Đọc truyện Trải Nghiệm Làm Vợ Tuổi 14 Bao Giờ Em Lớn FULL – Chương 2: Thiên Thần Là Có Thật
Mải mê ngắm nhìn gương mặt như tượng khắc của người trước mặt mà Hạ Trâm quên đi phải nhắc nhở anh nên vào nhà ngủ.
Khoảng thời gian như dừng trôi, tất cả như cuốn vào một dòng xoáy.
Một dòng xoáy của tâm hồn con trẻ.
Cô bé non nớt say mê lấy anh trai đang ngủ.
Lòng dạ, đầu óc chỉ có một suy nghĩ.
Đó chính là muốn được ở cạnh anh mãi mãi không buông.
Cơn gió lạnh lướt nhanh qua làm bé giật mình.
Như được thức tỉnh, Hạ Trâm đưa bàn tay trắng nõn bụ bẫm lay nhẹ cánh tay Hoàng Phong.
Bị đánh thức, Hoàng Phong cau đôi mày, đưa tay lên vuốt nhẹ mi tâm.
Dạo này ba cậu thúc ép, cho cậu đi học khắp mọi nơi.
Từ học kinh doanh cho đến học nghệ thuật.
Lĩnh vực nào cũng học một chút.
Thành ra bài tập nhiều không đếm xuể.
Đêm đến là thời gian nghỉ ngơi, chơi đùa của những đứa trẻ bằng tuổi cậu, nhưng Hoàng Phong lại khác.
Cậu vùi đầu vào làm bài tập.
Thức khuya, dậy sớm, đến cả thời gian ăn sáng thì tay vẫn cầm bút viết nhanh trên trang sách.
Mới 10 tuổi mà kiến thức của cậu đã lên đến học sinh cấp 2.
Thấy cậu mệt mỏi, Hạ Trâm lo lắng, hỏi:
– Anh gì ơi, anh bị ốm ạ?
Nghe tiếng nói, Hoàng Phong đưa tay xuống khỏi che tầm nhìn.
Thấy một cô bé trắng trẻo, đáng yêu.
Đôi mắt to tròn đen láy.
Hai cái má phúng phính, gương mặt như búng ra sữa.
Trong đầu cậu thốt lên ” Thiên thần hoá ra là có thật ” .
Hạ Trâm thắc mắc tại sao anh nhìn mình lâu như thế, bèn mạnh dạn hỏi:
– Anh đẹp trai tên là gì vậy?
– Anh tên Hoàng Phong.
Còn bé?
Hoàng Phong nhẹ nhàng trả lời.
Hạ Trâm bất ngờ vì đây không phải là con bác Hoàng Trực sao.
Vui vẻ sát lại gần anh, cô tươi cười nói:
– Em là Hạ Trâm nha…!Anh có thể bế em lên ngồi chiếc xích đu này được không?
Hoàng Phong nãy giờ mải nhìn nụ cười trên môi bé nên không ý thức được.
Mãi khi cảm thấy hơi đau nơi bàn tay.
Thì ra cô bé chọc chọc vào tay cậu.
Hoàng Phong bước xuống đất, tay nâng cơ thể mềm mại đặt lên xích đu.
Chợt chiếc giày dưới chân Hạ Trâm rơi xuống.
Khi cô yên vị trên xích đu rồi thì thấy Hoàng Phong anh ấy ngồi xổm, tay cầm chiếc giày đi vào cái chân của cô.
Hành động này thật giống trong truyện cổ tích a.
– Anh thật giống hoàng tử nha.
Anh có biết cưỡi ngựa không vậy?
Hoàng Phong ngồi xuống bên cạnh, nhìn bé rồi nói:
– Anh chưa, nhưng chắc chắn sau sẽ biết.
– Vậy anh nhanh nhanh lên nha…!Khi nào anh cưỡi được rồi nhớ đến đón em nhé.
Hoàng tử sẽ cùng công chúa cưỡi ngựa.
– Được.
Hoàng Phong mỉm cười vuốt tóc Hạ Trâm.
Đây là nụ cười đầu tiên sau 1 năm kể từ khi ông cậu mất.
Người gần gũi với cậu nhất.
Người cậu yêu thương nhất.
Ngay cả ba mẹ cậu cũng không thể khiến cậu cười.
Ở bên cô bé này, cậu thấy thật bình yên.
Hạ Trâm rất vui khi thấy Hoàng Phong nhìn mình.
Anh trai kia có thích mình không ta?
Nghĩ rồi cô bé hỏi:
– Anh Phong có thích em không?
Bị hỏi bất ngờ, Hoàng Phong ngại ngùng.
Chưa bao giờ cậu hồi hộp, run như lúc này.
Đối diện với nhiều người có vai vế to lớn, thế lực mạnh mẽ, Hoàng Phong cậu một chút sợ hãi, rụt rè cũng không có.
Mọi phẩm chất của một nhà lãnh đạo tài năng cậu đều có hết.
Thế mà khi nói chuyện, tiếp xúc với cô bé này…hazzz.
Thì ra cảm giác tim đập chân run trước một người là như vậy.
– Anh không biết, nhưng anh rất thích ở bên em.
– Anh nói dối.
Chúng ta chỉ vừa có gặp nhau.
– Không, anh nói thật.
Trâm không tin anh sao?
Hạ Trâm im lặng một chút liền phát ngôn một câu khiến Hoàng Phong giật mình:
– Trâm tin anh.
Trâm cũng thích anh nữa.
Anh Phong nhớ thích lại Trâm nhé.
Hoàng Phong chợt cảm thấy chóng mặt.
Nhắm chặt mắt tựa đầu dựa vào xích đu.
Hạ Trâm cau mày.
Anh trai này quả thật bị ốm rồi.
Cô bé nhanh nhẹn leo lên, mạnh dạn ngồi lên đùi anh.
Đưa hai tay nhẹ nhàng xoa lấy 2 bên thái dương.
Hoàng Phong ngạc nhiên, hỏi:
– Trâm Trâm, em làm gì vậy?
– Khi ba em bị ốm, mẹ em sẽ làm như vậy.
Giọng cô thỏ thẻ nói.
Mắt ngước lên quan tâm anh.
Hoàng Phong tận hưởng những cảm giác thư thái, thoải mái mà cô đem lại.
Bàn tay bất giác ôm cô sát lại.
Hạ Trâm được anh ôm thì khoe hàm răng thẳng tắp, chuyên tâm làm nhiệm vụ của mình.
Khi thấy anh liu diu ngủ, cô thôi, dừng lại động tác.
Lại có được cơ hội ngắm nhìn gương mặt không góc chết này, Hạ Trâm ngồi yên để anh ôm.
Mắt không quên nhìn anh chăm chú.
Chỉ có trời mới biết ý định của cô lúc này.
Như bị sai khiến, Hạ Trâm cố rướn người lên một chút hôn lấy đôi môi của anh.
Ôi! Cảm giác thật thích a! Môi anh mềm mềm, thơm thơm.
Cảm nhận môi mình có vật gì áp vào, Hoàng Phong mở mắt.
Khoảnh khắc lúc đấy bắt gặp ánh mắt của Hạ Trâm.
Hai mắt giao nhau cùng dừng lại.
Hoàng Phong khẽ giật khoé môi, điềm tĩnh hỏi:
– Em vừa hôn anh sao Trâm Trâm?
– Dạ- Mặt cô tỉnh bơ trả lời.
Thật khiến cho Hoàng Phong khó hiểu.
– Em có biết là không nên không?.