Trảm Ác Tử

Chương 2: Lãng Tử Cuồng Đao


Đọc truyện Trảm Ác Tử – Chương 2: Lãng Tử Cuồng Đao


Gió vi vút chừ sông Dịch lạnh tê
Tráng sĩ một đi chừ không trở về
“ Hào khí khi sang đất Tần năm xưa của Kinh Kha tiền bối thật đáng ngưỡng mộ.

Chỉ hận Hứa Phi này không có phúc sống cùng thời với tiền bối.

Nếu như ta sinh sớm vài trăm năm thì thế nào cũng cùng người đối ẩm cho thỏa chí nam nhi.

Hôm nay, vãn bối chỉ biết kính người vò rượu này thôi”, nói xong Hứa Phi ngửa cổ tu rượu ừng ực.

Khí huyết trong người chàng như sôi sục lên.
“ Hảo tử, đáng tiếc trời cao không để đấng anh hùng như Kinh tiền bối hoàn thành nguyện ước.

Cuối cùng, người đành gửi thây nơi đất khách.

Nhưng tráng chí ấy của người sẽ còn lưu truyền mãi về sau’”.

Uống xong, chàng cất cao tiếng nói, dáng vẻ vô cùng sảng khoái.
Vò rượu cạn dần rồi hết veo.

Nhìn những giọt rượu cuối cùng rơi ra, Hứa Phi mới nhận ra rằng số rượu mà mình mang theo đã hết.
“ Lý nào lại vậy, ta còn uống chưa đã mà!”, Hứa Phi cúi xuống vỗ nhẹ vào con tuấn mã đang cưỡi.

“ Hắc Ngân Câu, ngươi có biết gần đây có tửu quán nào không?”
Con ngựa lông đen tuyền ấy đáp lại bằng một tiếng hí vang trời.

Kế đó nó phóng như bay về phía trước.
“ Hơ hơ, đúng là ngựa ngoan của ta.

Chắc ngươi cũng đánh hơi được mùi rượu rồi phải không?”, Hứa Phi cười lớn, “ Được , khi nào tới Phiêu Hương lâu, nhất định ta sẽ cho ngươi uống cả trăm vò “Mai hoa tửu”.
Mai hoa tửu mà Hứa Phi nhắc đến vốn là đệ nhất mĩ tửu ở Giang Nam.

Tuy nhiên muốn uống loại Mai Hoa tửu ngon nhất, vị cay nồng mà dậy mùi hoa mai thơm ngát thì phải tìm các tửu quán ven bờ Tây Hồ ở Hàng Châu.

Nghe nói trong bí kíp nấu rượu của người dân vùng ấy, có chuyện ướp cánh hoa mai đang còn tươi nguyên vào rượu.

Việc ướp hoa lại phải tiến hành vào đúng tiết xuân, khi trời còn se lạnh.

Ba năm sau, cũng vào đúng mùa xuân họ mới lấy rượu lên.

Khi mở nắp vò rượu ra, cánh hoa mai vẫn còn tươi nguyên như khi mới ướp.

Thế nên ngoài cái tên “Mai hoa tửu”, thứ rượu ấy còn có tên khác là “ Tam xuân tửu”.
Cứ nghĩ đến thứ mĩ tửu ấy, Hứa Phi không sao chịu nổi.


Vò rượu mà chàng uống ban nãy tuy cũng là mĩ tửu của Dương Châu như đâu thể so sánh với “ Mai hoa tửu”.
“ Nhanh lên nào anh bạn của ta, Kim hiền đệ đang đợi ta ở Phiêu hương lâu đó.

Lần trước ta ở Dương Châu không đối ẩm được với y, qủa thực có lỗi.”, ánh mắt Hứa Phi tràn đầy khí lực.

Chàng mới hơn hai mươi tuổi, xông pha giang hồ chưa lâu nhưng đã sớm nổi danh thiên hạ.

Bạn bè mến phục cái tính phóng khoáng , hào sảng cùng với thói quen nghiện rượu của chàng nên đã đặt biệt hiệu “ Lãng tử cuồng đao”.

Nói không ngoa, chính vì sở thích uống rượu ấy, Hứa Phi cùng con Hắc Ngân câu rong ruổi suốt từ miền bắc cho tới phương nam, hễ ở đâu có mĩ tửu là tìm đến.
Hắc Ngân Câu phóng như tên bắn.

Vó câu vun vút , để lại phía sau những vệt khói mờ lẫn hơi sương.

Xung quanh , những cánh hoa mai lác đác rơi, chao liệng trong gió xuân.

Hương hoa mai ngào ngạt theo gió mà tới.

Hứa Phi hít thở thật sâu cái hương thơm ấy.
“ Quả nhiên là đệ nhất mĩ tửu.

Cách xa cả dặm mà đã ngửi thấy mùi rượu rồi”.
Chốc lát Phiêu hương lâu đã hiện ra tước mắt chàng.

Đó là một tửu quán nguy nga, tọa lạc bên bờ Tây Hồ.

Tại đó, tửu khách vừa uống rượu lại vừa có thể ngắm cảnh sắc sóng nước mênh mông trên hồ.

Cao hứng hơn , tửu lâu sẵn sàng cho khách mượn thuyền dạo chơi trên hồ.

Giữa mùa xuân mà dong thuyền ra Tây Hồ, tay cầm vò “ Mai hoa tửu”, lại nhâm nhi món cá anh vũ thì thật không có thú nào sánh bằng.
Hứa Phi cột ngựa rồi phi thân lên lầu.

Trong tửu lâu người ra vào tấp nập rộn ràng.

Mùi rượu nồng bốc lên nghi ngút , quyện lại thành từng dải khói mờ ảo, đứng dưới lầu ngửi mùi thôi cũng thấy say ba bốn phần rồi.

Đang đắc chí, Hứa Phi chợt nhìn thấy một nam nhân tóc bạc như tuyết đang độc ẩm trên lầu.

Người này vừa uống vừa ngâm thơ, xem chừng trong lòng đang đầy tâm sự.
“Thiếu nữ trong trắng vào chốn bụi trần
Lần đầu tiên gặp bên hồ Tây Tử
Giang hồ hung hiểm
Thật giả khó phân
Tình duyên mảnh tựa như khúc hát
Còn lại trong lòng hận muôn thu”.(1)

Không biết có phải vì lời thơ ưu uất hay vì mái tóc trắng như tuyết trước tuổi kia mà Hứa Phi nhìn vị tửu khách ấy mãi không rời.

Chàng thấy y bận một chiếc áo choàng màu tro cũ nát, đôi giày mòn vẹt cả đế.

Sau lưng y, một bọc vải to được cuốn kí lưỡng.

Với trực giác của một đao khách, chàng đoán chừng trong bọc ấy hẳn là một cây đao, thậm chí là bảo đao nữa là khác.
Quá ngạc nhiên, Hứa Phi quay sang hỏi Chung Phú Thông – lâu chủ Phiêu Hương lâu:
“ Chung lâu chủ có biết vị quan khách tóc bạc ở đằng kia không? Dường như y không phải người vùng này?”
Chung Phú Thông đang bưng năm vò rượu tới, cười hì hì với Hứa Phi.

“Hứa thiếu hiệp quả thật có con mắt tinh tường.

Vị đại gia họ Hoắc đó đến tửu lâu từ tối hôm qua, tiêu tiền rất hào phóng.

Tiền rượu của tửu lâu hôm nay đều do vị đại gia đó chi trả đó.”
Nói xong , Chung Phú Thông mang rượu đến cho nam tử tóc trắng ấy.

Hứa Phi lúc này mới để ý số vò rượu trên bàn.

“ Chín mưoi bảy, chín mươi tám…ha, gần một trăm vò Mai Hoa tửu.

Xem chừng vị tiền bối này cũng có tửu lượng bất phàm đây.”
Hứa Phi khẽ mừng thầm trong bụng.

Chàng vốn thích kết giao với những bậc hảo tửu trong thiên hạ.

Đang định lại gần làm quen, Hứa Phi bỗng thất sau lưng có một luồng gió mạnh thổi tốc tới.

Chàng quay lưng lại liền thấy một khối thịt màu vàng đang bay tới.

Định thần nhìn kĩ lại thì đó là một nam nhân mặc áo vàng.

Hứa Phi vội vàng thi triên thân thủ tuyệt luân, tóm gọn người ấy lại, rồi đặt lên ghế.
“ Hô, Kim lão đệ, đệ đến sớm vậy sao?”, Hứa Phi bấy giờ mới nhận ra đó là nghĩa đệ của mình Kim Phiến Thư sinh – Kim Mộ Vân.
Kim Mộ Vân nồng nặc mùi rượu.

Gương mạt trắng trẻo của y bầm tím tựa như bị trúng quyền.

Y không trả lời Hứa Phi, mặt mày ngơ ngơ ngẩn xem chừng vẫn còn đang say.
“ Chắc là Kim đệ uống rượu say rồi đi gây sự đây mà.

Đã vậy còn bị người ném lên đây nữa.” , Hứa Phi lắc dầu thở dài, chàng vốn đang đợi vị nghĩa đệ của mình tới uống rượu, không ngờ lại gặp cảnh này.
Kim Mộ Vân vốn là con nhà danh gia thế tộc ở Hàng Châu.


Bất luận về võ công hay tửu lượng , y đều không thua kém Hứa Phi là bao, giang hồ vì thế gọi hai huynh đệ này là “ Hàng Châu song tuyệt”.
Hứa Phi lấy áo khoác của mình phủ lên người Kim Mộ Vân.

Chàng đưa mắt nhìn cảnh hồ, bên ngoài tửu lâu, gió xuân thổi vào từng đợt , lay động từng vạt liễu ven hồ.
Bất chợt một tiếng hét kinh thiên làm Hứa Phi giật mình” Tên tiểu tử họ Kim đâu rồi, có bản lĩnh thì ra đấu tiếp với đại gia mấy chiêu nữa!”
Hứa Phi nhìn kĩ lại thì thấy một nam tử cao lớn xộc vào tửu lâu.

Người này đầu trọc, thân hình lực lưỡng, to khỏe như trâu mộng, trên lưng đeo một cây thiết chùy.

Hứa Phi thầm đoán đây là kẻ đã ném Kim mộ Vân lên lầu.

Chàng liền cầm một vò Mai Hoa Tửu lại gần gã đầu trọc, niềm nở nói:
“Không biết nghĩa đệ đã đăc tội gì với nhân huynh, tại hạ xin thay mặt nó kính nhân huynh vò rượu này , coi như để tạ tội!”
Gã đầu trọc nhìn hứa Phi một cách dữ tợn, y quát to:”Ai thèm uống rượu của nhà ngươi.

Thứ rượu này đến con chó của đại gia còn không them uống.

Ngươi tưởng mìn h là ai mà dám mời rượu ta!” .
Nói xong gã bất ngờ phóng ngay một quyền vào mặt Hứa Phi.

Nhưng Hứa Phi đâu phải tay vừa, chàng khẽ đảo mình, rồi vận dụng bộ pháp “Mai hoa tung tẩy” dễ dàng né được quyền ấy.

Chỉ thấy thân hình Hứa Phi như hoa bay trong gió, nhẹ nhành lướt qua gã đầu trọc, giọng chàng vẫn nhỏ nhẹ; “ Mai hoa tửu ở đây nổi tiếng thiên hạ, xin nhân huynh đừng miệt thị”, chàng đứng lại, nâng vò rượu lên uống một cách sảng khoái, phong thái vô cùng tiêu sái, tựa như chưa có chuyện gì xảy ra.
Thấy Hứa Phi né được quyền của mình còn ngang nhiên uống rượu , gã đầu trọc ấy thẹn quá hóa giận, lập tức rút ngay cây thiết chùy sau lưng, sử ngay một chiêu hung bạo.

Đó là chiêu “ Cuồng ngưu phá đỉnh”, kình lực có thể làm đá cũng phải nát vụn.
Nhác thấy chùy vừa lướt tới, Hứa Phi đưa chân phải làm trụ nghiêng mình sát đất, phút chốc đã thấy chàng nhảy sang trái ba trượng.

Thiết chùy vì thế mà đánh vào khoảng không, kình lực làm cho mấy vò rượu trên bàn đối diện bể nát.
“ Đánh..đánh nhau rồi”.

Đám tử khách hô to lên rồi sợ hãi chạy vọt ra ngoài.
Chung Phú Thông thấy cảnh ấy cũng kinh sợ vô cùng, y chạy tới xua tay liên tục: “ Nhị vị đại gia, xin hãy ngừng tay , đừng đánh nữa.”
Nhưng gã đầu trọc ấy đâu vì mấy câu này mà dừng lại, gã lại tung tiếp ba chiêu nữa, chiêu nào cũng mãnh liệt vô cùng.

Còn Hứa Phi vẫn né tránh chứ không tấn công, chàng bay qua lượn lại uyển chuyển như múa.
Lúc này trong tửu lâu chỉ còn bốn người.

Ngoài Hứa Phi, gã đầu trọc và Chung Phú Thông ra , Kim Mộ Vân đang say ngủ trên bàn, nam nhân tóc trắng kia vẫn điềm nhiên trầm tư như không có chuyện gì xảy ra.
Gã đầu trọc đánh ra chiêu thứ bai mươi mốt thì Hứa Phi bất ngờ nhảy về phía sau.

Thì ra vò rượu trên tay chàng đã uống hết.

Chàng ngồi xuống chỗ nam nhân tóc trắng kia, rót rượu ra chén một cách tự nhiên.

Đương lúc ấy, gã đầu trọc lại lao tới.
Với thân thủ diệu tuyệt của mình Hứa Phi có thể tiếp tục trò mèo vờn chuột, thế nhưng chàng lại tiếc cho số rượu trên bàn sẽ bị đạp vỡ tan tành.

“ Nhân huynh ép người quá đáng, tiểu đệ đành phải đắc tội vậy”.

Chỉ thấy đao quang sáng loáng lóe lên tong tửu lâu, kế đó một tiếng “keng” ngân lên thật dài.


Hiển nhiên Hứa Phi đã rút đao nghênh chiến.

Đao ,chùy chạm nhau, gã đầu trọc chợt thấy hổ khâu ê ẩm không khỏi thốt lên;
“Tiểu tử, nội lực của ngươi cũng khá lắm, mau báo tên họ ra “
Hứa Phi cười nói “ Tại hạ là Hứa Phi , biệt hiệu ‘” Lãng tử cuồng đao”.
Gã đầu trọc đáp lại” Ta họ Triệu tên Đại Ngưu, biệt danh “Nam Sơn Ngưu Thần”.
Hứa Phi khẽ cười thầm” Ngưu thần cái gì, có mà xú ngưu thì có”, chàng lại nhỏ nhẹ nói tiếp” Tại hạ nghe danh Triệu đại gia đã lâu, bây giờ mới có dịp tiếp kiến”
Chàng vì bảo vệ nghĩa đệ nên mới hạ mình như vậy.

Ai dè cái gã họ Triệu kia lại là kẻ không biết điều, gã lại cao ngạo, bắt Hứa Phi giao Kim Mộ Vân ra:
“Tên tiểu tử họ Kim kia dám bảo đại gia không biết uống rượu , mẹ kiếp, lúc ta còn tung hoành giang hồ thì nó vẫn còn là đứa trẻ ranh, vậy Mà hỗn xược với ta.

Hôm nay ta không cho nó về chầu Tây Thiên thì thật không hả dạ.

Tốt nhất là ngươi nên giao nó cho ta”.
Hứa Phi cười nói:” Tại hạ đâu phải kẻ bất tín bất nghĩa mà bán đứng huynh đệ.

Hơn nữa một đại anh hùng như Triệu đại gia đây cần gì so đo với một đứa trẻ ranh.”
“Ngươi nhất định không giao tên xú tiểu tử ấy ra phải không?” ,Triệu Đại Ngưu nâng thiết chùy lên, ngầm vận kình lực vào hai cổ tay“ Vậy thì chuẩn bị tiếp thêm một chùy nữa đi”.
Một chùy mạnh như lôi đình nữa lại đến trước mặt hứa Phi.

Bất luận là tốc độ hay kình lực đều hơn hẳn những chiêu trước.
Thấy cường chiêu lâm môn, Hứa Phi không chậm trễ sử ra ngay sở học của bản thân “ Hồng Mai đao pháp”.

Đao thế như hoa bay nước chảy nhẹ nhành đánh tới.

Chỉ trong khoảnh khắc hai người đã giao đấu hơn mười mấy chiêu.
Nam nhân tóc trắng bay giờ mới chú ý tới trận chiến.

Y tới gần Chung Phú Thông hỏi: “ Lâu chủ, vị thiếu hiệp kia có phải là đệ tử của Hồng mai nữ hiệp Sái Ngọc Bình không?”
Chung Phú Thông thấy bàn ghế bị đập bể , tiếc của đứt ruột nói” Đại gia đoán quả rất chính xác.

Cái tên Hứa Phi ấy cũng giống như sư phụ hắn, cả hai đều rất thích gây sự”.
Hoắc Phong nghĩ thầm” Hèn chi ta thấy đao pháp mà thiếu niên kia sử dụng quen quen.

Hóa ra đúng là đệ tử của Sái Đại nương năm xưa.

Đúng là thầy nào trò nấy.

Nhưng y lấy nhu đao mà chống lại thiết chùy e rằng không phải cách hay.”
Băng tuyết thiếu nữ nhập phàm trần
Tây Tử hồ bạn sơ kiến tình
Thị phi nan giải hư như ảnh
Nhất khang ái
Nhất thân hận
Nhất lũ thanh phong nhất ti hồn
Trượng kiếm hiệp tửu giang hồ hành
Đa thiểu ân oán túy mộng trung
Mộ nhiên hồi thủ vạn sự không
Kỷ trùng mộ
Kỷ khỏa tùng
Kỷ tầng viễn loan kỷ thanh chung


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.