Trà Xanh Trong Lòng Bàn Tay Hoàng Thúc Tàn Tật

Chương 23: Muốn Chết Ngay Lập Tức


Bạn đang đọc Trà Xanh Trong Lòng Bàn Tay Hoàng Thúc Tàn Tật – Chương 23: Muốn Chết Ngay Lập Tức


Sau canh ba, đêm khuya càng trở nên vắng lặng.
Trong tẩm điện Liên Phương cung, hơi thở nam nữ trẻ tuổi hòa vào nhau dây dưa mập mờ.
Thẩm Vu tự thấy xấu hổ, khuôn mặt nàng nóng hổi, tim đập nhanh như muốn nhảy ra ngoài.
Nàng lại không phát hiện, người bên cạnh đang căng thẳng đến mức mãi một hồi lâu vẫn chưa bình tĩnh lại.
Bàn tay cứng như sắt nắm lấy cổ tay nàng cuối cùng cũng thả ra, hai người đều đổ mồ hôi, lòng bàn tay của hắn và cổ tay nàng đều ẩm ướt, không phân được rốt cuộc là mồ hôi của ai.
Hai tay Thẩm Vu được tự do, việc đầu tiên nàng làm là đưa tay lên chắn trước ngực, có lẽ do hiện tại nàng đang ngồi nên trông hai người rất gần nhau, tay nàng tay thả xuống, vô tình chạm phải lồng ngực nam nhân kia.
Thẩm Vu: “…”
Nàng xấu hổ nghiêng đầu ra phía khác.
Không biết Lục Vô Chiêu bắt đầu nhìn nàng từ lúc nào, hắn không vì động tác của nàng mà lui lại, có lẽ trong lòng hắn muốn chạy trốn, nhưng lại bị Thẩm Vu ngăn trong góc không sao tránh được.
Bọn họ cách nhau gần đến nỗi chóp mũi hai người suýt nữa chạm vào nhau.

Có mấy sợi tóc rối của nàng cọ lên mặt Lục Vô Chiêu khiến hắn thấy ngứa.
Ma xui quỷ khiến thế nào, hắn lại giơ tay lên, từ từ vươn ngón tay chạm vào mấy sợi tóc kia, dịu dàng vén ra sau tai nàng, lúc rút tay lại, đầu ngón tay vô tình lướt qua tai nàng, Lục Vô Chiêu nhìn lỗ tai của nàng từ từ đỏ lên, hắn cũng thấy ngón tay mình trở nên tê dại.
Hơi thở ngọt ngào của nàng phả vào mặt Lục Vô Chiêu, hắn vô thức hít vào thật sâu, trong lòng sinh ra cảm giác thỏa mãn lạ thường, cảm giác xấu hổ đó vừa xuất hiện đã bị hắn bóp nát.
Lúc nào nàng cũng mạnh dạn như vậy, lần đó ở Tận Hoan lâu nàng đứng ở dưới lầu cũng dùng ánh mắt thương tiếc kia nhìn hắn chằm chằm.
Bây giờ cũng thế, không đề phòng lại thêm chút xấu hổ nhìn hắn chằm chằm, khiến người ta không thể kháng cự.
Nhưng liệu hắn có xứng không?
Ánh mắt lưu luyến trên gương mặt xinh đẹp của nàng, lồng ngực hắn như bị một chiếc lông vũ chạm khẽ, khóe môi giương lên, ánh mắt dần dần dời xuống như trúng độc, rơi trên đôi môi đỏ mọng.
Gương mặt Thẩm Vu nóng lên nhưng vẫn không dời mắt.

Nàng đã biết Lục Vô Chiêu anh tuấn từ lâu rồi, nhưng chưa từng nhìn hắn từ khoảng cách gần đến thế này.
Hắn đang nhìn gì thế? Là… muốn hôn nàng à?
Thẩm Vu nghĩ, nếu như…
Hắn muốn hôn nàng thật, liệu nàng có nên tránh đi không?
Theo lý nàng nên tránh đi, chưa kể nàng không biết trong lòng hắn có thật sự thích nàng không, bọn họ bây giờ cũng chưa có danh phận gì.
Tuy Thẩm Vu rất thích diễn kịch, biết cách tỏ ra nhu nhược khiến nam nhân thương tiếc, nhưng nàng không phải loại người lạm tình, nếu như ở cùng với hắn, sau này có dây dưa với người khác cũng không ổn.
Nàng còn chưa giải quyết xong chuyện phiền phức với Thái tử, nếu bây giờ để Thái tử nắm thóp hắt ngược nước bẩn vào nàng thì đúng là được không bù nổi mất, đến lúc đó để tên xúi quẩy kia chiếm hời, nghĩ thôi cũng thấy buồn nôn rồi.
Nhưng nếu không nói rõ với Lục Vô Chiêu, cảm giác nàng chẳng khác gì mấy nữ nhân xấu xa ham hư vinh đó.
Nếu Lục Vô Chiêu chỉ là bị nàng mê hoặc trong chốc lát thì còn tốt, chờ đến khi hắn tỉnh táo lại nhất định sẽ hối hận.

Nhưng nếu lúc đó tình cảm của hắn với nàng đã sâu đậm, tạm thời nàng không thể đáp lại phần cảm tình này, có phải sẽ khiến hắn tổn thương không?
Thẩm Vu không cam lòng khiến hắn đau khổ.
Cân nhắc thiệt hơn, suy nghĩ theo nhiều hướng khác nhau, nàng cảm thấy không nên hứa hẹn với nam nhân trước mặt vào lúc này, bởi vì như vậy rất vô trách nhiệm.
Dù thế nào nàng cũng nên né tránh nụ hôn này.
Nhưng trong thâm tâm… Nàng không muốn trốn tránh.
Dù sao nàng “thèm khát” thân thể Lục Vô Chiêu cũng không phải ngày một ngày hai.
Không chờ nàng xoắn xuýt, Lục Vô Chiêu đã ngẩng đầu lên trước, tránh xa khuôn mặt làm người ta đỏ mặt kia.
Dù cho bọn họ không nhìn nhau nữa thì bầu không khí ấm áp lưu luyến trong phòng vẫn tiếp tục, thậm chí có vẻ càng lúc càng mãnh liệt.

Hắn ngửa cổ dựa vào tường, nhắm mắt lấy lại bình tĩnh.
Thẩm Vu nhìn hầu kết liên tục dao động của hắn, trong lòng cồn cào, khớp xương gợi cảm kia như lăn lộn trong tim nàng, bỗng nhiên khiến nàng cảm thấy cổ họng khô nóng.
Nàng giống như kẻ say mê sắc đẹp, dùng ánh mắt nóng bỏng nhìn Lục Vô Chiêu chằm chằm.
Dù Lục Vô Chiêu nhắm mắt nhưng vẫn có thể cảm nhận được, hắn bồn chồn như ngồi trên đống lửa.
Cảm giác chếnh choáng do say rượu ập đến khiến hắn đau đầu, ý thức mơ hồ, vẫn luôn nhắm mắt lại, trốn tránh hiện thực, không dám mở ra.
Hắn sợ vừa mở mắt ra nhìn nàng bản thân lại không thể khống chế được.
Không biết qua bao lâu, Thẩm Vu ngứa mũi.
“Hắt xì…”
Lục Vô Chiêu nhíu mày.
“Hắt xì! Hắt xì!”
Sức khỏe nàng lúc nào cũng kém như vậy, chỉ cần bị cảm lạnh sẽ hắt hơi, mà mỗi lần hắt hơi cứ như bay mất não.
Hắt xì xong không ngoài suy đoán, nàng lại bắt đầu đau đầu.
Thẩm Vu bực mình tặc lưỡi “Tách” một tiếng, chờ đến khi cha nàng trở về, nàng nhất định phải bảo ông dạy cho mấy chiêu thức rèn luyện sức khỏe, cái vóc dáng ốm yếu này làm lỡ chuyện quá.
Nàng đưa tay lên xoa xoa mũi, mọi suy nghĩ đều bị thay thế bằng cảm giác uể oải.
Bả vai đột nhiên chùng xuống, nàng sửng sốt ngẩng đầu nhìn lại.
Lục Vô Chiêu vẫn nhắm mắt, nhưng chiếc áo khoác đang quấn trên người hắn đã nằm gọn trên người nàng.
Còn mang theo nhiệt độ và mùi hương của hắn.
Thẩm Vu bỗng nghĩ tới lúc nãy, cảm giác hổ thẹn lại dâng lên.
Nàng có thể mơ mộng sắc đẹp Lục Vô Chiêu trong lòng, nhưng nếu một lần nữa mặt đối mặt như lúc nãy “Bôi thuốc”, nàng chỉ sợ sẽ tổn thọ mấy năm.
Nàng xấu hổ cầm lấy áo khoác của hắn trùm kín người.
Vòng eo của Thẩm Vu rất nhỏ, áo khoác của hắn có thể quấn được hai vòng quanh người nàng.
Nàng lặng lẽ nhặt quần áo dưới đất lên giũ sạch bụi.
Trên mặt đất toàn là mảnh vỡ của mấy vò rượu, nàng không yên tâm nhặt quần áo lên, mấy mảnh vỡ nằm dưới đất tạo thành một vết cắt thật dài.
Nàng hồi hộp ngừng thở trong giây lát, tự an ủi mình không có việc gì xảy ra, chỉ là một vết rách, không sao, không sao…
Ánh mắt của nàng bỗng nhiên dừng lại.
Vốn tưởng rằng chỉ có vạt áo bị rách, ai ngờ phía trước cũng bị thủng một lỗ.
Thẩm Vu hít thở sâu.
Nàng mặc bộ này về chắc chắn sẽ gây hiểu lầm.
Nàng đi đi lại lại trên sàn một hồi lâu, Lục Vô Chiêu vẫn nhắm mắt dựa vào tường, hô hấp dần trở nên bình ổn.
… Ngủ rồi à?
“Điện hạ? Điện hạ?”
Lục Vô Chiêu không lên tiếng.
Hình như hắn ngủ thật rồi.
Thẩm Vu liếc nhìn cái áo trong tay mình, lại quơ quơ tay áo rộng thùng thình trên người.
Giống như đang hát hí khúc… Thẩm Vu nghĩ thầm.
“Lục Vô Chiêu? Ngài còn tỉnh không?”
Vẫn không có ai đáp lời.
Thẩm Vu thở phào nhẹ nhõm.

Hắn uống nhiều rượu như vậy, cũng nên nghỉ ngơi mới phải.
Nàng nhìn quanh tẩm điện vẫn không phát hiện ra chỗ nào có thể thay quần áo, nghĩ lại Lục Vô Chiêu đang ngủ nên nàng yên tâm ngồi thay trên giường.
Nàng quay lưng vào tường, từ từ cởi áo khoác ngoài ra.
Người phía sau lặng lẽ mở mắt ra.
Thẩm Vu hoàn toàn không biết gì cả, áo khoác màu xanh đậm tuột khỏi tấm lưng trắng mịn, rơi xuống bên hông nàng, may là Lăng Vương điện hạ không cởi quần của nàng, nếu không nàng không biết hắn còn có cơ hội nhìn thấy mặt trời mọc ngày mai hay không.
Nàng vui vẻ nghĩ thế, nàng nhìn thấy cơ thể Lục Vô Chiêu nhiều lần như vậy rồi, bây giờ để hắn nhìn một lần cũng không thiệt.
Nếu Chử Linh Thư nghe được tiếng lòng của nàng, sợ là vừa đánh vừa mắng chưa từng thấy qua ai vô tâm như vậy.
Danh tiếng nữ nhân là thứ vô cùng đáng quý, làm sao có thể mang ra so với đàn ông được?
Thẩm Vu nghiêng đầu nghiêm túc suy nghĩ một lát, cảm thấy hai chuyện này đối với nàng mà nói cũng không khác nhau lắm.

Vì thế nàng cũng không chịu thiệt gì.
Phụ thân nuông chiều nàng nhất, nếu nàng bảo mình đã nhìn người khác, sợ rằng phụ thân còn khen ngợi nàng, bởi vì trước đây mẫu thân nàng cũng vô tình nhìn thấy phụ thân tắm ở bờ sông, sau đó phụ thân mặt dày mày dạn dây dưa với mẫu thân nàng.
Còn nếu ông biết có nam nhân nhìn thấy cơ thể nàng, có lẽ sẽ giết hết những người biết chuyện, sau đó an ủi nàng không cần lo lắng, vì những kẻ biết chuyện đã chết cả rồi, nàng có thể coi như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Nếu chẳng may kẻ đó lại chính là người Thẩm Vu yêu, thì không cần biết đối phương có sẵn lòng hay không, ông cũng sẽ dùng đao kề sát cổ hắn, cho dù phải trói cũng bắt hắn về phủ Tướng quân để cưới nàng.
Còn nếu như… Nếu như người này là Lăng Vương điện hạ…
Thẩm Vu bật cười.
Sợ là không ổn lắm đâu.
Nàng mặc áo vào, nhìn lỗ thủng phía trước do dự một lát cuối cùng quyết định khoác áo của Lục Vô Chiêu ở bên ngoài.
Dù sao đã quyết định qua lại với hắn thì chắc chắn sau này nàng sẽ dùng tất cả vốn liếng khiến hắn yêu mình, sớm muộn gì cũng phải kết hôn, hiện tại mặc áo của hắn cũng không tính là chuyện quan trọng gì.
Hai tháng trước Lục Vô Chiêu đã cho phép nàng chạm vào quần áo và đồ dùng hàng ngày của hắn, nghĩ đến việc ngày mai tỉnh rượu hắn sẽ nhớ lại chuyện tối nay, nàng bèn tính cầm hết quần áo đi.
Thẩm Vu sửa lại quần áo cho ngay ngắn, đang định đi giày vào, chỉ mới trôi qua vài giây thôi mà nàng đã suy nghĩ đến cuộc sống sau khi kết hôn với Lục Vô Chiêu rồi.
Phải tìm cơ hội nói rõ quyết định của nàng với phụ thân mới được, dù phải chết một lần nữa nàng cũng không muốn gả cho Thái tử.
Thẩm Vu chuẩn bị rời đi.
Nàng xoay người, không kịp chuẩn bị đối mặt với đôi mắt đen láy của nam nhân.
Thẩm Vu bất ngờ: “Điện hạ không ngủ à…”
Lục Vô Chiêu không nói mà chăm chú nhìn nàng.
Thẩm Vu nuốt một ngụm nước bọt, thầm nghĩ nàng thực sự không thể ở đây thêm nữa, có lời gì chờ ngày mai trời sáng lại nói, đến lúc đó tỉnh rượu rồi nhất định hắn sẽ đến tìm nàng, khi đó nàng phải gây khó dễ cho hắn, thăm dò thái độ của hắn, rồi mới quyết định bước tiếp theo nên đi như thế nào.
Thẩm Vu giơ tay lên, quơ quơ tay áo rộng thùng thình: “Điện hạ, vậy ta đi trước nhé…”
Lục Vô Chiêu vẫn không lên tiếng.
“Cám ơn thuốc của ngài.” Nàng nói.
Tiếng bước chân của càng lúc càng xa, cửa phòng mở ra lại bị khép lại, ánh mắt Lục Vô Chiêu vẫn dõi theo nàng đến tận cửa mới thu lại.
Hắn từ từ nằm xuống, quên luôn việc buông rèm, nhắm mắt lại nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Lúc Thẩm Vu trở về cũng không quấy rầy đến ai, nàng cẩn thận xếp gọn áo khoác của Lục Vô Chiêu rồi giấu kĩ tránh bị người khác phát hiện.
Đêm nay cả hai người đều ngủ rất ngon.

Hôm sau khi mặt trời đã lên cao.
Lục Vô Chiêu mơ màng, lúc tỉnh lúc mơ.

Hắn mơ thấy Thẩm Vu vì hắn mà bị người ta đuổi giết, chịu nhiều ấm ức.

Hắn thấy khắp người nàng nổi mẩn đỏ, trong lòng hắn áy náy không thôi.
Hắn tìm thấy lọ thuốc cống phẩm của Tây Vực trong phòng, hiệu quả của lọ thuốc đó vô cùng tốt.
Hắn muốn đưa nó cho nàng, nhưng không biết nên dùng lý do gì? Chắc chắn không thể nói đây là thuốc của hắn được.
Hắn mơ thấy mình gọi Mạnh Ngũ đến, giao lọ thuốc cho hắn ta rồi căn dặn: “Thuốc này do một thái y làm rơi lúc xem bệnh cho nàng ở Liên Phương cung.”
Lục Vô Chiêu không muốn nàng biết đấy là đồ của hắn, sợ nàng hiểu lầm hắn có ý đồ gì với nàng.
Hắn cũng không muốn tiếp cận nàng, càng không muốn nàng biết bí mật trong lòng.
Cứ như bây giờ là tốt rồi.
Vẻ mặt Mạnh Ngũ rất kì lạ, nhưng Lục Vô Chiêu không có cơ hội thấy được, vì hắn tỉnh giấc rồi.
Lúc tỉnh lại chỉ cảm thấy đầu đau như muốn nổ tung.
Lục Vô Chiêu chống một tay ngồi dậy, tay kia giơ lên xoa xoa huyệt thái dương.
Hắn cố gắng nhớ lại mọi chuyện xảy ra trước khi ngủ.
Mọi việc xảy ra hôm qua bị hắn quên hết rồi.
Tỉnh giấc nhìn thấy xung quanh toàn mảnh vỡ hắn mới nhớ lại, tối hôm qua tâm trạng hắn không tốt, một mình ngồi uống rượu trong phòng.
Ban đầu Mạnh Ngũ còn muốn ngăn hắn còn bị hắn dùng roi quất, đuổi ra khỏi phòng, sau đó…
Sau đó không ai dám vào nữa.
Được rồi, vậy thuốc…
Tay hắn lục lọi trên giường nhưng không thu hoạch được gì.
“Mạnh Ngũ… Mạnh Ngũ…”
Hắn thử mở miệng, giọng nói khàn khàn khó nghe.
Cửa phòng mở ra, người kia lê bước đi đến trước giường.
Lục Vô Chiêu nhíu mày, tay còn xoa trán, khó chịu không muốn mở mắt.
Giọng nói khàn khàn vang lên: “Cầm hộp thuốc mỡ Tây Vực tiến cống mà hoàng huynh ban đến đây.”
Không có động tĩnh gì.
Mãi lâu sau Lục Vô Chiêu mới mở mắt trông thấy Mạnh Ngũ dùng vẻ mặt khó nói nhìn hắn.
Lục Vô Chiêu buông tay đang xoa trên trán xuống.

Vẻ mặt này của Mạnh Ngũ sao lại giống hệt trong giấc mơ đó chứ?
Hắn nhíu mày nghiêm túc: “Còn ngẩn ra đấy, mau mang đến đây.”
Mạnh Ngũ thở dài, móc hộp thuốc từ trong ngực ra.
Lục Vô Chiêu run rẩy: “Sao ngươi có thứ này?”
Mạnh Ngũ buồn bã nói: “Chủ tử, giờ Thìn hôm qua người có tỉnh giấc một lần.”
Lục Vô Chiêu bực bội trong lòng, nhìn sắc trời bên ngoài hẳn đã qua buổi trưa rồi.
Mạnh Ngũ lại nói: “Lúc người tỉnh dậy gọi thuộc hạ vào, đưa lọ thuốc này cho thuộc hạ, căn dặn thuộc hạ đưa đến Tĩnh Hi cung.”
Lục Vô Chiêu: “…”
Hắn quên rồi.
Chuyện này là sự thật, không phải do hắn mơ sao??
Hắn im lặng một lát mới nói: “Ta… Bản vương đã nói gì?”
Mạnh Ngũ nói: “Người nói “Thuốc này do một thái y làm rơi lúc xem bệnh cho nàng ở Liên Phương cung”, dặn thuộc hạ không được nói đó là đồ của người.”
Khuôn mặt lạnh như băng của Lục Vô Chiêu xuất hiện một vết nứt: “…”
Mạnh Ngũ tiếp tục đả kích: “Người còn nói, nếu Thẩm cô nương có hỏi sao thuốc này đã dùng rồi, thì trả lời ngày đó thái y dùng cho nàng ấy.”
Lục Vô Chiêu: “…”
Không ngờ lúc ấy hắn còn tính toán chu toàn như vậy.

Hằn nhìn Mạnh Ngũ chằm chằm, Mạnh Ngũ thông cảm nhìn lại hắn.
Lục Vô Chiêu không chịu nổi nữa rồi, hơn hai mươi năm qua, chưa bao giờ hắn nghĩ sẽ có ngày muốn tìm một chỗ không người mà trốn vào đó.
Mạnh Ngũ không định bỏ qua cho hắn, hoặc do hắn cẩn thận nên bẩm báo hết mọi chuyện: “Thuộc hạ đã đến Tĩnh Hi cung rồi, lúc trở về người đang ngủ nên không dám làm phiền.”
Lục Vô Chiêu nâng hai tay lên vỗ trán.
Hắn ôm đầu, hoài nghi nhân sinh.
Đột nhiên ý thức được một chuyện bị hắn coi thường.
Lục Vô Chiêu hạ thấp giọng hỏi: “Đã đến Tĩnh Hi cung rồi sao còn mang thuốc về?”
Mạnh Ngũ bày ra vẻ mặt thương hại.
Hắn ta miêu tả lại tình hình lúc đó:
Giờ Thìn hai khắc, hắn ta gõ cửa Tĩnh Hi cung, gặp được Thẩm Vu.
Lúc Thẩm Vu thấy hắn, vốn đang vui vẻ, Mạnh Ngũ không biết nàng đang cười trộm chuyện gì, hắn thuật lại lời nói của chủ tử, sau đó giao thuốc ra.
Vẻ mặt Thẩm Vu thay đổi như thời tiết, ban đầu là trời lặng yên không có ánh nắng, sau đó mây đen xuất hiện che lấp mặt trời, trời càng lúc càng âm u, cuối cùng nổi gió lớn.
Nàng thản nhiên đứng đó nhưng không vươn tay ra, liếc nhìn lọ thuốc mỡ trong tay Mạnh Ngũ.
Rõ ràng chính là lọ thuốc mỡ đêm qua Lục Vô Chiêu đòi cởi áo bôi thuốc cho nàng.
Thẩm Vu nghiến răng cười mỉa.
Làm sao, muốn nàng quên hết chuyện đêm qua phải không?
Sai người ta đem thuốc tới, còn nói dối không phải của hắn mà là của thái y để lại, rốt cuộc là ai cho nàng dùng thứ này, chẳng lẽ nàng không biết sao?
Bàn tay to lớn thô ráp chạm vào da thịt khiến nàng run sợ đến mức nào đến giờ nàng vẫn nhớ!
Cái tên xấu xa này, tối qua ở trên giường hắn không nói như vậy!
Nàng hỏi Mạnh Ngũ, Lăng Vương còn muốn nói gì với nàng không.
Mạnh Ngũ nói không có.
Nàng lại hỏi, có thật là Lăng Vương không nói gì không? Chỉ có mấy câu đó?
Mạnh Ngũ vẫn khẳng định không có gì ngoài mấy câu nói kia.
Nàng lại hỏi, Lăng Vương đã tỉnh rượu chưa?
Mạnh Ngũ nói Lăng Vương đã tỉnh giấc, nhưng tỉnh rượu chưa thì hắn ta không rõ.
Sau đó Thẩm Vu không nói gì nữa.
Đến giờ Mạnh Ngũ còn nhớ cảm giác chật vật khi bị mấy cung nữ cầm chổi đuổi đánh, còn cả cảm giác bị cửa Tĩnh Hi cung đập vào mũi đau đớn ra sao.
Mạnh Ngũ chỉ vào cái mũi còn đang sưng đỏ của mình, hỏi Lục Vô Chiêu: “Chủ tử, có thể xem là bị thương lúc làm nhiệm vụ không?”
Lục Vô Chiêu hít một hơi thật sâu: “… Cút.”
Trước khi Mạnh Ngũ cút còn để lại một câu sét đánh.
“Đúng rồi chủ tử, tối hôm qua sau khi người đuổi thuộc hạ ra ngoài, thuộc hạ lo lắng cho an nguy của người nên vẫn canh giữ ở ngoài.”
Lục Vô Chiêu: “?”
“Giờ Hợi hôm qua, thuộc hạ thấy Thẩm cô nương lén lút xông vào tẩm điện của người.”
Lục Vô Chiêu: “…”
“Gần tới giờ Sửu thì Thẩm cô nương khoác áo của người đi ra.”
Lục Vô Chiêu: “…”
Mạnh Ngũ nhìn Lục Vô Chiêu đầy thương tiếc.
“Chủ tử, Thẩm cô nương tức giận có lẽ liên quan đến việc người không nhắc đến chuyện đêm qua.”
“Vậy hai canh giờ đêm qua hai người đã làm những gì thế?”
Bùm.
Đầu Lục Vô Chiêu đập vào thành giường.
Hắn không muốn sống nữa.
Hắn muốn chết ngay lập tức..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.