Trai Đẹp Đừng Dụ Ta

Chương 13: Tiểu Hắc


Đọc truyện Trai Đẹp Đừng Dụ Ta – Chương 13: Tiểu Hắc


Mờ mịt tỉnh dậy, đêm thật yên tỉnh, gió đêm thổi lên mặt, nhè nhẹ, giống như có một bàn tay đang vuốt ve, thật thoải mái, thật lâu không có một giấc ngủ an ổn như vậy, nàng lại có một giấc mộng đẹp.
Đúng vậy nàng nằm mơ thấy Lăng, Lăng ôm nàng, hôn nàng, nhẹ nhàng cũng thật dịu dàng.
Lệ không tiếng động rơi xuống mặt nàng, mỗi khi nàng có mộng đẹp thì tỉnh dậy đều có muôn vàn mất mát trống rỗng, mà khi nàng muốn chìm đắm trong mộng không bao giờ tỉnh thì lại phát hiện điều đó là không thể, cảm giác này là sao nhỉ? Nếu như vậy nàng mong chưa từng có giấc mộng như vậy, bởi vì lúc mộng đẹp không còn thì đó không còn là mộng đẹp nữa, nó biến thành một loại đau khổ.

Một đôi tay dịu dàng vươn đến khuôn mặt nàng lau lấy hàng lệ, nàng kinh hãi, cách nàng cực kì gần là một người toàn thân màu đen, khuôn mặt vẫn nhuộm bi thương nhanh chóng tiến tới cởi tấm sa trên mặt hắn, dưới ánh trăng dần xuất hiện, hé ra một khuôn mặt nam nhân không thể bình thường hơn, thất vọng ư? Có một ít đi.
Khuôn mặt hắn vô biểu tình nhìn nàng, cảm giác này lại rất quen thuộc, làm cho người ta lưu luyến, cảm giác ấm áp, đầu óc nàng vẫn chưa thanh tĩnh, theo phản xạ có điều kiện nàng mở miệng nói: “Lão bá. . . . . . “
Trong nháy mắt khuôn mặt hắn chấn động, có liên quan đến nàng sao, này quá khoa trương đi? Thân thể hắn run lên một cái, mà rung động này lại lan đến nàng, này thật kinh ngạc mới khiến cho nàng hoàn toàn tỉnh, mà lúc tỉnh,nàng thiếu chút té từ trên cây xuống!
Trên cây? Không sai! Chúng ta hiện tại đang duy trì một tư thế mập mờ trên cây!Hắn hai chân duỗi thẳng khoác lên trên nhánh cây, sau lưng dựa vào cây khô, nàng đối mặt với hắn ngồi ở trên người hắn, chân là treo lơ lửng ở cành cây phía ngoài. . . . . .Này này rốt cuộc tư thế này bắt đầu từ lúc nào đây? ! Nàng bất an run người, nếu là té xuống từ nơi này khẳng định mạng nhỏ khó giữ!
“Đừng động. . . .. . ” Hắn có chút không được tự nhiên ta lệnh. Lần này nàng giận thật rồi: “Hừ, ta mà dám đống sao? Từ đây té xuống, đến ta cũng không cứu nổi chính mình! Ta nói Tiểu Hắc nhà ngươi, ngươi đem ta lên cây cao thế này để làm gì? “.
Thật kì quái, nếu là nam nhân khác đừng nói cái gì mập mờ, cách nàng gần một chút nàng cũng thấy không được tự nhiên. Tiểu Hắc, vì một thân hắn đều màu đen, nàng liền gọi hắn như vậy.

Diện mạo Tiểu Hắc này, chính nàng dùng sáp nặn cũng dể dàng tạo ra một phiên bản giống hắn, hắn quá mức bình thường lại làm nàng nghĩ hắn không tầm thường.
Nàng không phải là người dể dàng cùng người khác thân cận, vậy mà trong thời gian ngắn nàng tiếp xúc với hắn không một cũng hai lần, thật không tưởng nổi. Nàng không phải là sắc nữ, không thích cùng khác phái thân mật, nhưng hôm nay nàng có một lời rất MAN muốn nói: phía dười người đàn ông này, khiến cho nàng kích thích!
Cái người Tiểu Hắc này đem nàng từ Mắt đỏ bắt đi, còn để lại một câu: “Ngươi đã từng cướp người ta muốn, hôm nay ta cướp người của ngươi, từ đây chúng ta không ai nợ ai!”
Lại còn cố ý đem nàng đến cái nơi chim hay ị này này. Ai, thật bấc đắc dĩ.
Nàng không biết Tiểu Hắc hắn là ai, chẳng qua là nàng có cảm giác thân thiết với hắn mà thôi, đã vậy để nàng tham lam chút đi, nàng dựa vào người hắn, từ từ nhớ lại giấc mộng mới thì. . “Tử Lăng! Anh thật quá đáng, anh luôn làm cho em nhớ đến anh, nhớ anh em biết làm sao đây. . . . .” Thật lâu nàng đã không khóc lớn như vậy. Có người nói qua một đứa bé khóc, thì phải có người dổ dành nhưng bé sẽ khóc càng hung hơn, nhưng nếu không ai dổ, bé một mình cũng sẽ không khóc. Trước kia nàng cô đơn đã khóc, khi Lăng ra đi, tâm nàng quá đau đớn, đau đến mức một giọt lệ cũng rơi nổi, có lẽ đến bây giờ nàng vẫn không thể tiếp nhận được sự thật hắn đã bỏ nàng mà đi.

Tựa vào người Tiểu Hắc khóc lớn, cảm giác này rất thật, nàng có nên tìm một người đàn ông để dựa vào một chút không. . .. vẫn hơn cảm giác cô đơn một mình.
Dáng người Tiểu Hắc rất tốt, cơ ngực rắn chắc, làm nàng thấy an toàn, mà nàng cũng nhận thấy dù bọn họ tư thế mập mờ đến đâu, nhưng thân thể hắn một chút phản ứng cũng không có. . . . .
Điều đó làm nàng hơi buồn bực. Hắn có phải là nam nhân hay không đây? ? Hay nàng không có sức quyến rũ nhỉ? ? Vốn nàng đinh khiêu chiến một cái để thử dò xét hắn, nhưng là thuốc mê của hắn tác dụng thật mạnh, nàng lại muốn ngủ, trước khi ánh mắt nặng trịch khép lại nàng cố nói một câu: “Mang ta đi mướn phòng, ta không muốn ngủ trên cây . .. . ” Không biết hắn nghe hiểu hai từ mướn phòng không, nàng mơ màng rồi chìm vào giấc ngủ.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.