Trai Thừa Gái Ế

Chương 29


Bạn đang đọc Trai Thừa Gái Ế: Chương 29

Thời gian thấm thoát thoi đưa, chớp mắt đã đến Noel rồi. Noel cũng giống như ngày lễ Tình nhân, ở Trung Quốc đây chính là giai đoạn mua sắm tấp nập, cũng là ngày kiếm ăn của các doanh nghiệp. Đêm trước Noel, Lâm Cường lợi dụng chức vụ của mình để gọi Ngải Lựu Lựu đến phòng làm việc của mình, tặng cô một hộp sôcôla, sau đó mời cô đến quán rượu ở Hậu Hải ngồi một lúc. Ngải Lựu Lựu do dự một hồi, cảm thấy không tiện từ chối, hơn nữa giờ cô chỉ coi Lâm Cường như cấp trên, những chuyện trước đây đều đã là quá khứ, không cần phải so đo làm gì Thêm nữa bọn họ cũng chưa có chuyện gì xảy ra, cho dù từng có khởi đầu tốt đẹp nhưng hành trình còn chưa bắt đầu thì đã gặp trục trặc.
Quán rượu bật nhạc rất nhẹ nhàng, không khí ấm áp, phảng phát mùi thơm của rượu. Ngải Lựu Lựu lịch sự ngồi xuống đối diện Lâm Cường, cô uống một ngụm sô đa sau đó cúi đầu nhìn ly rượu, giả vờ như thờ ơ để che đậy sự hoang mang trong lòng. Lâm Cường đã uống ba ly rượu tây, khuôn mặt sắc cạnh của anh càng trở nên xanh xao. Anh thở dài sau đó trầm ngâm hồi lâu mới nhẹ nhàng nói: Để anh kể cho em nghe một câu chuyện, em muốn nghe không?”
Ngải Lựu Lựu gật đầu: “Ừ”.
“Những năm 70 của thế kỉ trước, có một nhóm thanh niên trí thức ở Thượng Hải được cử đến một khu vực heo hút để học tập, rèn luyện. Trong đó có hai nam và một nữ, họ là bạn học của nhau, được cử đến cùng một nơi. Sau vài năm học tập và chung sống với nhau, đôi bên đã nảy sinh tình cảm sâu sắc, cả hai người đàn ông đều đem lòng yêu cô gái. Cuối những năm 70, ba người liền trở lại Thượng Hải. Mấy tháng sau, cô gái mang bầu và kết hôn với một trong hai người đàn ông đó. Nửa năm sau, người đàn ông kia nghỉ việc, đến Thẩm Quyến làm ăn. Năm năm sau, người phụ nữ ấy đã là mẹ của hai đứa con, nhưng bất hạnh thay, chồng của cô ấy đã bị tai nạn qua đời, bỏ lại ba mẹ con trên cõi đời. Người phụ nữ không nơi nương tựa ấy dẫn hai con nhỏ đến Thẩm Quyến, nương nhờ người đàn ông cô đã bỏ rơi lúc đầu. Người đàn ông ấy giờ đã có sự nghiệp nhưng vẫn chưa kết hôn, chẳng mấy chốc đã đưa người phụ nữ ấy về ở chung và đăng kí kết hôn. Người đàn ông ấy đối xử với người phụ nữ rất tốt, cũng không đối xử tệ bạc với hai đứa con của cô, nhưng đặc biệt nghiêm khắc với đứa con trai…
Nói đến đây dường như Lâm Cường rất căng thẳng, anh uống một ngụm rượu rất to rồi nhìn ra cửa sổ: “Cậu bé đó lớn lên từng ngày, lên cấp ba, ở nội trú trong trường. Một buổi chiều nọ, cậu bị ốm nên xin về nhà nghỉ ngơi, vừa mở cửa vào đã thấy em gái trốn trong góc khóc lóc… Người đàn ông kia say khướt, người toàn mùi rượu đã bất tỉnh nhân sự. Cậu bé đó cầm dao lao đến nhưng bị mẹ giữ chặt lại. Một tuần sau, ba mẹ con họ rời khỏi Thẩm Quyến, trở lại Thượng Hải. Người mẹ chăm chỉ làm việc, tự mở một công ty thương mại, làm ăn càng lúc càng phát đạt; cậu bé nỗ lực học tập rồi ra nước ngoài du học; em gái học đến cấp ba thì thôi học, nhà trường nói cô yêu một nữ sinh khác trong trường nên bị buộc thôi học. Một hôm, người con trai ấy phát hiện mẹ mình vẫn còn qua lại với người đàn ông kia. người con trai truy hỏi, người mẹ buộc phải kể lại toàn bộ sự thật. Bà ấy nói với con trai rằng, tiền mở công ty của bà, rồi cả tiền cho con trai đi du học đều là do người đàn ông ấy cho. Chàng trai không muốn dùng tiền của người đàn ông ấy nên quyết định đi làm thêm ở một cửa hàng đồ ăn nhanh, nhưng người mẹ nói người đàn ông ấy mới chính là bố đẻ của anh… Chàng trai không thể chấp nhận được chuyện này, từ đó mắc phải bệnh trầm uất, cần phải đi khám bác sĩ tâm lí định kì. Mặc dù căn bệnh đã được kiểm soát, nhưng anh vẫn không tin vào tình thân, tình yêu, anh bắt đầu coi thường cuộc đời, coi chuyện tình cảm như trò đùa…”
Lâm Cường lại uống một ngụm rượu nữa, nhìn vào Ngải Lựu Lựu đang cúi đầu ngồi trước mặt, tiếp tục nói: “Cho đến một ngày, một cô gái đơn giản, dũng cảm và đáng yêu xuất hiện trước mặt anh. Cô thẳng thắn, lương thiện, không hề e dè trước anh. Cô giống như một mũi dao xuyên thẳng vào đáy sâu trái tim anh, bắt đầu thay đổi những suy nghĩ thâm căn cố đế trong anh. Chỉ có điều cuối cùng anh vẫn đánh mất cô gái ấy, bởi vì một số hành vi không tốt của anh trước đây… Câu chuyện đã kết thúc. Thực ra anh không giỏi kể chuyện, đây là lần đầu tiên anh kể chuyện này với người khác. Anh xin lỗi vì đã lãng phí thời gian quý báu của em!”
Kế xong câu chuyện, Lâm Cường như trút được gánh nặng trong lòng, cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều. Thấy Ngải Lựu Lựu vẫn còn ngồi ngây ra không nói năng gì, anh cười bảo: “Đi thôi, anh đưa em về!”
Lâm Cường bắt một chiếc ta xi, mở cửa xe, lịch sự mời Ngải Lựu Lựu lên trước, sau đó ngồi lên ghế phía trước, nói với lái xe: “Phiền anh cho đến khu đô thị Quốc Mỹ!”
Xe dừng lại ở cổng khu đô thị Quốc Mỹ, Ngải Lựu Lựu đang chuẩn bị xuống xe thì Lâm Cường gọi cô lại, lấy ra một cái túi Burberry kiểu mới: Tặng em nhân ngày Noel. Hi vọng em sẽ thích!”
Ngải Lựu Lựu ra sức lắc đầu: “Xin lỗi, em không thể nhận được, hôm nay em đã nhận được một món quà Noel tuyệt vời nhất rồi. Em chúc phúc cho ba mẹ con trong câu chuyện, hi vọng họ mãi mãi hạnh phúc, vui vẻ!”
Ngải Lựu Lựu nói rồi liền sải bước đi về phía khu đô thị, chỉ sợ mình không thể kiềm chế được. Lâm Cường dõi mắt nhìn theo, cho đến khi cái bóng của Ngải Lựu Lựu khuất vào bóng tối. Anh mỉm cười, khẽ nói “Cảm ơn”, sau đó ngồi vào xe…
***
Ngày lễ Noel, Ngô Hiểu Quân, Lương Tranh, Trình Triệu phú lại tụ tập, chỉ có điều lần này không phải đi đánh bi da, cũng không phải đi ăn đồ nướng, đích đến của họ là quán rượu Tứ Huệ. Lần tụ tập này do Trình Triệu phú khởi xướng, anh ta nói năm mới sắp đến rồi , phải tiễn cái cũ đi, đón cái mới đến, mọi người có thể thả lỏng bản thán, giải tỏa đôi chút cho nhẹ nhõm. Nhân viên phục vụ đưa họ lên một căn phòng trên tầng ba. Căn phòng không rộng lắm, nhưng được trang hoàng rất xa hoa, nhìn qua là biết những căn phòng thế này không chỉ có hiệu ứng âm thanh chuẩn mà còn có khả năng cách âm cực kì tốt.
Trình Triệu phú gác chân lên bàn, đón lấy cuốn menu mà phục vụ đưa cho, gọi món, sau đó nhìn Lương Tranh và Ngô Hiểu Quân nói: “Sao mặt ai nấy đều dài như cái bơm thế? Đi ra ngoài chơi phải vui vẻ mới phải chứ? Tôi đây sắp li hôn rồi, ấy thế mà còn lạc quan đối mặt với cuộc đời, hai người các cậu không thể vui vẻ lên chút sao?”
“Định li hôn thật sao?” Ngô Hiểu Quân nhìn Trình Triệu phú bán tín bán nghi.
Trình Triệu phú mang thuốc ra, lấy một điếu ngậm vào miệng: “Chỉ đợi Lưu Du Hà kí vào đơn nữa là xong. Nhưng cô ta vẫn đợi tôi hồi tâm chuyển ý.”
Ngô Hiểu Quân cũng châm một điếu thuốc: “Có c., ông già cậu còn lâu mới đồng ý!”

“Cô ta thật sự không nên có thai, càng không nên bỏ cái thai đó đi. Ông già tôi đã sớm mong có cháu nội ẵm bồng, giờ thì hay rồi, ông già giờ quay sang ghét cô ta đến thấu xương. Vì vậy tôi vừa đề nghị li hôn là ông ấy chẳng những không phản đối mà còn ủng hộ nữa. Rõ ràng ông già đã thất vọng hoàn toàn với chúng tôi rồi . Như thế cũng tốt, ai cũng được giải thoát!”
“Người nhà nhà cậu ác thật đấy…”
“Hài, đứa bé này cũng chẳng có duyên với chúng tôi. Có lúc tôi nghĩ, chuyện này mình cũng có trách nhiệm, hổ dữ không ăn thịt con, có phải tôi còn không bằng cầm thú không?”
“Đúng là không cầm cắm thú…”
Nhân viên phục vụ mang rượu đến, ba người mỗi người một cốc, nốc cạn rượu. Lương Tranh từ lúc vào đến giờ vẫn cứ ngồi im, lặng lẽ châm thuốc hút rồi ngồi dựa lưng vào ghế thở dài. Ngô Hiểu Quân và Trình Triệu phú liền đổ đồn sự chú ý sang Lương Tranh, bởi vì cả hai biết Lương Tranh đang chuẩn bị đưa ra cao kiến. Lương Tranh từ từ nhả khói, sau mới lười nhác mở lời: “Trong ba anh em ta, cậu là thằng có lòng tự trọng cao nhất; điều kiện tốt nhất, cũng thoáng nhất. Vì vậy cái gì cậu cũng phải giành lấy vị trí đầu. Lần này cũng vậy, kết hôn sớm nhất, giờ li hôn cũng sớm nhất. Cậu có định để bọn tôi sống nữa không hả?”
Trình Triệu phú cười như mếu: “Có những chuyện tôi cũng vì bất đắc dĩ mà thôi… Tôi khuyên hai cậu, sau này nếu cưới vợ nhất định phải tìm một người hợp tính cách, có chung tiếng nói, điều này là vô cùng, vô cùng quan trọng đấy!”
Lương Tranh ăn một miếng hoa quả, sau đó lại nói: “Không phải là tôi nói vuốt đuôi, nhưng cưới xin rồi phải chuyên tâm, không được nay con này mai con khác, muốn làm gì thì làm. Trước khi cưới chúng ta phải dùng hai con mắt để nhìn, cưới nhau rồi lại phải nhắm mắt, mở mắt. Cái tính nóng nảy của cậu cần sửa đổi, thỉnh thoảng cậu hành động rất trẻ con đấy, cậu có biết không hả? Nếu không thể tiếp tục chung sống với Lưu Du Hà, li hôn càng sớm càng tốt. Có như thế cô ấy cũng sớm tìm được người khác, cậu cũng dễ lấy người khác, đúng không nào? Tự do hôn nhân, li hôn cũng là tự do. Con người mà, vẫn phải sống vì tự do… chỉ có điều cậu phải nghĩ cho kĩ, tôi cảm thấy Lưu Du Hà là người không tồi, rất xứng đôi với cậu. Cậu nói xem, cậu ngoài chơi cổ phiếu, tán gái, khoác lác ra còn có tài cán gì? Cậu đã cống hiến gì cho cái xã hội này? Cậu có đáng tin cậy không?”
Trình Triệu phú biết Lương Tranh đang moi móc tật xấu của mình ra, nhưng những điều Lương Tranh nói cũng là thật lòng. Trình Triệu phú cười: “Lương Tranh, cậu có biết tôi khâm phục cậu nhất ở điểm gì không? Cậu ra sức đi xem mặt, đã đi cả năm trời rồi mà chẳng có kết quả, chắc sang năm lại đi xem tiếp. Sự nhẫn nại này đáng để tôi học hỏi. Còn nữa, cậu luôn ra vẻ ta đây là nhân tài hạng nhất, rõ ràng là thích chị Ngải nhà ta, ấy thế mà kiên quyết không chịu thừa nhận, suốt ngày gây gổ với người ta. Đấu khẩu cái gì chứ? Cậu có chút khả năng ăn nói đó thôi, có gì mà phô trương, cậu coi mọi người đều là khách hàng của mình hết hả? Tôi dám khẳng định cậu luôn tự cho rằng mình rất đẹp trai, đúng không? Thế nên người ta còn phải đến tán tỉnh cậu, nguyện hầu hạ cậu suốt đời. Trình Triệu phú tôi mặc dù không đáng tin nhưng tôi biết mình là ai, hơn nữa sống lại rất thực…”
Ngô Hiểu Quân ngồi bên cạnh cười hả hê, như kiểu đang ngồi xem hai hổ đánh nhau. Lương Tranh lườm Ngô Hiểu Quân một cái: “Nhìn Quân huynh đệ của chúng ta đi, bạn gái cũ sắp lấy chồng rồi mà còn cười tươi như thế. Đây mới là kiên cường thật sự, chúng ta phải học tập cậu ta mới được!”
“Hai cậu cắn nhau là được rồi, sao còn lôi tôi vào đây hả? Tôi dễ bắt nạt lắm chứ gì?”
“Thôi đi, chúng ta đến đâu đây phải để bóc mẽ nhau ra. Thôi cạn ly, vì tự đo, vì kiên cường!”, Trình Triệu phú nâng cốc: “Cạn ly, vì cuộc hôn nhân chết tiệt!”
“Cạn ly, vì tình bạn chết tiệt!”
“Cạn ly, vì cuộc đời chết tiệt!”
Ba gã đàn ông ngồi uống rượu, tán phét một hồi rồi bắt đầu hát hò. Ba người hát toàn những bài cũ rích, dường như muốn dùng cuộc tụ tập này để làm thuốc chữa lành vết thương lòng. Lúc Ngô Hiểu Quân đang có sức gào thét thì đột nhiên ba cô gái đầu đội cái mũ sừng tuần lộc (*) bước vào. Ngô Hiểu Quân tưởng là công chúa DJ của quán bar, cảm thấy vô cùng căng thẳng, đến nỗi hát lạc cả điệu, về sau còn nghẹn lời không hát nổi.
Một trong số ba cô mặc quần áo đỏ ngồi xuống bên cạnh Trình Triệu phú. Anh ta vòng tay ôm nghiến lấy eo cô gái, còn thích thú hôn cô ta một cái thật kêu… Hai cô còn lại, một cô cao, một cô thấp, một gầy một béo đều mặc áo khoác màu đen, sau khi ngọt ngào “Chào anh Huy”, họ liền ngồi xuống ghế. Trình Triệu phú đứng dậy giới thiệu từng người một. Cô gái mặc áo đỏ chính là Từ Tịnh mà anh đã dẫn đến lần trước, chỉ có điều hôm nay cô ta trang điểm quá đậm nên hơi khó nhận ra. Hai cô kia là bạn học của Từ Tịnh, ba người họ đến là do Trình Triệu phú đã hẹn họ từ trước đó, đến đây cùng đón Noel.
(*)Một thứ đồ chơi phát sáng thường bán vào dịp Noel.
Trong phòng tiếng nhạc xập xình, ánh đèn mờ đi, mọi thứ trên bàn bị dọn hết, chỉ có thêm một chai rượu vang với sáu cái ly. Trình Triệu phú dùng thẻ cạo một lớp bột trắng trên một tờ giấy, sau đó mấy cô gái dùng một cái ống hút, thuần thục hít thứ bột trắng ấy vào mũi… Mỗi người lần lượt hít xong liền bắt đầu cởi áo khoác, đầu tiên là hất tung tóc, sau đó co giật theo tiếng nhạc. Những thân hình bốc lửa uốn éo trong tiếng nhạc xập xình và ánh đèn mờ ảo, vô cùng nóng bỏng và gợi cảm, khiến cho người ta muốn ôm siết lấy, muốn cùng lắc lư và đắm chìm vào dục vọng…

Lương Tranh biết thứ bột trắng ấy là cái gì, vì vậy anh không hít mà im lặng quan sát mọi thứ trước mắt, cảm giác hỗn loạn và bức bối. Anh uống hết ly này đến ly khác, mọi thứ trước mắt trở nên mờ dần, những dục vọng trong lòng ngày một khuếch đại, tấm trạng giống như mặt hồ đang tĩnh lặng bỗng bị ném một hòn đá vào làm gợn lên những con sóng, tràn vào từng tế bào trong cơ thể.
Trình Triệu phú lắc lư nhẹ nhàng theo tiếng nhạc, sau đó cũng chạy lên sân khấu nhảy nhót với mấy cô gái. Dần dần, mắt Lương Tranh như mờ đi, chỉ nhìn thấy một cô gái dáng người cao cao đi về phía mình, chìa bàn tay nhỏ nhắn ra trước mặt anh. Anh lảo đảo dứng đậy, sau đó ôm lấy cô gái, nhảy nhót, lắc lư, cười cười nói nói…
Đây là một đêm say sưa quên mất lối về, đây là một đêm điên khùng và cuồng dại, đây là một đêm dốc cạn nồng nàn. Ba cô gái thả sức đốt cháy tuổi xuân, ba chàng trai có sức trút hết dục vọng, cả thành phố vốn dĩ vẫn tỉnh táo mà nay cũng chìm vào cõi mê.
Tết Nguyên đán âm thầm tìm đến, đợi khi người ta còn bàng hoàng, bùi ngùi vì một năm nữa lại qua đi thì tiếng chuông mở đầu năm 2010 đã réo rắt. Những gì đã qua nay trở thành hồi ức, tương lai vẫn cần được mở ra, nhưng hôm nay ta cần cái gì? Hãy nhớ cho kĩ, kể từ năm 2010, tất cả những gì thuộc về trước đó đều đã là quá khứ…
***
Tại một khách sạn cao cấp ở Thiên Thông Uyển, Lương Tranh cố đè nén tâm trạng phức tạp của mình để tham gia hôn lễ. Khi Lương Tranh chuyển lời chúc phúc của Ngô Hiểu Quân đến Đàm Hiểu Na, mắt cô như mở đi, sau đó vội vàng chạy vào nhà vệ sinh. Lương Tranh biết, cả đời này Đàm Hiểu Na không thể nào quên anh tú tài đeo kính dó. Ngải Lựu Lựu làm phù dâu, cô mặc một chiếc váy màu trắng, tao nhã và cao quý. Trong con mắt của Lương Tranh, Ngải Lựu Lựu mới là nhân vật chính của ngày hôm nay. Từ phía xa, hai người nhìn nhau; vài phút sau, đôi bên cười khẽ rồi quay người bỏ đi.
Cứ đến những dịp lễ tết là mọi người lại thấy nhớ quê hương, bạn bè, người thân. Có thể chính vì vậy mà cứ đến các dịp lễ tết người ta lại muốn được tụ tập bạn bè, vừa là để quên đi nỗi nhớ nhung quê nhà, vừa là để xua đi sự cô độc trong cái thành phố xa lạ này. Hàng năm, cứ đến những ngày này là những người ở Hồ Bắc đang làm việc và sinh sống ở Bắc Kinh lại tổ chức một cuộc vui chơi, giao lưu tình cảm với nhau, hay còn gọi đây là buổi họp mặt đồng hương. Lương Tranh là người Hồ Bắc, nhưng anh đến Bắc Kinh đã mấy năm rồi mà chưa từng tham gia cuộc họp mặt này bao giờ. Lần họp mặt năm nay, anh không chỉ tham gia mà còn lôi cả Ngô Hiểu Quân tham gia cùng. Tại sao?
Đầu tiên là để quen biết thêm nhiều bạn bè đồng hương, mở rộng mối quan hệ, Lương Tranh cảm thấy điều này có lợi cho sự phát triển của mình sau này ở Bắc Kinh. Trước đây anh không nghĩ dến chuyện mở rộng các mối quan hệ, nhưng giờ thì khác rồi. Hơn nữa người yêu của Ngô Hiểu Quân đã đi lấy chồng, mà chú rể không phải là Ngô Hiểu Quân. Lương Tranh không muốn bỏ rơi Ngô Hiểu Quân, lại sợ Ngô Hiểu Quân sẽ tự dằn vặt bản thân nên chi bằng cứ lôi anh ta đi cùng, để cho anh ta cảm nhận sự chân thiện mỹ, phân tán sức chú ý, giải tỏa tâm lí. Cuối cùng, cũng là lí do quan trọng nhất, tâm trạng của Lương Tranh cũng chẳng dễ chịu gì cho cam. Hay nói cách khác, anh coi buổi họp mặt đồng hương này là nơi giải tỏa tâm trạng, như thế còn tốt hơn so với việc ngồi ủ rũ ở trong nhà, nghĩ ngợi linh tinh.
Tại một khách sạn cao cấp ở bên tòa lầu Hồ Bắc, mọi người phải nộp lệ phí hai trăm tệ coi như vé vào cửa. Những người đồng hương vào trong đại sảnh là bắt đầu hoạt động tự do, mọi người trao đổi danh thiếp cho nhau, hàn huyên hồi lâu. Lương Tranh và Ngô Hiểu Quân ngồi trong góc, ngẩng cao đầu, mắt đảo như rang lạc, quan sát mọi thứ ở dây. Bọn họ chẳng hề có ý định đi bắt chuyện với mọi người, thỉnh thoảng có vải người nhiệt tình chạy đến chào hỏi và đưa danh thiếp cho họ. Hai người họ chẳng khác gì những nhân viên phục vụ đứng ở bên ngoài, bữa tiệc có náo nhiệt đến đâu, họ cũng chỉ là những khán giả.
Những người đồng hương nói chuyện rất vui vẻ, ai cũng rất hào hứng. Hai người lần đầu tiên tham gia buổi họp mặt như thế này nên cảm thấy không quen, cứ thấy nóng ruột, bất an. Lương Tranh quyết định lấy điện thoại ra, miệng ngậm thuốc lá, ung dung đọc tiểu thuyết. Ngô Hiểu Quân nhìn đông nhìn tây, thấy trước mặt có đồ ăn liền lay Lương Tranh: “Đồ ngốc, chúng ta mất bốn trăm tệ vào đây chỉ là để nhìn người ta ăn chơi à?”
Lương Tranh chẳng buồn ngẩng đầu: “Cái cần chính là thứ không khí này, nếu không làm sao giải tỏa được nỗi uất hận và cô độc trong lòng cậu?”
“Hơ, còn biết nghĩ cho tôi cơ đấy! Nếu cậu mà có hẹn, cậu đã biến mất từ lâu rồi, đừng có nói như thể bản thân mình vĩ đại lắm đi ! Tôi đi lấy chút hoa quả ăn, nếu không thì lỗ to!”
Ngô Hiểu Quân đứng chọn mấy loại hoa quả, bày đầy vào hai đĩa, đang định bê đi thì bị ai đó vỗ vai. Ngô Hiểu Quân giật nảy mình, cái đĩa trong tay suýt rơi xuống đất. Định thần lại nhìn, hóa ra là Ngải Lựu Lựu và một cô gái ăn mặc rất thời trang. Ngô Hiểu Quân tò mò hỏi: “Em cũng là người vùng Hồ Bắc à?”
Ngải Lưu Lựu cười nói: “Tôi là người phía nam, sinh ra ở Nhạc Dương, lớn lên ở Nhạc Dương .
Ngô Hiểu Quân: “Sống ở Bắc Kinh nữa… Nhưng em đến đây đế góp vui à? Không đi dự hôn lễ của Đàm Hiểu Na sao?”

“Anh là người Tứ Xuyên còn đến được, tại sao tôi là người Hồ Nam lại không thể đến? Hôn lễ đã cử hành xong rồi, chúng tôi đâu thể ở lì đấy, không định cho cô dâu chú rể động phòng à?”
Cô gái đi bên cạnh Ngải Lựu Lựu cười thành tiếng, Ngô Hiểu Quân phát hiện cả hai cô gái đang nhìn mình chằm chằm, mặt đỏ bừng lên, vội vàng chuyển chủ đề, gọi cô sang chỗ mình ngồi. Ngải Lựu Lựu đang buồn vì không gặp người quen nên liền đi theo Ngô Hiểu Quân. Cô gái đi bên cạnh Ngải Lựu Lựu không phải ai khác mà chính là Trâu Huệ. Trâu Huệ cũng là người Hồ Bắc, sau khi tham gia hôn lễ của Đàm Hiểu Na, bọn họ liền bắt xe qua đây luôn.
Ngải Lựu Lựu đi theo Ngô Hiểu Quân được nửa đường thì thấy hối hận, cô phát hiện Lương Tranh đang ngồi nghịch điện thoại ở trong góc, dáng vẻ bất cần, nhìn mà thấy ghét. Sao đến đâu cũng đụng mặt anh ta thế nhỉ? Đúng là oan gia ngõ hẹp! Lương Tranh cảm thấy kì lạ liền ngẩng đầu nhìn và kinh ngạc vô cùng. Hai mắt anh đổ dồn lên Ngải Lựu Lựu, giống như muốn nhìn xuyên thấu cô vậy.
Trâu Huệ mỉm cười và vui vẻ ngồi xuống, thấy Ngải Lựu Lựu vẫn đứng ngây ra, bộ dạng như đang nghĩ ngợi gì, Trâu Huệ liền kéo vạt áo Ngải Lựu Lựu: “Ngồi đi chị, nhân tiện giới thiệu cho em biết hai anh chàng đẹp trai này là ai luôn!”
Ngải Lựu Lựu lườm Lương Tranh một cái rồi ngồi xuống đối diện anh: “Đây là người đẹp nhỏ tuổi nhất phòng tôi, tên là Trâu Huệ. Còn đây là nhà văn Ngô Hiểu Quân, người kia thì không biết!”
Ngô Hiểu Quân nhìn Trâu Huệ, lịch sự cười: “Cái gì mà nhà văn chứ, đừng nghe cô ấy nói bừa, tôi chỉ viết lách vớ vẩn thôi…”
Trâu Huệ: “Anh đừng khiêm tốn nữa, em đoán anh kia là anh Lương đẹp trai phải không. Hai anh thì em chẳng lạ gì nữa, em thường xuyên nghe chị Ngải nhắc đến các anh ở văn phòng mà, đúng là nghe danh đã lâu nay mới được gặp mặt. Thật may mắn cho em quá!”
Trâu Huệ nhất thời nhanh mồm nhanh miệng làm lộ hết bí mật của Ngải Lựu Lựu. Ngải Lựu Lựu luống cuống nháy mắt ra hiệu cho Trâu Huệ nhưng Trâu Huệ chẳng hề để ý, giả bộ như không nhìn thấy gì, lại còn đứng dậy bắt tay Ngô Hiểu Quân với Lương Tranh nữa chứ.
Lương Tranh tấm tắc: “Ngô Hiểu Quân cậu thấy chưa, đây mới là phụ nữ của thời đại, cởi mở, chân thành. Không giống như ai đó, rõ ràng là quen với người ta, ngày ngày nhớ đến người ta mà vẫn mở miệng nói không quen…”
Ngải Lựu Lựu quay phắt lại chỉ vào mặt Lương Tranh mà mắng: “Ai nhớ anh hả, anh tưởng anh là ai chứ?”
Lương Tranh chẳng buồn đếm xỉa đến những lời chỉ trích của Ngải Lựu Lựu, lại còn kiên nhẫn giải thích cho Trâu Huệ: “Anh với chị Ngải nhà em quen nhau sắp một năm rồi, trong thời gian đó toàn cãi vã nhau, không phải là anh châm chọc cô ấy thì cũng là cô ấy chửi đểu anh. Bọn anh chưa từng hẹn hò tử tế, càng không có thời gian nói chuyện yêu đương. Giờ nghĩ lại thấy thật lãng phí quá! Em biết không, anh thật sự rất thích chị Ngải của em, đương nhiên chị ấy cũng rất thích anh…”
“Xí, đúng là mặt dày, ai thích anh chứ?”, Ngải Lựu Lựu mặt đỏ bừng, nghiến răng trèo trẹo.
Lương Tranh ngửa tay tỏ vẻ bất lực: “Nhưng mà giờ em cũng thấy rồi đấy, cô ấy lúc nào cũng tỏ vẻ lạnh nhạt, thỉnh thoảng gặp nhau còn nhìn anh như nhìn kẻ thù, chuyện quái quỷ gì chứ? Một đôi đẹp như thế tự nhiên biến thành kẻ thù, đôi bên ngày nhớ đêm mong về nhau thế mà không thế ở bên nhau là sao? Người đẹp, em mau hiến kế cho anh đi, anh sẽ hậu tạ…”
Trầu Huệ ngồi bên cạnh cười đến chảy nước mắt: “Ối chết cười mất! Hai người thật là hài hước, giống như đang diễn hài ấy! Chị Ngải nhà em xưa nay khẩu xà tâm phật, anh chỉ cần thật lòng, chắc chắn chị ấy sẽ cảm nhận được, đúng không chị Ngải?”
Ngải Lựu Lựu xấu hổ không biết giấu mặt vào đâu, nhất thời không biết trả lời ra sao. Ngải Lựu Lựu đang định đứng dậy bỏ đi thì bị Lương Tranh giữ lại: “Chúng ta nói chuyện một lúc được không? Anh xin em đấy…”
Ngô Hiểu Quân và Trâu Huệ nhìn nhau cười, mượn cớ đi lấy hoa quả để cho hai người ngồi riêng với nhau. Ngải Lựu Lựu giằng tay ra khỏi Lương Tranh, sau đó vẫn ngồi quay lưng lại phía anh. Lương Tranh mặt mày nhăn nhở ngồi xán lại, thấy Ngải Lựu Lựu mắt nhìn thẳng về phía trước, mặt mày hậm hực, vốn định nói gì nhưng lại không tiện mở miệng. Lương Tranh thở dài, châm một điếu thuốc, vừa hít một hơi đã bị Ngải Lựu Lựu giật lấy dập tắt. Lương Tranh không hề tức giận mà còn nói ngọt: “Dập hay lắm, rất có ý thức bảo vệ môi trường! Thực ra em đâu cần tự tay dập tắt, em chỉ cần lên tiếng anh sẽ ném cả bao thuốc đi, em tin không?”
“Anh có giỏi thì cai thuốc luôn đi!”, Ngải Lựu Lựu đã hết giận từ lâu, nhưng giọng điệu vẫn còn rất đanh thép.
“Nếu em nhận lời làm bạn gái anh, anh sẽ cai thuổc. Hơn nữa còn giao quyền giám sát độc quyền cho em hai tư giờ mỗi ngày, không thiếu một giây…”
“Anh mà còn không nghiêm túc như vậy là tôi đi thật đấy!”, Ngải Lựu Lựu làm ra vẻ như chuẩn bị bỏ đi thật

Lương Tranh vội vàng ngăn lại: “Đừng gây chuyện nữa, ngoan! Lần trước chẳng phải chúng ta đã nói rõ rồi sao? Nếu như tết Nguyên đán này mà cả hai chưa có nơi có chốn, chúng ta sẽ hợp thành một đôi…”
“Chuyện lúc nào thế nhỉ, tôi chẳng nhớ nỗi!, Ngải Lựu Lựu giả bộ ngây thơ không biết gì.
“Ở Starbucks, có Starbucks làm chứng!”
“Được thôi, anh đi gọi anh ta đến đây đối chất đi!”
“Ôi bà cô của tôi ơi, em đừng có chơi anh như thế!”
“Anh có giỏi thì cứ chơi lại đi!”
“Đáng tiếc là anh chỉ biết chơi thái cực quyền..”
Ngải Lựu Lựu nhìn bộ mặt ngây thơ vô số tội của Lương Tranh, bỗng phì cười.
Ở một góc khác, Ngô Hiểu Quân và Trâu Huệ đang nói chuyện với nhau rất vui vẻ. Trâu Huệ cắn một miếng to, hỏi Ngô Hiểu Quân: “Hồi đó anh với chị Hiểu Na vì sao lại chia tay, chẳng nhẽ vì chuyện nhà cửa ư?”
Ngô Hiểu Quân cố làm vẻ trầm ngâm: “Nhà cửa chỉ là nguyên nhân bề nổi, cái chính là nhân sinh quan của bọn anh không giống nhau, có cái nhìn khác nhau về cuộc sống hôn nhân. Cô ấy hi vọng hôn nhân xây dựng trên nền tảng vật chất và cho rằng như vậy mới ổn định, mới an toàn. Còn anh cảm thấy hôn nhân nhất định phải xây dựng trên tình cảm của cả đôi bên, ví dụ như tôn trọng, yêu thương, tín nhiệm, thấu hiểu và bao dung lẫn nhau…”
Trâu Huệ ngậm ngùi rồi nói: “Em cảm thấy tất cả đều quan trọng, dù gì xã hội này cũng cấu thành từ vật chất. Tất cả các nhu cầu ăn, mặc, ở, đi lại của chúng ta đều dùng vật chất để duy trì. Đương nhiên tình cảm cũng quan trọng, đây là tiền đề của hôn nhân, cuộc hôn nhân không có tình cảm là vô đạo đức, đúng không?”
“Chính xác, nhưng cái gì quan trọng hơn? Chúng ta lấy cái gì ra để cân đo một cuộc hôn nhân có mỹ mãn hay không? Anh cảm thấy đấy là tình cảm của hai người, cho dù là giàu sang hay nghèo hèn, đều không thể thay đổi”.
“Ừm… về cơ bản em đồng ý với ý kiến của anh. Nhưng nền tảng vật chất cũng cần phải cân nhắc. Tốt nhất là môn đăng hộ đối, sau đó hai người có nền tảng tình cảm với nhau, quan điểm nhân sinh quan, thế giới quan cũng cần tương đồng. Chỉ có điều muốn tìm một người như vậy khó quá…”
“Anh cho rằng trước tiên, người này không phải là người em ghét, em phải có tình cảm đặc biệt nào đó với anh ta, có như vậy em mới muốn ở bên người ta lâu dài. Chứ không phải là vì anh ta có mấy căn nhà, thu nhập hàng tháng của anh ta là bao nhiêu…”
“Nhưng những người đi tìm đại gia ấy lại coi trọng vấn đề tiền bạc…”
“Như vậy không phải là hôn nhân, mà là kiếm tiền, lừa tiền”.
Hai người càng nói càng hăng say, vẻ như hối tiếc vì không được gặp nhau sớm hơn. Buổi họp mặt đồng hương kết thúc bằng một bữa tiệc. Mọi người chẳng ai buồn khách sáo, bởi vì dù sao cũng phải bỏ tiền túi ra rồi, không ăn thật phí hoài. Cuối cùng còn có một buổi dạ hội, trước tiên là lãnh đạo của doanh nghiệp tài trợ cho buổi họp mặt lên phát biểu, sau cùng là hội trưởng hội đồng hương lên có đôi lời, sau đó là một vài hoạt động vui chơi giải trí, vô cùng ấu trĩ.
Một năm mới đã từ từ mở ra trong các hoạt động vui chơi ồn ào này.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.