Đọc truyện Trầm Hương Uyển – Chương 18Quyển 1 –
Hà Tâm Mi vẻ mặt hòa nhã, ăn nói ngọt ngào, có nhiều mối
quan hệ. Công việc làm thêm mà cô ấy giới thiệu cho Trần Uyển là từ chỗ chị học
khóa trên khoa Máy tính rồi qua đi qua lại nhiều người, nghe nói em học sinh đó
tính cách bướng bỉnh, tinh nghịch, trong nửa năm đã thay đổi bốn, năm gia sư
rồi.
Trần Uyển có chút bất an, hẹn thời gian đến gặp gia đình học
sinh, khu phố giàu sang có tiếng ở Tế Thành. Đứng ở cửa phòng, cô bé nghe tiếng
mẹ gọi mới miễn cưỡng đi ra, mặt lạnh tanh.
“Phán Phán, lại chào cô Trần đi.”
Cô bé phì nước bọt ra sàn gỗ trước mặt rồi quay người đi về
phòng, đóng cửa “ầm” một tiếng.
“Tưởng Phán!”, mẹ cô bé gọi lớn rồi quay lại gượng cười với
Trần Uyển, “Được ông bà chiều quá đâm hư. Tôi cũng không biết làm sao với nó”.
“Trẻ con thường vậy mà”, Trần Uyển nói lấy lòng, “Tính cánh
thất thường của trẻ con cũng như thiên sứ vậy”. Nói xong tự cô cũng thấy ớn
lạnh.
Người làm mẹ thường đề phòng trước mọi việc, thấy Trần Uyển
là người thông minh, nên ánh mắt soi mói cũng giảm đi mấy phần, thân mật hơn,
mời Trần Uyển ngồi xuống. “Có thể nói tôi cũng là người học khóa trên của cô
đấy!” Trần Uyển mở to mắt, cô ta mỉm cười, nói tên vài giáo viên trong trường
và hỏi tình hình gần đây ra sao.
Trần Uyển ban đầu cảm thấy gượng gạo, nhưng dần thoải mái
hơn. Cô nhìn rất kĩ Tưởng Tiểu Vi, trang điểm tinh tế, ăn vận lộng lẫy, cử chỉ
nhã nhặn, thực sự không giống người mẹ đã có con gái tám tuổi. Nghe cô ta tự
giới thiệu là làm việc trong một công ty quảng cáo lớn nhất Tế Thành, Trần Uyển
lại quan sát cánh bày biện trang trí nhà cửa, cô tự động viên mình: đây chính
là tấm gương cho cô noi theo. Học hành cực khổ mấy năm tìm được một công việc
tốt, cố gắng thêm chút nữa, có nền tảng sự nghiệp, như vậy cũng có thể giúp cậu
mợ có cuộc sống tốt hơn.
“Công việc của tôi rất bận, xã giao cũng nhiều, thời gian ở
nhà rất ít, cũng không có cơ hội bên cạnh con gái”, Tưởng Tiểu Vi vừa nói Trần
Uyển vừa gật đầu ra ý hiểu, “Phán Phán trước giờ ở với ông bà ngoại, được cưng
chiều đâm ra hư. Cơ hội để hai mẹ con hiểu nhau rất ít, nó cũng vừa mới thay
đổi môi trường sống nên tính khí rất bướng bỉnh. Trước đây cũng có mấy cô do
không chịu nổi tính cách ngang ngạnh của Phán Phán nên đều nghỉ, tôi cũng nói
trước để cô biết mà có sự chuẩn bị về tinh thần”.
“Không sao đâu, trước Tết tôi có làm việc tại KFC, ngày nào
cũng tiếp xúc với trẻ nhỏ nên cô yên tâm”, Trần Uyển vội nói. Cô tự nghĩ tính
mình kiên nhẫn, lại có kinh nghiệm ứng phó với trẻ con, hơn nữa ở đây cũng được
hậu đãi. Dù có ngang ngạnh, cứng đầu thế nào đi chăng nữa thì cũng chỉ là trẻ
con. Nhưng từ đầu đến cuối không thấy Tưởng Tiểu Vi nhắc đến chồng nên cũng
thấy hơi lạ, tuy nhiên đây là chuyện gia đình họ, Trần Uyển cũng chẳng cần để
tâm.
Vì vậy cứ thế quyết định. Sau khi chính thức bắt đầu công
việc, cô mới trải nghiệm được nỗi khổ của những người đi trước, Tưởng Phán hoặc
là đóng cửa không cho cô vào, hoặc là liên tục kêu đói, lúc đòi ăn cái này lúc
đòi ăn cái kia. Trần Uyển cũng không nổi nóng, bị đóng cửa thì cô ngồi ngay
xuống sàn nhà trước cửa phòng mở truyện thiếu nhi ra đọc, đọc thật sinh động,
đọc đến khi cửa phòng hé mở, thậm chí khi bị mắng là mụ già, cô cũng không nổi
giận, công việc bếp núc cô đã làm mấy năm rồi, biết làm nhiều món ăn vặt nên
ngày nào cũng có điều mới lạ. Một, hai tháng sau, cuối cùng Trần Uyển đã thu
phục được cô bé, đã có thể nói chuyện với cô bé vài câu.
Hà Tâm Mi nghe Trần Uyển than phiền mấy lần thì tỏ ra bất
bình: “Cậu đường đường là sinh viên đại học mà lại bị người ta coi như bảo mẫu
thế sao? Đổi nhà, không làm nữa”.
“Nhà nào trả nhiều tiền vậy tớ sẽ đổi ngay!”, thấy Hà Tâm Mi
cứng họng, Trần Uyển thở dài, “Bảo mẫu thì sao chứ. Con bé thật đáng thương, từ
nhỏ đã không có cha, ngay cả mẹ gần như chẳng ngày nào có ở nhà. Căn phòng hơn
một trăm mét vuông yên ắng như nhà ma, nhìn con bé mà nghĩ tới mình, trước đây
lúc cha tớ còn sống, ông bận bịu nên nhốt tớ trong phòng, sợ tớ rơi từ cửa sổ
xuống, nên cả cửa sổ và cửa sân thượng đều đóng kín. Trong nhà hễ có tiếng động
nhỏ là tớ hãi hùng, sợ ma hay có người xấu vào. Sự cô độc và sợ hãi đó, những
người con cưng luôn được cha mẹ ôm ấp như các cậu sẽ không thể hiểu được đâu”.
Trong nhà chủ, cô chỉ nhìn thấy tấm ảnh chụp hai mẹ con, cha của Phán Phán dường
như là vấn đề cấm kỵ nhắc tới. Trần Uyển về cơ bản cũng đoán được vài phần, cô
đồng cảm với Phán Phán, trong sự đồng cảm với Tưởng Tiểu Vi còn có chút khâm
phục.
“Cậu tốt bụng, cho cậu làm nô lệ mới được”, Ninh Tiểu Nhã
lẩm bẩm, “Nghe cậu nói thế, người đàn bà đó không chừng lại là người thứ ba”.
Cô ấy vừa nói thì Hà Tâm Mi cũng tiếp lời phụ họa, “Nếu không thì tại sao cô ta
lại được ở căn phòng như thế? Nhà cửa ở Tế Thành đâu phải như rau cỏ. Còn nữa,
đứa nhỏ kia chắc là con của cô ta với một đại gia nào đó”.
Trần Uyển bật cười, “Cho tớ xin, đừng có gièm pha tấm gương
của tớ thế. Cô ta là nữ sinh của Đại học Đông Bắc chúng ta đó”.
“Đại học Đông Bắc thì sao chứ? Cậu không biết rằng những kẻ
giả tạo như Tống Thư Ngu cũng không ít người tốt nghiệp Đại học Đông Bắc ra
sao? Ở đâu cũng có kẻ đi đường tắt”, Hà Tâm Mi nói với giọng khinh miệt.
Những mối quan hệ của Trần Uyển rất hạn hẹp, không hiểu lắm
đối với xã hội muôn hình muôn vẻ, đương nhiên không có tư cách để nói xen vào,
nên chỉ lưỡng lự: “Sao cậu lại chế giễu thầy Tống như thế? Người đó rốt cuộc đã
có chuyện gì với cậu để cậu có thành kiến như vậy?”
Hà Tâm Mi khịt mũi, ngập ngừng một lúc mới nói: “Hắn ta có
con mắt háo sắc, cái miệng ham ăn, động tác dung tục, nói chung tất cả đều
không tốt, cậu đừng để vẻ bề ngoài của hắn đánh lừa. Khi cậu rơi vào bẫy của
hắn rồi thì xem cậu có còn bênh vực hắn nữa không? Hắn là con sói già giấu
đuôi”, giọng nói càng ngày càng thấp, câu cuối cùng như lướt qua tai.
Trần Uyển nghe xong phì cười: “Cậu đúng là có thành kiến. Tớ
đi học một tuần rồi mà không cảm thấy như cậu nói. Ngược lại, còn thấy thầy
Tống rất hấp dẫn, kiến thức chuyên môn cao, mang phong độ của người tri thức,
chẳng trách có nhiều người hâm mộ như vậy. Ninh Tiểu Nhã luôn đặt những bài
viết của thầy ấy lên đầu trang điện tử cá nhân đấy.”
Ninh Tiểu Nhã đưa hai mắt chiếu thẳng vào Trần Uyển: “Tiểu
Uyển Uyển, còn nói cậu không nghe những lời đồn đại, thì ra cậu cũng biết
chuyện đó? Nói thật đi, có phải cậu cũng động lòng rồi phải không?”.
Trần Uyển “xí” một tiếng, “Cậu bấn loạn muốn kéo tớ cùng
xuống nước làm gì? Chẳng phải cậu yêu Lưu Thiệu Hòa, yêu đến mức mê muội, tại
sao lại còn yêu cả thầy Tống?”.
Ninh Tiểu Nhã nói như ai oán: “Thầy Tống chính là chàng công
tử đẹp giữa thế giới dơ bẩn này, không thể ngắm nghía từ xa được à?”.
“Lại có thêm một đứa đầu óc có vấn đề. Phong độ người tri
thức? Công tử đẹp giữa thế giới dơ bẩn? Tớ chỉ ngửi thấy mùi hôi thối thôi.”,
Hà Tâm Mi khịt mũi, “Nhìn người phải nhìn bản chất, có hiểu không hả? Không nói
nữa, xới cơm đi. Chậm một chút là sườn kho chỉ còn lại nước thôi đấy”.
Năm mới mở đầu tốt đẹp, đầu tiên là tìm được một gia đình
làm gia sư với thù lao hậu hĩnh, theo lời giới thiệu của thầy Tống, cô được
nhận làm tạp vụ trong khoa, vận may cuối cùng cũng chiếu lên đầu Trần Uyển.
Tưởng Phán quả thực rất khó đối phó, tính tình lầm lì ngang bướng; công việc
tạp vụ thì vụn vặt, gọi đồ ăn, dọn vệ sinh, nghe điện thoại, có lúc lại chỉnh
lý, hiệu đính văn bản. Tất cả cô đều vui vẻ chịu đựng, đặc biệt là lúc cuối
tháng để ra được chút tiền gửi ngân hàng là tâm trạng cô lại sung sướng như ánh
nắng mùa xuân.
Cô và Tống Thư Ngu như ngầm thỏa thuận không nhắc gì tới
chuyện của đêm hôm đó, đối với cô mà nói những giọt nước mắt hôm đó chẳng qua
chỉ là do sự chịu đựng đã đến mức giới hạn, sự yếu đuối mỏng manh ấy đã nhanh
chóng tiêu tan trong không khí, chẳng là gì cả. Nhưng giây phút mà cảm giác ấm
áp, yên tĩnh tràn ngập trong xe anh lại vô cùng quý giá, một lời “cảm ơn” làm
sao có thể nói hết được?
Hà Tâm Mi nói nhìn người phải xem bản chất. Thầy Tống là một
người học vị cao, khiêm tốn nhã nhặn, lúc cười nhìn còn có vẻ trẻ con, đâu có
đáng ghét như những gì Hà Tâm Mi miêu tả? Cô không biết tán thưởng, bị vẻ bề
ngoài che mắt. Chỉ là Trần Uyển rất băn khoăn: một người đàn ông ưu tú như thế
tại sao lại quen biết với tên vô lại như Tần Hạo?
Cô nhớ mới làm ở khoa chưa tới hai ngày thì nhận được cuộc
điện thoại của người đó, lúc đầu chỉ là cảm thấy có chút quen quen, nhưng cũng
không để ý, trả lời một câu: “Xin lỗi, thầy Tống đang có tiết dạy, có gì xin để
lại lời nhắn”.
Người đó cười nhỏ nhẹ nói: “Tần Hạo. Tần trong Tần Thủy
Hoàng, Hạo trong hạo thiên khung thương [1]. Cứ nói là có Tần Hạo tìm gặp”.
[1] Hạo thiên khung
thương: Nghĩa là bầu trời trong xanh.
Trái tim cô như bị vật gì đâm sầm vào, âm cuối của người
trong điện thoại như phả hơi nóng lên mặt cô. Im lặng một lúc, đầu dây bên kia
hỏi: “Cô tên gì?”.
“Không phải chuyện của anh!”, cô trả lời.
“Tố chất sinh viên Đại học Đông Bắc giờ xuống cấp thế này
sao? Ngay cả lịch sự cơ bản cũng không có? Xem ra phải nói chuyện lại với thầy
Tống rồi.”
“… Trần Uyển”, Trần Uyển nghĩ đến công việc của mình đành
ngoan ngoãn trả lời. Cô có thể tưởng tượng được vẻ dương dương tự đắc của anh,
bực bội khi lần nào đối đầu với anh cô cũng bị dồn vào tình thế bất lợi, hai từ
“Trần Uyển” bị cô nhằn từng tiếng.
Anh không thèm để ý tới giọng điệu của cô, tiếp tục giả vờ
nói: “Ồ… có vẻ cô không quen tôi, cô mới đến à?”. Anh đã biết tên cô từ lâu,
nhưng đây là lần đầu tiên giới thiệu chính thức, nên cũng coi như là lần đầu,
trong lòng bất giác vui sướng.
Trần Uyển không màng đến lời nói đãi bôi của anh, cố kiềm
chế nói: “Nếu như ngài và thầy Tống quen biết thì xin gọi đến số điện thoại di
động của thầy ấy. Chúng tôi cũng bận, không dám làm phiền thời gian quý báu của
ngài”. Vừa nói dứt lời, cũng không quan tâm xem đối phương nói gì, cô vội cúp
máy.
Cô không mong gặp anh, đó là điều không có gì đáng ngạc
nhiên. Tần Hạo đoán là ở đầu dây bên kia, cô sẽ như con mèo dựng lông lên tức
giận, trong lòng anh chợt thấy sảng khoái. Tiện tay bấm số của Tống Thư Ngu,
đầu bên kia vẳng lại tiếng ồn ào, hình như vừa tan tiết. “Hành động rất nhanh,
tiểu tử, cậu rất nghĩa khí đấy. Việc cần cậu giúp đỡ làm quá nhanh, người anh
em tốt ạ. Ân huệ này tớ sẽ ghi nhớ.”
Ban đầu Tống Thư Ngu ngẩn người ra, sau đó mới phản ứng lại,
cười nói: “Đừng biến tớ thành người chăn ngựa, tớ cũng không có hứng để nối
duyên hồng cho hai người. Tớ giúp chuyện này không phải vì cậu, nghe nói hoàn
cảnh gia đình cô ấy khó khăn nên trường học cũng cần quan tâm một chút.”
Tần Hạo chậc chậc lưỡi, “Có lòng tốt từ bao giờ vậy? Trước
mặt tớ mà giả bộ là chúa Jesus sao?”.
Tống Thư Ngu cười đùa, sau đó hỏi: “Bước tiếp theo thì sao?
Xem ra đó là cô gái tốt, cậu phải biết chừng mực, nếu không được thì rút lui”.
“Tớ đã khi nào có bản ghi chép về sự thất bại khi giải quyết
khó khăn đâu? Lão Tần gia đây không có hai từ ‘rút lui’, nếu ông tớ mà biết tớ
tùy tiện bỏ cuộc chắc còn đánh cho què chân ấy chứ?”
Tống Thư Ngu chau mày, anh biết tính cách của Tiểu Ngũ,
những gì càng khó đạt được thì càng muốn đạt được, đây là tính xấu của bọn đàn
ông, nhưng đối với Tiểu Ngũ thì đặc biệt hơn. Trong đầu anh thấp thoáng hình
ảnh hai má ướt nước mắt của Trần Uyển trong đêm hôm đó, có chút hối hận khi
giới thiệu cô vào khoa làm việc, hi vọng sẽ không có vấn đề gì lớn xảy ra. Vì
thế anh hỏi: “Cuộc điện thoại đó cậu hài lòng chứ?”.
“Tất nhiên là không”, Tần Hạo hả lòng hả dạ, “Cô ấy không có
di động à? Ít nhất thì bây giờ tớ cũng có thể tìm được cô ấy, đầu tiên phải nói
chuyện cho quen, sau đó hẹn hò đi uống cà phê gì gì đó, tặng hoa tặng quà,
chẳng phải các cô gái đều thích vậy sao? Tớ cũng là người sành trong các chiêu
lãng mạn, nhưng vẫn chưa có cơ hội phát huy. Lần này thử nghiệm một chút, cậu
sẽ thấy tớ đạt được cô ấy dễ như trở bàn tay”.
“Cuối cùng cậu đừng tự lấy dao đâm mình.”
“Có thể khiến tớ lãnh dao, người đó chắc chưa được sinh ra”,
Tần Hạo cười khinh miệt.