Bạn đang đọc Trai Đẹp Đừng Dụ Ta: Chương 12: Lãnh Viêm Tự Thuật
Từ nhỏ bởi vì màu mắt con ngươi ta, ta đã được coi là không tầm thường.
Vương mỗi năm đều thông qua Quần Anh hội để chọn lựa, năm ta 7 tuổi, mọi người lan truyền tin tức Vương cùng phụ thân ta có cừu oán, vì vậy hắn liền hạ lệnh diệt Lãnh gia nhà ta. Một nhà trừ ta may mắn thoát khỏi cái chết, bởi vì ta có người cứu, người này chính là phụ thân sau này của ta -Tư Đồ Không.
Phụ thân mang theo hai đứa bé, Thẩm Băng 11 tuổi, Trầm Tâm Thương 4 tuổi. Bọn họ đều không có quan hệ ruột thịt với hắn, đều có thân thế riêng của mình, nhưng ta cũng không hỏi nhiều. Chúng ta đều được sống ở Liệt Diểm các, phụ thân mục tiêu rất rõ ràng, bồi dưỡng chúng ta, sau ủng hộ hắn thành Vương.
Chúng ta tuổi còn quá nhỏ, nên chung đụng cũng thoải mái, phụ thân không có con cái, nhưng hài tử ba người chúng ta đoán hắn có thê. Bởi vì cách mấy ngày hắn đều ra tiểu viện bên ngoài ở vài ngày, lúc trở lại khuôn mặt luôn vui vẻ hạnh phúc.
Phụ thân muốn ta luyện một loại võ gọi là Đồng Dương công, muốn ta bảo vệ thân đồng tử, không thể đối với nữ nhân động tình. Hắn đối với ta có ơn nuôi dưỡng, ta nghe theo.
Thẩm Băng tư chất so với ta mạnh rất nhiều, hắn am hiểu nhất chính là Dịch Dung Thuật cùng điều chế các loại dược , cùng hắn tỷ thí ta vẫn luôn không thắng nổi. Tâm Thương giống như rất thích hắn, nhưng là Thẩm Băng người cũng như tên, luôn luôn lạnh lùng với mọi thứ xung quanh.
Thời gian trôi nhanh, năm ta 19 tuổi phụ thân mang về một người tên Đoan Mộc Trì, khi có hắn ta luôn cảm thấy khó thở, người này múa võ bí hiểm, cùng Thẩm Băng tỷ thí không phân cao thấp, lại có thân phận là sát thủ, hắn có đôi mắt màu đỏ, tướng mạo vô cùng xinh đẹp, so với Tâm Thương còn đẹp hơn. Hắn tự tin có thể giúp phụ thân trở thành Vương, sau đó phụ thân cùng hắn rời khỏi Liệt Diểm các, từ đó mọi việc trong các đều do Thẩm Băng xử lý.
Năm 20 tuổi, trong các xuất hiện một nữ nhân, trong một đêm mưa to nàng té xỉu ở đại môn, Thẩm Băng đem nàng mang về, nàng kia rất đẹp, nhưng ta lại cảm thấy nàng không phải là một nữ nhân đơn giản. Sống chung một thời gian, Thẩm Băng cùng nàng ấy ngày càng thân mật, khi hắn cùng ta uống rượu đều nhắc đến nàng ta, ngay lúc đó ta hoài nghi, đây có phải là đại ca Thẩm Băng luôn lạnh ngạo sao? Tình yêu có thể làm ột người thay đổi lớn như vậy ư?
Vậy mà nhìn Thẩm Băng thay đổi Tâm Thương cũng rất khổ não, thường tìm ta khóc lóc kể lể, Tâm Thương tựa như muội muội ta, mỗi lâng ta đều khuyên nàng, hi vọng nàng có thể đừng đau thương.
Rốt cuộc có một ngày ta chộp được nhược điểm của nữ nhân kia, nàng ta lại muốn hạ độc Thẩm Băng! Trong lòng ta đại ca rất quan trọng vậy mà người hắn yêu lại muốn hại hắn! Hơn nữa còn muốn hạ độc hết người trong Liệt Diễm các! Ta thừa nhận lúc ấy ta rất xúc động, không suy tính hậu quả giết nàng! Dù biết Thẩm Băng sẽ hận ta nhưng ta không hối hận việc mình đã làm, ta không muốn mất đi một vị đại ca chung sống với nhau hơn mười năm.
Chính mắt thấy ta tự tay giết chết người hắn yêu, sát ý mà Thẩm Băng phát ra ngay lúc đó sao ta không biết? Nhưng mà có thể hắn chưa nhẩn tâm giết ta đi, ngay lúc ta muốn mở miệng giải thích hắn đã bỏ đi. Ta biết, hắn vĩnh viễn rời đi.
Thẩm Băng rời đi, ta trở thành chủ nhân Liệt Diễm các, sau đó không lâu Vương kế nhiệm, ta biết nam nhân tên Đoan Mộc Trì ấy đã giữ lời hứa, tân Vương chính là Tư Đồ Không. Nhưng khi hắn lên làm Vương đến ngày thứ hai liền biến mất. Tin tức này làm kinh hải cả nước. Ta cơ hồ vận dụng toàn bộ nhân lực Liệt Diểm các đi tìm phụ thân, nhưng đều phí công. Bởi vì ngôi vị Vương hàng năm đều có thông qua Quần anh hội chọn lựa, cho dù Vương ốm chết hay mất tích cũng không liên quan đến việc Quần Anh hội được cử hành, cho nên một năm này cũng không hề xãy ra hỗn loạn.
Sau một thời gian ngắn, Tâm Thương đột nhiên nói mình mang thai hài tử của Thẩm Băng, mà Thẩm Băng không hề có ý định muốn cùng nàng thành thân, nhưng nàng vẫn giữ nguyên ý định. Nhìn thấy nàng thương tâm muốn chết, ta thật không đành lòng, rốt cuộc quyết định cùng nàng thành thân, đảm nhiệm vai trò phụ thân hài tử.
Vào đêm thành thân một gia đinh đem rượu giao bôi bị hạ dược đến, sau ta mới biết tên gia đinh đó là Thẩm Băng cải trang, thuật dịch dung của hắn thật lợi hại, cùng nhau chung sống lâu như vậy thế nhưng ta không phát hiện. Thuốc là tự hắn chế, là xuân dược độc tính rất mạnh, không đến một khắc ta đã thấy người nóng ran, thân thể có chút không chịu sự chi phối.
Ta thấy Tâm Thương để mũ phượng xuống, lấy ra một thanh kiếm đen hướng ta đâm tới, những thứ kia không làm ta mất mạng, nhưng lại đem đến cho ta sự khiếp sợ cùng đau lòng.
Hài tử là giả, Thẩm Băng muốn nàng giết ta, giết được ta Thẩm Băng sẽ là của nàng.
Dược vật trong thân thể ta tác quái, nhưng bị cơn đau từ những vết thương từ kiếm kiềm hảm, khi ta sắp không chống đở nổi Tâm Thương, một người áo đen xuất hiện bắt ta đi, điểm huyệt ta rồi ném ta vô một ngôi miếu đổ nát. Là hắn, cặp mắt đỏ ngầu kia ta không thể nhận lầm được, Đoan Mộc Trì, sao hắn lại cứu ta? Hừ, hắn cũng không cứu ta, ta nhìn thấy được vẽ khinh bỉ trong con ngươi của hắn, hắn chặn lại miệng của ta, không để cho Thẩm Băng giết ta, cũng không để ta tự tìm chết, hắn muốn ta sống không bằng chết.
Dược vật ăn mòn cả thân thể ta, lần đầu tiên ta trải nghiệm qua cảm giác muốn sống không được muốn chết cũng không xong. Mơ màng không biết bao lâu ta nghe thấy một tiếng vang rất lớn, có thứ gì đó từ trên nóc ngôi miếu rơi xuống, cùng với một trận gào thét của nữ nhân.
“Ừ. . . . . .” Không biết là bản năng sinh tồn hay gì, ta muốn kêu lên, nhưng lại kêu không được. Cùng thanh âm kéo cái hành lí, ta thấy được một nữ nhân, ăn mặc rất khác người, lộ ra nhiều da thịt đặc biệt là chân, đôi chân rất đẹp, quá ít vải vóc nên thấy rõ nàng rất gầy yếu, mái tóc dài đến thắt lưng, càng thêm kiều diểm. Tác dụng của dược vật lại làm thân thể ta nổi lên phản ứng kì quái, thấy nàng lộ nhiều da thịt, ta hận mình không thể động.
Nàng rất giật mình, dĩ nhiên, trên người ta bây giờ không còn nhiều chổ lành lặng. Nàng bước một bước đã đến bên ta, khiến ta kinh ngạc, nàng nhu nhược nhưng thân thủ sao lại nhanh nhẹn như vậy? Hơn nữa nàng không giống như những nữ nhân khác, nàng không tránh né, ngược lại đến gần ta, càng làm cho ta giật mình hơn là đôi mắt to đen trong suốt, con ngươi màu đen!
“Chết tiệt! Thật đáng ghét, thương thế ngươi nặng như vậy coi như xong, sao lại còn đem ngươi đặt ở đây? Muốn ngươi chết sao? Còn phòng ngừa ngươi cắn lưỡi tự sát nữa. Ta tới cứu ngươi, ngươi phải tin ta, ta nhất định có thể cứu ngươi, không để ngươi chết đâu!”. Ta cảm giác hô hấp có chút nặng nề, ta sẽ không chết, ta nghĩ muốn ngươi! Bàn tay mìn màng của nàng lau cái chán ta, có đến bây giờ ta cũng chưa có ham muốn mảnh liệt như vậy.
Nàng rất thông minh, đoán được ta bị bỏ thuốc lại bị điểm huyệt, sau nàng lại làm chuyện khiến ta quẩn bách không dứt!
Nhẫn nại đến cực hạn, ta bắn ra. Cảm giác nhẹ nhỏm hơn trước, nhưng là nàng cũng không dừng lại động tác trên tay, còn nói ta không cần nhẫn nại, đem hết dược vật tống ra.
Ta. . . . . thật sự là . . . .. . . . . . .
Chưa bao giờ ra mắt một nữ nhân như vậy. Nhìn bộ dáng nàng mệt nhọc chìm vào giấc ngủ, nhớ lại hai canh giờ trước đủ loại cảm giác. . .. . . . Ta đã không còn thân đồng tử nữa, không thể luyện võ được, trước nay chưa bao giờ hổ thẹn như vậy khiến ta nổi sát tâm, một nam nhân lại để nữ nhân đối mình như vậy? Nhưng khi nhìn những lớp vải trắng trên người ta, nhớ tới nàng nghiêm túc băng bó từng vết thương cho ta, lòng ta lại mềm nhũn, duy nhất chỉ có trốn, đi khỏi đây, hiện tại ta không thể đối mặt với nàng, ta cũng vì mình đối với ân nhân cứu mạng có sát tâm mà cảm thấy xấu hổ.
Trở lại các, quả nhiên mọi thứ đều hỗn loạn không chịu nổi, nhưng ta không phái bọn họ dọn dẹp, ngược lại sai bọn Tần Công đi đón nàng, ta còn muốn gặp lại nàng.
Nữ nhân này thật kì quái, không biết gì gọi là xấu hổ lúng túng, cũng không biết đến nam nữ thụ thụ bất thân, nhưng trong đôi mắt đen láy của nàng ta thấy được sự chân thành, nàng nói nàng là thầy thuốc, thầy thuốc chính là đại phu chăng? Y thuật của nàng rất inh, nàng khai thuốc mặc dù rất kì lạ, nhưng là rất hữu dụng, thương thế của ta đã có thể khép miệng.
Tâm Thương lại đến. . . . . . . .
Được một nữ nhân bảo vệ trong lòng ta không biết tư vị đo như thế nào, nhưng là rất ngọt ngào, không nghĩ tới nàng cũng có chút công phu, khi đó ta không nhìn kĩ chiêu thức của nàng, bởi vì nàng dùng đôi chân trắng nõn của mình ra quyền, ta có chút giật mình. Ta chỉ mong nàng cách xa ta một chút, bây giờ ta rất nguy hiểm, cũng rất xung động, nhưng đôi mắt ta lại đang đuổi theo bóng dáng nàng. Bởi vì trời mưa ta lưu nàng lại cư thất qua đêm, nhưng nàng lại muốn cùng ta ngủ chung! Nhìn nàng ngủ say, ta hận mình có suy nghĩ đen tối! Một đêm không chợp mắt, sau khi tĩnh lại nàng lại hỏi ta một vấn đề kì quái, xử nam là cái gì?
Chắc là thói quen, nàng hỏi vấn đề cũng rất kì lạ.
Biết nàng cùng gia đinh Tần Công nói chuyện với nhau về ta, ta đi tìm nàng nói chuyện rõ ràng, đây cũng cho ta một lý do thấy nàng đi.
Môi của nàng rất mềm, để cho ta mất khống chế, tham lam mút vào hết thảy ngọt ngào, nhưng là. . . . . .Ai. . .
Nàng muốn đem ta hạ hỏa, nàng không biết khi có nàng ở bên, trong lòng ta, thân thể ta, đều luôn có một ngọn lửa xuất hiện.
Cùng nàng đi đến trung tâm đất nước, thấy nàng cưởi ngựa vô cùng mệt mỏi, ta rất đau lòng, để cho nàng ở lại khách điếm, ta đi bái phỏng đệ đệ Tần Công, Quần Anh hội lần này là hắn chủ trì.
Sau khi trở về không thấy nàng đâu, lòng ta nóng như lửa đốt, tìm khắp các nơi, cuối cùng tìm được nàng tại một con hẻm, nhìn nàng hôn mê sau khẽ nhếch mắt, một màu đỏ của lửa làm lòng ta chìm vào đáy vực. Đoan Mộc Trì? Nàng gặp Đoan Mộc Trì?
Sáng sớm hôm sau nhìn tinh thần nàng rất tốt, ta cũng yên tâm, nghe đến chuyện của Tâm Thương, ta không khỏi nhớ lại, nàng kêu ta đi chuộc nàng ấy, ta nghe theo. Sau khi trở về nàng lại muốn cùng ta uống rượu, không hiểu sao ta có dự cảm không tốt.
Nhìn nàng yên lặng, ta cũng không nói gì. Khi nàng bắt đầu nói, ta đã cảm thấy lo lắng, những lời nàng nói ra, ta thật không còn cơ hội sao?
Nếu như ta kiên quyết giữ nàng bên người nàng sẽ rời khỏi ta? Nàng chính là nữ nhân như vậy, làm cho người ta yêu.
“Không chỉ có tình yêu là có thể lâu dài, bằng hữu cũng là thiên trường địa cửu”, vì những lời này của nàng ta quyết định, là bằng hữu thì vẫn còn cơ hội cho ta. Như vậy sau này ta sẽ lấy thân phận huynh trưởng hoặc bằng hữu đến chiếu cố nàng vậy.
Bất kể tương lai như thế nào, nàng vẫn là người đâu tiên ta yêu.