Đọc truyện Trạch Mộc Nhi Tê – Chương 16
Tần Hành xuống máy bay liền tới thẳng công ty, lúc mở cửa phòng làm việc quả nhiên thấy Kỳ Dương đang ngồi trên ghế của mình mà chơi game.
Anh vừa tới cửa đã nghe thấy động tĩnh.
“Cuối cùng cũng lôi được cậu về” Kỳ Dương rút dây điện nhằm hủy thi diệt tích, nhìn Tần Hành vỗ bàn một cái: “Muốn Lẳng Lặng giết chết tôi phải không, nhiều thứ như vậy tôi làm sao mà ký thay được?”
Lẳng Lặng là thư ký của Tần Hành, Tần Hành tắt máy hai ngày liền đã khiến cô nàng bổ não mà cho rằng boss nhà mình bị bắt cóc, cô ngấm ngầm tìm đội cứu viện, chỉ kém nước vọt tới Lịch Thành luôn.
Tần Hành không ưng bộ dạng kia của hắn bảo hắn lăn khỏi ghế: “Con mẹ nó tay anh để ở chỗ nào vậy?”
Kỳ Dương cúi đầu nhìn xuống, thấy tay mình suýt chút nữa vỗ lên chiếc bút máy được xem như bảo bối yếu mệnh của Tần Hành, trong lòng run rẩy lập tức đứng lên: “Mời ngài ngồi.”
Tần Hành đi tới, văn kiện trên bàn anh đã sắp cao tới nửa mét, vậy mà Kỳ Dương vẫn có thể ngồi đó mà chơi game.
Anh mở một quyển ra nhìn, Kỳ Dương thì ngồi trên ghế sofa cho khách mà gặm táo, lại hỏi: “Sao lần này cậu ngốc ra ở Lịch Thành lâu quá vậy, không phải có diễm ngộ gì chứ?”
Tần Hành nghe vậy, ngẩng đầu liếc mắt nhìn hắn một cái mới nói: “Ừm.”
“Tôi…!#%%@.” Kỳ Dương bị chấn kinh rồi: “Thật hay giả?”
Từ lúc Tần Hành hợp tác cùng hắn tới nay vẫn luôn duy trì trạng thái cuồng công tác, không gần nữ sắc, nam sắc cũng không.
Công ty này ban đầu là do Kỳ Dương lôi kéo đầu tư từ ba hắn, nhưng làm lớn được như bây giờ, quy mô lớn gấp trăm lần bao đầu, tất cả cơ bản đều là công lao của Tần Hành.
Tần Hành người này vốn rất kì lạ, có thời điểm thoạt nhìn thì thấy anh là kiểu liền mạng mà kiếm lợi, như một mũi nhọn luôn luôn nổi bật hơn người, nhưng bên trong lại là kiểu mộc mạc, ngấm ngầm gọi người sa đọa.
Nhà ở nội thành của anh cả lầu trên, lầu dưới gộp lại cũng chưa tới trăm mét, xe cũng chỉ có một chiếc thuận tiện đi đường, xe này thì không có vấn đề nhưng với một ông chủ lớn như anh mà nói thì có chút sứt sẹo, hơn nữa cũng chỉ có mỗi một chiếc.
Đứa em họ của Kỳ Dương ngay cả đại học còn chưa tốt nghiệp đã thay tới 3 chiếc xe máy thể thao.
“Nhìn thế nào?” Kỳ Dương lại gần hỏi Tần Hành: “Có ảnh không?”
Tần Hành không muốn nhiều lời cùng hắn, dời bút máy ra chỗ khác rồi ký vài chữ trên tài liệu, ném tới trước mặt Kỳ Dương: “Tôi cần yên tĩnh.”
Kỳ Dương tò mò tới vò đầu bứt tai, thế nhưng vì kế sinh nhai hắn bất đắc dĩ phải rời khỏi văn phòng không dám quấy rầy Tần Hành công tác nữa, bằng không Tần Hành sẽ đem trọng trách đùn đẩy, lúc ấy hắn chết chắc.
Tần Hành liền dùng cả ngày để xử lý những công việc tồn đọng, mấy công trường và nhà xưởng cần đi thị sát thì sắp xếp trong mấy ngày tới.
Trong lúc ấy cũng quấy rầy Giang Dữ Miên không ít, anh nói mình cần yên tĩnh nhưng lại tìm hàng đống chuyện cười nhạt nhẽo, xem xong một tệp báo cáo liền gửi một cái cho Giang Dữ Miên.
Giang Dữ Miên bắt đầu trước, tin nhắn toàn hahaha, sau đó lại nhắn: “Em đang làm việc.”.
Tần Hành còn chưa trả lời cậu đã gọi điện tới, muốn nói chuyện với Tần Hành.
Tần Hành nhận điện thoại, vừa tiếp liền nói trước đè lên thanh âm đối phương mà gọi tên tâm can của anh, Giang Dữ Miên liền nói không nên lời.
“Miên Miên?” Tần Hành không nghe thấy tiếng của cậu ở bên kia, gọi cậu: “Em làm sao vậy?”
“Không muốn anh lại gửi tin cho em,” Giang Dữ Miên nhỏ giọng nói: “Em còn đang trong thư viện.”
Tần Hành nghiêm nghị: “Ngày trước em còn gửi tin nhắn ngay lúc anh đang học đó nhé.”
Giang Dữ Miên nghẹn lời, cách một lúc mới lại nói: “Anh như vậy, dù hai tuần lễ em cũng làm không xong.”
Tần Hành lập tức bỏ dở hành vi quấy rầy nhàm chán của mình, để Giang Dữ Miên nỗ lực làm việc.
Hai ngày sau, lúc tan tầm Tần Hành đi tới cửa phòng làm việc của Kỳ Dương, gõ gõ cửa.
Kỳ Dương đang đeo kính mắt kiểm tra bản kế hoạch, ngẩng đầu hỏi Tần Hành làm gì đó.
“Ngày mai tôi tới Lịch Thành.” Tần Hành nói: “Chuyện của công ty cậu để ý một chút.”
Kỳ Dương quả thực không thể tin vào tai mình nữa, tính tình cuồng công tác liền biến thành thường xuyên nghỉ việc gặp riêng tình nhân.
Sự đắc ý đằng sau sự nghiệp và ái tình thành công chính là bạn tốt của anh – Kỳ Dương lừng lẫy bạo gan thổ huyết mà tăng ca.
Kỳ Dương nói: “Rốt cuộc là cậu giấu yêu tinh nào ở Lịch Thành? Tôi để Lẳng Lặng đi đánh chết cô ta.”
Tần Hành ôm cánh tay nhìn hắn, miệng hơi nhếch lên.
Kỳ Dương đã rất lâu không nhìn thấy Tần Hành cười đến thoải mái như vậy, hắn đột nhiên nhặt được vận may, lòng cũng sáng ra mà thốt lên: “Giang Dữ Miên?”
Tần Hành thu lại nụ cười, vẫn nhìn Kỳ Dương.
“Thực sự là Giang Dữ Miên sao?” Kỳ Dương ngây dại, sau một lát hắn phất phất tay với Tần Hành: “Cút đi, cút đi, quả nhiên không thể trông cậy vào cậu.”
“Một thời gian nữa em ấy sẽ trở về thành phố S.” Tần Hành còn chưa đi, hăng hái mà nói tiếp.
“Cậu có ấu trĩ quá không vậy hả!” Kỳ Dương mắng anh, “Ông đây là cẩu độc thân đang tăng ca, có có phải mù rồi không?”
Tần Hành thành công châm dầu cho hắn, cũng không quay đầu lại mà xuống lầu lấy xe đi thẳng ra sân bay.
Anh đã hỏi xin chìa khóa từ Giang Dữ Miên, đêm nay chuẩn bị đến kiểm tra đột xuất.
Gần mười giờ mới tìm tới được nhà Giang Dữ Miên, cậu lúc này đã ngủ mất rồi.
Tần Hành mở cửa đi vào, bên trong một ánh đèn cũng không có, anh còn tưởng rằng Giang Dữ Miên không có nhà liền gọi điện thoại cho cậu, di động đang sạc điện được đặt trong phòng khách sáng lên, Tần Hành nhanh chóng ngắt máy, rón rén bước vào phòng Giang Dữ Miên.
Giang Dữ Miên mở đèn cạnh giường mà ngủm cậu rất thích ngủ trong chăn gối làm từ lông nhung mềm mại, nửa gương mặt đều chôn trong gối.
Tần Hành nhìn Giang Dữ Miên một hồi, muốn chạm vào mặt cậu ai ngờ vừa ngón tay vừa chạm phải cậu liền tỉnh rồi.
Mắt Giang Dữ Miên khẽ mở ra, tưởng mình còn trong mơ.
Cậu nhìn Tần Hành một lúc lâu mới nhẹ giọng gọi tên anh: “Tần Hành?”
Tần Hành cúi người hôn cậu một chút.
Giang Dữ Miên ngồi dậy: “Sao anh lại tới đây?”
Tần Hành ngồi ở bên giường cậu, nhìn cậu trai đã không còn là đứa nhỏ năm ấy, mái tóc vẫn rối như tơ vò, đôi môi ngủ tới hồng nhuận lên, gương mặt còn ngái ngủ.
Giang Dữ Miên ở trong mộng luôn ở nhà đợi cửa chờ anh tới cũng vĩnh viễn là dáng vẻ ấy.
“Không nhìn thấy em liền có chút không yên lòng.” Tần Hành giúp cậu vuốt lại mái tóc.
Kỳ thực đâu chỉ là không yên lòng, không đem được Giang Dữ Miên trở về thành phố S, anh liền trà không nhớ cơm không nghĩ mà làm việc.
Giang Dữ Miên không nỡ tự tay đem trả bộ giá chơi cho mèo, Tần Hành còn giúp cậu bỏ vào hộp chuyển phát nhanh gửi về.
“Nhà của anh khả năng không nuôi được mèo,” Tần Hành đưa Giang Dữ Miên xuống dưới hầm lái xe: “Tới đó rồi em tự xem có muốn đổi nơi khác hay không.”
“Anh ở đâu vậy?” Giang Dữ Miên cảm thấy kỳ quái, với địa vị của Tần Hành làm sao lại ở một nơi mà tới mèo cũng không nuôi được?
Tần Hành không đáp lời cậu lái xe hướng về phía thành phố.
Đường tới thành phố S với Giang Dữ Miên mà nói thì vừa quen thuộc lại vừa có chút xa lạ, cậu thấy đường phố chuyển từ vùng ngoại ô tới khu nội thành náo nhiệt.
Càng nhìn càng quen mắt, Giang Dữ Miên nắm lấy một bên ghế trong lòng căng thẳng như phát hoảng.
Tần Hành lái vào tiểu khu bên trên trường cấp ba của Giang Dữ Miên, tìm một khoảng trống để đỗ xe.
Xe dừng lại anh quay qua giúp Giang Dữ Miên cởi dây an toàn rồi lại vòng ra sau xe mở cốp lấy hành lý, mang theo Giang Dữ Miên cùng đi về căn nhà nhỏ mà cậu từng thuê trước kia.
Hai người cùng vào thang máy, lên tới tầng 7 anh lấy chìa khóa mở cửa căn hộ nhỏ từng thuộc về Giang Dữ Miên.
Bên trong mọi thứ không hề thay đổi.
Ghế đệm màu xám mà Giang Dữ Miên đi dạo trong khu thương mại mua về, đồ gia dụng cậu đòi Tần Hành cùng đi mua, bộ bàn trà tự tay Tần Hành bày trí, ghế sofa của chủ nhà trước để lại, thang vịn trên cầu thang bị thiếu mất tay nắm, rèm cửa sổ mỏng manh lọt gió mà Giang Dữ Miên từng muốn đổi nhưng vì quá lười mà không làm.
Tất cả mọi thứ đều cũ kỹ, rất cũ kỹ, Tần Hành dù một thứ cũng không đổi.
Anh so với Giang Dữ Miên lại càng bướng bỉnh, muốn lưu lại mọi thứ ở nơi mà Giang Dữ Miên từng ở.
Giống như tự lấy kim châm vào lòng mình, trông coi mỗi một tấc vuông trong căn nhà này tựa như Giang Dữ Miên chưa từng rời khỏi anh.
Giang Dữ Miên ngơ ngác đứng ở cửa, Tần Hành đem hành lý của cậu xách vào nhà, đặt cạnh phòng nhỏ bên cạnh cầu thang rồi quay đầu lại hỏi Giang Dữ Miên: “Đứng ngốc ở đó làm gì?”
“Đệm lót không nên dùng quá ba năm.” Giang Dữ Miên đi vào, không đầu không đuôi mà nói.
Tần Hành gật đầu: “Ngày mai sẽ dẫn em đi mua cái mới.”
Giang Dữ Miên còn nói: “Cũng không phải rất nhỏ.”
“Cái gì?” Tần Hành giúp Giang Dữ Miên mở valy phát ra tiếng lạch cạch nên không nghe rõ Giang Dữ Miên nói gì.
“Phòng ở cũng không phải rất nhỏ,” Giang Dữ Miên nói: “Em cảm thấy rất ổn.”
“Ừ, rất ổn.” Tần Hành đồng ý với lời nói của Giang Dữ Miên, anh đi qua mở rèm nơi cửa sổ sát đất ra, cảnh đêm của thành phố S lấp lánh ánh sao sáng, đèn xe từ cầu cao tốc đi qua đi lại, còn có thể nhìn thấy vòng đu quay siêu lớn mới mở phía bên kia bờ sông.
“Cái đó mới,” Giang Dữ Miên chỉ vào cái vòng quay kia nói: “Trước đây không có.”
Tần Hành nói: “Nó được xây dựng từ ba năm trước.”
“Cái vòng đu quay kia có phải công trình của nhóm các anh không?” Giang Dữ Miên nhanh mắt, phát hiện logo mang ngụ ý “Quần sơn miên miên, bốn mùa thường thanh” quay sang hỏi Tần Hành: “Là công ty của anh khởi công?”
“Chồng em làm ra đó.” Tần Hành từ phía sau ôm lấy cậu, miệng kề sát bên tai Giang Dữ Miên nhỏ giọng trò chuyện.
“Hẳn rất đắt đi?” Giang Dữ Miên quay đầu lại nói với Tần Hành: “Nhà giàu mới nổi thật ngốc nhưng lắm tiền.”
Tần Hành bị một nhà giàu mới nổi thực sự nói mình là nhà giàu mới nổi, vừa tức vừa buồn cười: “Bạn học Giang Dữ Miên, xin chú ý ngôn từ.”
Giang Dữ Miên không lên tiếng, quay người lại muốn chính diện ôm lấy Tần Hành.
Tần Hành trực tiếp ôm ngang người Giang Dữ Miên lên đè người lên ghế sofa, nhấc áo lông của Giang Dữ Miên lên giúp cậu cởi đồ ra rồi lại tự cởi áo sơ mi của chính mình ném đi: “Miên Miên, em có biết anh vừa vào cửa đã muốn làm cái gì hay không?”
Giang Dữ Miên thân thể trần truồng liền bị lạnh mà co rúm người lại, hỏi anh: “Cái gì?”
“Muốn đem em từ cửa,” Tần Hành dán vào cậu, từng chữ từng chữ nói với Giang Dữ Miên: “Một mực làm đến trên lầu.”.