Bạn đang đọc Trăm Tỷ Võng Hồng Thiên Sư – Chương 61
Lão xử nam? Khoé miệng Chân Tùng giật giật, hai vị đẹp trai ngút ngàn trước mặt này vậy mà là xử nam? Đây là cái vẹo gì vậy trời.
Quậy nửa ngày trời, trong phòng này có bốn người đàn ông, thế nhưng chỉ có mình hắn xấu nhất lại được nếm mùi đời? Soái ca thời đại mới đều vậy sao? Tâm sự nghiệp lớn vậy sao?
Lục Chỉ rất thích nhìn Nam Thừa Phong và Ninh Tước đấu võ mồm.
“Tôi cùng hắn không phải tình địch, cũng chả phải tình nhân, em đừng để ý hắn.”
“A.” Lục Chỉ thấy hắn giải thích vô cùng nghiêm túc, mờ mịt gật đầu, “A, tốt.”
Nam Thừa Phong nhìn cậu một cái, thấy cậu không có biểu hiện gì nữa mới thoáng nhẹ nhàng thở ra.
Nhưng giờ nghĩ lại, một chút cảm chút Lục Chỉ cũng không có, hiển nhiên hoàn toàn không so suy nghĩ ở phương diện kia với hắn, trong lòng lại thấy buồn buồn.
Ninh Tước bị Nam Thừa Phong vạch trần, mí mắt run run, khoé miệng cong càng sâu.
“Tôi chỉ là một bác sĩ nhỏ bé đáng thương làm sao so lại đại tổng tài như cậu, mỗi ngày tiểu thư danh giá nhân sĩ tinh anh vờn qua vờn lại thành đàn mà cậu còn có thể thủ thân như ngọc đến nay, đúng là đẳng cấp vương giả.”
“Bác sĩ nhỏ? Bác sĩ nhỏ sẽ nói mấy câu khủng bố tinh thần sao?” Nam Thừa Phong lạnh lùng nói, “Cậu thua kém tôi chỗ nào, lần trước chú Ninh nói với tôi, bảo tôi thấy cậu đến thì phải đánh chết cậu, miễn cho cậu lại đi trêu hoa ghẹo nguyệt làm người ta đòi sống đòi chết vì cậu, làm mất mặt ông ấy.”
Nghe bố già tha thiết phó thác Nam Thừa Phong như vậy, Ninh Tước nhún vai, ngữ khí chuẩn bất đắc dĩ, “Bất quá tôi chỉ cười cười với các cổ chứ nhiêu, vậy mà cứ phải lồng lộn cả lên.”
Hắn nhún vai, ý cười nơi khoé mắt mị hoặc lại tiêu sái, “Gấu mẹ vĩ đại nhà tôi một hai phải sinh tôi khí chất quyến rũ như vậy, tôi còn biết nói gì đây.”
Chân Tùng:……!Ngài còn có thể tự luyến thêm chút nữa được không.
Lục Chỉ phụt cười.
Nam Thừa Phong lạnh nhạt cầm di động nhanh chóng gọi điện thoại, “Trợ lý Thân, Ninh Tước ở nhà tôi, lập tức tới mang cậu ta đi cho tôi.”
“Ài.” Ninh Tước thấy Nam Thừa Phong ôm Lục Chỉ ngồi xuống trên sô pha, không hề có ý tiếp đãi hắn, bèn đặt lồng chim lên bàn trà, tự giác đi đến ngồi xuống sô pha đối diện bọn họ.
“Tôi tới Hoa Quốc chính là vì tìm cậu, phát hiện nơi này của cậu lại có thêm một bé dễ thương, vậy tôi càng không thể đi rồi.”
Hắn nói, mỉm cười với Lục Chỉ, chớp chớp mắt, “Có phải không nha, bé dễ thương.”
Lục Chỉ cười tủm tỉm.
Sắc mặt Nam Thừa Phong lập tức trầm xuống, cảnh cáo cơ hồ phóng ra từ kẽ răng, “Cách xa em ấy một chút.”
“Đừng dữ vậy chứ.” Ninh Tước lui lui về sau một tí, vị anh em tốt này mà nổi giận lên, hắn cũng phải tránh lui ba bước.
“Biết cậu ấy của cậu mà, tôi không thể kết bạn với cậu ấy được sao?”
Lục Chỉ chớp chớp mắt, “Cái gì?”
Ninh Tước ngẩn ra, thấy Nam Thừa Phong đang nhìn hắn với ánh mắt hận không thể giết chết hắn, lại nhìn sang Lục Chỉ đang không hiểu chuyện gì, tựa như hoàn toàn không hiểu ý hắn vừa nói, hắn không dám tin nói, “A? Hai người không ở bên nhau à.”
Ở bên nhau? Lục Chỉ ngẩng đầu nhìn Nam Thừa Phong, đôi mắt to tròn tràn ngập “Đây là ý gì?????”
Nam Thừa Phong lập tức khẩn trương, một Nam Thừa Phong không gì không biết, ngay lúc này, lại không biết nên giải thích với Lục Chỉ thế nào.
Hắn còn chưa chuẩn bị tỏ tình sớm như vậy, đặc biệt với cá tính Lục Chỉ, biết mình một năm sau sẽ rời đi, cậu tuyệt đối không bao giờ đồng ý, nói không chừng sẽ lập tức dọn khỏi nhà hắn, hoặc sẽ giữ khoảng cách với hắn, hoặc nghĩ cách làm hắn hết hy vọng, tựa như cách cậu đối xử với Tiêu Cửu vậy.
Bởi vì cậu là người luôn chú ý cảm xúc tâm tình người khác, Nam Thừa Phong biết rất rõ, trước khi Lục Chỉ thông suốt nảy sinh tình cảm với hắn, hắn tuyệt đối không thể để cái miệng huỷ hoại hết bao dụng tâm lương khổ trước giờ.
Hắn hung hăng trừng mắt với Ninh Tước, hận không thể làm hắn lập tức biến mất.
Đây chính là nguyên nhân hắn sống chết cũng không có Ninh Tước xuất hiện, cậu ta nhất định sẽ gây cho hắn không ít phiền toái.
Hắn biết rõ, làm hắn không vui là lạc thú lớn nhất đời Ninh Tước.
Bởi vì, Nam Thừa Phong hắn cũng giống vậy, nhìn thấy Ninh Tước không vui cũng là hứng thú duy nhất của hắn.
“Không liên quan đến cậu.” Nam Thừa Phong lạnh lùng nói.
Ninh Tước như suy nghĩ gì đó, tựa như đang hấp thụ lượng thông tin mới nhận được, đồng thời tự hỏi nên làm thế nào để Nam Thừa Phong càng khó chịu hơn.
“Chúng tôi ở bên nhau mà.” Lục Chỉ cười, bỗng nhiên đánh vỡ bầu không khí dằng co giữa hai người, khiến cho ai cũng chấn động.
“Really?” Hai mắt Ninh Tước sáng bừng, kinh ngạc nói.
Tim Nam Thừa Phong cũng đập bình bịch mãnh liệt, cơ hồ muốn nhảy khỏi lồng ngực.
Hắn đứng hình một giây, tim vọt lên tận cổ, khoé miệng hơi hơi hiện ra vui mừng không dám tin.
Chẳng lẽ, Chỉ Chỉ của hắn thông suốt rồi? Chỉ Chỉ cũng có tình cảm với hắn? Kinh hỉ nơi đáy mắt hắn không thể kìm chế được, cơ hồ muốn tràn ra khoé mắt.
Nam Thừa Phong đang chuẩn bị nhân dịp tỏ tình với Lục Chỉ, liền nghe Lục Chỉ cười nói: “Chúng tôi đều ở đây, không phải là ở bên nhau sao? Hơn nữa, chúng tôi hiện còn ở chung một nhà, vậy lại càng ở bên nhau.”
“Nhưng mà, sở dĩ tôi phải ở nơi này của Thừa Phong, là bởi vì cửa tiệm của tôi xảy ra chút chuyện tạm thời không ở được, cho nên Thừa Phong đặc biệt tốt bụng đã cho tôi ở nhờ.”
Lục Chỉ nhìn Nam Thừa Phong cười, đáy mắt tràn đầy khen ngợi, “Thừa Phong thật là người tốt mà.”
Ý cười nơi khoé miệng Nam Thừa Phong chớp mắt bị giấu đi, lời nói chưa kịp nói ra đã bị nghẹn lại trong lòng, làm hắn hít thở không thông cả nửa ngày.
Ninh Tước ngẩn ra, sau đó một tràng “Ha ha ha ha ha ha” cười to, cười đến thiếu chút nữa rớt từ trên sô pha xuống.
“Ai da, đau bụng chết tôi rồi, Nam Thừa Phong cậu thế mà cũng có ngày bị phát thẻ người tốt.”
Sắc mặt Nam Thừa Phong vốn đã khó coi lại càng thêm âm trầm.
“Bé dễ thương, em đáng yêu quá đi, trách không được họ Nam……”
Phần còn lại hắn không thể nói ra, bởi vì áp suất xung quanh Nam Thừa Phong đã tụt xuống âm rồi, khi hắn vào trạng thái này, chứng tỏ hắn đã gần chạm đến điểm giới hạn bùng nổ.
Ninh Tước tuy rằng rất thích ở bên xem thử Nam Thừa Phong bùng nổ sẽ như thế nào, nhưng tốt xấu gì cũng không muốn ra đi khi còn xuân sắc, nói chung phải biết thu liễm đúng lúc.
Ninh Tước nhún vai, làm biểu tình “Được, tôi câm.”
Lục Chỉ thấy thần sắc hai người không quá đúng, chớp chớp mắt hỏi Nam Thừa Phong, “Tôi nói có gì không đúng sao?”
“Không có.” Nam Thừa Phong nhanh chóng ôn nhu dỗ cậu, “Một chút vấn đề cũng không có.”
Ninh Tước nhìn Nam Thừa Phong dối người dối lòng cảm khái, “Người anh em, thật không nghĩ tới cậu còn có ngày hôm nay? Tôi đúng là được rửa mắt mà.”
“Không muốn chết thì câm miệng.” Nam Thừa Phong lạnh lùng tà tà liếc hắn một cái, thái độ thay đổi chớp mắt, ánh mắt kia ý vị cảnh cáo 10 phần, nhắc nhở hắn chú ý tình cảnh của mình, không cần tuỳ tiện khiêu chiến kiên nhẫn của hắn.
Biết đụng ngòi nổ thật rồi, Ninh Tước giơ tay tỏ vẻ mình không quậy nữa.
Hắn buồn cười, trong mắt tràn ngập đồng tình với Nam Thừa Phong.
“Người anh em, cậu như vậy không được, không bằng để người anh này ở lại giúp cậu nhé?”
“Lăn.” Nam Thừa Phong lạnh lùng nói, hắn không quấy cho bung đã là không tồi, còn giúp? Tên Ninh Tước đó mới không tốt bụng như vậy.
“Vậy cũng được.” Trong mắt Ninh Tước loé sáng, nhếch môi cười nói, “Một khi đã vậy, tôi đây chẳng phải có thể canh tranh công bằng ư?”
“Cậu có thể thử xem.” Nam Thừa Phong cảnh cáo, nhưng lần này, Ninh Tước lại không vì vậy mà lùi bước.
Ninh Tước cúi đầu nhìn qua Lục Chi, đuôi mắt cong cong mê người, còn nháy mắt với cậu một cái, cảm giác vừa tiêu sái vừa pha chút yêu dã câu nhân.
Lục Chỉ chớp chớp mắt.
Nam Thừa Phong lập tức đen mặt đến cùng cực, lạnh lùng liếc hắn một cái, dùng ánh mắt cảnh cáo hắn: “Dám câu dẫn người của tôi, tìm chết?”
Hắn lo lắng nhìn sang Lục Chỉ, Ninh Tước trời sinh một khuôn mặt anh tuấn mị hoặc, lại hiểu nhất cách bắt được nhân tâm, biết làm thế nào để mê hoặc lòng người, mang lại lợi ích cho mình.
Bằng không trong thời gian gia nhập FBI, cũng không ở trong môi trường nguy hiểm như vậy lại như cá gặp nước, cứ như đi vào chỗ không người, diệt trừ được không ít phần tử nguy hiểm.
Ánh mắt Lục Chỉ vẫn tỉnh táo như cũ, nhìn chằm chằm Ninh Tước tỏ vẻ rất có hứng thú.
Trong lòng Nam Thừa Phong đánh lô tô, chưa kịp mở miệng đã nghe Lục Chỉ cười nói, “Anh cười rộ lên làm tôi nhớ tới một loài động vật.”
“Động vật?” Ninh Tước không nghĩ tới Lục Chỉ không chỉ có thể chống cự mị lực cố ý phát ra của hắn, còn sẽ đánh giá hắn như vậy.
“Động vật gì?” Hắn anh tuấn như vậy, ít nhất cũng phải là động vật hung mãnh như liệp báo mới xứng.
“Hồ ly.” Lục Chỉ cười nói, “Không biết vì sao, cứ thấy giống hồ ly nghìn năm.”
“Trúng ngay hồng tâm.” Nam Thừa Phong mỉm cười, không hổ là người hắn coi trọng.
Đôi mi Ninh Tước run run, nụ cười cứng đờ, “Tiểu thần tiên, cưng thế nhưng lại xấu tính nha.”
“Ai bảo anh trêu tôi và Thừa Phong.”
Ninh Tước hứng thú dạt dào, quả nhiên Lục Chỉ không đơn giản như hắn tưởng, là một bé thỏ trắng nhỏ nhỏ đáng yêu nhưng cậu lại thông minh vượt qua dự đoán của hắn.
Tâm Nam Thừa Phong trầm xuống, này là ý gì?
“Tôi không sao, nhưng Thừa Phong da mặt mỏng, vừa mới bị chúng tôi hiểu lầm anh ấy đã khẩn trương như vậy, anh là bạn anh ấy, lại cứ mãi trêu ghẹo ảnh, như vậy không tốt cho lắm.”
Lục Chỉ nghiêm túc nói, còn vỗ vỗ Nam Thừa Phong, biểu tình “Tôi ra mặt giúp anh.”
Ninh Tước:……!Là hắn suy nghĩ quá nhiều rồi……
Nam Thừa Phong lặng im không cười.
Ninh Tước nghiêm túc gật gật đầu, nhìn sang Nam Thừa Phong, dùng ánh mắt thầm trao đổi với hắn, “Không tồi, ít nhất còn biết bảo vệ cậu, cậu còn hy vọng.”
Nam Thừa Phong thu hồi bộ dáng uỷ khuất trước mặt Lục Chỉ, quay đầu trả lại Ninh Tước một ánh mắt, “Lăn.”
“Được rồi, bé dễ thương, tôi nghe cưng, tôi không quậy nữa, nhưng cưng nhìn xem, Nam Thừa Phong là chủ nhà mà ngay cả một ly nước không cho tôi uống nữa.” Ninh Tước dựa vào sô pha oán giận.
Nam Thừa Phong chợt bừng tỉnh, đứng lên đi đến tủ lạnh.
Ninh Tước nhướng mày, nha, sao bỗng nhiên chuyển biến tốt dữ vậy? Tên quái này chưa từng lấy đồ uống cho hắn nha.
Nam Thừa Phong mở tủ lạnh lấy sữa tươi ra, mang đến sô pha đưa cho Lục Chỉ, ôn nhu nói, “Về nhà cả nửa ngày rồi mà em còn chưa uống nước, khát nước rồi nhỉ.”
Ninh Tước:……!Hắn biết mà……
“Của tôi đâu.” Ninh Tước gác chân ngồi trên sô pha, bất mãn nhướng mày, đồ trọng sắc khinh bạn.
Nam Thừa Phong lười không thèm nhìn hắn lấy một cái, tựa như hắn không tồn tại.
“Ly của tôi nhường anh này.” Lục Chỉ đẩy ly sữa qua cho hắn, quay đầu nhẹ giọng với Nam Thừa Phong, “Tuy rằng anh ta chọc tức anh nhưng dù gì người ta cũng là khách mà.”
Nam Thừa Phong lập tức gật đầu, nghe lời, cười cười với cậu.
Ninh Tước khiếp sợ, thế mà có ngày hắn lại cảm thấy Nam Thừa Phong y chang cô vợ nhỏ, đúng là kỳ quan thế giới, cái biểu tình lúc nãy của Nam Thừa Phong đủ cho hắn thưởng thức rất nhiều năm.
“Không cần đâu bé dễ thương, tôi không muốn bị cậu ta thịt đâu.” Ninh Tước tự đứng lên đi pha trà.
“Rốt cuộc hai người có quan hệ gì vậy? Tình cảm có vẻ rất tốt nha, giống hoan hỉ oan gia ấy.” Kỳ thật Lục Chỉ không biết tại sao mình lại cảm thấy khá tò mò, có thể vì khí tràng Nam Thừa Phong quá cô độc, cậu không nghĩ tới hắn thế mà lại có quan hệ đặc biệt với một ai đó.
Khoé mắt Nam Thừa Phong run run, ghét bỏ nhíu nhíu mày, “Là kẻ thù thì đúng hơn.”
Ninh Tước cười ha ha, đi đến trước mặt Lục Chỉ, “Để tôi nói cưng nghe, tên này ấy à, bá quá cho nên ông trời phái tôi hạ phàm, bằng không cậu ta thành thiên hạ vô địch mất.”
“Cậu cũng xứng là địch thủ của tôi?” Nam Thừa Phong nhàn nhạt nói.
“Tôi không xứng?” Ninh Tước nhướng mày, từ từ gật đầu, “Bé dễ thương, có hứng thú nói chuyện yê……”
“Phanh” một tiếng, một thanh trường kiếm thẳng tắp cắm sát bên cánh tay Ninh Tước, không nghiêng không lệch, cách đúng 1mm.
Ninh Tước:……
“…!nói về lý tưởng nhân sinh không.” Ninh Tước quật cường lại nghiêm tức dứt điểm câu nói lở dở.
Lục Chỉ ngẩng đầu nhìn nam Thừa Phong.
Nam Thừa Phong ngẩn ra, uỷ uỷ khuất khuất, vẻ mặt đúng kiểu tôi có biết gì đâu, “Tôi trượt tay.”
Lục Chỉ nhìn hai vỏ trường kiếm treo trên tường phía sau sô pha, trầm mặc.
Trượt hơi xa nha……
Nam Thừa Phong khẩn trương nhìn Lục Chỉ, giống như cậu không tin thì hắn sẽ buồn khổ lắm.
Lục Chỉ cười với hắn, hắn mới thả lỏng cơ mặt.
Khi Lục Chỉ quay sang uống sữa, hắn quay đầu một cái, chớp mắt thay đổi sắc mặt nheo nheo đôi mắt.
Ninh Tước, đồ phá hoại, cần phải giải quyết gấp thôi, làm hắn không có thời gian đi quấy rối mình.
Tác giả có lời muốn nói:
Ninh Tước tới với mục đích là thần trợ công, chỉ là không nghĩ tới, tới rồi là hết rời đi luôn……
Ninh Tước: Yêu đương thật chẳng thú vị gì, nhìn Nam Thừa Phong biến thành cô vợ nhỏ đi, hắn tuyệt đối không dẫm lại vết xe đổ này.
—— Một ngày nào đó
Ninh Tước: Ờ, vợ quản nghiêm cũng thật vui vẻ..