Bạn đang đọc Trăm Tỷ Võng Hồng Thiên Sư – Chương 62
Trợ lý Thân sau khi nhận được điện thoại của Nam Thừa Phong lập tức hoảng sợ linh hồn, vội vã chạy tới, hắn đã nhắn tin với Chân Tùng, biết Lục Chỉ cũng ở nhà, thoáng nhẹ thở ra.
Hắn vừa mở cửa đi vào nhà Nam tổng liền nhìn thấy vị Ninh đại thiếu gia kia ngồi chễm chệ trên ghế sô pha, cầm dao phẫu thuật màu bạc sáng bóng chơi chơi, mà Nam tổng bọn họ lại đang lau chùi thanh trường kiếm vẫn luôn yên vị trên bức tường sau lưng sô pha, lưỡi kiếm phản sáng loé lên.
Mà Lục đại sư lại cười tủm tỉm nhìn hai người.
Trợ lý Thân kinh hãi, sao lại thế này? Đến nỗi muốn động binh khí luôn sao? Quả nhiên, Ninh thiếu gia và Nam tổng mà gặp nhau thể nào cũng mất kiểm soát.
Lục Chỉ nhìn thấy trợ lý Thân lập tức vui vẻ ra mặt, Nam Thừa Phong liếc hắn một cái, trợ lý Thanh nhanh chóng đưa trà sữa và thức ăn cầm trên tay cho Lục Chỉ.
Lục Chỉ vui vẻ cầm lấy trà sữa, Nam Thừa Phong thu tầm mắt về, trợ lý Thân nhẹ nhàng thở ra, may mà hắn thông minh, trên đường tới còn nhớ mang điểm tâm trà chiều đến.
Nam tổng tức giận không quan trọng, chỉ cần có thể làm Lục đại sư vui vẻ, hệ số nguy hiểm kia sẽ giảm đi phân nửa – trợ lý Thân viết hoa in đậm highlight thật to rõ trong sổ tay.
“Ấy chà, trợ lý Thân, đã lâu không gặp.” Ninh Tước phất phất dao phẫu thuật với hắn.
“Ninh thiếu gia, chào ngài.” Trợ lý Thân hơi hơi mỉm cười, bước chân lại theo bản năng dịch sang bên cạnh.
“Trợ lý Thân tới rồi, cậu có thể đi rồi, cậu ta sẽ sắp xếp nơi ở cho cậu.” Nam Thừa Phong lạnh lùng nói.
“Ở đâu cũng không vui bằng ở chung nhà với bạn tôi cả.” Ninh Tước hiển nhiên không định rời đi.
Trợ lý Thân trầm mặc, Nam tổng lãnh khốc vô tình không thể trêu vào, cái tình huống trong bông có dao trước mắt tuyệt không thể trêu vào, hắn lựa chọn làm một kẻ vô hình.
“Ở nhà tôi, không biết khi nào sẽ tạm biệt mạng nhỏ đâu.” Nam Thừa Phong dùng kiếm thay gương.
“Bé dễ thương, cưng xem, ở nhà cậu ta nguy hiểm như vậy, cưng ở với tôi đi, chúng ta ra khách sạn ở nhé, được không?” Ninh Tước xoay xoay dao phẫu thuật, tuỳ ý giống như quay bút vậy.
“Hai anh đừng quậy nữa.” Lục Chỉ mềm mại nói.
Trợ lý Thân thật tâm thật dạ bội phục Lục đại sư, hai người cạnh cậu đang dao kiếm bay vèo vèo, thế nhưng cậu không hề bị ảnh hưởng tí nào, còn ngồi ăn vui vẻ đến vậy.
“Bé dễ thương, cưng nói cậu ta thả kiếm trước đi, tôi sẽ thả dao sau.” Ninh Tước lười biếng nói.
Lục Chỉ quay đầu nhìn Nam Thừa Phong, Nam Thừa Phong cười ôn nhu với cậu, “Đã lâu không lau kiếm, hơi mờ rồi.”
Lục Chỉ quay sang nhìn Ninh Tước, Ninh Tước xoay dao phẫu thuật nhanh đến nỗi cơ hồ tạo ra hư ảnh, “Dao này của tôi cũng rất lâu không lấy ra chơi rồi.”
“Hai người làm sao thành bạn bè vậy?” Lục Chỉ tò mò, phương thức ở chung này thật đúng là mới mẻ.
“Cậu ta không phải bạn tôi.” Nam Thừa Phong mỉm cười với Lục Chỉ, xoay mặt liền cho Ninh Tước ánh mắt lạnh đến tận xương, “Là cậu ta lì lợm la liếm.”
Ninh Tước biết đại khái trên đời này chỉ có mình Lục Chỉ là miễn dịch với uy hiếp của Nam Thừa Phong, Ninh Tước bị hắn uy hiếp thành quen, dù sao cũng không giết được đối phương, vậy tiếp tục tra tấn nhau cho đời bớt chán.
Còn dư lại mình Lục Chỉ cũng chỉ vì cậu chỉ nhìn thấy một mặt ôn nhu chăm sóc của Nam Thừa Phong, cơ bản không biết Nam Thừa Phong sau lưng cậu đối xử với người khác đáng sợ thế nào.
Tuy rằng thỉnh thoảng Nam Thừa Phong sẽ lộ ra chút nanh sói bị cậu bắt gặp, nhưng lập tức hắn sẽ trở nên rất nghe lời, thậm chí tỏ vẻ vô tội uỷ khuất làm Lục Chỉ mềm lòng.
Lục Chỉ biết người xung quanh đều rất sợ Nam Thừa Phong, nhưng cậu vẫn cảm thấy Nam Thừa Phong bị người khác hiểu lầm quá sâu, hắn chỉ là vì mệnh cách quá cường thế thôi, chứ con người thật sự rất tốt.
Nguyên nhân chính là không ai hiểu được ôn nhu của Nam Thừa Phong, làm người duy nhất có thể ở chung với hắn, Lục Chỉ mới có thể hiểu được vì sao Nam Thừa Phong lại đối xử với mình tốt đến vậy, anh ấy nhất định muốn có một người bạn đây mà, Lục Chỉ cho là như vậy.
“Nói đến chuyện này, bé dễ thương, cưng biết vì sao tôi cứ muốn quấn lấy cậu ta không?” Ninh Tước lười biếng dựa vào sô pha nói.
“Vì sao?” Lục Chỉ vẫn khá hứng thú với chuyện của Nam Thừa Phong và Ninh Tước.
Cậu vẫn luôn cho rằng Nam Thừa Phong không có bạn bè, không ngờ hắn không chỉ có, mà còn ở chung kiểu như vậy, hoàn toàn khác với khi chơi với mình.
“Nói đi, lời cậu nói quyết định cậu sau này có thể tồn tại đi ra khỏi căn chung cư này hay không.” Ngữ khí Nam Thừa Phong bình đạm như đang hỏi đêm nay ăn gì.
Mày Ninh Tước run lên, “Bé dễ thương, cưng xem, cậu ấy lại uy hiếp tôi.”
Lục Chỉ quay đầu nhìn Nam Thừa Phong, ngẩng đầu chớp chớp đôi mắt to, tim Nam Thừa Phong đập cái bụp, khí tràng lập tức nhu hoà lại.
“Chúng ta không phải bạn bè sao.” Lục Chỉ cười xán lạn, “Tôi muốn biết chuyện của anh.”
Chớp mắt đầu Nam Thừa Phong hoàn toàn trống rỗng, theo bản năng gật gật, hoàn toàn không có sức chống cự.
Ninh Tước nhịn cười, hắn đã biết vì sao người bạn tựa la sát này lại có thể thua trên tay bé dễ thương.
Đáng yêu như vậy, đừng nói là Nam Thừa Phong, một tên manh khống, không chống đỡ nổi, đến chính bản thân mình nhìn thấy cũng muốn cho cậu cả thế giới.
“Được nha.” Lục Chỉ quay đầy, bừng bừng hứng thú nhìn Ninh Tước.
Ninh Tước cười cười, “Bé dễ thương, cưng biết tôi là nhà tâm lý học đúng không.”
Lục Chỉ gật gật đầu.
“Cậu ấy là đàn em của tôi, năm đó vừa nhập học, tôi liền chú ý cậu ấy.” Ninh Tước dùng cằm chỉ chỉ Nam Thừa Phong.
Nam Thừa Phong không nhìn hắn, nhưng sắc mặt hắn sau lưng Lục Chỉ lại ám chỉ Ninh Tước biết nên làm người thế nào.
“Vì sao?” Lục Chỉ cười, “Bởi vì anh ấy đặc biệt đẹp trai sao?”
“Hả, bé dễ thương, sao cưng lại nghĩ như vậy, dù tôi là gay nhưng hắn cường thế như vậy, vả lại hắn cũng không phải loại hình tôi thích.” Ninh Tước cười, đương nhiên, có muốn hắn cũng không gặm nổi.
“Đừng làm tôi ghê tởm.” Nam Thừa phong lạnh lùng ghét bỏ.
Ninh Tước không để ý hắn, Nam Thừa Phong thích manh khống, hắn lại thích kiểu người xinh đẹp kiêu ngạo giống mèo ấy – kiểu nữ vương, vừa nồng nhiệt vừa có cảm giác chinh phục, đáng tiếc hắn chưa gặp được người khiến hắn động tâm, nếu không, bất kể nam hay nữ, hắn mà điên lên thật cũng chưa chắc đã thua Nam Thừa Phong.
“Ha ha ha.” Lục Chỉ bỗng nhiên nở nụ cười.
Nam Thừa Phong và Ninh Tước khó hiểu nhìn sang cậu.
Lục Chỉ chỉ vào Ninh Tước nói, “Anh đúng là tên miêu nô, mẫu hình yêu thích cũng phải giống mèo.”
Nam Tước biến sắc.
Nam Thừa Phong hơi hơi nheo mắt, “Miêu nô?”
Lục Chỉ khó hiểu nhìn hai người, “Làm sao, hai người là bạn mà, anh không biết anh ta thích mèo sao?”
Khoé miệng Nam Thừa Phong hơi hơi cong lên, từ từ nói, “Tôi đúng thật là không biết……”
Gương mặt Ninh Tước ảo não, toi, vừa nãy mới đắc ý cười nhạo Nam Thừa Phong quá lố, quên mất khống chế tâm lý.
Hai người bọn họ đâm qua chọt lại nhiều năm như vậy, Nam Thừa Phong luôn luôn không sợ gì cả là dựa vào sức mạnh của hắn, Ninh Tước sở dĩ không bị hắn chơi chết chính là vì không để lộ cho hắn biết bất kỳ suy nghĩ nào của mình, giấu kín bưng con người thật sự của mình như mèo giấu kít, kín không chê vào đâu được.
“Thích mèo à.” Đáy mắt Nam Thừa Phong vui sướng làm Ninh Tước lạnh cả sống lưng.
Nam Thừa Phong vừa mới ngộ ra……!một phát bắn rơi hai con chim.
“Nói tiếp đi, khai giảng gặp được tôi rồi sao?” Nam Thừa Phong nhàn nhã nói.
Ninh Tước bĩu môi, ngữ khí uy hiếp này, sao hắn cứ có loại dự cảm không tốt lắm nhỉ? Đôi mắt sâu thẳm đánh giá Nam Thừa Phong hòng nhìn ra ý đồ của hắn, “Cậu đang tính trò gì nữa đấy?”
Tác giả có lời muốn nói: Bình luận cứ thích cua Cửu gia hoài vậy, Cửu gia còn phải đợi lát nữa mới xuất hiện..