Đọc truyện Trái Tim Lạnh Giá Phần 2 – Chương 6: Quen Thuộc
Chap 06: Quen Thuộc
-Xin chào, chúng ta vừa gặp khi nãy_Phong đưa tay, ý muốn bắt tay làm quen. Minh cười và đáp trả lại anh.
-Cô ấy là vợ anh à ?_Minh bất chợt hỏi. Một câu hỏi rất tự nhiên.
Cả Phong và Quốc cũng giật mình. Sao nghĩ là vợ anh chứ ? Sao không nghĩ cả hai có mối quan hệ khác ?
-Nhìn giống lắm sao ?
-Có lẽ vậy, anh rất yêu thương cô ấy.
-Yêu thương thì đâu chỉ vợ chồng mới có được. Anh em cũng được mà ?
-Nó thiên về ngã khác. Tình yêu thương giữa anh em là khác còn giữa vợ chồng với nhau là khác nữa.
-Nhưng tôi và Như chỉ là anh em thôi.
-Tiếc nhỉ ? Nếu cả hai là một đôi, tôi chắc hẳn cả hai sẽ rất hạnh phúc.
-Vậy à ? Cám ơn anh._Phong nghe Minh nói, lòng anh lại thấy vui.
-Mà anh tên gì ?
-Tôi tên Hàn Thiên Minh. Rất vui được làm quen.
-Tôi là Dương Thiếu Phong.
-Quốc ơi, vào bếp giúp em với._Tiếng Bối Ân từ bếp vọng ra. Quốc cười rồi rút lui. Anh tự thấy tủi thân khi ngồi nghe cuộc đối thoại giữa Minh và Phong.
-Tôi có thể hỏi một chuyện không ?_Phong lưỡng lự
-Anh cứ tự nhiên.
-Vợ…..vợ anh…… Ý tôi là lúc nãy, vợ anh nhìn Như nhưng gọi là Băng. Băng là ai ?_Trong trí nhớ anh cứ ẩn ẩn hiện dạng chữ ghép. Chữ chồng chữ, đôi lúc trong lớp màng định hình, anh thấy rõ chữ Băng nhưng đôi lúc anh lại thấy chữ Như. Và có khi cả hai chữ lồng vào nhau nữa. Anh muốn biết điều anh cần biết.
-Băng là em gái của tôi. Phương chỉ là vợ chưa cưới của tôi.
-Có mối quan hệ gì sao ?
-Hai người là bạn, anh của Phương và em gái tôi từng quen nhau và hai người đã mất….._Giọng Minh lạc đi hẳn, anh thấy lòng nặng nề khi nhắc lại chuyện đau lòng một lần nữa.
-Xin lỗi…….tôi không nên nhắc lại chuyện buồn._Phong thấy áy náy. Đáp lại Phong, Minh chỉ cười.
-Nói chuyện với cậu, tôi thấy có cảm giác như đang nói chuyện với anh trai của Phương._Minh lại mắc phải một cảm giác giống Phương. Anh cũng thấy có cảm giác quen thuộc.
-Cũng có thể chứ.
-Ý anh là sao?_Minh khó hiểu
-Ý tôi là …………_Phong vừa định nói gì đó nhưng có tiếng gọi lớn đang dần rõ hơn từ lầu.
-Phong ơi, em đói. Em đói, anh Phong ơi._Phối Như đang chầm chậm đi xuống cầu thang với chiếc đầm ngủ màu hồng đơn giản
-Rồi ngồi yên ở đây, anh vào bếp lấy ngũ cốc nha._Phong đẩy Như ngồi xuống ghế. Anh xoa đầu cô rồi đi thẳng vào bếp.
Như biết có khách nhưng cô không muốn nói chuyện. Cô sợ làm người ta kinh hãi, sợ cô vì khuôn mặt xấu xí này.
-Phối Như là cô sao?_Minh bắt chuyện trước. Phối Như chỉ gật đầu rồi quay sang nhìn chỗ khác
-Cô không muốn nói chuyện với tôi sao ?_Minh hỏi, anh thấy cô đang lơ anh.
-Anh không sợ tôi sao?
-Vì sao tôi phải sợ ?_Minh hỏi ngược lại Như.
-Vì gương mặt tôi sẽ làm anh sợ.
-Thú thật, lúc nảy gặp cô, tôi thấy sợ nhưng bây giờ thì hết rồi.
-Vậy cũng là đã sợ rồi.
-Cũng tính sao?
-Tính chứ._Như cười.
Lúc này, Minh mới để ý. Nụ cười của cô……nụ cười đó rất giống…..Nhìn kĩ lại gương mặt của cô, anh mới thấy đôi mắt nâu quen thuộc. Giờ anh cũng đã hiểu vì sao khi nãy Phương nhìn Như mà lại gọi là Băng.
-Nhìn cô rất giống em gái của tôi.
-Anh Justin….._Hai từ này đột ngột phát ra từ miệng cô. Đầu cô lại vang vang lên. Nhức….. Một từ có thể diễn tả trạng thái của cô lúc này. Cố lấy cốc nước nhưng chẳng may, làm rơi xuống sàn, phát ra tiếng động lớn. Mọi người trong bếp lật đật chạy ra, Minh cũng cuống lên không biết làm gì. Phong hiểu, anh chạy lại tủ thuốc lấy một viên nhỏ màu hồng cho Như. Anh đưa cô uống. Ngồi nghỉ khoảng năm phút, Như định thần trở lại. Phong hỏi:
-Như bị làm sao ?
-Cô ấy gọi tên Justin rồi thì đau đầu. Mà cô ấy bị gì vậy ?
-Bị mất trí, đầu có chút bị tổn thương.
-Vậy à.
-Minh, anh vào đây tôi đưa cháo anh mang lên cho Phương đi._Bối Ân gọi Minh vào bếp, cô đưa cháo cho anh mang lên cho Phương.
Như định thần trở lại thì ngồi ăn ngũ cốc Phong mang ra một cách ngon lành. Không quan tâm đến gì nữa. Mà khi Phong cố nhắc lại chữ “Justin” thì Như bình thản trả lời ” không biết” như không có chuyện gì xảy ra. Anh cũng không cố hỏi nữa, tránh làm Như đau đầu.
Minh trên phòng đút Phương ăn, anh không thôi suy nghĩ về cô gái mới gọi tên “Justin” lúc nãy. Phương tỉnh lại thì đầu cứ ong ong như búa bổ. Cô càng khó hiểu hơn khi thấy biểu hiện của Minh.
-Anh Minh, anh làm sao vậy ?
-Em có thấy cô gái lúc chiều đó giống Băng không ?_Minh bất giác hỏi, anh không tin. Nhưng nếu là Băng thật, thì người chăm sóc Băng chắc chắn là Khang.
-Sao anh lại hỏi vậy ? Không phải, anh nói với em là cô ấy không phải ?
-Lúc nãy, cô ấy gọi tên Justin, cô ấy bị mất trí nhớ đấy. Liệu có khi nào do Băng và Khang nhảy xuống vực thoát chết nhưng lại mắc di chứng mất trí không ? Anh nói chuyện với Phong và cả Như, anh thấy sự hiện diện của Băng và Khang trong hai người họ.
-Cũng có thể.
-Anh nghĩ em nên làm bạn với Như, biết đâu điều ta suy đoán là đúng.
-Dạ, tạm thời em sẽ giữ kín chuyện này. Có thời gian em sẽ đến nói chuyện với Phối Như.
-Ừm._Minh cười.
Anh để bát cháo lên bàn, đắp mền kĩ lại cho Phương, rồi anh sang nửa giường kế bên nằm. Quay lưng lại với Phương, đầu anh đang nghĩ về cô gái nhí nhảnh, trẻ con Dương Phối Như đó. Đúng là nhìn vẻ bề ngoài, Như chỉ giống Băng ở mỗi cặp mắt và nụ cười chôn giấu thôi. Ngoài ra Như khác Băng hoàn toàn. Tính cách lẫn cách ăn mặc. Như thì vui vẻ, hồn nhiên, hoạt bát, lại ưa thích màu sáng. Còn Băng thì trầm tính, lạnh lùng, chỉ ưa màu tối. Nhưng biết đâu được cả hai là một ? Chỉ là khi mất trí, họ sống theo một bản tính, một con người khác mà chính họ cũng không biết được. Nếu thật vậy, anh chỉ mong, suy đoán của anh là đúng. Anh trăn trở cứ nhắm rồi mở mắt, lòng anh cứ nôn nao làm sao đó, một cảm giác sắp được gặp lại người thân len lỏi trong tim anh. Anh cố nhắm mắt để chìm vào giấc mộng. Anh mong ước, một ngày anh Tiểu Băng bước vào giấc mộng của anh.
” Băng, có phải em đang ở đây ? “
—–END CHAP 06 —–