Trẫm Mang Thai Con Của Phản Tướng Kiếp Trước

Chương 103


Đọc truyện Trẫm Mang Thai Con Của Phản Tướng Kiếp Trước – Chương 103


Ngày hai mươi ba tháng Hai của năm Sơ Võ thứ hai mươi chín, Quốc chủ Dã Tiên của tộc Ngõa Lạt chết bất đắc kỳ tử ngay trong kinh đô Bắc An, khiến cả triều đình bàng hoàng.

Ngay đêm đó, kinh thành đặt lệnh giới nghiêm.

Thái tử ra lệnh cho quan lại Hình bộ hợp tác với Tả Hữu Đô Ngự Sử trắng đêm điều tra.

Suốt hai ngày sau đó, Ngự lâm quân liên tục tuần tra, bắt bớ khắp nơi.

Chỉ trong một thời gian ngắn, bầu không khí hoang mang bao trùm khắp cả kinh thành.

Dã Tiên chết ngay trên giường, lúc gã tử vong, bên cạnh còn có hai người phụ nữ.

Trong buổi tiệc tiếp đón, gã có vừa mắt hai người con gái, lại vừa hay hai người đều là ca cơ trong Phủ Thái tử, sau Thái tử cũng thuận nước đẩy thuyền, ngay đêm đó bèn tặng hai nàng cho gã.

Có ai ngờ đâu đây lại là tấm bùa đòi mạng, làm cho gã thất khiếu chảy máu mà chết tại chỗ.

Dĩ nhiên, hai ả ca cơ này là đối tượng đầu tiên bị bắt bớ, dưới sự tra hỏi nghiêm khắc, mới khai ra rằng đêm đó có một cung nhân tiến vào, dâng lên một bát canh cá ngựa.

Sau lại cho khám nghiệm tử thi để điều tra thực hư, mới biết rằng Dã Tiên chết do ngũ tạng xuất huyết.

Truy tra ra căn nguyên thì đúng thật là do chén canh cá ngựa này.

Cá ngựa vốn là vị thuốc có tác dụng làm ấm tạng thận, nuôi dương khí, đã thế trong canh lại cho thêm vị dâm dương hoắc, rễ ruột gà – đều là những vị thuốc có tính bổ dương cực mạnh.

Dã Tiên hoang dâm nhiều năm, nguyên khí đã cạn, lại thêm trước nay hay dùng những thứ thuốc Ngũ Long Đan để tráng dương ích tinh, trong cái đêm ấy ăn nằm liền với hai người nữ, còn uống cái thứ canh thuốc vừa nóng vừa độc như thế, thân thể không chịu được, thế là nội tạng vỡ ra, chết tươi.


Tả Hữu Ngự Sử của Đô Sát Viện ra lệnh bắt giam cung nhân kia ngay trong đêm, nhưng còn chưa kịp bớ được người thì cung nhân nọ đã uống thuốc độc tự sát chết rồi.

Quốc chủ của tộc Ngõa Lạt lại chết ngay trong cung cấm, sự việc đầy rẫy khuất tất, thậm chí còn liên quan đến cung nhân trong cung.

Vụ án này đã định là không thể qua loa được, sứ đoàn Ngõa Lạt căm phẫn sục sôi, cậy thế hung hăng mắng nhiếc, đòi lấy lại công bằng.

Đương thời buổi rối ren, Thái tử muốn nhân nhượng cho yên chuyện, bèn tìm một đứa râu ria nào đó ra gánh tội thay, nhưng sứ đoàn Ngõa Lạt đâu có dễ lừa như vậy.

Ba ngày sau, Đại tướng Lương Cáp Đa của Ngõa Lạt bất ngờ dẫn người xông vào Đại Cảnh Tự, vượt qua rất nhiều tầng canh gác, cướp lấy thi thể Dã Tiên rồi tự mình khâm liệm.

Ngay đêm đó mang linh cữu Dã Tiên trở về kinh đô Ngõa Lạt.

Trong tiết trời cuối xuân, dường như có một tầng mây đen bao phủ trên bầu trời của kinh thành Bắc An.

***
Tại Dịch sứ quán, đèn đuốc sáng choang, Nghê Liệt đặt bút viết mấy chữ.

Tào Cương vội vàng bước vào, y vốn là kẻ gặp biến không sợ hãi, nhưng hôm nay lại ra vẻ hoảng loạn, vừa bước vào phòng liền trở tay đóng cửa ngay.

Nghê Liệt liếc nhìn y, ánh mắt sắc bén của hắn hơi nheo lại, lập tức hiểu ra vì sao y đến đây: “Trấn Bắc Hầu phủ đã xảy ra việc gì?”
Tào Cương rất thán phục sự nhạy bén của hắn, y cau mày, bẩm: “Quả như đại nhân dự đoán, mấy ngày trước đây, cha con Tư Mã đã thay đổi dấu niêm phong của chủ soái Sâm Châu.”
Bầu không khí nháy mắt ngưng đọng.

Tào Cương tưởng rằng Nghê Liệt sẽ rất giật mình, nhưng đối phương chỉ thở dài một hơi, bên môi hiện lên nụ cười ẩn ý: “Xem ra, hai cha con nhà Tư Mã này, có ít nhất một người cũng trùng sinh giống như chúng ta.”
Tào Cương lập tức căng thẳng: “Đại nhân, vậy bước kế tiếp, chúng ta nên…”
“Án binh bất động.”

Tào Cương không khỏi lo lắng.

Nghê Liệt tiện tay ném bút lên án, đôi mắt hắn sáng quắc: “Nếu đã biết trước chân tướng, thì cũng không phải tình huống bi đát nhất.

Tệ nhất là khi mọi chuyện đã rồi, mà chúng ta thì lại không hay biết gì cả.”
Hắn cọ xát đầu ngón tay, hỏi Tào Cương: “Nếu ngươi là cha con nhà Tư Mã, vậy ngươi sẽ làm gì?”
Tào Cương trầm mặc, lát sau mới đáp: “Diệt cỏ tận gốc.”
Nghê Liệt cười lớn, đáy mắt lại lạnh tanh: “Vậy cũng phải chờ xem Tư Mã gia có bản lĩnh này hay không.”
Hắn chậm rãi khép mắt lại, thoáng chốc lại mở ra, trong bụng đã có kế sách, bèn nhấc bút thảo vài chữ, sau đó lấy sáp phong thư lại rồi đưa cho Tào Cương, “Giao thư mật này cho Tạ lão tướng quân, nhờ ông ấy chuẩn bị lật lại bản án của phụ thân ta.”
Về vụ án của Nghê Diễm năm đó, Tạ lão tướng quân đã tìm được chứng cứ mới, vốn định trình lên Minh Đức đế hòng lật lại bản án năm xưa, nhưng bị Nghê Liệt ngăn trở, khuyên ông hãy tạm thời gác lại.

Hắn không trông mong gì Minh Đức đế sẽ thừa nhận lão giết oan trung tướng, bằng không thì kiếp trước đã chẳng đợi mãi đến khi hắn có được thiên hạ, mới có cơ hội sửa lại oan sai cho phụ thân.

Nhớ đến những năm tháng loạn lạc đời trước, Nghê Liệt cười nhạt một tiếng, sau đó dặn dò Tào Cương vài câu, Tào Cương đều nghe theo.

Sắc mặt Nghê Liệt hòa hoãn hơn, lại nói sang việc khác: “Lương Cáp Đa rời thành rồi à?”
Tào Cương nói: “Bọn người Lương Cáp Đa đỡ linh cữu Dã Tiên đến Ngọc Môn Quan, nghe đâu trên đường còn khóc ngất.”
Khóe môi Nghê Liệt hiện lên sự mỉa mai: “Tên Lương Cáp Đa này cầm quân tạm được, nhưng diễn kịch thì giỏi đấy.”
Kiếp trước thật ra hắn đã coi thường gã, thành ra mất đến ba năm mới thắng trận.

Hôm nay ôn lại chuyện cũ, mới phát hiện ra rất nhiều chỗ đáng ngờ.

Hắn lần theo manh mối kiếp trước thì phát hiện ra nanh vuốt của kẻ này đã vươn tới hoàng cung Bắc An.

Chẳng trách năm ấy hai bộ tộc Ngõa Lạt, Thát Đát lại dễ dàng công phá được ba tỉnh Lương Châu, Thiểm Bắc, Ninh Túc, thậm chí suýt nữa xóa sổ luôn cả kinh đô.


Tào Cương hỏi: “Chúng ta nên làm gì tên mật thám mà Lương Cáp Đa cài vào bây giờ?”
Nghê Liệt khoát tay: “Không cần sốt ruột, nếu đã biết đó là quân cờ của hắn, thì cứ mặc đi.

Nay chúng ta đang nắm đằng chuôi, không cần vội vàng đối phó.”
Đôi mắt sắc bén của hắn hơi nheo lại: “Tình thế bây giờ cứ để cho càng loạn càng tốt, có bọn chúng kiềm chế, Tư Mã gia sẽ kiêng dè chúng ta hơn.”
Cuối cùng thì Tào Cương cũng hiểu rõ dụng ý của hắn, trong lòng thoáng nhẹ nhõm: “Đại nhân anh minh.”
Nghê Liệt lấy ngón tay đánh nhịp lên bàn, ra lệnh: “Nói cho Vương Hỉ, bằng mọi giá phải bảo vệ quân cờ của Lương Cáp Đa, tuyệt đối không được cho kẻ khác nhổ đi.”
“Thuộc hạ đã biết.”
Tào Cương vừa định lui thì chợt nhớ ra một việc, y chần chờ trong chốc lát, sau đó nhìn Nghê Liệt: “Đại nhân, Thu Thiền cô nương…!muốn rời cung.”
Nghê Liệt cau mày, giọng nói trong nháy mắt lạnh đi: “Có kẻ làm khó nàng ấy ư?”
“Đại nhân hãy an tâm.” Tào Cương vội bẩm: “Trước mắt, nàng đang ở Lâm Viên Giám, tuy không phải nơi phú quý, nhưng là chỗ thanh nhàn…!Có điều, bây giờ là lúc hỗn loạn, chưa phải thời điểm tốt để đưa nàng ra ngoài.”
“Còn nữa…” Tào Cương trộm quan sát sắc mặt hắn, “Thần đã tra rõ lai lịch của nàng, tám tuổi vào cung, ban đầu là người hầu ở Dung Hoa Cung, sau bị người gièm pha, điều đi Tây Điện…”
Chần chờ chốc lát, mới nói thêm: “Cũng chính là nơi ở của Quảng An Vương trước đây…”
Lời còn chưa dứt, Nghê Liệt bỗng đứng bật dậy: “Cái gì?!”
Tào Cương thấy hắn phản ứng dữ dội như vậy thì thấp thỏm trong lòng, cảm thấy so với tình huống bất thường của cha con Tư Mã, hắn càng để tâm đến việc này hơn.

Y không dám che giấu, lập tức nói hết những tin tức điều tra được trong cung.

Cả phòng im phăng phắc, chỉ còn ánh nến đong đưa.

Nghê Liệt lặng người hồi lâu, lát sau mới hít một hơi sâu, nhắm hai mắt lại: “Tào Cương, ngươi nghe ta nói đây, trong vòng ba ngày, ngươi tìm mọi cách xoay sở, ta muốn gặp nàng ta một lần.”
Cổ họng Tào Cương nghèn nghẹn, trịnh trọng vái lạy: “Thuộc hạ lập tức sắp xếp.”
***
Tin tức về cái chết của Dã Tiên nhanh chóng đến tai Lý Nguyên Mẫn, y cũng chẳng lấy làm kinh ngạc, chỉ ừ một tiếng rồi cho tùy tùng lui đi.

Cửa vang lên tiếng kẽo kẹt, Nghê Anh tiến vào, bưng bữa sáng cho y.

Không biết Nghê Liệt có dặn dò nàng cái gì không, nhưng từ đêm hôm đó đến nay, Nghê Anh vẫn làm như không xảy ra việc gì, cứ đối đãi với y như thường lệ.

Lý Nguyên Mẫn thấy nàng như vậy, trong lòng xót xa, nhưng cũng chỉ đành bắt chước nàng, làm như chuyện hôm đó không tồn tại.


Y nghĩ bụng, mình đã liên lụy đến nhiều người như vậy, quyết không thể ích kỷ.

Mấy ngày nay, Lý Nguyên Mẫn cũng tự vực dậy tinh thần, bắt đầu tính toán các công việc sau này.

Nhưng có một việc mà y không hề ngờ tới, rằng chẳng bao lâu, có một kẻ lại lộ diện rồi làm rối loạn mọi kế hoạch của y.

Ấy là vào một buổi trưa, sau giờ Ngọ, một bức thư đột nhiên xuất hiện trước mặt y.

Trên đó chỉ viết một đôi câu thơ.

“Non cao nước chảy nghìn trùng
Trời xanh muôn trượng gặp người tri âm.”
Y giật mình, run lên, tấm giấy viết thư lập tức rơi xuống mặt đất.

Trong lòng y hết sức ngờ vực, lại lần nữa cúi người nhặt lá thư kia lên.

Bên trên chỉ viết mười bốn chữ đơn giản như vậy, nhưng ý tứ lại sâu xa.

Kiếp trước, y viết hai câu thơ bày tỏ lòng mình vào một quyển sách, sau đó lén lút giấu vào trong kho sách khổng lồ của người ấy.

Giữa vạn ngàn quyển sách, y những tưởng rằng cả đời này, người ấy cũng không phát hiện ra đâu, nhưng trong lòng vẫn nuôi một niềm hy vọng nhỏ nhoi, hèn mọn.

Hóa ra, hắn đã biết.

Lý Nguyên Mẫn ngồi bần thần bên giường một lúc lâu, sau đó, khóe môi y cong lên thành một cái cười khẩy, cuối cùng gọi A Anh tới, nói, “Em bảo người chuẩn bị xe ngựa đi, chúng ta đến Trấn Bắc Hầu phủ một chuyến.”
Note:
Nguyên văn câu thơ: “高山复流水,万仞独见君。”
Phiên âm: Cao sơn phục lưu thủy, vạn nhận độc kiến quân..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.