Đọc truyện Trạch Mộc Nhi Tê – Chương 17
Giang Dữ Miên lại lần nữa dựng trại đóng quân ở trong căn nhà mình từng sống hơn một năm kia, giá chơi cho mèo đã được đưa tới, cậu đem nó cất vào phòng nhỏ bên dưới cầu thang.
Tần Hành mỗi ngày đều dành chút thời gian về nhà mang cậu đi dạo xem nhà, Giang Dữ Miên nói đồ trang trí trong nhà này đã lâu quá rồi, cậu không thích.
Tần Hành ngược lại cảm thấy cứ có phòng để ở là được rồi, hơn nữa đống đồ trang trí này anh nhìn nhiều năm như vậy cũng đã quen rồi sửa lại chút là ổn.
Nhưng dẫu sao Giang Dữ Miên nói cái gì chính là cái đó, quan trọng cũng không phải mấy thứ này mà là anh đã mang được người về nhà.
Kỳ Dương hẹn nhiều lần kêu Tần Hành đưa Giang Dữ Miên tới nhưng mãi tận nửa tháng sau Tần Hành mới chịu thả người.
Anh kêu Kỳ Dương chọn một nhà hàng tốt, khẩu vị ngọt một chút bởi vì Miên Miên thích ăn ngọt.
Kỳ Dương liếc mắt nhìn một cái, để trợ lý thay hắn quyết định rồi chọn một quán ăn Quảng Đông.
Bởi vì Kỳ Dương hẹn anh ăn cơm nên buổi chiều, còn cỡ hai giờ nữa mới tan tầm Tần Hành liền xem như chuyện đương nhiên mà đi tới phòng làm việc của Kỳ Dương, nói mình hôm nay tan ca sớm, anh muốn đi đón Giang Dữ Miên.
“Để Giang Dữ Miên tự mình tới quán ăn thì sẽ chết hay sao?” Kỳ Dương vỗ bàn.
Tần Hành nói: “Em ấy không thể chết được, nhưng tôi thì có.”
Kỳ Dương đi tới ngay trước mặt Tần Hành đóng sầm cửa phòng làm việc của mình lại bảo anh mau cút đi.
Lời đồn đại rằng các ông chủ không hợp nhau từ đây liền lưu truyền trong nội bộ công ty.
Tần Hành bốn giờ đã rời công ty, gần bảy giờ mới dắt Giang Dữ Miên đi vào lô ghế riêng.
Kỳ Dương lúc này đã sắp ngủ tới nơi, thấy Tần Hành và Giang Dữ Miên rốt cuộc cũng tới hắn mới uể oải gật đầu.
“Gọi đồ ăn.” Tần Hành lời ít ý nhiều mà vẫy tay với người phục vụ, không buồn đem Kỳ Dương vào mắt.
Ngược lại, Giang Dữ Miên rất lễ phép hướng Kỳ Dương mà chào hỏi: “Chào anh.”
Kỳ Dương giống như cảm nhận được gió xuân ấm áp, lại bị câu nói như gió rét mùa đông của Tần Hành tạt cho: “Miên Miên, ít nói chuyện với hắn thôi.”
Ăn được một nửa, Tần Hành nhận được một cuộc gọi không thể từ chối liền sờ sờ đầu Giang Dữ Miên, ý bảo cậu đừng để ý đến Kỳ Dương rồi đứng lên đi ra ngoài nhận điện thoại.
Anh vừa mới rời đi, bên ngoài cửa sổ đột nhiên có ánh sáng lóe lên, Giang Dữ Miên ngiêng đầu nhìn xem, là ánh đèn từ vòng đu quay phía xa.
Kỳ Dương nhìn thấy ánh mắt của Giang Dữ Miên cũng nhìn ra bên ngoài, nhìn vòng quay kia đang chậm rãi chuyển động, cùng thảo luận với Giang Dữ Miên: “Vòng đu quay kia đẹp quá nhỉ?”
Giang Dữ Miên gật đầu: “Rất đẹp.”
“Đây là do Tần Hành tạo ra,” Kỳ Dương nói: “Nhớ không lầm thì..
tầm sáu năm trước đã bắt đầu mua đất thi công.”
Giang Dữ Miên nhìn hắn, giọng hơi cao lên mà “Ồ” một tiếng, biểu thị chính mình cảm thấy rất hứng thú.
Kỳ Dương cảm thấy bộ dạng ham học hỏi này của Giang Dữ Miên làm người ta rất ấm lòng, máy hát tự thân liền mở ra (*): “Khi đó vốn lưu động của công ty không đủ, Tần Hành nhìn trúng mảnh đất này liền nhất định phải mua.
Cuối cùng vẫn là phải tự bỏ tiền túi ra mà thầu, chính là lợi nhuận từ việc cậu ấy bán phần mềm kia đi.
Aizz, Miên Miên cậu không biết đâu, mảnh đất này cực lớn.”
(*) Ý là cái miệng nhiều chuyện của ổng bắt đầu hoạt động đó =)))
Kỳ Dương giơ tay so một cái: “Dài như vậy, kiến trúc thiết kế cũng không tốt, xung quanh cũng không có nhiều công ty.
Nhưng mà vị trí rất đẹp, sau cùng thì giá vẫn rất đắt, hồi đó Tần Hành vì mảnh đất này mà nghèo rớt mồng tơi toàn tới nhà của tôi quỵt cơm.”
Giang Dữ Miên nhìn vòng đu quay rồi lại nhìn Kỳ Dương: “Nhà anh bán cơm sao?”
“Cũng gọi là có bán, đây không phải trọng điểm.” Kỳ Dương phất tay một cái, “Cậu để tôi nói xong đã, nơi đó không phải đã mua lại sao tôi nói để cùng xây một khu phức hợp cao cấp, kết quả cậu ta lại muốn dựng ở đó một cái vòng đu quay, cậu hiểu không? Vòng đu quay, tôi lúc đó thực hoài nghi đầu óc cậu ta có vấn đề rồi.”
Kỳ Dương chỉ chỉ vào huyệt thái dương của mình: “Nhưng mà Tần Hành, cậu ta nói quá hay, cói cái gì mà chiến lược kinh doanh chờ ngày công ty đưa nó ra thị trường.
Vậy mà khi vòng đu quay siêu bự còn có logo và đèn sáng rực ra mắt, giá cổ phiếu của công ty như nước đẩy thuyền, còn đưa cho tôi xem cụ thể mỗi thứ lời lãi thế nào mà phân chia coi như hoa hồng cuối năm cho tôi.
Đây chính là tiền túi của cậu ấy, tôi liền chẳng dám nói thêm cái gì nữa, sau đó còn thực sự cảm thấy cậu ta chó ngáp phải ruồi mà nói cái gì cũng đúng.”
Giang Dữ Miên như có điều suy nghĩ mà gật đầu nói: “Thiết kế của các anh rất dễ nhìn nha.”
“Tần Hành vẽ đó,” Kỳ Dương uống một hớp rượu, vừa định cùng Giang Dữ Miên nói tỉ mỉ thì nhìn thấy nét mặt Giang Dữ Miên, đột nhiên mắng một câu thô tục.
Kỳ Dương phát hiện hắn lại bị Tần Hành lừa.
Giang Dữ Miên nhìn Kỳ Dương không nói gì, tự mình cúi đầu nghiêm túc ăn rau.
Lúc thiết kế logo Kỳ Dương đã tìm tới không ít công ty thiết kế nhưng đề bị Tần Hành phủi đi, xong Kỳ Dương hỏi anh rốt cuộc muốn cái dạng gì, nhà thiết kế ở bên cạnh cũng đổ đầy mồ hổi.
Tần Hành liền vẽ lên giấy một vòng tròn, bên trong có vẽ hai ngọn nói nhỏ giống y như nhau quả thực nhìn qua vừa đơn giản vừa mang nét hào phóng.
“Thể theo cái này mà làm đẹp một chút.” Tần Hành giao nó cho nhà thiết kế, Kỳ Dương liền hỏi anh cái này mang ngụ ý gì.
“Quần sơn miên miên (*), đại biểu công ty có thể bốn mua thường thanh, mọc lên như nấm,” Tần Hành mặt không đổi sắc mà nói: “Càng làm càng lớn.”
(*) Những ngọn núi kéo dài nối tiếp nhau.
Kỳ Dương lúc đó là đơn thuần tin tưởng, bây giờ nhìn lại logo kia mới thấy núi cái quỷ á.
Tin Tần Hành chính là tin tà, căn bản m* nó cậu ta chính là vẽ chữ M, chữ M trong Miên Miên, là Miên Miên của Giang Dữ Miên.
Tần Hành chính là người mắc bệnh thần kinh.
Lúc sắc mặt Kỳ Dương thoát cái thay đổi, Tần Hành đã nghe điện thoại xong, trở lại.
Anh nhìn trong đĩa của Giang Dữ Miên có không ít đồ, hài lòng múc cho cậu thêm một bát cháo, còn khen ngợi: “Em nên ăn nhiều một chút, quá gầy rồi.”
Kỳ Dương giận mà không dám nói gì, phi thường uất ức, đối diện còn có hai người đang ngược cẩu FA, phát ngán lên ăn không được mấy miếng liền đứng lên trả tiền rồi đi trước.
Đầu xuân, giáo sư dạy nghiên cứu sinh cho Giang Dữ Miên giúp cậu đề cử, để cậu tìm một công việc, làm giáo khu một thư viện lớn trong thành phố S.
Giang Dữ Miên đắc ý, nói sau này mình cũng là một thành viên lớn của S đại.
Tần Hành nhìn cậu bật cười, gọi cậu là tiểu học đệ, gọi vài tiếng chính là gọi lên tận giường.
Đại học S để Giang Dữ Miên nghỉ qua một mùa hè mới đưa tin thông báo.
Một ngày đầu tháng tám, hạng mục quan trọng của Tần Hành cuối cùng cũng kết thúc, anh hỏi Giang Dữ Miên có đồng ý đưa anh tới mấy chỗ mới lạ vui đùa một chút không.
Tần Hành nói chính là nước Mỹ.
Giang Dữ Miên nói cậu cũng chưa từng đi du lịch quanh đất Mỹ, lúc đi học cậu cũng chỉ tới trường hoặc ở trong nhà trọ.
Tần Hành gật đầu: “Vậy ngày mai cùng đi.”
Với những chuyện nhỏ nhặt này Giang Dữ Miên không có quyền lên tiếng, cậu cũng gật gật đầu, còn bổ sung: “Vậy có thể qua gặp giáo sư của em một chút, ông ấy rất tốt.”
Tần Hành đang dặn thư ký đặt vé máy bay, nghe vậy liền quay đầu lại, giọng nói có chút quái gở: “Có gì tốt?” (Chưa chi đã ghen =)))
Giang Dữ Miên còn đang nói giáo sư của cậu tốt ra sao, Tần Hành vốn muốn giáo huấn cậu một chút lại nghe Giang Dữ Miên nói vị giáo sư kia là người cẩn trọng phấn đấu, năm nay đã hơn sáu mươi tuổi thì lập tức ngậm miệng lại mà nghe Giang Dữ Miên khoe khoang.
Hai ngày sau bọn họ đáp xuống tới nơi, Tần Hành thuê ngay một xe việt dã, lái dọc theo đường ven biển phía Bắc mà đi.
Bên trái anh là biển xanh trong lành mát mẻ, bên phải là ổ chơi game di động Giang Dữ Miên, một chút cũng không buồn phản ứng lại với anh.
Tần Hành cảm thấy rất hạnh phúc, mở bài rock and roll cũ, những tia nắng còn sót lại của sắc trời chiều lọt vào ghế lái, như hoàn thiện giấc mộng làm lưu học sinh còn chưa thực hiện thời đôi mươi của anh.
Chỉ là da mặt Giang Dữ Miên quá mỏng, nói sao cũng không chịu cho anh làm trong xe.
Buổi trưa hôm đó Tần Hành ngừng xe khi đi qua tháp thánh Ba Ba Lạp, cùng Giang Dữ Miên vào một quán nhỏ ăn trưa.
Bọn họ còn ngẫu nhiên gặp được mấy đàn em cùng trường đại học với Giang Dữ Miên, mấy người này cũng tranh thủ ngày nghỉ mà đi chơi.
Giang Dữ Miên vốn không hay để ý người khác nên không nhận ra.
Ngược lại, Tần Hành là người đầu tiên chú ý tới có ba, bốn cô cậu sinh viên đang nhìn về phía Giang Dữ Miên, liền hỏi cậu có quen hay không.
Giang Dữ Miên quay đầu lại, mấy người kia nhìn thấy mặt cậu liền xác định, đều bước tới chào hỏi: “Dữ Miên, không phải anh đã trở về nước sao?”
Trong trường học không ai có thể nhìn gương mặt kia của Giang Dữ Miên mà dùng kính ngữ.
“Đi chơi.” Giang Dữ Miên nói.
Mấy đàn em kia đều tò mò nhìn Tần Hành đang ngồi đối diện với cậu, Tần Hành tự lên tiếng giới thiệu: “Xin chào, tôi là Tần Hành.”
Đoàn người kia có một cậu trai từng theo học chính quy ở đại học S, liếc mắt một cái liền nhận ra Tần Hành từng nổi tiếng một thời trên trường, lập tức thấy sang bắt quàng làm họ: “Chào ngài, trước đây tôi cũng học đại học S, hồi đó trước khi thi đều đem ảnh của ngài đặt trên đèn mà bái đó.”
Giang Dữ Miên cúi đầu cười, bị Tần Hành tóm được nắm cằm bắt cậu ngẩng lên rồi nói với cậu trai kia: “Miên Miên giờ đây cũng công tác tại đại học S, việc chân tay như chuyển sách trong thư viện trường ấy.”
Mấy người kia đều nở nụ cười, cùng hàn huyên vài câu rồi lại trở về bàn của mình.
Tần Hành đùa Giang Dữ Miên: “Hồi ấy nếu em thực sự muốn thi vào đại học S, có khi giờ vẫn đang phải học lại đó.”
Giang Dữ Miên lắc đầu: “Không đâu, em sẽ tới Mỹ.”
Tần Hành liền trầm mặc, nếu như tất cả đều chỉ là giả định..
Mà giờ Giang Dữ Miên đã trở lại bên anh, đây mới là chuyện tốt đẹp nhất.
Một lát sau, Tần Hành cắt một khối hambuger thịt đưa cho cậu ăn, nói trong dạ dày Giang Dữ Miên có một cái hố đen, cậu ăn rất nhiều nhưng lại không thấy thêm được chút thịt nào.
Bọn họ một đường cứ vừa lái vừa dừng một chút, bỏ ra mười mấy ngày mới tới được Los Angeles, lúc trên máy bay về nước Giang Dữ Miên cứ ngủ mơ mơ màng màng, lại đột nhiên nhớ tới mà nói với Tần Hành: “Em còn chưa đi gặp giáo sư.”
Tần Hành đeo miếng chụp mắt lên cho cậu: “Để lần sau đi.”
Lần sau anh cũng sẽ không để Giang Dữ Miên đi gặp giáo sư của cậu, dù là sáu mươi tuổi cũng không được.
Giang Dữ Miên nhắm mắt lại, cánh tay phiền phiền nhiễu nhiễu mà gác qua miếng ngăn, duỗi ra trước mặt Tần Hành muốn anh cầm lấy tay cậu, Tần Hành liền nắm lấy.
Bọn họ không quá trọng lễ nghĩa, dắt tay, cũng từng nằm cùng nhau mà tâm sự nhưng lời nói ra khỏi miệng lại quá ít, có lúc lại là quá trễ.
May mắn là Tần Hành mệnh cứng, Giang Dữ Miên lại tốt số, cũng sẽ không có tám năm lần thứ hai nào nữa tách rời được bọn họ.
Tần Hành nhìn bàn tay Giang Dữ Miên đặt trong tay mình, duỗi phẳng bàn tay ấy ra mà xem chỉ tay, lời thốt ra gần giống như van xin: “Miên Miên, anh nhìn bàn tay của em rồi, đường ái tình chạy dài một đường đến lòng bàn tay của anh rồi này.”
Giang Dữ Miên lấy trùm mắt xuống, cùng Tần Hành làm bộ nghiên cứu một hồi mới híp mắt nhìn anh gật gật đầu, lại như cổ vũ mà nói: “Đúng vậy.”
=== Toàn văn hoàn ===.