Đọc truyện Trẫm Mang Thai Con Của Phản Tướng Kiếp Trước – Chương 102
Nghê Liệt không đáp, nhưng vòng tay đang ôm eo y chợt siết lại.
Lý Nguyên Mẫn bị hắn ghì chặt, da thịt hai người thiếu điều muốn dính sát vào nhau, y chống tay lên ngực hắn, bất đắc dĩ thở dài, nói: “Ngươi đừng bị phân tâm ở đây.”
Hiện tại là thời điểm mấu chốt nhất, chỉ hai ngày nữa, Dã Tiên thì sẽ chết trong cung.
Tiếp đó, Thái tử Lý Nguyên Càn bị phế truất, cha con họ Tư Mã vốn đã nung nấu dã tâm bừng bừng, nay lại bắt đầu rục rà rục rịch.
Trong thời điểm có tính bước ngoặt như vậy, sao hắn có thể lơ là ở đây?
Lý Nguyên Mẫn không biết hắn dự định làm gì, nhưng dù hắn biết trước tiên cơ thì cũng chỉ là một tên Tổng chế Lưỡng Giang, tuy rằng có trong tay binh mã một phương, nhưng nếu muốn tranh đoạt thiên hạ, thì bấy nhiêu ấy thôi vẫn chưa đủ.
Cho dù có thế nào, hắn cũng không thể chần chờ ở đây thêm nữa.
Nghê Liệt thấy nét mặt y có hơi dao động, hầu kết giần giật, bèn chống tay ngồi dậy, nhìn thẳng vào y, sau đó lại cúi đầu áp trán lên trán y: “Lý Nguyên Mẫn, vẫn còn có tương lai mà.”
Hắn vuốt ve khuôn mặt của y, lại lần nữa nhấn mạnh: “Ngươi hãy nhìn về phía trước đi.”
Lý Nguyên Mẫn trầm mặc hồi lâu, sau đó co mình lại, nhích lại gần lồng ngực của hắn.
Hành động ấy khiến trái tim Nghê Liệt bủn rủn, tay chân luống cuống, thật là không biết phải yêu thương y thế nào cho đủ.
Nhưng ngoài miệng vẫn răn dạy: “Ngươi nghĩ mà xem, kiếp này ngươi liên lụy biết bao nhiêu người, chỉ riêng Quảng An Vương phủ thôi là đã hơn một nghìn mạng rồi, tất cả mọi người đều cần ngươi.
Vậy mà còn dám bán cái lại cho ta, ông đây không rảnh đâu.
Còn thứ súc sinh tí hon này nữa!”
Hắn lén lút dùng tay búng con mèo con kia một cái, hung hăng mắng: “Đã bao đồng bao nhiêu chuyện như vậy, sao đành lòng từ bỏ bọn họ dễ dàng như thế!”
Lý Nguyên Mẫn không đáp, chỉ rũ mắt, tựa trán lên lồng ngực hắn, không biết đang nghĩ gì.
Nghê Liệt không thấy rõ vẻ mặt y, nhưng nhớ đến nỗi đau nát ruột nát gan hai ngày trước, sau lưng hắn thấm mồ hôi lạnh, vội vàng nói thêm: “Nếu ngươi còn dám nghĩ quẩn, ta…”
Hắn toan nói ra mấy lời dọa dẫm, nhưng cuối cùng chỉ có thể ưỡn ngực húc nhẹ vào trán y, “Không cho đâu đấy!”
Đêm khuya rất dịu dàng, ánh trăng ùa vào phòng, rơi trên tấm rèm che, vẽ thành những vệt sáng mờ ảo, trong vô thức lại khiến cho bầu không khí trên giường trở nên an bình đến lạ.
Lý Nguyên Mẫn đột nhiên ngẩng đầu hỏi hắn: “Ngươi…!sống lại từ bao giờ?”
Nghê Liệt sững sờ, không rõ y hỏi câu này là có ý gì, hắn nhìn đôi con mắt đen láy kia một chặp, mới đáp: “Hôm Tiết Tái Hưng chết.”
Nghê Liệt cảm nhận được người trong lòng khẽ run lên, lại nghe y hỏi dồn: “Cái chết của gã…!là do hắn, hay là do ngươi?”
Rõ ràng là cùng một người, nhưng người ấy lại phân biệt rõ ràng giữa hắn và ngươi, trong lòng Nghê Liệt dâng lên cảm xúc rất phức tạp, vừa chua xót, lại đắng chát, một lát sau mới thở dài: “Ngươi hẳn là đoán được.”
Một cảm giác bất lực nháy mắt chiếm lấy nội tâm Lý Nguyên Mẫn, khiến trái tim y run run, người thanh niên mười tám tuổi kia vậy mà gạt y làm ra chuyện tày trời như vậy.
Khóe mắt rơm rớm, cắn răng thì thào: “Quả thực ngu xuẩn không ai bằng!”
Nghe thấy y run giọng mắng ngu xuẩn không ai bằng, Nghê Liệt vốn nên tán thành mới phải, nhưng hắn lại cười nhạo một tiếng: “Đúng là ngu không ai bằng, nhưng nếu hắn không giết, ta cũng sẽ giết.”
Nghê Liệt cúi đầu, lấy chóp mũi đùa nghịch vành tai trắng như tuyết của y, hít ngửi hương thơm dìu dịu từ trên da thịt con người này, nhưng lời hắn nói ra lại hết sức u ám: “Trước đây ta không hiểu, nhưng bây giờ ta đã hiểu.”
Hắn không thể khoan nhượng, không thể dung thứ kẻ khác cùng san sẻ y! Chỉ cần nghĩ đến thôi là muốn phát điên rồi.
Không khí lập tức yên tĩnh lại, tiếng mõ báo canh vang lên từ đằng xa, tiếng này nối tiếp tiếng khác, tựa như những tiếng pháo hoa thưa thớt từ bờ bên kia vọng về.
Một lúc lâu sau, trong đêm thanh tĩnh, Lý Nguyên Mẫn mới ngẩng đầu, bắt gặp vẻ mặt uất nghẹn của người đàn ông: “Ta không bị gã vấy bẩn.”
Y nhìn sâu vào đôi mắt hắn, lại hít một hơi, nói thêm: “Ta cũng không có người khác.”
Đầu óc Nghê Liệt nổ uỳnh một cái, hắn chồm dậy, lắp bắp hỏi: “Cái…!cái gì?”
Lý Nguyên Mẫn né tránh ánh mắt nóng bỏng của hắn, chỉ cất giọng nhàn nhạt: “Chút việc ấy, ta vẫn có thể tự vệ được.”
Lời còn chưa dứt, Nghê Liệt lập tức chui vào chăn, Lý Nguyên Mẫn còn muốn nói với hắn mấy câu, nhưng kẻ kia không chịu nghe.
Hắn vội vàng nhào về phía y, nom chẳng khác gì loài thú hoang đang xao động, làm cho Lý Nguyên Mẫn phải rít lên một hơi.
“Đau…”
Y không hiểu vì sao Nghê Liệt lại đột nhiên nổi khùng lên, cứ liếm mút y, thậm chí còn dùng răng cắn cả y nữa.
Lý Nguyên Mẫn đau ứa nước mắt, Nghê Liệt từ từ chui ra khỏi chăn, đầu tóc rối bời, con mắt đỏ chót, nhưng lại mừng như điên.
“Kiều kiều…” Nghê Liệt ngăn chặn đôi môi y, cả người hắn rạo rực, kích động mà nắn bóp cả người Lý Nguyên Mẫn, “Kiều kiều của ta thật là lợi hại.”
Lý Nguyên Mẫn tức giận đẩy hắn ra, “Ta nói mấy chuyện này với ngươi, không phải là để cho ngươi phát khùng lên.”
Y chậm rãi nói: “Ý ta là…”
Nhưng y còn chưa dứt lời, Nghê Liệt lại sấn tới, hắn đã chẳng còn đầu óc đâu mà nghe y nói nữa, chỉ biết quấy y mãi, làm cho Lý Nguyên Mẫn giận lắm, bèn dùng cả tay cả chân mà đấm đá hắn, thậm chí cũng bắt chước mà nhe răng cắn hắn.
Nhưng so với những cái cắn yêu của Nghê Liệt, thì y dùng toàn lực, chẳng nể nang ai, cắn đến nỗi màu da lúa mạch của Nghê Liệt bầm ứ, nhưng Nghê Liệt thấy vậy lại càng vui mừng, càng ra sức mà âu yếm đùa cợt hắn.
Mèo con hoảng sợ nhảy phốc xuống giường, trốn ra đằng sau rèm, nó giương đôi mắt cảnh giác nhìn cái giường đang không ngừng rung lắc.
Mành ngoài lung lay, thỉnh thoảng lại vang lên tiếng rên khe khẽ, xen lẫn tiếng Lý Nguyên Mẫn quát mắng, nhưng trên tất cả là tiếng cười sang sảng đầy sung sướng của Nghê Liệt.
Gương trăng bên ngoài cứ chiếu rọi đến vĩnh hằng như vậy.
Đêm đã rất khuya, Nghê Liệt chống tay lên giường, có chút ngượng ngùng hỏi, “Kiều kiều?”
Trong đêm tối, Lý Nguyên Mẫn phớt lờ hắn, trong bụng Nghê Liệt hơi lo, bèn cẩn thận ôm y vào lòng, sau đó hôn lên trán y, ra sức lấy lòng, thấp giọng nói: “Sau này không quấy ngươi nữa.”
Giọng nói của hắn nhỏ lại: “Ta thật sự rất vui.”
Lý Nguyên Mẫn bất đắc dĩ thở dài một hơi, thôi không cự nự với hắn: “Ta nói cho ngươi những chuyện này, là để cho ngươi hay, ta cũng không phải tuồng mượn sắc buôn hương, ta cũng có khả năng tự bảo vệ mình.”
Trái tim Nghê Liệt như có dòng nước ấm chảy qua, hắn nhích lại gần y: “Ta biết chứ.”
Lý Nguyên Mẫn lườm hắn một cái, có phần hờn giận, Nghê Liệt thấy thế, trái tim lại đập loạn thình thịch, rất thèm vươn tay véo nắn đôi má người này, hay thú hơn nữa là nhe răng cắn luôn một cái cho thỏa, nhưng lại sợ y giận, đành phải kiềm chế lại cái mong muốn suồng sã ấy.
Lý Nguyên Mẫn lại nói: “Cho nên, ngươi hãy đi làm chuyện cần làm, đừng lo cho ta.”
Cả người Nghê Liệt chấn động, vô số pháo hoa nổ ì đùng trong lòng hắn, trái tim bỗng chốc nhẹ bẫng —— Y không còn muốn chết nữa! Nghê Liệt mừng đến nỗi không biết làm sao cho phải, lập tức vươn tay vuốt ve khuôn mặt xinh đẹp kia, kích động không kiềm được: “Được rồi được rồi, ngày mai ta sẽ trở về, nhưng ngươi đừng mơ mà trốn tránh ta.”
Hắn cười hì hì: “Yên tâm, ông đây không ngán thằng nào, trong thời gian này ngươi cứ nghỉ lại trong khách sạn, không cần đi đâu cả.
Chỉ cần chờ thêm hai ngày nữa, chỉ e chẳng còn kẻ nào có rảnh rang mà đối phó với ngươi.”
Hắn nói đến câu sau, vẻ mặt chợt lạnh lẽo.
Sau một lúc lâu, hắn mới nghe thấy Lý Nguyên Mẫn lúng búng nói: “Biết rồi.”
Băng giá trên mặt Nghê Liệt tan đi, hắn ôm ghì y vào lòng.
“Kiều kiều.” Giọng nói hắn hết sức bức thiết, lại ngửi ngửi vành tai y, “Ngươi giúp ta nhớ lại, chuyện tám năm nay, ngươi nhất định phải giúp ta nhớ lại.”
Hắn quá muốn biết, khi trước con người thuần khiết này đã bằng lòng trao thân cho mình ra sao, rõ ràng tính tình nhát gan thẹn thùng là vậy, ngay cả chuyện vệ sinh cũng làm y hổ thẹn đến phát run, nhưng lại chiều theo hắn, để hắn có được mình —— Sao y lại đồng ý cơ chứ?
Kẻ đoạt mất sự ngây thơ trong trắng của y chính là chủ nhân của thân thể này, thế nhưng, hắn lại cảm thấy mình giống như kẻ ra rìa vậy.
Điều này làm hắn rất ấm ức, bèn áp trán mình lên trán y, “Giúp ta nhớ lại nhé.”
Lý Nguyên Mẫn vốn có chút mê man, lại bị hắn hít ngửi trêu chọc mãi, cũng đâm ra bối rối.
Nghê Liệt nhìn dáng vẻ luống cuống của y, trái tim mềm mại, nóng cháy như muốn nổ tung.
Nhưng đồng thời, hắn cũng hiểu rất rõ rằng, trong lòng y, hắn không hề đặc biệt, những bối rối, nhường nhịn, thỏa hiệp của người này, tất cả đều là dành cho người thanh niên mười tám tuổi.
Cách duy nhất để hắn có thể đến gần y chính là nhớ lại chuyện tám năm qua.
Trong lòng Nghê Liệt chua xót, bèn vùi mặt vào lồng ngực mỏng manh của y, gọi khẽ:
“Kiều kiều…”
***
Thu Thiền soi mình vào trong một chiếc gương đồng có hoa văn, lấy tay vỗ mặt một chốc, khuôn mặt trong gương đã no đủ hồng hào hơn rất nhiều, cũng thấp thoáng bóng dáng tươi đẹp xuất chúng năm xưa.
Trong lòng ả rất cao hứng, lại thoa thêm chút phấn hồng.
Đương lúc dùng ngón tay tỉ mỉ tán phấn, cánh cửa vang lên tiếng cọt kẹt, một người nội thị tuổi chừng mười lăm, mười sáu bước vào, trên tay nó cầm một hộp thức ăn, cung kính đặt trên bàn, “Cô cô, đây là cơm của ngài.”
Thu Thiền đặt gương đồng xuống, thuận tay mở ra rồi ngó vào trong, thấy toàn là thức ăn ngày thường, lông mày ả cau lại.
Từ lúc ả được điều từ Hoán Y Cục đến Viên Lâm Giám tới nay, đã nhiều ngày trôi qua, tuy rằng ả đã thoát khỏi những ngày cơ cực tối tăm dưới tay mụ khọm già, nhưng vẫn cứ bị kẹt trong cái chỗ Viên Lâm Giám này, không biết đến bao giờ mới được đi ra ngoài.
Nhưng ít ra, trong ván cược ấy, ả đã chiến thắng.
Cuối cùng thì ông trời cũng đã mở đường cho ả một lần —— Có điều, những thứ ả muốn không chỉ có bấy nhiêu đây mà thôi.
Ả giận dữ nhìn đứa nội thị kia: “Bao giờ thì tao mới rời cung được?”
Nội thị cả kinh, vội quan sát xung quanh rồi mới nhỏ giọng thưa rằng: “Cô cô hãy yên tâm, đại nhân nói rằng trước mắt, ngài hãy cứ kiên nhẫn một chút, một thời gian sau đại nhân sẽ tìm cơ hội giúp ngài rời cung.”
Thấy ả vẫn còn tỏ ra bực mình, nội thị bèn tươi cười trấn an rằng: “Tuy Lâm Viên Giám này là chốn hẻo lánh, nhưng được nước thanh nhàn, lại có bề yên ổn, cô cô cứ việc nghỉ ngơi cho thoải mái là được.”
Nghe thấy hai chữ yên ổn, Thu Thiền dằn hộp cơm xuống bàn: “Ta không cần ba cái thứ yên ả mà cơm canh bần tiện thế này, ta cần phải biết chắc là ta rốt cuộc phải chờ đến khi nào!”
Nội thị nghe vậy thì nghẹn lời, đương lúc thời buổi rối ren, tìm cách cho một cung nữ rời cung khó khăn biết chừng nào, nên mới phải chờ thời cơ.
Vả chăng, tuy Lâm Viên Giám không phải chỗ tốt lành gì, nhưng ít người dòm ngó, công việc cũng dễ chịu.
Mọi sự vụ được phân công cho vị chủ nhân này nó đều làm thay cả, có nói cô ả là chủ nhân của Lâm Viên Giám này cũng không quá lời đâu, chỉ là đợi thêm một thời gian mà thôi, sao mà khó khăn vậy.
Nhưng nó đâu có dám hó hé gì, chỉ đành cười làm lành, nói thêm mấy lời an ủi.
Thu Thiền bóp trán, ánh mắt ả khẽ dao động, sau đó nói với nội thị: “Mày đi báo lại với đại nhân thế này.”
Ả ghé vào bên tai nó thì thầm mấy câu.
Nội thị tần ngần trong chốc lát, sắc mặt do dự, nhưng cũng nhận lời rồi lui đi..