Đọc truyện Trảm Ác Tử – Chương 3: Sợ Thua Triệu Đại Ngưu Cắm Đầu Chạy Thẳng
Lại nói về Hoắc Phong, sau khi thoát khỏi Ly Trần nhai, y một mình rong ruổi giang hồ.
Trước mắt y có hai việc cần làm ngay: một là gặp lại Dương Minh Nguyệt, hai là truy tìm bốn kẻ năm xưa đã vây đánh y trên đỉnh Tuyết Hàng Sơn.
Bốn kẻ ấy bịt mặt nhưng võ công cực cao, Hoắc Phong đoán chắc chúng ắt hẳn phải là những đại nhân vật của võ lâm lúc ấy, nhưng là những người nào thì y nhất thời không thể biết được.
Lần này nếu y tái xuất giang hồ một cách công khai chẳng khác nào đả thảo kinh xà, chi bằng bí mật điều tra, việc gặp Dương Minh Nguyệt có thể hoãn lại, hơn nữa y cũng chưa tìm được tung tích nàng.
Sau trận chiến trên đỉnh Tuyết Hàng Sơn năm xưa không biết nàng đã đi đâu? Hoắc Phong lòng đầy nghi vấn, chân đã bước đến Hàng Châu từ bao giờ.
Ai ngờ tại Phiêu Hương lâu, y gặp được đệ tử của Hồng Mai nữ hiệp Sái Ngọc Bình.
Năm đó, y mới xông pha trên giang hồ, tình cờ biết được ở Hàng Châu có môn võ công Hồng mai đao pháp cực kì lợi hại , vốn tính hiếu vó y tìm tới tỉ võ với Sái Ngọc Bình.
Kết quả là vị Sái Đại nương danh tiếng lẫy lừng kia rốt cuộc lại bại trong tay một tên tiểu tử chưa tỏ sự đời là y.
Nhưng Sái Ngọc Bình khâm phục võ công, cốt cách của y nên đã kết giao bằng hữu.
Hai người lại không ngừng bàn luận về võ công cũng như thưởng thức Mai Hoa tửu.
Sau lần ấy, võ công của Hoắc Phong đại tiến, bản thân y cũng biết rằng trên đời có thứ mĩ tửu gọi là “Mai hoa tửu”.
Những chuyện ấy xảy ra cách đây hơn hai mươi năm nhưng y vẫn còn nhớ rõ như mới chỉ ngày hôm qua thôi.
Hôm nay thấy vị thiếu hiệp kia sử dụng “ Hồng Mai đao pháp”, trong lòng y không khỏi bâng khuâng nghĩ tới cố nhân.
Lúc này Hứa Phi và Triệu Đại Ngưu đã giao đấu được hơn ba mươi chiêu.
Gã đầu trọc kia càng đánh càng hăng, nội kình liên miên bất tận.
Còn Hứa Phi thì càng lúc càng bị dòn ép, Hồng Mai đao pháp của chàng vốn chú trọng tốc độ cfng sự hoa mĩ trong chiêu thức nên không có được sự cương mãnh cần có trong đao pháp, do vậy khi gặp phải một cao thủ như Triệu Đại Ngưu điểm ấy rõ ràng đã lộ ra.
Đến chiêu thứ ba mươi ba, Triệu Đại Ngưu dồn Hứa Phi vào góc tường.
Hắn tấn công liên tục không ngừng nhằm làm tiêu hao sức lực của đối thủ.
Về phần Hứa Phi vì không chiếm được tiện nghi nên chàng không thể thi triển thân pháp khoái tuyệt của mình.
Hứa Phi sử chiêu “ Mai hoa mãn thiên”, đao quang liên tiếp đâm vào các huyệt đạo trên ngực của Triệu Đại Ngưu.
Nhưng gã họ Triệu ấy lợi dụng kích thước của thiết chùy, khua thành một vòng tròn hộ thể, thừa thế ép sát Hứa Phi vào góc.
Hứa Phi thấy địch thủ tiến đến càng lúc càng gần, lòng thầm kinh sợ, “ Hồng mai đao pháp” của chàng cần có không gian đẻ thi triển, nếu cứ bị ép lùi về sau rõ ràng uy lực của đao sẽ giảm xuống.
Lúc ấy chàng sực nhớ tới lời dặn của sư phụ ‘ tay mạnh thì chân yếu, đó vốn là luật bù trừ”.
Nghĩ vậy Hứa Phi liền biến chiêu đánh vào hai chân của địch thủ.
Quả nhiên, đó chính là điểm yếu của Triệu Đại Ngưu.
Thấy khoái đao chém tới, gã buộc phải thu chùy về đón đỡ.
Hứa Phi cứ vậy mà đánh tới tấp vào hai chân của gã.
Chàng vừa sử chiêu:”Vạn lý phiêu hương” chém vào đầu gói bên trái của hắn lại xuất chiêu” Hoa khai tiếp phật” đâm thẳng vào chân phải.
Trông thấy đối phương cứ đánh vào hai chân mình, Triệu Đại Ngưu không khỏi tức giận.
Gã quát to:
“ Mẹ kiếp, sao ngươi cứ đánh vào hai chân của ta thế.”
Chỉ thấy gã điểm một cái rồi vọt lên cao, tránh khỏi khoái đao của Hứa Phi.
Thiết chùy trên tay gã múa thành hình một vòng tròn rồi bất ngờ giáng xuống.
Đây là chiêu “ Ngưu thần giáng thế ‘ mà Triệu Đại Ngưu vô cùng đắc ý, kẻ địch chỉ có thể nghênh chiến trực tiếp chứ không thể né tránh.
Nhác thấy thiết chùy sắp giáng xuống đầu, Hứa Phi thầm kêu khổ.
Chàng không thể né được mà nếu giương đao lên đỡ thì kình lực từ thiết chùy sẽ đánh gãy đao trong tay chàng ngay.
Trong sát na ấy, bên tai chàng có một tiếng nói vang lên:
“ Mai hoa luyến điệp”.
Câu nói ấy làm Hứa Phi sự tỉnh mộng.
Đó là một chiêu trong Hồng Mai đao pháp, yếu quyết là đao của ta dính chặt lấy binh khí của địch thủ, vừa làm giảm kình lực của địch vừa tấn công vào tay cầm binh khí của địch.
Chàng vội tán lực giơ đao lên.
Triệu Đại Ngưu kinh hãi thấy đao của Hứa Phi như có sức hút, dính chặt vào thiết chùy của gã.
Nếu cứ đánh xuống, đao của Hứa Phi sẽ đâm vào năm ngón tay cầm chù của gã.
Rốt cuộc, gã buộc phải tán chiêu rồi nhảy lui về sau.
“ Địch lùi ta tiến’,giọng nói ấy lại vang lên bên tai Hứa Phi, chàng tức tốc phóng ngay một đao vào chân phải của đối phương, buộc hắn chuyển về thế thủ.
Triệu Đại Ngưu cũng nghe thấy tiếng nói kia trong loàng kinh sợ” Hóa ra tiểu tử này có cao nhân sau lưng chỉ điểm”.
Gã nhìn xung quanh tửu lâu, nhưng cũng chỉ có ba người.
Kim Mộ Vân và Chung Phú Thông làm gì có bản lĩnh ấy, không lẽ là nam tử tóc trắng kia?
Vừa đánh nhau vừa quan sát, Triệu Đại Ngưu không còn chiếm được tiên cơ nữa.
Lúc này Hứa Phi liên tục thi triển đao pháp của mình.
Bất chợt giọng nói kia lại vang lên: “ Chém vào vai phải”, Hứa Phi tức thì xoay đao chém ngay vào vai phải của địch thủ.
Chàng đâu biết đó là chỗ sơ hổ của đối phương, chẳng qua có người nhắc phía sau nên vung đao chém theo.
Triệu Đại Ngưu thấy đao sắp chém vào chỗ hiểm của mình nên buộc phải giơ thiết chùy lên đỡ.
Nhưng lúc ấy hông trái của y lại bỏ trống hoàn toàn, Hứa Phi phát hiện ra nên biến chiêu quét đao chém xuống.
Quá kinh ngạc, gã họ triệu kia chỉ biết nhảy về phái sau, nhưng gã dù nhanh đến mấy cũng không bằng đao của Hứa Phi.
Khoái đao của chàng đã kịp chém rách phần áo nơi hông trái của gã.
“ Tiểu huynh đệ, ta thấy tốt hơn là ngươi không nên đấu nữa, nếu không thì vị đại gia kia không còn manh áo nào để che thân đâu”, Hoắc Phong cười lớn , thanh âm như chuông vang bao hàm nội lực kinh người làm Hứa Phi và Triệu Đại Ngưu nghe thấy cũng phải choáng váng.
“ Hóa ra là vị tiền bối ấy đã nhắc nhở cho ta”, Hứa Phi bây giờ mới biết giọng nói ban nãy là của Hoắc Phong, chàng vô cùng cảm kích.
Còn gã họ Triệu kia thấy nam nhân tóc trắng kia nội lực còn cao hơn cả bản thân gã nên không khỏi nhụt chí” Nếu đánh tiếp thì e rằng đúng như lời hắn nói, ngay cả manh áo ta cũng không giữ được.
Nam tử hán không sợ cái thiệt trước mắt, chi bằng không đấu nữa là tốt hơn”.
Gã nhìn Hứa Phi quát lớn:
“ Hôm nay bổn đại gia không có thì giờ chơi đùa với ngươi, cái mạng của ngươi và tên tiểu tử họ Kim kia ta tạm thòi để lại, mai này thế nào cũng sẽ tới lấy”, nói xong gã quay đầu phóng xuống đường rồi chạy thẳng.
“ A, cái gì mà Nam Sơn thần ngưu, phải gọi là trâu già bỏ chạy mới đúng”, Hứa Phi thấy gã trọc đầu đó sợ hãi bỏ chạy, điệu bộ khác hẳn lúc mới đến nên không khỏi bật cười.
Chàng quay sang phía Hoắc Phong khấu tạ:
“ Đa tạ tiền bối đã chỉ giáo.
Lúc nãy nếu không được tiền bối trợ giúp thì e rằng vãn bối đã bị tên họ Triệu kia đánh bại rồi.
Không biết cao danh quý tính của tiền bối là gì ?”
Hoắc Phong cười nhạt” cái gì mà ân với nghĩa, chẳng qua ta và sư phụ ngươi có giao tình nên không nỡ thấy đồ đệ của bà ta bị kẻ khác ức hiếp thôi”.