Trầm Hương Uyển

Chương:7Quyển 1 -


Đọc truyện Trầm Hương Uyển – Chương 17Quyển 1 –

Những hộ dân ở con hẻm Chu Tước phần thì đã sống ở đây hơn
trăm năm, phần thì do thời buổi loạn lạc mà trôi dạt đến, cuộc sống khó khăn,
ai cũng mong muốn có cơ hội để sớm rời khỏi nơi đây.

Trong con hẻm Chu Tước, đâu đâu cũng có thể gặp cảnh vợ
chồng bất hòa, anh em xích mích do cuộc sống khó khăn, cũng giống như vợ chồng
cậu mợ luôn được láng giềng xem như là một tấm gương cũng có ngày xích mích.
Mặc dù cậu mợ không thể hiện tình cảm ra lời nhưng lúc nào cũng tương kính như
tân, thuận hòa êm ấm. Tết năm nay, biểu hiện của cậu mợ vẫn như thường ngày,
nếu không có Phương Tồn Chính nhắc nhở, Trần Uyển cũng không phát hiện ra cậu
và mợ đang chiến tranh lạnh.

Cậu mợ rất kín kẽ trước mặt người khác, nếu trực tiếp mở
miệng hỏi thì đương nhiên sẽ chẳng thu được kết quả gì. Trần Uyển chỉ còn cách
đợi đến giữa đêm hỏi Tiểu Vũ, nhưng Tiểu Vũ cũng vò đầu nói không rõ, bản tính
con trai vốn thờ ơ, nó chỉ nhớ một đêm năm ngoái trong phòng cha mẹ vọng ra lời
qua tiếng lại mà thôi.

Sau cuộc hỏa hoạn mùa hè năm ngoái, công việc phá dỡ ở con
đường tây vì áp lực mà phải dừng lại. Sau đó tờ báo của tỉnh liên tiếp có các
bài viết về lịch sử thành phố, lại còn lấy con hẻm Chu Tước làm đại biểu để chỉ
ra việc bảo vệ và phục hồi kiến trúc cổ có tầm quan trọng đối với sự phát triển
mang tính nhân văn của thành phố.

Nếu không có báo chí đưa tin, thì ngay cả những người sống
tại con hẻm Chu Tước mấy mươi năm nay cũng không biết là nơi mình sống lại có ý
nghĩa và sức hấp dẫn đến thế. Thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn, hành lang, mái nhà,
những phù điêu trang trí đều vô cùng lộng lẫy, có điều chúng đã bị vây quanh
bởi những bức tường, nhà bếp, chuông gà được dựng lên khiến cho tất cả ngập
trong một kiến trúc hỗn độn. Mặc dù vậy, niềm tự hào của cư dân con hẻm Chu
Tước vẫn lên cao chưa từng có, ngay cả Hội làng năm nay lượng người đến tham
gia cũng nhiều hơn bao giờ hết.

Vốn tưởng công việc di dời sẽ lặng lẽ dừng lại, nhưng năm
ngoái đất đai ở con đường phía tây bất ngờ bị giao cho Công ty Bất động sản
Hằng Vũ, nghe nói sang năm sẽ chính thức khởi công. Công ty Bất động sản Hằng
Vũ ba năm trước có tiếng xấu ở đường Thượng Hải, những người dân bình thường ở
con hẻm Chu Tước cũng có nghe qua chuyện này. Chỉ là hỏa hoạn xảy ra trước, quy
hoạch đất đai diễn ra sau, nên chẳng ai nghĩ hai chuyện này lại liên quan đến
nhau.

Phương Tồn Chính vừa nhắc nhở, Trần Uyển không thể không lo
lắng.

Hạ Phong Tử mà Phương Tồn Chính nhắc tới chính là kẻ làm mưa
làm gió trên đường Tế Thành mà mỗi khi nhàn rỗi Lục Chỉ, Điên Tam lại đề cập
đến. Hạ Phong Tử là người ngoài tỉnh, mở cửa hàng game để lập nghiệp. Trần Uyển
có ấn tượng với hắn ta vì Điên Tam từng nói Hạ Phong Tử thích đấu chó. Vùng
ngoại ô của Tế Thành có trường đấu chó, cứ vào cuối tuần lại mở cuộc cá cược,

hắn ta cũng đến tham gia. Một người thích những trò chơi bạo lực, tính cách
chắc chắn vô cùng tàn nhẫn, chỉ cần nhìn qua là có thể đoán biết. Cái danh hiệu
Hạ Phong Tử từ đâu mà có thì chẳng ai rõ, nhưng con chó điên ấy ngay cả là Điên
Tam – một tay đánh lộn không sợ chết – cũng phải kiêng sợ vài phần.

Phương Tồn Chính nói Hạ Phong Tử muốn tiền chứ không cần
mạng, Trần Uyển dẫu sao cũng không am hiểu thế sự, cô không rõ nhân vật đen tối
kia làm sao có thể nhảy vào được lĩnh vực bất động sản, còn cậu tại sao lại có
liên quan đến chuyện di dời?

Kỳ nghỉ đông trôi qua trong sự thấp thỏm lo âu, trở về
trường Trần Uyển vội đi tìm việc làm thêm. Công việc ở KFC trước kia cô đã xin
nghỉ do kỳ nghỉ đông phải ở nhà giúp đỡ việc hàng quán cho cậu mợ, vị trí đó
sớm đã có người thay thế. Trần Uyển lòng như lửa đốt, làn da trước nay không
cần chăm sóc thì giờ trên mũi đã mọc lên một cái mụn to tướng, Hà Tâm Mi luôn
có chút đố kỵ, thấy cô nổi mụn thì cười thầm.

“Cậu đừng oán hận trong lòng nữa”, Hà Tâm Mi giật chiếc
gương trong tay cô ra, “Tớ một năm ba trăm sáu mươi lăm ngày thì hơn nửa thời
gian phải chiến đấu với đám này rồi. Yên tâm đi, mới có một cái mà đã lo lắng,
lâu rồi sẽ quen thôi.”

“Cậu đừng trù ẻo tớ! Tớ chỉ có hai ngày này để đi tìm việc,
giờ làm sao mà gặp người ta đây?”

“Cậu có anh Chính rồi còn buồn khổ nỗi gì? Anh ấy bật một
chai rượu là đủ để cậu tiêu cả tháng.” Thấy Trần Uyển không lên tiếng, Hà Tâm
Mi tiếp tục truy hỏi: “Hai người đã tiến đến bước nào rồi? Qua vòng hai? Hay
qua hết rồi?”

Trần Uyển nhớ lại nụ hôn phớt hôm ấy, mặt đỏ lựng lên.

Hà Tâm Mi uể oải nằm xuống giường, lầm bầm: “Không nói thì
thôi, vốn định giới thiệu công việc cho cậu…”.

Câu nói chưa dứt, Trần Uyển đã nhảy đến trước mặt, “Trao đổi
với cậu thịt bò muối nhé?”.

Hà Tâm Mi nhắm tịt mắt lại.

“Chân gà rút xương.”

Mi mắt khẽ rung động.

“Hà Tâm Mi…”, Trần Uyển gào lên.

“Đồ ăn không có hứng, tớ đang giảm cân.”


“Cậu tàn nhẫn lắm”, cô nghiến răng nghiến lợi, “Chưa bao giờ
thấy cậu có tinh thần tiêu khiển thế này”.

Hà Tâm Mi mở bừng mắt, cười khì khì, “Có tinh thần tiêu
khiển thì chả như tớ lúc này, phải là theo những gì mọi người đồn đại, tin tức
có thể tin tưởng được, hiện nay bà chủ quán karaoke hào hoa nhất Tế Thành chính
là sinh viên ngành Tài chính của Đại học Đông Bắc…”.

Trần Uyển vội bịt miệng bạn lại, nhìn ra ngoài hành lang,
những người khác vẫn chưa về, “Là một nụ hôn”.

Hà Tâm Mi ngồi thẳng dậy, mở to mắt hỏi: “Cậu gạt tớ? Sao có
thể? Hôm đó ai cũng gọi cậu là chị dâu mà?”

“Tin hay không tùy cậu.”

“Cứ tưởng có quan hệ bất chính gì gì đó, hoàn toàn chẳng hấp
dẫn”, Hà Tâm Mi nằm trở lại, “Thịt bò muối của tớ! Chân gà của tớ! Tớ không
quan tâm, cậu vừa đồng ý rồi, đống đồ trên bàn kia phải chia cho tớ một nửa”,
đùa chán rồi lại hỏi: “Anh Chính của cậu sao lại chịu như vậy? Tớ nghe anh ấy
nói hai người đã quen nhau rất lâu rồi.”

“Quen biết lâu thì nói lên được điều gì? Không rung động thì
không rung động thôi.” Cô cảm nhận lại cảm giác khi đôi môi của Phương Tồn
Chính lướt qua môi cô, cũng hiểu được khoảng khắc ngô nghê đó, giống như bị
thôi miên, như một người tò mò, bối rối vì chưa từng trải nghiệm.

“Cũng có thể”, Hà Tâm Mi thở dài, “Người chị em tốt của tớ
từ thời trung học – Tiểu Nhã – cũng biết điều đó. Lớp Mười một đã có anh chàng
theo đuổi, còn truyền đến tai phụ huynh, kết quả là theo đuổi đến bây giờ cũng
chẳng được gì. Trò chơi tình yêu ấy, thật chẳng hiểu được. Nói là không có cảm
giác, vậy cảm giác rốt cuộc là cái gì?”

“Đến lúc nào cậu yêu rồi nói cho tớ với nhé.”

“Tớ? Vậy cậu cứ đợi đi. Nếu tớ bỗng xuyên không trở về đời
nhà Đường thì chắc là mới có chuyện hay.”

Trần Uyển dựa vào thành giường khẽ cười. Thật ra Hà Tâm Mi
béo nhưng không thuộc loại phì nộn, tròn trịa đầy đặn, ngực nở nang, nhìn vô
cùng cuốn hút. Chỉ là do cô ấy bị người ta trêu chọc nhiều, nên ngay cả đối xử
với bản thân cũng bằng con mắt phê phán.

Cười đùa xong vừa định động viên để cô ấy lấy lại chút tự
tin thì Ninh Tiểu Nhã ào vào gọi bọn họ đi chọn môn học. Trần Uyển tò mò hỏi:
“Không phải năm hai, năm ba mới chọn sao? Đến lượt bọn mình rồi à?”.


“Dự thính không được sao?”, Ninh Tiểu Nhã hào hứng, “Là vị
giảng viên trẻ tuổi nhất, có tiếng nhất nhất nhất của Đại học Đông Bắc, tớ đợi
ngày này…”.

Chưa nói hết câu, Hà Tâm Mi đã rên rỉ kéo tấm chăn che đầu,
trở người vào trong giường, “Tớ không đi cùng đâu, ngủ đây”.

Ninh Tiểu Nhã và cô ấy đi đâu cũng cùng nhau quen rồi, lẽ
nào lại đi một mình, vội sống chết kéo bằng được Hà Tâm Mi dậy. Đi đến giảng
đường lớn thì vẫn còn sớm, nhưng mọi người đã ngồi hết khoảng bảy mươi, tám
mươi phần trăm số ghế rồi. Hà Tâm Mi nhăn nhó, “Chi bằng về nhà đi”. Trần Uyển
và Ninh Tiểu Nhã đi phía trước, Ninh Tiểu Nhã quay lại trừng mắt nhìn Hà Tâm
Mi. Trần Uyển nghĩ đến thì cũng đến rồi, nghe một chút cũng chẳng có hại gì,
liền bám theo Ninh Tiểu Nhã tìm một chỗ ngồi thuận tiện. Hà Tâm Mi chẳng biết
làm sao đành ngồi xuống bên cạnh, một chị ngồi sau hỏi: “Hà Tâm Mi, mấy em đến
làm gì? Năm nhất thì chọn môn Đầu tư ngân hàng chứ?”.

Hà Tâm Mi uể oải, còn chưa kịp trả lời thì Ninh Tiểu Nhã đã
giành nói trước: ”Chúng em đến nghe trước”. Lời cô ấy nói rất chính đáng, nhưng
không giấu nổi vẻ hân hoan. Chị ngồi sau cười, trêu đùa: “Lại là một chú ong
say nữa rồi”.

Ninh Tiểu Nhã đỏ mặt, “Tám mươi phần trăm người ngồi ở đây
cũng giống như tụi em thôi”. Trần Uyển không hiểu họ đang liến thoắng chuyện
gì, đến khi Tống Thư Ngu bước vào trong những tiếng xì xào bàn tán thì cô mới
hiểu.

Tính khí vui vẻ, mặt mày anh tuấn, chẳng trách hôm nay số
lượng nữ sinh đến ngồi nghe giảng đông thế, chẳng trách chú ong say mà Ninh
Tiểu Nhã muốn nói không phải là say vì rượu. Ánh mắt anh ta lướt qua xung
quanh, rồi dừng lại mấy giây về hướng họ, Trần Uyển bỗng thấy quen quen, nhìn
kĩ lại mới nhớ ra đó chính là người đưa mình về ký túc xá ngày hôm đó.

Ninh Tiểu Nhã khẽ nghiêng người hỏi nhỏ: “Nhìn thấy không?
Vừa rồi có phải là cười với tụi mình không?”, giọng nói không giấu nổi niềm vui
sướng. Hà Tâm Mi khom người, hừ lạnh một tiếng: “Lại bắt đầu phát cơn điên rồi
đấy”.

Người đó đứng trên khán đài nhìn xung quanh một lượt, đợi
mọi người yên lặng lại mới mỉm cười nói: “Tôi không có thói quen điểm danh,
nhưng cũng phải tuân thủ quy định của Đại học Đông Bắc, hôm nay thử chút xem
sao”. Nói rồi cầm bảng danh sách chậm rãi đọc tên. Lúc đọc tới Hà Tâm Mi, Trần
Uyển ngạc nhiên quay nhìn Ninh Tiểu Nhã, rồi tiếp tục quay sang Hà Tâm Mi, thấy
cô ấy vẫn đang chơi game, những ánh mắt xung quanh đổ dồn về một phía, Trần
Uyển huých khuỷu tay cô ấy.

Hà Tâm Mi ngù ngà ngù ngờ ngẩng đầu lên rồi nhảy bật dậy,
“Có”. Mọi người xung quanh bật cười, Tống Thư Ngu có vẻ tâm trạng rất tốt, hơi
nhếch miệng, cầm danh sách ra hiệu: “Thoải mái chút đi, không cần căng thẳng,
mời em ngồi”.

Hà Tâm Mi tức tối ngồi xuống, Ninh Tiểu Nhã nổi đóa: “Cậu đã
đăng ký môn này rồi hả?”.

“Không có”, Hà Tâm Mi nói vẻ oan ức, “Đừng nhìn tớ, nhìn anh

chàng đẹp trai của cậu đi”.

Môn chuyên ngành Tài chính yêu cầu năng lực tính toán tốt và
khả năng phân tích số liệu tỉ mỉ, nhưng trong bài giảng này, bởi vì người dạy
dùng rất nhiều ví dụ thực tế nên người nghe không cảm thấy khô cứng như thường
lệ. Trần Uyển vô cùng hứng thú, có điều vẫn thấy lạ trước phản ứng của Hà Tâm
Mi. Trên bục càng văng vẳng tiếng, thì cô ấy càng lờ đà lờ đờ. Biểu hiện hôm
nay của Hà Tâm Mi thật khiến người ta không thể hiểu nổi.

Vừa tan lớp, Hà Tâm Mi giống như cá gặp nước, bật dậy kéo hai
người đi ra cửa sau. Ninh Tiểu Nhã dừng bước nói: “Tớ còn vấn đề chưa hỏi thầy,
cậu vội cái gì?”.

“Thật kỳ quặc. Hà Tâm Mi, hôm nay cậu miễn dịch với trai đẹp
hay là trốn nợ?”, Trần Uyển hỏi.

Từ đằng sau, Tống Thư Ngu đã bước vội đến gọi lớn: “Hà Tâm Mi,
đợi một chút.”

Hà Tâm Mi chột dạ, tránh ánh mắt thăm dò của Ninh Tiểu Nhã
và Trần Uyển cùng ánh nhìn tò mò của những sinh viên khác ở xung quanh, mặt
không chút cảm xúc nhìn thầy. Tống Thư Ngu cũng không để ý, nở nụ cười thân
thiện bước tới gần, “Đúng rồi, hai bạn này là…”. Ninh Tiểu Nhã tranh nói trước:
“Em tên Ninh Tiểu Nhã, thầy Tống, bài giảng của thầy rất tuyệt!”, vẻ mặt vô
cùng tôn sùng.

Tống Thư Ngu khẽ gật đầu, đôi mắt sáng quay sang Trần Uyển.
“Trần Uyển”, cô ngập ngừng, không biết lúc này có nên nói lời cảm ơn sự giúp đỡ
của anh tối đó không. Anh quan sát cô kĩ càng một lượt. Cô đáp lại bằng một nụ
cười, có lẽ anh cũng đã nhận ra cô.

“Thầy Tống”, Hà Tâm Mi gằn giọng gọi, “Không có chuyện gì
thì chúng em xin phép đi trước”.

“Đợi đã, tối nay có tiệc chúc thọ thầy Hà, vì thầy ấy không
có thời gian nên nhờ tôi tiện thể đến đón em. Tối nay sáu rưỡi, đứng ở cổng số
hai đợi tôi.”

“Em tự đi xe bus”, Hà Tâm Mi nghển cổ, tôi quen với anh lắm
sao? Ông nội mừng thọ bảy mươi tuổi, anh đi tới đó để phá phách gì nữa?

“Tùy em, tôi chỉ đợi năm phút, quá giờ sẽ không đợi nữa”,
anh chậm rãi nói, ánh mắt nhìn gương mặt không chút biểu cảm của cô dần dịch
chuyển đi nơi khác, khóe miệng vẫn thoáng nụ cười.

Hà Tâm Mi không kìm được, khuôn ngực phập phồng, giương mắt
nhìn thầy.

“Sáu rưỡi, nhớ đó.” Tống Thư Ngu quay sang gật đầu với Trần
Uyển và Ninh Tiểu Nhã, ngân nga hát và quay người bỏ đi.

“Lạ thật!”, Hà Tâm Mi lầm bầm rồi hỏi: “Anh ta hát bài gì
thế? Nghe rõ là quen?”.

“Bài hát quảng cáo”, Trần Uyển và Ninh Tiểu Nhã đồng thanh,
“Sữa bò ánh nắng. Hà Tâm Mi, đừng vội giảm cân, trước tiên giảm ngực cái đã”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.