Trải Nghiệm Làm Vợ Tuổi 14 Bao Giờ Em Lớn

Chương 1: Gặp Gỡ


Đọc truyện Trải Nghiệm Làm Vợ Tuổi 14 Bao Giờ Em Lớn FULL – Chương 1: Gặp Gỡ


Tại biệt thự Hoàng Gia, khách khứa ra vào tấp nập.

Ai ai cũng đều diện trên mình những trang phục lấp lánh, hàng hiệu đắt đỏ.
Những người có tên tuổi, danh tiếng trên mọi lĩnh vực như thương nghiệp, công nghiệp, điện ảnh đều có mặt tại đây.
Hôm nay chính là sinh thật đại thiếu gia Hoàng Thị – Hoàng Phong.

Cũng chính là người thừa kế tập đoàn King World sau này.
Từng tiếng chúc mừng, từng món quà đắt giá lần lượt đặt lên trên chiếc bàn to lớn.
Hoàng Phong một mặt không cảm xúc đứng chào hỏi mọi người cùng ba.

Cậu chán ngấy gương mặt của họ.

Nếu không phải vì muốn giành được cơ hội làm ăn với công ty ba cậu thì chắc chắn sẽ chẳng ai đến tham dự.

Nhìn người ba tay cầm rượu, tay bắt từng người, cậu chán nản rời đi ra ngoài.
———————————————————
Đây là lần đầu tiên Hạ Trâm được ba mẹ đưa đến nơi sang trọng, đẹp đẽ như thế này.

Trên đường đi đến, bé thích thú không thôi.
Ngắm mình trong chiếc gương chiếu hậu trên xe, cô bé tươi cười quay sang hỏi mẹ:
– Mẹ thấy con có đẹp không ạ?
Ngô Tuyết thấy con gái hỏi, xoa chiếc đầu được tết tóc rất xinh, trả lời:
– Tiểu Trâm của mẹ rất xinh đẹp.

Như công chúa vậy đó.
Đúng vậy! Hạ Trâm hôm nay được mẹ diện cho chiếc đầm công chúa xanh da trời.

Cánh tay được thiết kế từ vải ren, xung viền cổ đính hạt ngọc trai.

Còn bên dưới bồng bềnh, sờ vào rất mềm.

Bộ váy ôm lấy cơ thể bụ bẫm của cô bé trông rất đẹp.

Được mẹ khen, bé cảm thấy vui sướng làm sao.

Miệng nhỏ cười toe toét mãi không thôi.
Ngô Tuyết nhìn đồng hồ trên tay, liền hỏi chồng trên ghế xe trước:
– Tắc đường quá.

Gia đình ta đến muộn có phải phép không anh?
Hạ Đình cầm tay lái, mặc dù sốt ruột nhưng cũng yên tâm nhắc vợ:
– Muộn một chút chắc anh Hoàng Trực sẽ không trách cứ chúng ta đâu.
Hoàng Trực và Hạ Đình là anh em kết nghĩa từ thời thiếu niên.

Cùng vào sinh ra tử, đồng cam chịu khổ, có phúc cùng hưởng có hoạ cùng chia.
Nhớ khi Hạ Đình yêu Ngô Tuyết, trong tay không có gì cả, đến cả sính lễ hỏi cưới cũng không.

Nhờ Hoàng Trực giúp đỡ, động viên, ông mới có được ngày hôm nay.

Có được một Hạ Thị phát triển, có vợ đẹp con ngoan.
Nghĩ đến lòng Hạ Đình cảm kích không thôi.

Miệng nở nụ cười mãn nguyện.

Hành động này của ông làm cho Hạ Trâm bên dưới thắc mắc.

Tính tò mò con trẻ nhanh nhảu hỏi:
– Sao ba lại cười một mình thế ạ?
Bị con gái hỏi bất ngờ, ông đành cười trừ rồi đánh trống lảng:
– Ba đang nghĩ sẽ gả con cho Tiểu Phong nhà bác Hoàng Trực.
– Tiểu Phong là ai vậy ba?
Bé mở to đôi mắt hỏi.

Mặc dù không biết người tên Tiểu Phong là ai nhưng nếu là người nhà của bác Hoàng Trực thì cô rất thích a.

Bác lúc nào cũng yêu quý, chiều chuộng, tặng quà cho cô mỗi khi bác đến chơi.
Ngô Tuyết bên cạnh nghe con gái hỏi liền trả lời thay chồng:
– Tiểu Phong là con trai bác Hoàng Trực.

Anh ấy hơn con 6 tuổi nên con phải xưng bằng anh.

Không được gọi trống không nghe chưa?
– Dạ mẹ.
Gật đầu nghe lời mẹ, bé không hỏi nữa mà ngồi yên nhìn ra khung cảnh bên ngoài cửa ô tô.

Chiếc xe từ từ chậm rãi đến nơi dự tiệc.
———————————————————
Ba người lớn nhỏ nhà Hạ Trâm đến nơi là 15 phút sau.

Hạ Đình nhanh chóng xuống xe mở cửa cho vợ con.

Ngô Tuyết tay nâng váy, tay dắt Hạ Trâm nhẹ nhàng xuống xe.

Thấy cúc áo chồng đang mở, bà đưa tay cài gọn gàng rồi mỉm cười.

Mọi hành động đều thu hút ánh nhìn, máy ảnh của phóng viên, nhà báo.

Ai ai cũng đều biết, mong muốn có được chuyện tình như 2 vợ chồng bà.
Họ yêu nhau từ khi còn nhỏ.


Một mối tình thanh mai trúc mã thật đẹp.

Tình cảnh thật bắt ép, nhà Hạ Đình khi ấy rất nghèo, còn Ngô Tuyết là tiểu thư nhà danh tiếng.

Bất chấp mọi thứ, họ đến được với nhau sau bao nhiêu giông bão.

Tuổi tác cũng không còn trẻ, hạ sinh được Hạ Trâm là khi Ngô Tuyết 36 tuổi.

Cho dù đã bước vào ngưỡng cửa trung niên nhưng bà vẫn thanh lịch, trẻ trung.
Hoàng Trực đang bàn chuyện làm ăn với mọi người thì thấy Hạ Đình cùng vợ con bước vào.

Nhanh chóng cáo từ đi lại chào hỏi.

Hạ Trâm thấy Hoàng Trực đi lại thì chạy đến bên ông, nói:
– Con chào bác Hoàng.

Lâu không gặp con nhớ bác quá!
Hoàng Trực cúi xuống bế Hạ Trâm trên tay, véo nhẹ má nói:
– Bác cũng nhớ tiểu công chúa của bác.

Dạo này con lớn hơn thì phải.
Ngô Tuyết để ý thấy 2 người đàn ông đi đến liền hiểu ý nói Hạ Trâm:
– Tiểu Trâm lại đây với mẹ nào, để bác và ba con nói chuyện với khách.
Hạ Trâm tụt xuống, đi đến bên cạnh mẹ.

Hoàng Trực gật đầu cùng Hạ Đình rời đi.

Mọi thứ thật đông đúc, náo nhiệt, cũng có ồn ào khiến Hạ Trâm không thích.

Cô bé thích sự yên tĩnh.

Cầm tay mẹ kéo nhẹ, nói:
– Con có thể ra ngoài được không mẹ?
– Con định đi đâu? Có cần mẹ giúp không?
– Dạ mẹ yên tâm.

Khi vào đây con thấy bên ngoài có rất nhiều hoa trong khuôn viên.

Con đến đó một lát nhé!

– Được rồi, con nhớ cẩn thận.

Khi nào về mẹ sẽ đến đó đón con.
Ngô Tuyết vốn không lo lắng lắm vì con gái nhà bà rất thông minh.

Biết tự bảo vệ bản thân.

Vả lại ở đây an ninh chặt chẽ, chắc chắn sẽ không có chuyện gì xảy ra.

Thấy Hạ Trâm quay đầu ra ngoài.

Bà liền đi lại bên cạnh Hạ Đình, cùng ông giúp Hoàng Trực tiếp khách.
Hạ Trâm theo đường đá sỏi dẫn đến phía sau ngôi biệt thự.

Mắt thấy có chiếc xích đu, bé liền vui vẻ chạy đến bên.

Còn cách chiếc xích đu vài bước thì bé khựng lại.

Có người nào đó đang ngồi ở trên.

Rón rén, nhẹ nhàng đến cạnh chiếc xích đu thì Hạ Trâm dừng lại.

Oa, đây đúng là mỹ nam mà.

Anh trai này thật là đẹp.

Gương mặt anh ấy rất giống những người nổi tiếng mà bé xem được trên tivi.

Lông mày rậm hình cung.

Mắt nhắm lại, đôi môi anh ấy hồng hồng, nhìn rất đẹp..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.