Trăm Tỷ Võng Hồng Thiên Sư

Chương 91


Bạn đang đọc Trăm Tỷ Võng Hồng Thiên Sư – Chương 91


Cửu gia mơ mơ màng màng, thận chí còn không biết mình đi vào thang máy kiểu gì.
“Đừng khó chịu mà.” Ninh Tước vỗ vỗ vai hắn, thấy hắn mất mát, ngữ khí ôn nhu hơn rất nhiều.
“Trời đất bao la, nơi nào không có cỏ thơm…!rồi em cũng sẽ gặp được người thương em.”
“Bớt nói nhãm đi.” Cửu gia đẩy tay hắn, bình tĩnh lại khinh thường nhìn hắn.

“Ta mới không khổ sở, chờ bé cưng ở bên ta, ta cũng sẽ đối xử với em ấy tốt như vậy.”
“Em còn chưa từ bỏ à?” Ninh Tước lắc lắc đầu, nhịn không được bội phục sự cố chấp của hắn.
Hắn nhìn chằm chằm Cửu gia từ trên xuống dưới, nhướng mày trêu đùa: “Chính em cũng rất đáng yêu mà sao cứ phải tìm bé dễ thương làm gì.”
“Nói ai đáng yêu đó?!” Lông mày Cửu gia dựng lên, “Muốn chết à?” Nói hắn anh tuấn đẹp trai, dũng mãnh uy vũ đều được, lại đi nói hắn đáng yêu? Hắn cùng đáng yêu đến nửa xu quan hệ cũng với không tới.
“Em xem, bộ dáng tức giận của em rất đáng yêu mà.” Ninh Tước cười cười, ngón tay nhịn không được khều cằm Cửu gia.
Cửu gia cứng mặt, từ từ quay đầu, nhìn chằm chằm hắn, hít một hơi thật sâu.
“Nói giỡn thôi, đừng giận mà, nói nghiêm túc thì em khó chịu như vậy không chỉ vì thất tình đúng không.” Ninh Tước sợ hắn động thủ thật, đến lúc đó lỡ làm thang máy rơi thì tèo cả lũ à.
Cửu gia bị dụ chuyển hướng suy nghĩ, đôi mắt trầm trầm, nhíu nhíu mày.

“Không biết nói thể nào, chủ yếu là…”
Kỳ thật hắn cũng không muốn nói những lời này, chỉ là trong lòng có chút cảm xúc khó tả.

“Không nghĩ tới, thời thơ ấu của Nam Thừa Phong lại như vậy……”
Cửu gia nói tiếp, còn mang theo chút tức giận, hầm hừ nói, “Người nhà hắn sao lại như thế? Đến ăn cơm cũng không ăn chung với đứa nhỏ nhà mình?”

Ninh Tước hơi ngớ người, bình thường lúc nào hắn cũng nghĩ cách đùa giỡn Cửu gia, giờ phút này hắn lại trầm mặc.

Sau một lúc lâu, ngay khi Cửu gia cho rằng hắn lại sắp “phát bệnh”, cảnh giác nhìn hắn chằm chằm.

Ninh Tước nghiêm túc nhìn Cửu gia nói, “Em thật sự rất thiện lương.”
Cứu gia vốn quen hắn hành xử không đứng đắn, chợt không thể thích nghi với vẻ nghiêm túc của hắn, không kiên nhẫn đẩy hắn một chút, “Bớt nói chuyện vô nghĩa đi.”
“Tôi là đại ca, nói cái gì cũng được, đừng nói đến hai chữ thiện lương.” Cửu gia bất mãn, hai cái chữ nghe một phát là không thấy mống uy mãnh nào.
Ninh Tước cười cười, ánh mắt nhìn hắn càng sâu càng trầm, không hổ là người làm hắn động tâm, càng ngày hắn càng thật sự có hứng thú với người này.

“Nhà cậu ấy có chút phức tạp, có thể nói thế này, toàn bộ Nam gia, không một ai bình thường.”
Cửu gia hừ lạnh một tiếng, khinh thường nói, “Mang tiếng là nhà giàu số một biết bao người ngưỡng mộ, kết quả lại là một gia tộc kiểu này.”
“Đúng vậy.” Ánh mắt Ninh Tước sau xa xăm, “Những gia tộc thoạt nhìn càng cao cao tại thượng, có lẽ càng không đáng hâm mộ.”
Cửu gia nhìn hắn, ánh mắt híp lại: “Ngươi có chuyện xưa?”
Ninh Tước nhếch miệng, nhìn hắn chằm chằm: “Em không có?”
Cửu gia trừng mắt liếc hắn một cái, nghĩ đến cha mẹ ruột vứt bỏ mình, không đáp lại những lời này.
“Bất quá, nói thật…” Cửu gia tà tà nhìn Ninh Tước nói, “…!Ngươi đối với Nam Thừa Phong thật không tồi nha, có thể nhận giấy chứng nhận anh em tốt đấy.”
Hắn còn khó chịu nói thầm một câu, “Sao lại không giúp ta chứ.”
Ninh Tước cười cười, “Có giúp em cũng vô dụng mà.”
Đáy mắt Cửu gia lộ vẻ nguy hiểm, Ninh Tước lập tức ngẩng đầu nhìn trời.


“Không chịu à, cậu ấy là bệnh nhân của tôi, tôi muốn chữa khỏi bệnh cho cậu ấy, bệnh nghề nghiệp thôi mà.” Nói đến quan hệ với Nam Thừa Phong, vẻ tươi cười của Ninh Tước vừa lạnh vừa có thâm ý khác thường, khiến người đoán không ra suy nghĩ của hắn.
“Tỉnh tỉnh.” Cửu gia trợn trắng mắt, “Rõ ràng là quan tâm, cố ý giúp đỡ hắn, giờ bày đặt ra vẻ thần bí với ai ở đây.”
Ninh Tước cười cười, đôi mắt chợt loé, đi đến trước mặt hắn, dựa đầu dính chặt vào vai Cửu gia, “Ai nha, lại bị Cửu ca ca nhìn thấu rồi, Cửu ca ca thật hiểu người ta đó mà, nếu người ta mà yêu Cửu ca ca, Cửu ca ca sẽ chịu trách nhiệm sao?”
Trán Cửu gia bạo nổ gân xanh, siết nắm tay, “Muốn chết thế nào? Cứ việc nói, bố bao thầu nguyên tang lễ xa hoa.”
Cửa thang máy “Đinh” một tiếng, mở ra.
Ninh Tước không để ý uy hiếp của hắn, tiếp tục làm nũng, “Ai nha, Cửu ca ca đối xử với người ta tốt như vậy, hay là thích người ta mất rồi đấy.”
Cửu gia cảm giác được dây thần kinh “Phựt” một tiếng đứt đoạn, nheo mắt nhắm thẳng Ninh Tước dộng qua.
Cùng thời gian, bởi vì Cửu gia và Ninh Tước rời đi, trong phòng chỉ còn lại hai người Nam Thừa Phong và Lục Chỉ.

Bởi vì Lục Chỉ quá kích động, nhất thời mất khống chế nên thổ lộ, báo hại cậu giờ mặt đỏ như gấc, xấu hổ không dám gặp người, chỉ chôn chặt mặt xuống cánh tay, không chịu ngẩng lên.
“Chỉ Chỉ.” Nam Thừa Phong cười khẽ một tiếng, ôn nhu vuốt ve mái tóc cậu, muốn cậu ngẩng đầu lên nhìn mình.
“Không mà, em không còn mặt mũi nhìn ai nữa rồi.” Lục Chỉ không chịu, Nam Thừa Phong muốn nâng mặt cậu lên, muốn xem cho thật kỹ bộ dáng thẹn thùng làm tan chảy tâm hắn.
Hắn ôn nhu dỗ từng tiếng một, Lục Chỉ không chịu nổi, bị hắn chọc nóng nảy, giấu rịt mặt trong ngực hắn.

Nam Thừa Phong lập tức cảm thấy mỹ mãn, không có gì có thể làm hắn vui vẻ hơn giây phút này.
“Chỉ Chỉ, tôi rất hạnh phúc.

Từ lúc sinh ra đến tận bây giờ, đây là lần đầu tiên tôi hạnh phúc đến vậy.” Hắn gắt gao ôm chặt Lục Chỉ, ôn nhu bày tỏ.

Lần đầu tiên hắn cảm thấy bản thân thật vô dụng.

Hắn phát hiện hắn hiện giờ chẳng có bất kỳ thứ gì xứng để mang ra tặng cậu ngoại trừ trái tim chân thành mà hắn hận không thể móc ra đặt trong lồng ngực cậu, gắt gao quấn quýt với trái tim của cậu, dung nhập vào tận xương tuỷ, hai hoà làm một.

Hắn cảm thấy chỉ có như vậy hắn mới gánh vác nổi nguyện ý gởi gắm tình cảm của Lục Chỉ.
Lục Chỉ hơi ngạc nhiên, ngẩng đầu, nghiêm túc nói, “Từ nay về sau, anh đều sẽ hạnh phúc như vậy.”
“Được.” Nam Thừa Phong gật đầu, “Có em, từ nay về sau tôi sẽ càng ngày càng hạnh phúc.”
Lục Chỉ yên tâm, nhưng rất nhanh lại nhăn mày.

“Thật ra em có hơi lo lắng.” Lục Chỉ nắm tay hắn, không tự chủ siết chặt, “Một năm sau em phải về nhà có chuyện quan trọng phải làm, đến lúc đó nếu em xảy ra chuyện……”
“Sẽ không!” Nam Thừa Phong chém đinh chặt sắt cắt ngang lời cậu, cúi đầu ôn nhu nói, “Tôi nhất định sẽ bảo vệ em chu toàn.”
“Chỉ Chỉ, bất luận tương lai thế nào, chúng ta sẽ cùng đối mặt.” Nam Thừa Phong nghiêm túc nói, “Tin tưởng tôi, được không em.”
Lục Chỉ vốn định nói “Nhưng anh rốt cuộc không phải là người trong giới phong thuỷ, em không nên kéo anh vào mới đúng.”
Lời nói còn chưa ra khỏi miệng, Nam Thừa Phong giống như đã nhìn thấu cậu, “Trên đời này còn chưa có chuyện tôi không giải quyết được, mà cho dù có không được, ít nhất có em ở bên cạnh, với tôi mà nói là điều quan trọng nhất, so với mạng tôi càng quan trọng hơn.”
Lục Chỉ vô cùng xúc động, Nam Thừa Phong lại nói, “Lần đầu tiên trong đời tôi biết đến cảm giác vui sướng chính là nhờ em, lần đầu tiên tôi cảm giác được sự ấm áp cũng là nhờ em.”
“Em nhẫn tâm thật sự rời khỏi tôi sao, nhẫn tâm trơ mắt nhìn tôi tiếp tục lủi thủi một mình không người yêu thương, không người đau lòng, cô độc đến chết sao?” Đáy mắt Nam Thừa Phong phiếm hồng.
Lục Chỉ chịu không nổi nhất cảnh hắn yếu đuối, vội vàng xua tay nói, “Đương nhiên là không.” Cậu rất đau lòng, đặc biệt đau lòng, đặc biệt không dễ chịu.
“Vậy……” Lục Chỉ do dự.
Nam Thừa Phong không nói gì nữa, chỉ ôm cậu, “Lại đây, ăn chút đồ ngọt nào, từ hôm nay trở đi, chúng ta sẽ luôn cùng nhau ăn cơm.”
“Được được!” Bị đút một miệng bánh kem, Lục Chỉ lập tức bị đánh lạc hướng, cười tủm tỉm gật đầu.
Hai người ngọt ngọt ngào ngào cơm nước xong xuôi, Nam Thừa Phong muốn thu dọn chén đũa, Lục Chỉ cũng muốn phụ giúp.
Nam Thừa Phong không cho cậu bưng vật nặng, chỉ để cậu cần đôi đũa.

“Để em rửa chén cho, trước giờ em chưa rửa chén lần nào đâu.” Lục Chỉ thấy Nam Thừa Phong muốn ra tay, cũng xắn tay áo lên.
“Không được, sao tôi lại có thể để em làm việc được, em ngoan ngoãn ngồi chơi game trên sô pha nhé em.” Nam Thừa Phong dỗ dành.
Kỳ thật hắn cũng chưa từng rửa chén, ngày thường đều có người giúp việc qua đây dọn rửa, chỉ là hiện tại hắn không muốn có người thứ ba đến phá hỏng thế giới hai người của hắn và Lục Chỉ, nên tạm thời không cho người đến đây.
“Anh là một đại tổng tài cũng có thể rửa chén, vì sao em không được rửa.” Lục Chỉ cũng thật biết nói, hơn nữa cậu lộ rõ vẻ không vui, Nam Thừa Phong lập tức gió chiều nào xoay chiều nấy.
Lục Chỉ lôi kéo ống tay áo Nam Thừa Phong, lắc lắc đầu, ngẩng đầu mở cặp mắt to tròn nhìn hắn, lúc này đừng nói là rửa chén, cho dù muốn hái trăng hái sao, Nam đại tổng tài cũng phóng tên lửa lên trời hái cho cậu.
“Chúng ta cùng làm nhé?” Nam Thừa Phong thật sự không thể từ chối, chỉ có thể lùi một bước.
“Được ạ ~” Lục Chỉ vui vẻ hẳn lên, hưng phấn cầm lấy tạp dề, Nam Thừa Phong lập tức cầm lấy mặc vào cho cậu.
“Tính toong ~” Một âm thanh vui tai vang lên, chứng tỏ có người mở cửa vào nhà.
Lục Chỉ tò mò ngẩng đầu nhìn Nam Thừa Phong, “Ủa? Là Ninh Tước sao? Anh ấy ra ngoài khi nào vậy kà.”
Nam Thừa Phong cười cười, ôm cậu từ đằng sau, mở nước ấm, thả chén đĩa vào.
“Lúc đưa Tiêu Cửu rời đi.” Nam Thừa Phong cười.
“A?” Lục Chỉ lại ngạc nhiên lần nữa, “Cửu gia đi lúc nào vậy, thế mà em chẳng biết gì.”
Nam Thừa Phong cười cười, tựa cằm lên đỉnh đầu cậu, thân mật ôm cậu, mãi đến khi nước đủ ấm mới thả tay cậu vào bồn rửa chén.
Ninh Tước vừa bước vào cửa, quét qua một vòng, cuối cùng nghe thấy tiếng cười phát ra từ phòng bếp, đi vào thì thấy hai người đang rửa chén mà cũng phải ôm nhau mới chịu, cùng nói nói cười cười, nhịn không được bèn cười nhạo: “Quơ làng, có rửa chén thôi mà hai người phải làm đến mức này mới chịu hả.”
Ninh Tước thấy hai người như vậy lập tức hoàn toàn yên tâm, Nam Thừa Phong xem như công đức viên mãn rồi.

Hắn chỉ chỉ phía sau, một bóng người đứng đằng sau Ninh Tước cẩn thận thò đầu ra, hiển nhiên có chút thấp thỏm bất an khi sắp phải đối diện Nam Thừa Phong.

Nhưng làm hắn không ngờ chính là người anh họ máu lạnh kia thế mà đang nói giỡn cười đùa với người khác, vừa đi vào đã thấy anh họ đang ôm một người trong ngực!
Trời đất ơi, anh họ hắn mà cũng yêu đương á! Chuyện này mà truyền tới Nam gia phỏng chừng chấn động cả nhà là cái chắc! Nam tam gia bừng tỉnh, hắn mới phát hiện một quả dưa siêu to khổng lồ khinh thiên động địa, vội vàng mở mắt to hết cỡ nhìn sang người trong ngực Nam Thừa Phong, tò mò xem vị thần nhân vào có thể bắt được người anh họ cao cao tại thượng này của hắn!
Hai mắt Nam tam gia trừng đến cực hạn, thấy đối phương ngẩng mặt quay sang nhìn hắn, lập tức tập trung chú ý, tức khắc kinh hãi, “Chỉ Chỉ!”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.