theo bản năng núp ra sau lưng Nam Thừa Phong.
Nam Thừa Phong thích cậu ỷ lại mình như vậy, ôm cậu, nhìn Nam tam gia, “Trời sắp trễ rồi, anh nói trợ lý Thân sắp xếp chỗ ở cho em.”
Nam tam gia vừa nghe đã kêu lên, “Anh, em muốn ở chung với anh.”
“Nhà anh không phải khách sạn.” Nam Thừa Phong nhàn nhạt nói.
“Nhà anh lớn vậy mà.” Nam tam gia không tin, gắt gao nhìn chằm chằm Lục Chỉ, vốn hắn chẳng quan tâm, ở đâu cũng được, nhưng vừa thấy Lục Chỉ ở đây, sống chết hắn cũng phải ở lại.
Ninh Tước tà tà cười, “Đừng nhìn nhà anh cậu rộng thế nhưng chỉ có hai phòng ngủ thôi, tôi một phòng, anh họ và anh dâu cậu một phòng, cậu ở đâu?”
Nghe thấy hai chữ “anh dâu”, sắc mặt Nam tam gia trắng nhợt, tựa như bị nguyên cái bánh màn thầu chặn nghẹn cổ họng, mặt đỏ lên.
Hắn rốt cuộc không nhịn được, nói ra câu đã nghẹn thật lâu kia, “Mới không phải là anh dâu, là em quen biết Chỉ Chỉ trước.”
Nam Thừa Phong cau mày, không mở miệng, chỉ nắm chặt tay Lục Chỉ thêm.
“Anh cũng không biết chuyện em biết Chỉ Chỉ.”
Kỳ thật với tính cách của Nam Thừa Phong, thật ra hắn chẳng cần phải giải thích với bất kỳ ai, nhưng đây cũng là nguyên nhân khiến Ninh Tước không cách nào yên tâm hắn cho được.
Ai ai cũng nói hắn vô tình, kỳ thật Nam Thừa Phong để ý người nhà nhất, có thể nói, trong toàn bộ Nam gia, Nam Thừa Phong là người nặng tình nhất.
Nhưng mấy ai hiểu được hắn? Nam tam gia xem như số ít người bình thường trong Nam gia, nhưng trong mắt Ninh Tước, hắn vẫn như cũ không đáng để Nam Thừa Phong tiêu tốn quá nhiều tình cảm.
“Chỉ Chỉ và anh đang quen nhau.” Nam Thừa Phong không nói lời dư thừa.
Nam tam gia bạnh mặt, “Các người ở bên nhau?” Tuy rằng hắn đã nhìn ra được quan hệ của bọn họ không bình thường, nhưng chính tai nghe thấy vẫn hứng chịu bạo kích không nhỏ.
“Đúng vậy, chúng tôi đang quen nhau.” Lục Chỉ nghiêm túc lặp lại một lần nữa, sợ hắn nghe không hiểu.
Nam tam gia che ngực, nhìn Nam Thừa Phong: “Anh……”
“Anh nói trợ lý Thân đưa em đi.” Nam Thừa Phong chốt hạ một câu, kéo Lục Chỉ đứng dậy đi đến phòng tập thể thao.
“Em không đi!” Nam tam gia sống chết không chịu, “Em muốn ở lại, cùng lắm thì ngủ sô pha!”
“Đừng quậy.” Nam Thừa Phong trừng mắt, liếc hắn một cái, trừng đến nỗi khiến Nam tam gia sợ rụt cổ.
“Đúng vậy, đừng quậy nữa, đi khách sạn ở đi.” Lục Chỉ cũng “đệm đàn”, thật ra cậu cũng vì sợ Nam tam gia lại dây dưa với cậu, những cái thủ đoạn hoa lệ đó thật sự quá đáng sợ.
“Em không đi.” Nam tam gia chết sống không chịu, ngồi lỳ trên sô pha không chịu đi.
Trước kia mỗi lần hắn ăn vạ như vậy, tuy rằng Nam Thừa Phong tỏ thái độ hung dữ nhưng cuối cùng vẫn sẽ thoả mãn yêu cầu của hắn, nhường đồ hắn muốn lại cho hắn.
Từ nhỏ đến lớn Nam Thừa Phong vẫn luôn đối xử với hắn như vậy.
(Gừa: Moé, ích kỷ vkl, ích kỷ nguyên cái nhà, ích kỷ gen trội, edit đoạn này tức nhãn cả lồng!!!!!).
Ánh mắt Ninh Tước lạnh căm, đây là điểm hắn không thích nhất ở người Nam gia, một bên đòi hỏi quyền lợi, một bên lại giả bộ sợ hãi, khiến người ngoài đã hiểu lầm lại càng thêm hiểu lầm với Nam Thừa Phong.
Đây cũng là nguyên nhân hắn thích Lục Chỉ, Lục Chỉ nếu thấy được điểm tốt của Nam Thừa Phong, sẽ cảm kích, tiếp nhận, lý giải, vui mừng cho hắn.
Hắn nhíu mày nhìn Nam Thừa Phong, cũng lo lắng không biết sự yêu thương với Nam tam gia từ nhỏ có chiến thắng lần nữa hay không, làm hắn phải bỏ đi thứ mình yêu thích.
Tựa như khi hắn còn nhỏ, rõ ràng có cái mô hình hắn trân quý như mạng, Nam tam gia làm nũng một cái đã đưa ra.
Sau khi lớn lên, có thích xe nào, máy bay nào, vì Nam tam gia xin một câu cũng đưa qua.
Ninh Tước biết Nam Thừa Phong không phải lỗ tai mềm (chỉ những người ai nói gì nghe nấy) nhưng cách hắn đối xử với người Nam gia làm Ninh Tước không thể yên tâm cho được, cứ lo lắng hắn lại làm chuyện ngu xuẩn, nếu đến người mình thích cũng nhường đi, vậy Ninh Tước thật sự sẽ bị hắn chọc điên lên tăng xông ngất trên cành quất là cái chắc.
Lục Chỉ không rõ nguyên do, chỉ an tĩnh đứng bên cạnh Nam Thừa Phong, ôm tay hắn.
Nam Thừa Phong hơi nhíu nhíu mày, chậm rãi cúi đầu, nhìn đồng hồ trên tay.
“8 giờ rồi? Đến giờ Chỉ Chỉ tắm rửa rồi.” Nam Thừa Phong cười với Lục Chỉ, “Tắm xong chúng ta chơi game nhé, tiến độ lần trước hơi chậm một chút.”
Ngoài dự kiến của Ninh Tước và Nam tam gia, Nam Thừa Phong không chút để ý Nam tam gia, chỉ dốc lòng dốc dạ quan tâm Lục Chỉ.
“Vâng ạ ~” Chỉ cần không phải ở cùng Nam tam gia là Lục Chỉ vui vẻ lại liền.
Tuy rằng nói ra điều này sẽ bị các sư huynh mắng là đồ vô lương tâm, nhưng thời gian gần đây cậu ở với Nam Thừa Phong, sinh hoạt của cậu còn đúng giờ đúng giấc vui vẻ hơn cả ở nhà.
“Được.” Nam Thừa Phong cười với cậu, nắm tay dẫn cậu lên lầu.
Trong lòng hắn, trong mắt hắn hiển nhiên chỉ có thể thấy một mình Lục Chỉ, những sinh vật đồ vật khác đều bị ngăn cách ngoài thế giới của hắn.
“Anh! Anh!” Nam tam gia lấy lại tinh thần muốn quậy tiếp, liền bị Ninh Tước ngăn cản.
“Kêu cái gì mà kêu, chồng chồng nhà người ta ngọt ngọt ngào ngào muốn đi ngủ rồi.”
Nam tam gia ghen tuông bốc khói bừng bừng, lồng ngực phập phồng biên độ lớn làm hắn khó chịu muốn chết, tức giận dậm chân.
“Rõ ràng là em để ý Chỉ Chỉ trước.”
“Vậy nhóc không đủ trình theo đuổi thôi.” Ninh Tước khinh thường nhíu mày nhìn Nam tam gia.
Hắn ngày thường hay hi hi ha ha, rớt chẳng còn chút cọng giá nào, nhưng một khi nghiêm túc, sẽ khiến người khác không rét mà run.
Nam tam gia bị Ninh Tước doạ sợ, ôm ngực, “Anh em nãy giờ chẳng thèm để ý em, đến một cái liếc mắt cũng không cho em.” Hắn thậm chí không biết mình đang ghen với ai nữa, là ghen với Nam Thừa Phong hay lại là ghen với Lục Chỉ.
Hắn vì thế mà cảm thấy vừa mê man vừa bực bội.
“Cậu ấy để ý cậu vì cậu có cùng huyết thống với cậu ấy, còn vì vốn cậu ấy chẳng để bụng những thứ kia; nhưng đừng tưởng đó đều là lẽ đương nhiên, người Nam gia các người không ai không từng làm cậu ấy thất vọng.”
Nam tam gia vừa nghe, cảm thấy có chút khó chịu, Ninh Tước nói tiếp, “Nếu cậu thật sự còn có chút lương tâm thì ngẫm lại cho kỹ lời tôi nói đi.”
Ninh Tước nói xong không thèm để ý đến tên được cả nhà cưng chiều đến vô lý này nữa, hừ một tiếng, xoay người đi lên lầu.
Phòng khách không còn một bóng người, chỉ còn lại Nam tam gia một mình ôm trọng thương, ngơ ngẩn không biết nên làm sao.
Điện thoại bỗng nhiên reo lên chặt ngang dòng suy nghĩ của hắn, Nam tam gia bực bội nghe điện thoại.
“Alo.”
“Xin chào, cho hỏi Lục Chỉ có nhà không?”
Nam tam gia mơ mơ hồ gồ, “Tìm anh dâu tôi, phi, tìm Chỉ Chỉ làm gì?”
Đối phương hơi ngẩn người, sau đó giọng nói lộ ra chút hoảng sợ, “Anh dâu? Anh cậu là ai?”
“Mày quản cái quái gì!” Nam tam gia đang không vui, nghe thấy hai chữ “anh dâu” “anh” kích nổ, không thể hiểu được tự nhiên rống lên.
“Mới không phải là anh dâu, là của tao, là Chỉ Chỉ của tao chạy theo người khác rồi! Chỉ Chỉ của tao chạy đi cùng anh tao rồi!” Hắn phát tiết xong hít hít mũi, khóc lóc cúp luôn điện thoại, sau đó chạy ào đến phòng tập thể thao đấm bao cát, ai oán khóc thương cho tình yêu còn chưa kịp đơm hoa kết trái đã bị bóp chết khi vừa mới nhú của mình, điên cuồng đấm bao cát phát tiết.
Tứ sư huynh bên kia nghe điện thoại truyền đến tiếng “tích tích tích”, ngẩn ra một lát, nhìn sang tam sư huynh.
“Làm sao vậy? Chỉ Chỉ ở nhà Nam Thừa Phong sao? Bọn họ hiện giờ thế nào rồi? Chỉ Chỉ của chúng ta không phải bị ăn rồi đấy chứ?”
Tứ sư huynh không biết nên trả lời thế nào trước người thương vốn từ nai con ôn nhu bỗng biến thành ác long hung tợn.
“Tên đó nói Chỉ Chỉ là anh dâu hắn, lại nói người hắn thích bị anh trai hắn cướp đi, ừm…!thật loạn……”
“Cái gì lung tung rối mù vậy!” Ác long tam sư huynh sắp phun lửa tới nơi rồi.
“Đừng nóng đừng nóng, dù sao bay đến Hoa Quốc cũng nhanh, đừng gọi điện thoại nữa, trực tiếp giết qua luôn thôi!” Tứ sư huynh nghiêm túc đề nghị.
“Được!” Toàn thân tam sư huynh bốc lửa hừng hực như Trư bát giới bị tam mụi chân hoả của Hồng hài nhi thiêu đốt cả ngoài lẫn trong.
Tứ sư huynh lo hắn đốt luôn cả máy bay, nhanh chóng trấn an, nói: “Huynh bình tĩnh trước đi đã, trước hết phải nghĩ biện pháp trấn an lão nhị.
Chuyện này ngàn vạn lần không được để sư phụ và lão đại biết, mấy tên Lục gia kia cũng phải giấu tiệt, bọn họ khó kiểm soát, sẽ lên cơn là cái chắc.”
Lúc này tam sư huynh đã không nghe lọt chữ nào nữa rồi, cả mặt đều chạy chằng chịt hàng chữ “Giết Nam Thừa Phong.”
Tứ sư huynh thở dài, cầu nguyện Lục Chỉ bên kia hết thảy đều khoẻ mạnh, ngàn vạn lần đừng xảy ra chuyện gì xấu, bằng không một đám người này sẽ làm gỏi Nam gia mất.
Nhưng Nam Thừa Phong là ai chứ? Đến lúc đó, sự tình này khó thu thập đến bao nhiêu, hắn thật sự không dự đoán nổi..