Trai Thừa Gái Ế

Chương 30


Bạn đang đọc Trai Thừa Gái Ế: Chương 30

Sáng sớm hôm sau Ngô Hiểu Quân và Lương Tranh mới về đến nhà, hai ngươi đều không thấy buồn ngủ, nằm lăn ra trên ghế hút thuốc. Ngô Hiểu Quân ca thán phòng khách quá yên tĩnh, bật tivi lên, sau đó chuyển kênh liên tục. Ngô Hiểu Quân nhìn Lương Tranh đang nhắm mắt hút thuốc, hỏi: “Một năm lại qua rồi, có phải rất phức tạp không?”
“Cái gì phức tạp? Lương Tranh vẫn không buồn mở mắt ra.
“Tâm trạng ấy! Chớp mắt một cái đã một năm qua đi, tôi cũng chẳng biết trong một năm ấy tôi đã làm được những gì nữa?”
“Đầu tiên là yêu, hạnh phúc theo thời gian; sau đó phát điên vì mua nhà; cuối cùng là thất tình và tan nát cõi lòng…”
Ngô Hiểu Quân từ từ nhả khói: “Có phải tôi cực kì vô dụng không, cuối cùng lại mất trắng”.
Lương Tranh gẩy tàn thuốc, cười bảo: “Thế mới là cuộc sống, có ngọt bùi, có cay đắng. Thực ra tôi còn đáng chán hơn cậu, thậm chí còn chẳng có ý định mua nhà. Đầu năm ngoái hô hào đi xem mặt, sớm kết hôn, kết quả thì sao?”
“Kết quả là cả hai người phụ nữ đều đi khỏi cuộc đời cậu”.
Lương Tranh ngẩng đầu nhìn trần nhà: “Mất thì cũng mất rồi!”
Ngô Hiểu Quân đứng phắt dậy, đi đi lại lại trong phòng khách, sau đó đột nhiên nói: “Tôi muốn về nhà!”
“Về đi, sắp được nghỉ đến nơi rồi!”
“Không phải, ý tôi là tôi muốn rời khỏi Bắc Kinh, về quê phát triển”.
“Cậu đã nghĩ kĩ sẽ làm gì chưa?”
“Chưa”.
“Đi thi vào biên chế nhà nước à? Hay là kiếm một ngọn đồi chăn nuôi gà?”
Ngô Hiểu Quân lắc đầu nguầy nguậy: “Hiện giờ nhà nước đều yêu cầu thanh niên hóa, bảo tôi vào đó hầu hạ mấy ông già á, đừng mơ! Còn về chuyện chăn nuôi gà ấy mà, tôi không phải chuyên gia. Nói thực lòng, tôi tạm thời vẫn chưa đủ quyết tâm quay về. Bạn học của tôi ai cũng có sự nghiệp rồi, có nhà có xe, có địa vị cao trong xã hội. Tôi đến thủ đô lăn lộn, thế mà vẫn tay trắng, thật là mất mặt!”
Lương Tranh gí đầu mẩu thuốc lá vào gạt tàn, rót cốc nước uống, quay lại thấy Ngô Hiểu Quân vẫn đứng ngây ra đó nghĩ ngợi liền đưa cho cốc nước: “Cậu phải nghĩ cho kĩ, là sống ình hay là sống cho người khác?”
“Hừ, mặc kệ sống vì ai, chỉ hi vọng cuộc sống được muôn màu muôn vẻ!”
“Vậy thì chăn ngựa, chặt củi, du ngoạn thế giới…”
“Làm một người hạnh phúc! Ha ha ha…”
Lương Tranh và Ngô Hiểu Quân bật cười, cười ra nước mắt.
***
Ngày thứ hai trong kì nghỉ tết Nguyên đán, Bành Thao và Đàm Hiểu Na từ Thiên Thông Uyển đến chơi, hai người chuẩn bị chuyển hết đồ đạc của Đàm Hiểu Na về. Bành Thao thu dọn đồ đạc ở trong phòng, sau đó xách hành lí xuống xe. Đàm Hiểu Na với Ngải Lựu Lựu ngồi trong phòng khách cắn hạt dưa và tán dóc, thờ ơ như việc thu dọn hành lí không phải là việc của mình vậy. Ngải Lựu Lựu nhìn bộ mặt hạnh phúc của Đàm Hiểu Na, tò mò hỏi: “Kết hôn rồi cậu thấy thế nào?”
“Rất bình an, thật đấy ! Đây là lần đầu tiên tôi cảm thấy mình sở hữu cái thành phố này, hơn nữa lại có cảm giác an toàn chưa từng có trước đây!”
“Có thật không?”
“Không tin cậu cứ thử lấy chồng xem…”
“Còn lâu tôi mới thử…”

Đột nhiên, trong phòng có tiếng “rầm” phát ra, làm cho hai người giật nảy mình. Đàm Hiểu Na nói vọng vào trong phòng: “Bành Thao, anh làm từ từ thôi chứ, vội về nhà gặp người đẹp à?”. Đàm Hiểu Na nói xong liền quay đầu cười với Ngải Lựu Lựu: “Thử kết hôn thì có gì không tốt? Cậu sẽ làm sáng tỏ được nhiều vấn đề mà. Ví dụ, gặp gã đàn ông có vấn đề gì đó, cậu không thử, cứ thế lấy anh ta về chẳng phải chuốc khổ vào thân sao?”
Ngải Lựu Lựu nhìn Đàm Hiểu Na hồi lâu: ” Đàm Hiểu Na ơi là Đàm Hiểu Na, sao giờ tớ thấy cậu nói gì, làm gì cũng giống Ngô Hiểu Quân thế nhỉ? Cũng xấu xa gớm nhỉ?”
“Còn lâu! Ngô Hiểu Quân mà được xấu xa như Lương Tranh nhà cậu tôi đã lấy anh ta từ lâu rồi!”
“Cái gì mà Lương Tranh nhà tôi? Ngô Hiểu Quân như thế mà còn chưa xấu xa à, trông thì tưởng nho nhã nhưng trong bụng cũng đen tối lắm!”
“Hài, cậu không biết đâu, thực ra anh ta rất thật thà, lương thiện. Cái người ở trong phòng kia mới ghê gớm kìa, giở đủ mọi trò, nếu không còn lâu tôi mới mắc lừa anh ta!”
“Thôi đừng nói như thể mình chung tình lắm đi!”
“Cậu với Lương Tranh tối đó thế nào!”
“Đấy là vì tôi uống say rồi…”
“Ha ha…”
Hai người càng nói càng hăng say, vừa nhìn thấy Bành Thao bê vali đi ra là cả hai im bặt, tiếp tục cắn hạt dưa. Đàm Hiểu Na thấy Bành Thao đi ra ngoài rồi mới nói: “Nói đi cũng phải nói lại, không phải tôi không chung tình, cũng không phải không từng yêu Ngô Hiểu Quân, nhưng hôn nhân là hôn nhân, tình yêu là tình yêu, phụ nữ thật sự cần một gia đình hạnh phúc mỹ mãn chứ không phải là một thứ tình yêu đẹp như đóa hoa trong sương mù…”
“Ha ha, lại còn học cách ăn nói lí luận của Ngô Hiểu Quân nữa chứ!”
Đàm Hiểu Na không nhịn được, bật cười: “Cậu trước đấy hiền dịu, đoan trang, giờ cũng thích chọc gậy bánh xe, đấu khẩu với người khác rồi đấy, toàn học của Lương Tranh!”
“Hài, tôi không cãi nổi cậu rồi , hôm qua tôi gặp Ngô Hiểu Quân. Anh ta như chẳng có gì xảy ra hết, còn nói cười vui vẻ với Trâu Huệ”.
Đàm Hiểu Na ăn hết hạt dưa liền lấy khoai sấy ra ăn: “Sao hai người họ lại đi vói nhau thế?”
“Gặp nhau trong buổi họp mặt đồng hương, cậu ta đi cùng với Lương Tranh!”
“À phải rồi , còn cậu thì đi bám đuôi Trâu Huệ chứ gì? Thực ra tôi vẫn hi vọng anh ấy có thể tìm được một cô gái tốt, sau đó yên ổn sổng qua ngày, thỉnh thoảng nghĩ lại thấy mình ích kỉ quá…”
Cuối cùng thì cũng chuyển xong, căn phòng vốn đầy ắp đồ đạc nay bỗng trống trơn. Người đi nhà càng thêm trống, phảng phất chút thê lương. Ngải Lựu Lựu và Đàm Hiểu Na ôm chặt lấy nhau, không nỡ chia ly, nhưng trên đời có bữa tiệc nào không tàn đâu. Trong cuộc sống của mỗi người chỉ có một nhân vật chính, đó chính là bản thân mình, tất cả những người khác chỉ là diễn viên thứ chính, nhiều hơn nữa là những diễn viên phụ.
Ngải Lựu Lựu tiễn hai người xuống tận dưới lầu, nhìn theo cho đến khi chiếc xe chở hai vợ chồng Đàm Hiểu Na khuất hẳn mới từ từ đi về nhà. Đi mãi, đi mãi, chợt cô muốn đến quán cà phê Thượng Đảo ngồi uống cà phê. Qụán cà phê không đông người lắm, Ngải Lựu Lựu ngồi ngẩn ngơ một mình trong góc. Một cảm giác cô độc chưa từng có đang bao trùm lấy cô, khiến cô thấy mình thật yếu đuối và mong manh. Nhân viên phục vụ bê cà phê ra, mỉm cười nói “Chúc mừng năm mới!” với cô.
Đúng thế, lại một năm nữa qua đi, vậy mà mọi chuyện vẫn chẳng đâu vào đâu. Ngải Lựu Lựu nhấp một ngụm cà phê, nhớ lại tất cả những người xuất hiện trong cuộc đời mình. Cô thấy nhớ bố mç đang ở Hồ Nam, lại sắp phải về nhà ăn tết rồi, cô dì chú bác lại sẽ xúm vào hỏi chuyện riêng của mình, rồi sẽ lại có ai đó nhiệt tình sắp đặt vài cuộc xem mặt… ối cái gánh nặng ngọt ngào này…
Ngải Lựu Lựu đang uống cà phê thì điện thoại đổ chuông, là Lương Tranh gọi đến. Ngải Lựu Lựu tự nhủ với mình không nghe ngay, đợi đến lần thứ ba mới nghe. Điện thoại đổ chuông một hồi rồi tắt. Mấy giây sau lại đổ chuông, rồi lại tắt. Lúc này, Ngải Lựu Lựu bắt đầu cảm thấy nội tâm mâu thuẫn, cô vừa không muốn điện thoại đổ chuông lần thứ ba, nhưng cũng lại hi vọng anh gọi lại lần nữa. Không muốn là bởi vì cô không muốn nghe điện thoại của ai, không muốn nói chuyện với bất cứ ai trong lúc này, cô muốn cảm nhận sự cô độc, tĩnh lặng này. Hi vọng là vì sao? Là vì cô mong rằng Lương Tranh sẽ có đủ chân thành và nhẫn nại để bày tỏ tình yêu của mình chứ không phải như trước đây, lúc nóng lúc lạnh, khiến cho người ta thấy ngứa mẳt. Những người đàn ông khiến thấy khó nắm bắt sẽ khiến phụ nữ cảm thấy không đáng tin, không an toàn, nhưng lại dễ khiến người khác say mê. Ngải Lựu Lựu đã dặn lòng mình rằng phải kiềm chế, tuyệt đối không thể yêu một thứ hàng cấm.
Hai phút sau, điện thoại lại đổ chuông. Tim Ngải Lựu Lựu như thắt lại, điện thoại kêu đến hồi chuông thứ ba, Ngải Lựu Lựu liền chộp lấy, cứ như thể sợ nó không bao giờ đổ chuông nữa: “Có chuyện gì?”
Đầu dây bên kia vọng lại giọng nói trầm ấm của Lương Tranh: “Không có việc gì cả, chỉ gọi điện để chúc mừng năm mới với em thôi!”
“Ban nãy có người nói rồi !”, Ngải Lựu Lựu không nói dỗi, cô phục vụ ban nãy đã nói với cô rồi
“Ai thế? Bạn trai mớí à?”
Ngải Lựu Lựu bịt miệng cười: “Có nói anh cũng không biết. Hơn nữa anh có muốn quản cũng không được!”

“Anh không có ý quản em, nói thế nào nhỉ, em là người thiếu hiểu biết, anh sợ em bị người ta lừa…”
“Anh thiếu hiểu biết thì có!”, Ngải Lựu Lựu gào lên trong điện thoại.
“Đúng thế, anh mà không thiếu hiểu biết thì có bị em làm cho điên đảo thần hồn không?“
“Anh mà còn nói linh tinh nữa là tôi cúp máy đấy!” Ngải Lựu Lựu đe dọa.
Lương Tranh lập tức hạ giọng: “Ấy đừng! Em nói xem chúng ta có nên chính thức hẹn hò không? Tết Nguyên đán đã qua một ngày rồi. Khi nào chúng ta mới thành một đôi đây?”
“Anh cứ yên phận mà chờ thông báo đi! Cứ thế nhé, tôi uống cà phê đây!”
“Ý, em uống ở đâu thế, anh qua mời em!”
Ngải Lựu Lựu cười khểy rồi cúp mấy, sau đó khẽ nhấp một ngụm: “Đồ xảo quyệt!”. Cà phê nhấp môi thấy đắng, nuốt vào lại thấy ngọt, có lẽ đây chính là nguyên nhân khiến nhiều người thích uống cà phê.
***
Vừa ăn một bát súp, đang ngồi ủ ê ở nhà thì điện thoại của Lương Tranh đổ chuông. Lương Tranh tưởng là Ngải Lựu Lựu gọi lại liền hí hửng chộp lấy cái điện thoại, nào ngờ là của trưởng phỏng tài vụ của công ty gọi đến: “Alô, trưởng phòng Tào ạ?”
“Lương Tranh à, tối nay có rỗi không?”
“Có, có chuyện gì thế ạ?”
“Đến công ty một chuyến nhé, tôi có chuyện muốn nói với cậu!”
Lương Tranh cúp điện thoại, biết công ty chắc chắn có chuyện gì đó, hơn nữa lại liên quan đến tài vụ. Có khi nào liên quan đến bọn chú Hoàng không nhỉ? Lương Tranh vội vàng mặc áo phao vào rồi đi ra khỏi nhà, phía sau vẫn vọng tại tiếng hét của Ngô Hiểu Quân: “Đi hẹn hò à? Phải dẫn tôi theo với chứ ?”
Có lẽ bởi vì tết Nguyên đán trùng vào cuối tuần nên tắc đường nghiêm trọng, vì vậy mà Lương Tranh phải mất cả tiếng đồng hồ mới đến được công ty. Nhân viên văn phòng Tiểu Trương đang đứng ở trước cổng công ty chờ anh, Lương Tranh lên tiếng chào cô, sau đó theo cô đi lên phòng tiếp khách của công ty. Nhìn qua là Lương Tranh đoán biết có chuyện xảy ra rồi .
Bên cạnh giám đốc khu vực Lưu Đức Tài là một người đàn ông trung niên đeo kính, hai cảnh sát trẻ mặc đồng phục ngồi ở bên cạnh. Rõ ràng người đàn ông trung niên này là lãnh đạo. Mấy người trong phòng đều đưa mắt nhìn Lương Tranh, Lưu Đức Tài ra hiệu bảo Lương Tranh ngồi xuống đối diện, sau đó giới thiệu từng người một. Hai trong số họ là cảnh sát của Cục Công an, một người còn lại là thư kí của Cục Giám sát. Lương Tranh chột dạ, chắc chắn có lãnh đạo nào đó sa cơ rồi; nhưng chuyện này thì có liên quan gì đến dân thường như mình?
Người đàn ông trung niên đằng hắng giọng: “Đồng chí Lương, là thế này, nguyên trưởng Cục Giáo đục của thành phố tôi trước đây vì tham ô nên bị xử lí. Gần đây lại hay tin Cục trưởng này từng đặt mua bộ sản phẩm của công ty các anh, bao gồm phần mềm camera hội nghị và sách báo. Giá cả nhập vào lại cao gấp đôi với giá thực tế. Chúng tôi nghi ngờ công ty các anh bán sản phẩm với giá cao, hối lộ cán bộ nhà nước để kiếm lợi ình!”
Lương Tranh băn khoăn hỏi: “Sách báo ư? Còng ty chúng tôi không bán sách báo mà. Các anh có nhầm lẫn không?”
Lưu Đức Tài liền lên tiếng giải thích: “Đúng thế, công ty chúng tôi là công ty phần mềm, chưa bao giờ phát triển dịch vụ sách báo như ngài nói!”
Người đàn ông trung niên nhìn Lương Tranh đầy khinh bỉ, sau đó lấy ra một tờ giấy từ trong túi ra, ném lên mặt bàn : “Nói mồm không thì không ai tin chứ gì? Vậy các anh thử xem tờ đơn hàng này đi!”
Tờ đơn hàng chao liệng trên không vài vòng rồi rơi xuống mặt đất. Lương Tranh cúi xuống nhặt lên xem, đây là tờ đơn hàng của Cục Giáo dục. Trên đó có ghi ngày 12 tháng 10 năm 2009, họ mua 780 vạn tiền sách báo và phần mềm của công ty trách nhiệm hữu hạn phần mềm Kiệt Tấn, Bắc Kinh. Ờ, Lương Tranh giờ mới nhớ ra khách hàng này hồi đó thuộc địa phận của mình, anh đã đi bàn bạc mấy lần nhưng đều không kí được đơn hàng, bởi vì đối phương yêu cầu quá cao, rõ ràng là muốn được chia hoa hồng. Khách hàng này về sau đã bị chú Hoàng giao cho Hướng Lệ, Lương Tranh từ đó không còn liên hệ nữa.
Lương Tranh thấy mọi người đang chăm chú nhìn mình liền dặt cái đơn hàng lên bàn uống nước, đưa mắt nhìn mọi người một lượt rồi nói: “Tôi xem rồi, đúng là chúng tôi từng thương thảo với bên đấy, nhưng chúng tôi không hề kí đơn hàng, hơn nữa chỗ sách báo này cũng không phải do chúng tôi cung cấp.
Một anh cảnh sát có dáng béo mập đứng phắt dậy, chỉ vào mặt Lương Tranh, chất vấn: “Anh lấy cái gì ra chứng mình đây không phải là sách do công ty các anh bán? Trên hợp đồng còn có dấu của công ty các anh rõ rành rành!”
Lương Tranh thở dài: “Đợt trước công ty có mấy người xin nghỉ việc đã lấy đi toàn bộ tài liệu và con dấu của công ty, chúng đang căn nhắc không biết có nên báo cảnh sát không?”

Lưu Đức Tài cũng phụ họa: “Những gì quản lí Lương của chúng tôi nói đều là sự thật, hai người này đã gây ra tổn thất rất lớn cho công ty chúng tôi!”. Lưu Đức Tài lấy hai tờ giấy từ tay Tiểu Trương, đưa cho người đàn ông trang niên: “Đây là bản phôtô chứng minh của bọn họ. Đáng tiếc số điện thoại đã không càn liên lạc được nữa. Đây chỉ là một sự hiểu lầm, công ty chúng tôi chưa từng bán sách báo, các ngài có thể thông qua ngân hàng để kiểm tra tải khoản của chúng tôi. Đây chỉ là một trường hợp cá biệt, nhân viên trong công ty lợi dụng danh tiếng của công ty để kinh doanh sản phẩm khác, mưu lợi ình, thực ra chúng tôi cũng là những người bị hại mà thôi! Tôi hi vọng các ngài sớm bắt được những kẻ phạm pháp tuyệt đối đừng để những con sâu này làm rầu nổi canh.”
Người đàn ông trung niên gật đầu với Lưu Đức Tài rồi nhìn sang Lương Tranh: “Đồng chí Lương, hai người này vốn là đồng nghiệp của anh, các anh cùng một bộ phận, quan hệ rất thân thiết. Tôi hi vọng anh phối hợp với chúng tôi, có thông tin gì lập tức thông báo với chúng tôi!”
Lương Tranh cuối cùng cũng tìm ra đáp án, Hướng Lệ lấy danh nghĩa của công ty để làm ăn riêng ở bên ngoài, có cô ta hối lộ Cục trưởng Cục Giáo dục, mà giờ Cục trướng bị bắt, nhân viên điều tra đã lần theo dây mơ rễ má để tìm đến công ty. Lưu Đức Tài lúc này mới biết Hướng Lệ và chú Hoàng giở trò, nhưng Hướng Lệ đã rời khỏi công ty mất rồi. Bởi vì trước đó anh với Hướng Lệ là đồng nghiệp, lại có quan hệ mật thiết với chú Hoàng, giờ lại đảm nhiệm chức vụ quản lí nên công ty mới đẩy vấn đề hóc búa này cho anh.
Lương Tranh ngẫm nghĩ một hồi, thấy đỡ hoang mang hơn liền nói: “Nếu như chỗ sách báo này là của công ty chúng tôi bán, chúng tôi sẽ thẳng thắn thừa nhận, gánh vác mọi trách nhiệm hình sự. Nhưng công ty chúng tôi chỉ bán phần mềm camera, mà giá cả lại rất hợp lí, ngoài việc mời khách hàng đi ăn cơm thì tuyệt đối không có hành vi hối lộ. Chuyện này các ngài có thể kiểm tra ghi chép thu chi của công ty, mà ban nãy giám đốc Lưu cũng đã nói rồi đấy ạ. Còn về hai nhân viên của bộ phận chúng tôi, hiện giờ họ đã nghỉ việc, công ty cũng đang tìm họ đây. Nếu như bọn họ có liên hệ với tôi hoặc giả công ty tìm thấy họ, tôi nhất định sẽ nhanh chóng thông báo cho các ngài, phối hợp với các ngài phá án!”
Người đàn ông trung niên đứng dậy: “Hôm nay điều tra đến đây thôi, hãy để lại cách thức liên hệ với anh cho chúng tôi, nhớ mở máy hai tư giờ mỗi ngày. Ngoài ra, trong thời gian này cậu không được rời khỏi Bắc Kinh, bắt buộc phải phối hợp điều tra với chúng tối, cậu biết chứ?”
Lương Tranh cũng đứng dậy, cười nói: “Ok, ngài cứ yên tâm, tôi gần đây chẳng đi đâu hết!”
Lưu Đức Tài vẫy tay gọi Tiểu Trương: “Tiểu Trương, cô gọi điện đến khách sạn đặt ba phòng. Ngoài ra, thông báo cho lái xe Vương đến trước cửa công ty chờ chúng tôi! Làm mau đi!”
***
Lúc Lương Tranh về đến khu đô thị Quốc Mỹ đã là hơn mười giờ, trên đường về anh cứ nghĩ mãi không biết có nên gọi điện cho chú Hoàng không. Về đến nhà, anh nằm ì trên ghế chẳng muốn động đậy, cảm thấy toàn thân mệt lả. Ngô Hiểu Quân từ trong nhà vệ sinh đi ra, thấy Lương Tranh nằm im lìm trên ghế liền tò mò hỏi:
“Kết thúc cuộc hẹn rồi à?”
“Kết thúc rồi !”
“Với ai thế? Ngải Lựu Lựu à?”
Lương Tranh cười như mếu: “Mấy anh cảnh sát!”
Ngô Hiểu Quân bật nảy lên: “Người anh em, cậu bi tình nghi à? Có phải tại vì gửi mấy thứ linh tinh trên mạng không?”
“Tôi có điên thế không? Một đồng nghiệp làm ăn riêng ở bên ngoài làm chuyện mờ ám. Khách hàng bị tóm rồi, công an lần theo manh mối tìm đến công ty, công ty lại gọi đến tôi!”
“Tìm cậu làm gì?”, Ngô Hiểu Quân vẫn chưa hiểu.
“Đây là đồng nghiệp cùng bộ phận với tôi, hơn nữa quan hệ cũng khá thân thiết. Giờ tôi lại là quản lí của bộ phận, có trách nhiệm liên đới, cậu hiểu chưa hả?”
“Ờ, thăng quan tiến chức rồi đấy, cần phải chúc mừng thôi! Hay là gọi Trình Triệu phú qua đây tụ tập đi !”
“Là thưởng đại lí đấy, cậu có hiểu không? Gần đây bộ phận xảy ra một đống rắc rối, cần một người đứng mũi chịu sào, its me!“
“Hiểu rồi, cậu thành kẻ chịu tội thay rồi ! Vậy sao họ không bắt cậu?”
“Cậu mong tôi bị tóm à?”
Ngô Hiểu Quân cười: “Không phải, tôi cứ mong được đi thăm tù, viết một cuốn tiểu thuyết có đề tài về nhà tù, nhưng khổ nỗi không có cơ hội!”
“Cậu cứ phạm cái tội gì đi, vào tù ngồi chục năm là được ngay mà, sau đó viết một cuốn tiểu thuyết về những ngày trong tù. Nói như cách các nhà văn vẫn nói thì đó chính là đích thân trải nghiệm cuộc sống đấy!”
“Đợi hôm nào tôi muốn giết cậu hẵng hay!”
“Được thôi, tôi đợi cậu tự chui đầu vào rọ…”
Lương Tranh trằn trọc mãi không ngủ được, cảm thấy cần phải gọi cho chú Hoàng. Anh gọi điện đi nhưng chú Hoàng đã tắt máy.
Thứ hai, Lưu Đức Tài lại gọi Lương Tranh đến phòng làm việc. Ông ta chỉ vào cái sôpha bèn cạnh, bỉo Lương Tranh ngồi xuống rồi thở dài: “Cũng may chưa xảy ra chuyện lớn. Cái cô Hướng Lệ này thật là ghê gớm! Mà cậu nói cái ông Hoàng này cũng thật là, không biết quản lí nhân viên, để cho cô ta lộng hành như vậy!
“Giám đốc Lưu, con dấu của công ty chẳng nhẽ không được giao ột người chuyên bảo quản hay sao?”
“Có chứ, chỉ có điều thỉnh thoảng các trưởng phòng lại lấy đi giải quyết công chuyện, thế nên mới không thể kiểm soát được, bị kẻ xấu lợi dụng…”

“Chẳng trách mà Hướng Lệ mới lợi dụng kẽ hở này để làm việc xấu, cô ta thông minh thật!”
Lưu Đức Tài gật đầu: “Hướng Lệ đã nghỉ việc rồi, chúng ta cũng chẳng có bằng chứng gì, nếu như là người khác mạo danh công ty ta để làm bậy thì sao? Hơn nữa nếu điều tra ra là người của công ty ta có hành vi hối lộ thì ta cũng khó mà tránh khỏi liên lụy, dù gì thì lúc xảy ra vụ này, Hướng Lệ vẫn là nhân viên của công ty ta mà! Vì vậy chuyện này chúng ta cần dè chừng, cái gì cần phối hợp thì mới phối hợp, cậu hiểu chứ? Thôi được rồi, cậu đi làm việc trước đi!”
“Vâng,thưa giám đốc!”
Ra khỏi văn phòng của Lưu Đức Tài, Lương Tranh lại gọi cho chú Hoàng, nhưng vẫn tắt máy. Lương Tranh cảm thấy bất an trong lòng nhưng chẳng làm thế nào liên hệ với chú Hoàng được. Anh gọi điện vào số máy cũ của Hướng Lệ, nhưng cũng không liên lạc được. Trên bàn có một công văn mới, xem kĩ hóa ra là bằng khen của tổng bộ công ty dành cho Lưu Đức Tài. Trong công văn có nói rõ, đặc biệt khen thưởng Lưu Đức Tài vì tích cực xây dựng kế hoạch cho công ty, coi công ty là nhà, đã đề ra chế độ phân công bảo mật thông tin và điều khoản hạn chế cạnh tranh doanh nghiệp, thưởng 5000 tệ, đồng thời nêu cao tấm gương cho toàn công ty học tập. Lương Tranh cười khẩy, trong lòng thầm than, đúng là gừng càng già càng cay!
***
Ngô Hiểu Quân từ bỏ cuốn Vì sao bạn ế? để sửa lại thành một cuốn tiểu thuyết có tên là Trai thừa gái ế, nội dung chính của tiểu thuyết nói về cuộc sống tình cảm của những trai thửa, gái ế đô thành, đương nhiên các nhân vật chính trong chuyện đều là hình bóng của những người xung quanh anh. Hay nói cách khác, Ngô Hiểu Quân đã pha trộn cả những chuyện tình cảm xung quanh mình vào tiểu thuyết, khiến cho cuốn tiểu thuyết như viết về anh, mà lại như không viết về anh. Anh muốn thể hiện nỗi đau của mình qua những câu chuyện của người khác, vừa là dốc bầu tâm sự, vừa là giao lưu và tìm sự cộng hưởng của mọi người.
Cuối cùng cũng hoàn thành bàn thảo đầu tiên của cuốn tiểu thuyết, Ngải Lựu Lựu nôn nóng đăng nhập QQ để gửi cho biên tập của một nhà xuất bản. Người biên tập này nói cô ấy sẽ đọc thật nhanh để xem có giá trị không, còn nói nếu có thể xuất bản được cũng cần phải chỉnh sửa nhiều. Bản thân Ngô Hiểu Quân cũng là người làm trong ngành xuất bản sách, do đó cũng chẳng lạ gì với các công đoạn này. Chẳng qua chỉ là chỉnh sửa thôi mà, chỉ cần có thể ra sách, cho dù có phải viết lại lần nữa cũng đáng lắm! Bởi vì cuốn tiểu thuyết này giờ đã trở thành hi vọng và gửi gắm duy nhất của anh. Hay nói cách khác, cuộc sống của anh hoàn toàn phụ thuộc vào cuốn tiểu thuyết này.
***
Kể từ khi Đàm Hiểu Na chuyển đi, Ngải Lựu Lựu bắt đầu sống một mình, căn phòng bỗng nhiên thiếu đi mất một người, cảm giác thật là lạ, nói chuyện cũng chỉ có thể nói một mình. Ngải Lựu Lựu lại quen với việc ở lì trong nhà, thế nên cuộc sống của cô càng thêm khép kín. Ngải Lựu Lựu quyết định cho thuê gian phòng còn lại, bởi vì cô thấy ở một mình thật sự quá tẻ nhạt, cô cần có một người để nói chuyện. Có như vậy căn hộ này mới giống như một cái nhà. Một buổi tối, Ngải Lựu Lựu đăng tin tìm người thuê nhà cùng: Tôi là nữ, độc thân, muốn tìm một bạn nữ cũng thuê nhà không có thói quen xấu, biết giữ gìn vệ sinh…
Kết quả là Ngải Lựu Lựu suốt ngày bị gọi điện làm phiền, đa phần là đàn ông, cũng có cả phụ nữ. Nhưng một điều cô có thể chắc chắn rằng chẳng có người nào có ý định thuê nhà chung với cô cả. Thậm chí có một cô gọi đến còn hỏi Ngải Lựu Lựu có nhìn nhận ra sao về tình yêu đồng tính. Tức mình, Ngải Lựu Lựu liền xóa hết thông tin tìm người thuê nhà chung. Mọi thứ ở trên mạng quá hư ảo, hiện thực vẫn là dáng tin cậy hơn. Ngải Lựu Lựu tìm một cửa hàng phô tô, in ra mấy trang tìm người thuê nhà cùng, dán ở bảng thông báo của khu đô thị. Ngải Lựu Lựu sợ không đủ thu hút sự chú ý nên còn định nhân lúc trời tối, đi dán thêm mấy tờ ở các bến xe buýt.
Thành phố đã lên đèn. Ngải Lựu Lựu ra đến bến xe, phát hiện có rất nhiều người đứng đợi xe thành ra ngại. Ngải Lựu Lựu đứng thần ra ở một góc, căng thẳng như đi ăn trộm. Mười phút sau, cô nắm lấy cơ hội, đang định dán giấy lên thì một ông lão không biết từ đâu chui ra, như thế đi mai phục từ lâu rồi , chỉ cô quát lớn: “Này cô kia, dám dán quàng cáo lung tung phải không?”, khiến cho Ngải Lựu Lựu giật nảy mình, sợ quá chạy thục mạng. Cô chạy vào khu đô thị Quốc Mỹ mới dám dừng lại. Ngải Lựu Lựu ngồi bệt xuống bậc thềm, nhớ lại cảnh tượng nực cười ban nãy, không nén được lại bật cười.
Có mấy người đến xem phòng nhưng Ngải Lựu Lựu đều thấy không phù hợp. Không phải chê người ta trang điểm quá đậm thì lại chê người ta có bạn trai rồi, trong lòng thấy rất bất an. Cô thầm nhủ không được đem họ ra so sánh với Đàm Hiểu Na, nhưng quả thực cô đã làm như vậy. Ngải Lựu Lựu nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng quyết dịnh sẽ tìm một đối tượng ở công ty.
***
Trong phòng tài vụ, mọi người đang bận tối mắt tối mũi. Ngải Lựu Lựu nhìn khắp lượt mọi người rồi thở dài: “Đúng là số khổ! Trước đây còn có người mà nói chuyện, giờ thì cô độc một mình. Cả căn phòng trống rỗng, nhỡ mà có chuyện gì cũng chẳng có ai mà gọi xe cấp cứu cho…”
“Vậy thì thuê bớt đi, vừa tiết kiệm được ít tiền, lại có bạn ở chung!”, Trâu Huệ đưa ra đề xuất mang tính thực tiễn cho Ngải Lựu Lựu.
“Tìm rồi, nhưng chẳng có ai thuận mắt cả, cứ thấy không hợp!”
Đàm Hiểu Na cười: “Có phải là tìm bạn trai đâu mà còn chọn tới chọn lui. Nói đi cũng phải nói lại, muốn tìm một người vẹn toàn như tôi thật chẳng dễ dàng gì!”
Ngải Lựu Lựu bĩu môi nói: “Xí, còn dám mở miệng nói nữa à, nói đi là đi, đúng là đồ háo sắc quên bạn!”
Trâu Huệ cười: “Chị Ngải, em thấy chị tìm bạn trai về ở chung cho xong, phí công sức như thế làm gì?”
“Ý kiến này có tính khả thi đấy!”, Chu Tường Linh cười ha ha.
“Hay Trâu Huệ, em chuyển đến ở cùng đi!”, Ngải Lựu Lựu nói.
Trâu Huệ lập tức xua tay: “Không được, em đang ở chung với bạn học đại học rồi, bọn em không thể bỏ rơi nhau như thế. Đương nhiên em cũng không thể bắt cá hai tay được…”
Chu Tường Linh đứng dậy, có ý làm vẻ nghiêm nghị, sau đó đến trước bàn Ngải Lựu Lựu: “Tôi có một cách này vẹn cả đôi đường…”, thấy mọi người đều dang nhìn mình, Chu Tường Linh đắc chí nói: “Chuyển đến ở nhà giám đốc Lâm, thế là tiết kiệm được tất. Hơn nữa, không thả mồi thì làm sao bắt được cá, phụ nữ sớm muộn gì cũng phải có một ngày như vậy. Chỉ cần vì hạnh phúc, có chủ động một chút cũng đâu có gì quá đáng!”
Trâu Huệ nói: “Hài, sếp à, không được rồi, hai người họ đã sớm đôi người đôi ngả rồi!”
Chu Tường Linh trợn tròn mắt: “Chia tay rồi á?
Đàm Hiểu Na gặt đầu: “Chia tay rồi !”
Chu Tường Linh lắc đầu: “Thật không thể tin nổi! Cưng à, em sẽ hối hận đấy! Cứ nhìn chị đây này, thảm cảnh…”
Cả ba người đều im lặng không nói, chỉ biết vùi đầu vào công việc. Ai cũng biết Chu Tường Linh nổi tiếng giỏi kể khổ, đầu tiên là kể lể những ấm ức cô ta đang phải chịu đựng, sau đó dẫn dắt mọi người quay lại với thời thanh xuân tươi đẹp của mình. Nói đến chỗ nào xúc động, Chu Tường Linh còn rơi lệ, người khác lại phải chia khăn giấy ra an ủi cô. Cứ mỗi lần như thế là lại hơn tiếng đồng hô, người khác có muốn làm việc gì khác cũng không được. Đến giờ cơm, mọi người còn phải móc tiền túi mời cô ta ăn một bữa ngon lành, vừa ăn vừa an ủi cô ta. Bọn Ngải Lựu Lựu đều từng trài qua chuyện này rồi nên ai cũng sợ, vì vậy chẳng ai dám tiếp lời, ai cũng cúi đầu giả bộ như không nghe thấy.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.