Bạn đang đọc Trà Xanh Trong Lòng Bàn Tay Hoàng Thúc Tàn Tật – Chương 22: Nửa Đêm Say Rượu
Triệu Khúc đi rồi, Liên Phương cung lại khôi phục vẻ yên tĩnh như lúc trước.
Lục Vô Chiêu ngồi yên tại chỗ ngồi hồi lâu, đám “tội nô sạch sẽ” lặng yên quỳ rạp trên mặt đất không dám ngẩng đầu.
Có lẽ bọn họ cảm thấy đã không còn hy vọng gì nữa, vì vậy cả mười người không một ai nhìn hắn sợ hãi hay buông một lời cầu xin.
Lục Vô Chiêu tự thấy may mắn, nếu như những người này cầu xin hắn rồi lại thấy hắn đáp lại bằng ánh mắt dửng dưng, chỉ sợ bọn họ sẽ càng thêm tuyệt vọng.
Từ bỏ phản kháng mới là lựa chọn chính xác và thông minh nhất.
Cũng giống như hắn đã lâu rồi không biết cảm giác vùng vẫy trong vô vọng là gì, không chờ đợi cũng chẳng hy vọng một ngày nào đó có thể chui ra từ vũng lầy.
Âm thanh duy nhất trong sân lúc này là tiếng khóc non nớt của “đám động vật nhỏ thuần khiết”.
Lục Vô Chiêu bình thản, ánh mắt vô cảm nhìn đám “súc sinh” kia, sau đó điều khiển xe lăn từ từ đến gần.
Hắn thèm khát sao? Lục Vô Chiêu nghĩ, chắc là không đâu.
Mỗi lần ngửi thấy mùi máu tươi là hắn lại buồn nôn.
Nếu Lục Bồi Thừa muốn hắn rơi vào địa ngục, hắn đành phải làm theo mong muốn của hắn ta vậy.
…
Ngày thứ ba kể từ khi Thẩm Vu bị thương, mười “tội nô” chảy máu thất khiếu được mang ra Liên Phương cung, vẻ mặt bọn họ không hề đau đớn, mắt trợn tròn mỉm cười kỳ lạ, cung nhân nhặt xác nhìn thấy mà lạnh cả sống lưng, dùng chiếu quấn qua loa rồi ném ra bãi tha ma.
Vài động vật nhỏ cũng không thoát khỏi nhưng không thấy xác, người giám sát Liên Phương cung quay lại bẩm báo Lục Bồi Thừa nói, ban đêm nhìn thấy hắn đốt lửa trong sân, còn ngửi thấy mùi thịt quay và mùi rượu, nghe thế Lục Bồi Thừa mỉm cười.
“Là trẫm sơ sẩy suýt nữa quên mất, A Chiêu thích nhất là ăn thịt quay, trong vương phủ của hắn còn có nơi chuyên dùng để nướng thịt, trẫm đã từng ăn ở đó với hắn.” Vẻ mặt Lục Bồi Thừa tỏ ra tiếc nuối, “Chỉ là từ trước đến nay trẫm không ăn thịt chó mèo, lát nữa phải hỏi A Chiêu xem thử mùi vị như thế nào.”
“Lăng Vương điện hạ… Vì sao không dùng roi da ạ?” Triệu Khúc không hiểu hỏi lại.
Mười năm trước Lục Bồi Thừa đăng cơ ban thưởng cho Lục Vô Chiêu cái roi da kia, từ ngày đó trở đi lúc nào Lục Vô Chiêu cũng mang theo bên người để phòng thân, cái roi da ấy cứ như thượng phương bảo kiếm, ngoại trừ hoàng đế và bản thân hắn, ai cũng có thể đánh.
Từ trước đến nay hắn đều thích dùng roi da đánh người, nhưng trên người đám tội nô kia không hề có dấu roi nào, những người này đều chết vì thuốc độc.
Cụ thể là thuốc gì thì không ai kiểm tra.
Lục Bồi Thừa đang loay hoay trên bàn cờ chuẩn bị nghiên cứu cách đánh khác mà sách dạy đánh cờ mới đề cập, nên không bận tâm chuyện này thêm: “Có lẽ A Chiêu đang nghiên cứu loại thuốc mới cũng nên.”
Hắn ta là đấng minh quân ôn hòa, khoan dung độ lượng, cũng là một ca ca yêu thương đệ đệ, đệ đệ không thể cứ hiền lành như vậy mãi được, đời người vốn vô cùng đau khổ, ngày thường chỉ có sở thích nhỏ như thế, hắn ta làm huynh trưởng, đương nhiên phải bảo vệ đệ đệ.
“Trong triều nếu có người bàn tán về A Chiêu ngươi phải mắng lại.” Lục Bồi Thừa cười: “Đệ đệ của trẫm không phải người mà bọn chúng có thể chỉ trích.”
“Được rồi, gọi mấy tên canh giữ ở Liên Phương cung về đi, đến giờ A Chiêu của ta phải nghỉ ngơi cho khỏe rồi.”
Triệu Khúc vâng lời.
…
“Liên Phương cung xảy ra chuyện gì vậy? Lăng Vương làm sao thế?”
Thẩm Vu lo lắng chạy đến trước mặt Chử Linh Thư.
Nàng chuyên tâm dưỡng bệnh ở Tĩnh Hi cung, đương nhiên không biết đầu đuôi chuyện đã xảy ra mấy ngày nay, ngay cả việc mèo con lạc mất cũng bị Chử Linh Thư lặng lẽ giấu đi.
Chử Linh Thư âm thầm tìm hai ngày không được, lên tinh thần chuẩn bị thẳng thắn thừa nhận với Thẩm Vu thì sáng nay mèo con được người ta thả trước cửa đại điện, lúc này Chử Linh Thư mới thở phào nhẹ nhõm, kể chuyện để lạc mèo với Thẩm Vu.
Bây giờ còn thêm chuyện của Lăng Vương, Chử Linh Thư biết mình không thể lừa gạt nàng thêm nữa.
Chử Linh Thư thở dài, kéo tay Thẩm Vu vỗ vỗ mu bàn tay đầy an ủi: “Ngươi ngồi xuống trước đã, từ từ nghe ta nói.”
Nàng kể lại chuyện ba ngày trước Lục Vô Chiêu đại náo Hoán Sênh cung, đưa Thất công chúa đi.
“Thất công chúa được đón về rồi, còn sống, chỉ là tinh thần không ổn, thái y nói nàng ta sợ hãi quá mức sinh bệnh, cần phải tĩnh dưỡng thêm một thời gian.”
Thẩm Vu nhíu mày: “Đây là chuyện xảy ra hôm qua à?”
Chử Linh Thư do dự một chút, gật đầu.
Thẩm Vu hít một hơi thật sâu: “Hôm nay lại có chuyện gì xảy ra?”
Chử Linh Thư không đáp mà nhẹ nhàng hỏi: “A Vu, ngươi thích Lăng Vương phải không?”
Thẩm Vu ngẩn người, đang yên lành sao lại hỏi nàng như thế.
Nàng có thích không? Không biết.
Nói chung là không ghét.
Nàng nghe Chử Linh Thư kể chuyện, mấy câu chuyện tình yêu oanh oanh liệt liệt ấy nàng không hiểu, mà với Lục Vô Chiêu cũng không xuất hiện cảm giác nhiệt tình như vậy, nhưng nàng vì hắn vui vẻ mà trong lòng cũng thoải mái, thấy hắn đau khổ nàng lại muốn khóc, thỉnh thoảng không gặp sẽ nhớ tới hắn, lo nghĩ xem dạo này hắn có khỏe không, hàng ngày có gì bất ổn không, hai chân thế nào.
Những chuyện này… Chỉ là vì Lục Vô Chiêu có ơn cứu mạng, cho nên nàng mới để trong lòng, dù sao kiếp trước hắn yêu nàng, đối xử tốt với nàng, suy cho cùng một người như vậy đương nhiên không giống với những người khác.
Nhưng nếu vì hắn yêu nàng nên nàng mới thích hắn, nàng cảm giác như thế rất nông cạn.
Nhưng Thẩm Vu nghĩ, có lẽ thêm một thời gian nữa nàng nhất định sẽ yêu Lục Vô Chiêu.
Chử Linh Thư thấy nàng do dự, trong lòng hơi yên tâm, xem ra còn chưa hiểu vấn đề.
Nàng ấy nói: “Ngươi muốn trả ơn cho Lăng Vương thì có thể dùng cách khác, ví như kể chuyện này cho Đại tướng quân, hoặc để ta nói hộ ngươi cũng được.”
“Ngươi… Có ý gì?”
“Chuyện Lưu gia còn lâu mới khiến ngươi dính líu vào.” Chử Linh Thư nói: “Lấy thân báo đáp là ta đùa ngươi thôi, đừng tưởng là thật, tình cảm của nữ tử phải giao phó cho người đáng giá, đừng vì cái ơn nhỏ bé mà đánh cược toàn bộ hạnh phúc nửa đời sau của mình, A Vu, ngươi không nên làm vậy, hiểu không?”
Thẩm Vu cúi đầu không nói chuyện.
“A Vu, không phải ta muốn can ngăn ngươi, ngươi có biết hôm qua bệ hạ mang gì tới bồi tội với Lăng Vương không?”
“Là mười mạng người.”
Thẩm Vu ngạc nhiên ngẩng đầu, hai mắt mở to.
Chử Linh Thư nhẹ nhàng thở ra, sợ hãi đến mức mười ngón tay run rẩy: “Mười người hôm qua đi vào Liên Phương cung, sáng nay mang ra lại là mười cái xác.”
Ai cũng nói Lăng Vương điện hạ quản lý Chiêu Minh ty giải được vô số án oan, không cần biết phạm nhân ra sao, vào tay hắn cũng phải khai hết sự thật, bách tính ủng hộ hắn, bởi vì hắn mang đến ánh sáng hy vọng cho bọn họ, vì vậy cũng càng thêm kính trọng vị đệ đệ mà đế vương nuông chiều như mạng.
Nhưng con cháu thế gia nhắc đến Lục Vô Chiêu thì đều nói hắn tàn nhẫn vô tình, tính cách thô bạo, vui buồn thất thường, việc hắn thích nhất là chém giết, hoàng đế Gia Tông nuông chiều hắn, các quần thần không dám bất mãn với Đế Vương nên đành đổ tất cả lên đầu Lăng Vương, khiến cho thanh danh của hắn càng ngày càng kém.
Trước đây Chử Linh Thư không tin, nàng ấy cảm thấy tuy Lăng Vương hơi kỳ lạ một chút, lạnh lùng một chút, nhưng dù sao cũng không phải kẻ tội ác tày trời, giết người bừa bãi, nhưng đến hôm nay thì nàng tin rồi.
Nàng cầu xin Thẩm Vu: “Chúng ta cách xa hắn một chút, có được không? Ngươi không muốn gả cho Thái tử, ta có thể nghĩ cách giúp ngươi, chẳng phải Tạ Khanh Vân đã trở về rồi sao? Từ nhỏ hắn đã thích ngươi, lại là học trò của Đại tướng quân, sau này tiền đồ rộng lớn thế nào ngươi cũng biết đấy, ta bảo hắn cưới ngươi, được không? Gả cho ai cũng được, chỉ cần đừng nhắc đến chuyện lấy thân báo đáp gì đó nữa, được không?”
“Trong một đêm mà mất những mười cái mạng! Toàn bộ đều là cung nhân không phạm tội gì cả, có người tuổi còn rất nhỏ.
Trong mắt những kẻ hoàng tộc, cho đến nay tính mạng của nô tỳ đều không phải là mạng, chỉ cần chủ nhân không vui, muốn giết là giết.”
“Vì sao bệ hạ lại mang bọn chúng đến nhận tội, hơn nữa còn cho rằng làm như vậy có thể xoa dịu cơn giận của Lăng Vương? A Vu, chuyện này không nghĩ sâu xa hơn được đâu.”
“Hắn đi tìm Thất công chúa là vì chính hắn chứ không phải vì ngươi.”
“Nam nhân trên đời này nhiều như vậy, không phải chỉ có một mình Lăng Vương.
Hắn nguy hiểm như vậy, ta không thể trơ mắt nhìn ngươi nhảy vào đống lửa.”
Thẩm Vu bị tin tức này làm cho sửng sốt, nàng thẫn thờ ngồi đó không nhúc nhích, không sao xua hết vẻ bàng hoàng trong mắt, trong lòng cứ lặp đi lặp lại câu nói, ‘hắn không phải người như vậy’.
Nàng và hắn sống với nhau một năm, tuy không phải như hình với bóng, nhưng hầu hết thời gian nàng đều ở bên cạnh hắn, nàng chưa từng thấy hắn giết người vô tội, mấy câu như “chém giết là việc hắn thích nhất” nàng chưa bao giờ nghe thấy.
Trong mắt nàng, hắn luôn là một người lạnh lùng, biết kiềm chế, dù lặng yên nhưng lại đầy sức mạnh.
Làm sao lại thành ra thế này…
Bàn tay Thẩm Vu đặt trên giường từ từ nắm chặt lại.
Lúc sau Chử Linh Thư khuyên bảo rất nhiều lời, nhưng Thẩm Vu đều không nghe lọt tai, nàng ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, hôm nay ánh mặt trời thật chói chang.
Nàng nghĩ có một số chuyện phải tự mình hỏi rõ.
Đã qua giờ Hợi, tất cả các cung đều đã nghỉ ngơi, toàn bộ hoàng thành chìm trong bóng tối, chỉ có lính tuần đêm thỉnh thoảng qua lại trên cung đường thắp nến mờ ảo và hiu quạnh.
Thẩm Vu rón rén đẩy cửa lách mình ra khỏi Tĩnh Hi cung.
Nàng sợ bị người ta nhìn thấy nên không dám đốt đèn lồng, cẩn thận núp sát bên tường, lần theo ánh trăng mờ ảo đi về phía Liên Phương cung.
Cũng may hai cung điện cách nhau không xa, cứ đi thẳng như thế chẳng bao lâu thì đến nơi.
Nàng bước đi vội vàng, không tránh khỏi thở hổn hển.
Nàng dựa vào khung cửa trước Liên Phương cung mà thở dốc, lấy lại bình tĩnh.
Liên Phương cung vẫn không có cung nhân nào hầu hạ.
Thẩm Vu ngẩng đầu nhìn bầu trời đen kịt, ban ngày mặt trời còn chói chang mà đến tối mây đen dày đặc che mất ánh trăng làm cho ánh trăng càng mờ ảo, cả điện càng thêm âm u đáng sợ.
Lúc nào hắn cũng tự nhốt mình ở nơi như vậy.
Thẩm Vu đau lòng.
Nàng hít sâu rồi từ từ đẩy cửa ra.
Két.
Âm thanh đột ngột vang lên khiến người ta dựng tóc gáy, nàng cắn răng chen vào.
Mạnh Ngũ và hai tên hộ vệ cúi đầu trò chuyện trong bóng tối.
“Mạnh đại nhân, thực sự không cần bận tâm sao?” Một người hỏi.
Tay trái Mạnh Ngũ siết chặt, vẻ mặt nghiêm túc, vết roi trên tay phải đã đóng vảy nhưng vẫn còn đau.
“Để nàng đi thử một lần, biết đâu… sẽ không bị đuổi ra ngoài.”
…
Thình thịch! Choang.
Lục Vô Chiêu đã uống sạch năm vò rượu.
Lúc Thẩm Vu lén lút chạy vào tẩm điện thì một vò rượu bị ném đến chân nàng vỡ nát.
Nàng giật mình che miệng đi sang bên cạnh, cố gắng không phát ra âm thanh.
Trong lòng lại càng lo lắng hồi hộp như trống đập liên tục.
Mùi rượu trong phòng nồng nặc, cả không khí như tỏa ra mùi vị làm say lòng người.
Tửu lượng của Thẩm Vu không tốt, nàng lấy khăn tay che mũi miệng, hơi nhíu mày, nhón chân cẩn thận từng li từng tí đi vòng qua mớ lộn xộn trên đất, tiến về phía nam nhân trên giường.
Nàng đã quen với việc vào phòng ngủ của Lục Vô Chiêu khi hắn đi ngủ, vì vậy nàng cứ thế bước qua, trong lòng không hề thấy xấu hổ hay ngượng ngùng.
“Điện hạ?”
“…”
“Lăng Vương điện hạ?”
Dù nàng gọi thế nào thì người trên giường vẫn không trả lời.
Tấm màn đen chỉ buông xuống một nửa, Thẩm Vũ ngước mắt lên trông thấy một cái chân lộ ra bên ngoài.
Thẩm Vu đứng yên tại chỗ, do dự không biết có nên đi tới không.
Làm gì mà nàng gọi hắn mãi mà không động đậy, đã ngủ hay là say rồi?
Vừa nãy còn còn mạnh tay ném vò rượu, thế mà thoắt cái đã ngủ rồi?
Trong phòng chỉ thắp một ngọn nến trên chiếc bàn trước cửa sổ.
Cửa sổ trong phòng đóng chặt, mùi rượu nồng nặc bao trùm toàn bộ không gian.
Thẩm Vu khó thở, nàng muốn mở cửa sổ ra, nhưng không biết Lục Vô Chiêu đã ngủ chưa, nếu hắn ngủ rồi sợ rằng mở cửa sổ sẽ làm hắn bị cảm lạnh.
Do dự hồi lâu cuối cùng đành từ bỏ, nàng nín thở lắng nghe động tĩnh trên giường, một lúc sau không nghe thấy tiếng động mới nghĩ có lẽ hắn đã ngủ rồi.
Từ trước đến nay lúc nào Lục Vô Chiêu cũng rất cảnh giác, tối nay không biết uống bao nhiêu mà ngay cả một người lớn sống sờ sờ chạy vào phòng ngủ mà cũng không biết.
Sức khỏe hắn không tốt mà còn uống nhiều rượu như vậy.
Thẩm Vu tìm cây cột ngồi xổm xuống, ôm đầu gối tại chỗ theo thói quen.
Nhìn thấy xung quanh toàn mảnh vỡ, nàng thở dài một hơi, xem ra tối nay hắn uống không ít.
Hai mắt nàng thẫn thờ nhìn đống lộn xộn trên đất, dùng ánh mắt khẽ đếm, một vò, hai vò…
Thẩm Vu ngáp một cái.
Nàng đưa tay dụi dụi rồi lau nước mắt, lúc mở mắt ra tấm màn buông xuống lúc nãy đã vén sang một bên.
Thẩm Vu chớp mắt, ngây người nhìn như một kẻ ngốc.
Nam nhân dựa lưng vào đầu giường, trong tư thế lười biếng mà thong dong, đang nghiêng đầu nhìn nàng.
Ánh mắt của hắn nhìn xa xăm, Thẩm Vu thấy không biết hắn đang nghĩ gì, cảm giác áp bách không thể giải thích được ập đến, nàng cảm thấy ánh mắt hắn trông dữ tợn như sắp ăn thịt người.
Dưới ánh đèn mờ mịt, Thẩm Vu không nhìn rõ vẻ mặt của hắn, nhưng nàng cảm thấy mặt mình đang nóng lên.
Nhịp tim bỗng trở nên nhanh hơn, lồng ngực như bị một chiếc búa nhỏ gõ liên tục.
Mặc dù đã quen với việc bay lơ lửng bên gối của hắn khi hắn đang ngủ, nhưng dù sao lúc đó nàng cũng chỉ là một linh hồn, tuy nàng nhìn thấy hắn nhưng hắn lại không biết có một con ma là nàng trong phòng.
Nhưng bây giờ…
Thẩm Vu chợt thấy xấu hổ.
Nàng khuỵu gối đứng lên, bởi vì đã ngồi xổm một lúc lâu nên chân tay hơi tê cứng, khi đứng lên có cảm giác đau đớn nhức óc, nàng đứng yên giậm chân một hồi cho bình thường trở lại.
Nam nhân nằm trên giường nhíu mày lại, hắn lấy cái roi da từ dưới gối vung lên.
Thẩm Vu thấy eo nàng bị thắt lại, cúi đầu nhìn cái roi đang quấn chặt lấy eo mình, còn chưa kịp phản ứng đã bị một lực mạnh kéo về phía trước khiến nàng lảo đảo đi về phía giường.
Dưới chân giẫm phải những mảnh vỡ nhỏ trên đất tạo ra tiếng ma sát chói tai, Thẩm Vu sợ đến nỗi hai mắt nhắm chặt lại, chân đập vào thành giường, người chúi về phía trước, ngã vào thân thể ấm áp kia.
Giày rơi lạch cạch trên mặt đất.
Nam nhân vẫn tiếp tục vung roi da kéo Thẩm Vu đến khiến cả người nàng ngã xuống giường.
Chiếc giường lung lay một cái, đầu óc Thẩm Vu trống rỗng.
Mùi hương quen thuộc trên người Lục Vô Chiêu bao bọc lấy nàng, Thẩm Vu bối rối mở to mắt ngẩng đầu lên, hắn đang nhìn nàng.
“!!”
Thẩm Vu chưa bao giờ chịu kích thích lớn như vậy.
Nàng chống tay xuống giường muốn đứng dậy, nhưng lại vô tình đè lên người Lục Vô Chiêu.
Cảm giác dưới tay cứng rắn lạ thường, Thẩm Vu ngây người liếc nhìn, đến lúc này mới phát hiện, cả người nàng đang nằm trên đùi của hắn.
“… Xin lỗi!!”
Nàng vội vàng quơ tay, ngã lăn một vòng về cuối giường.
Đôi mắt xoay chuyển dữ dội, ánh mắt hiện lên vẻ sợ hãi, hai tay ôm đầu gối trông vừa yếu ớt vừa đáng thương nhìn hắn đầy cảnh giác.
Ánh mắt cảnh giác của Thẩm Vu rơi vào trong mắt Lục Vô Chiêu, làm hắn nhớ đến con chim non Lục Bồi Thừa mang đến ngày đó.
Hắn xách mấy con vật nhỏ bé kia ném cho Mạnh Ngũ bảo hắn ta mang đi, có con còn cắn hắn một cái, hàm răng chưa trưởng thành mài vào lòng bàn tay hắn, không những không đau mà ngược lại giống như đang chơi đùa với hắn vậy.
Lục Vô Chiêu giơ tay xoa huyệt thái dương, đôi mắt đen khép hờ, vẻ mặt mệt mỏi.
Khi ở gần Thẩm Vu mới nhìn thấy ánh mắt trong veo lạnh lùng của hắn, nhìn qua không có vẻ gì là say rượu, khuôn mặt vẫn trắng nõn không hề ửng hồng chút nào.
Hắn say thật sao? Thẩm Vu không chắc chắn.
Ngay lúc sau Thẩm Vu chắc chắn Lục Vô Chiêu say thật.
Hắn rút tay về, yên lặng nhìn Thẩm Vu một hồi, sau đó lại nhìn nơi Thẩm Vu vừa mới nằm xuống, hắn dùng tay chọc chọc chân của mình, nhẹ nhàng nói: “Không cần xin lỗi, ta không cảm giác được.”
Thẩm Vu run rẩy, sống mũi bỗng cay cay.
Hắn lại nghiêm túc suy nghĩ một hồi, lấy ra một con dao găm ngắn từ dưới gối, mở ống quần, lộ ra miếng vải bông dính máu.
Ánh mắt Thẩm Vu run lên.
Nam nhân điềm nhiên tháo băng gạc, cầm dao găm muốn đâm thêm một nhát vào bắp chân, động tác của hắn nhanh đến nỗi Thẩm Vu chưa kịp ngăn cản đã thấy máu chảy ra.
Cơn tức giận của Thẩm Vu xông thẳng lên đỉnh đầu.
Nàng đoạt lấy dao găm ném xuống đất.
Leng keng.
Lục Vô Chiêu luống cuống nhìn nàng.
Thẩm Vu hít một hơi thật sâu, giọng nói run rẩy: “Ngươi đang làm gì vậy?!”
“Chứng minh cho ngươi thấy.”
“Chứng minh cái gì?”
“Ta không đau, không có cảm giác, cho nên không cần phải xin lỗi.” Hắn nghiêm túc nói.
Hai mắt Thẩm Vu nóng lên, nghẹn ngào.
Nàng đè nén cảm giác khó chịu chua xót trong lòng: “Được, vậy ta không nói xin lỗi nữa.”
Lúc uống say Lục Vô Chiêu nói rất nhiều.
Bình thường lúc tỉnh táo hắn chẳng bao giờ hé lời với người khác.
Trước đây Thẩm Vu cũng đã từng thấy hắn say, nhưng lúc ấy không có ai ở bên cạnh hắn, cho nên nàng chưa thấy dáng vẻ lải nhải này của Lục Vô Chiêu bao giờ, trông có vẻ kỳ lạ.
“Điện hạ uống nhiều không?”
Lục Vô Chiêu cúi đầu đếm: “Năm vò.”
Thẩm Vu bị dáng vẻ nghiêm túc của hắn chọc cười: “Say rồi mà ngài còn đếm được như vậy?”
Lục Vô Chiêu gật đầu: “Ừ, uống một vò trả một đao.”
Nụ cười của Thẩm Vu chợt tắt ngúm.
Vậy nên vừa nãy hắn đang đếm cái gì?
Không phải là đếm xem mấy vò rượu, mà là đang đếm bao nhiêu vết thương sao?
Lục Vô Chiêu hiển nhiên không biết nhìn sắc mặt đoán ý, hắn tiếp tục khiêu chiến tính kiên nhẫn của Thẩm Vu: “Ồ, không đúng, bây giờ là sáu nhát rồi, thế nhưng… còn thiếu một vò, ta phải uống tiếp mới được.”
Hắn nói xong thì đưa mắt tìm kiếm khắp nơi, đáng tiếc trong phòng không còn vò rượu nào, bởi vì Mạnh Ngũ chỉ đưa cho hắn có năm vò mà thôi.
Lục Vô Chiêu luống cuống: “Không đúng, còn thiếu năm vò… Ta muốn mười vò rượu, hắn nói mang không nổi, đưa cho ta một nửa trước, còn dám lừa ta! Ta phải đi tìm hắn…”
“Mạnh Ngũ… Mạnh Ngũ!” Lục Vô Chiêu nghiêng người nhìn ra, xe lăn được đặt bên giường, hắn vươn tay nắm lấy tay vịn, vừa đưa tay ra đã dừng lạ: “Không được, không thể gọi hắn vào… Không thể để cho người khác nhìn thấy ta như vậy…”
Hắn rút tay lại ngồi về chỗ cũ, đầu cúi thấp xuống, tóc dài xõa trên bả vai, toàn thân uể oải đầy mệt mỏi.
Thẩm Vu nhẹ nhàng gọi: “Điện hạ.”
“…”
“Lục Vô Chiêu.”
“…”
Dù gọi thế nào hắn cũng không hé răng.
“Ngươi đang giận sao? Bởi vì không có rượu uống?”
“… Ừ.”
Thẩm Vu hỏi: “Vì sao nhất định phải uống?”
Lục Vô Chiêu lặng lẽ cúi thấp đầu, nói nhỏ: “Ta rất khó chịu.”
Lục Vô Chiêu uống say rất dễ xúc động, dáng vẻ này Thẩm Vu chưa từng thấy trước đây.
Kiếp trước khi nàng mất, hắn đã từng uống rượu một mình, vậy lúc đó hắn cũng mượn rượu giải sầu sao?
Mượn rượu giải sầu, miệng Thẩm Vu lẩm bẩm bốn chữ ấy mãi, trong lòng dâng lên cảm giác khó chịu khó tả.
Thẩm Vu từ từ bước lại gần, hạ thấp người như thể nằm úp sấp trên giường, dò xét ánh mắt của hắn.
Nhìn thấy ánh mắt chật vật và đau đớn của hắn, nàng há miệng nhưng không thốt được câu gì.
Thôi vậy, cứ… cứ theo hắn vậy.
Thẩm Vu đứng dậy muốn đi giày để đến ngồi bên giường đối diện.
Nhưng Lục Vô Chiêu không đồng ý.
Roi da của hắn vẫn quấn chặt hông nàng, không cho nàng đi.
Lục Vô Chiêu rũ mắt xuống, khó hiểu hỏi: “Thẩm Vu, vì sao có người chết rất dễ dàng, có người muốn chết lại không được?”
Được lắm, còn biết gọi tên nàng, xem ra uống say rồi vẫn biết ai vào phòng hắn.
Thẩm Vu không đi được đành ngồi xuống giường, kiên nhẫn lắng nghe.
“Bọn họ… Chết trong tay ta.” Nam nhân giơ bàn tay lên giữa không trung, hắn thẫn thờ nhìn bàn tay mình, chân mày nhíu chặt lại, bất lực: “Ta không muốn sống cuộc sống như thế này nữa.”
“Có dùng roi đánh cũng vô dụng, uống thuốc rồi sẽ chết ngay, không đau đớn chút nào.” Lục Vô Chiêu khẽ cười: “Thật muốn được như bọn họ.”
Giọng hắn nhẹ nhàng bình thản, nhưng mỗi một từ đều nặng nề đánh thẳng vào tim Thẩm Vu.
Đầu óc nàng đột nhiên rối tung lên, nghe hắn nói hắn rất hâm mộ.
Hâm mộ những kẻ cung nhân có thể chết đi mà không đau đớn kia?
“Người đến đây đều không sống được, có người theo dõi… Lúc nào cũng canh chừng…”
Lục Vô Chiêu đột nhiên nắm chặt tay nện xuống giường.
Lưng hắn gục xuống, cơ thể yếu ớt dựa vào khung giường, đầu quay vào trong, mắt nhắm nghiền.
Thẩm Vu nhìn hắn: “Nếu ngươi giết một người, sẽ để lại một vết trên người mình sao… vết thương của ngươi ở…”
Nàng nhìn thấy rồi.
Thẩm Vu nắm cổ tay Lục Vô Chiêu, vén tay áo hắn lên, trên cánh tay có mấy vết thương đã đóng vảy.
Khóe mắt của nàng bỗng nhiên ươn ướt.
Những vết thương lộn xộn chồng chéo lên nhau, có những vết tưởng chừng kéo dài đến cả mạch máu nhưng chúng đột ngột dừng lại.
Tất cả đau đớn vùng vẫy của hắn đều tích tụ trên những vết thương này.
Vì sao hắn không dứt khoát cắt đứt mạch máu? Vì sao còn phải hâm mộ những “tội nô” kia?
Bởi vì hắn không cam tâm, hay còn điều gì chưa thể buông bỏ? Hay là hắn không dám?
Hắn đã từng luôn tự khiến mình chịu tổn thương, rồi lại tự chuốc lấy đau khổ, nhưng lúc đó Thẩm Vu cho rằng, hắn chỉ là hận không thể đứng lên bằng chính đôi chân của mình, hận bản thân mình yếu đuối.
Nhưng đêm nay nhìn thấy những vết thương này, nghe hắn nói hâm mộ những nô tỳ bị chính hắn cướp đoạt sinh mệnh kia, Thẩm Vu mới nhận ra mọi chuyện không hề đơn giản.
Rốt cuộc trong lòng hắn đã phải chịu đựng bao nhiêu đau đớn mới có thể biến thành dáng vẻ ấy?
Nàng chợt nhớ kiếp trước, lần duy nhất thấy hắn say rượu chính là lúc hắn nhìn bức chân dung của nàng mà nói rằng hắn đã quá mệt mỏi, không muốn sống cuộc sống như thế này nữa.
Hắn nói Lục Bồi Thừa chết rồi, Lục Chi Trạch cũng không còn, đất nước thái bình, triều đình yên ổn, bách tính an cư lạc nghiệp, biên cương không có chiến tranh, hắn đã không còn điều gì lưu luyến, “sứ mệnh” của hắn cuối cùng cũng kết thúc, cuối cùng cũng có thể trải qua cuộc sống mà hắn hằng mong ước.
Năm đó Mạnh Ngũ mời một vị cao tăng về chữa trị chân cho hắn nhưng lại bị hắn từ chối.
Vết thương ngày càng nghiêm trọng, ăn sâu vào tận xương tủy, sức khỏe hắn ngày càng sa sút, dần dần trở nên yếu ớt, hắn chịu đựng chờ đến ngày giỗ năm sau của nàng, cuối cùng cũng hoàn thành giấc mơ của hắn.
Đến bây giờ Thẩm Vu mới hiểu được tâm trạng hắn lúc đó, thì ra hắn đã nghĩ đến cái chết từ lâu.
Chử Linh Thư nói rất đúng, nam nhân trong thiên hạ này nhiều như vậy, tìm được một nửa phù hợp với nàng không phải là không thể, nhưng trên thế gian này chỉ có một người thật sự cần nàng.
Lục Vô Chiêu là ân nhân của nàng, kiếp trước nàng không thể kéo hắn ra khỏi vũng bùn, đến kiếp này nàng tuyệt đối không đánh mất cơ hội.
Hắn có thể yêu nàng một lần, thì có thể có lần thứ hai, lần thứ ba.
Cho dù bây giờ hắn không có tình cảm với nàng nhưng Thẩm Vu tin rằng, chỉ cần nàng cố gắng nhất định sẽ khiến hắn yêu nàng thêm lần nữa.
Nàng sẽ đối xử tốt với hắn, không thể để hắn dễ dàng từ bỏ tính mạng của mình.
Thẩm Vu mạnh dạn kéo tay áo lên cao nữa, càng kéo áo càng thấy nhiều vết thương hơn.
Có những vết thương mới bị hôm nay, cũng có những vết thương cũ đã mờ dần theo năm tháng.
Nàng vươn tay về phía cổ áo hắn muốn cởi ra, Lục Vô Chiêu run run mở mắt nhìn nàng.
Thẩm Vu run rẩy, nước mắt nhanh chóng rơi xuống chạm vào cổ tay hắn.
“Vì sao lại khóc?” Hắn nhẹ nhàng hỏi.
Thẩm Vu lắc đầu không biết tại sao mình lại cảm thấy khó chịu như vậy, có lẽ nàng đột nhiên hiểu ra, kiếp trước khi hắn không còn luyến tiếc từ biệt nhân thế, nụ cười trên khóe miệng hắn chắc là nụ cười khi “Đã đạt được mong muốn”.
Dù đã hiểu ra những điều khiến nàng lo nghĩ lâu nay nhưng nàng cũng không thấy trong lòng dễ chịu hơn chút nào.
Lục Vô Chiêu yên lặng nhìn nàng khóc, đột nhiên nắm tay nàng, nói một câu khó hiểu: “Ta có lỗi với phụ thân nàng.”
Thẩm Vu ngơ ngác không hiểu, giọt nước mắt vô tình rơi trên mu bàn tay hắn.
Như thể bị bỏng, hắn vội nắm lấy bàn tay đang run rẩy của nàng rồi đột nhiên dùng sức kéo về phía trước.
Chỉ hơi dùng sức kéo một cái, thân hình nhỏ bé nhanh chóng ngã vào ngực hắn.
Mùi rượu trên người hắn xông vào mũi khiến Thẩm Vu đỏ mặt, xấu hổ mím chặt môi.
Bọn họ ngồi đối diện nhau, hắn cao hơn nàng một cái đầu, lúc này đang cúi xuống nhìn nàng chăm chú.
Không khí đột nhiên trở nên mờ ám, tiếng nói ấm áp của nam nhân vang lên trên đỉnh đầu: “Chuyện thiết hải đường… nàng đã thay ta chịu ấm ức.”
Bàn tay đang nắm cổ tay nàng từ từ siết chặt, lòng bàn tay nóng rực.
Lục Vô Chiêu chợt kéo tay áo của nàng lên.
Thẩm Vu giật mình rút tay lại theo bản năng.
Lục Vô Chiêu nhanh chóng phản ứng kịp, hắn nắm chặt lấy cổ tay khiến nàng không thể động đậy.
Ống tay áo bị kéo lên đến tận khuỷu tay, những nốt mẩn đỏ trên tay vẫn chưa tan hết.
Lục Vô Chiêu khó chịu.
Hắn lạnh lùng cầm tay kia của nàng kéo áo lên, trên cánh tay cũng đầy mẩn đỏ như dự đoán.
Thẩm Vu bị hắn nhìn thì chột dạ, ra sức rút tay về: “Đừng nhìn… Sẽ khỏi ngay thôi, thật đấy.”
Liệu hắn có đau lòng không?
Nếu đau lòng chứng tỏ hắn không hề thờ ơ với nàng, có lẽ bây giờ nàng nên giả vờ đáng thương, có thể sẽ khiến hắn thêm đau lòng.
Lục Vô Chiêu buông lỏng tay, lục lọi ở đầu giường, lấy ra một hộp thuốc mỡ.
Hắn khẽ ra lệnh: “Cởi áo ra.”
Thẩm Vu ngạc nhiên nhìn hắn chằm chằm, không hiểu hắn đang nói gì? Nàng không nghe rõ.
Thấy nàng không nhúc nhích, Lục Vô Chiêu mất kiên nhẫn vươn tay cởi áo nàng.
Thẩm Vu hoảng sợ lui về phía sau: “Điện hạ! Điện hạ, không được!”
Tuy là nàng đã quyết định lấy thân báo đáp cho nam nhân này, nhưng chuyện này… Như thế này có hơi nhanh quá!
Đường đường là con gái Phụ Quốc Đại tướng quân, tất nhiên là muốn cưới hỏi đàng hoàng, sao có thể tùy tiện như vậy được?!
Nàng ra sức né tránh nhưng không thoát khỏi bàn tay hắn.
Hắn duỗi tay kéo nàng quay lại, vòng qua eo sau đó ôm nàng đặt lên đùi, bàn tay nắm chặt cổ tay mảnh khảnh của nàng, nhẹ nhàng nói: “Đừng nhúc nhích.”
“Ngươi làm gì đấy!”
Nàng cố gắng giãy dụa, cái tay còn lại ra sức đấm vào lồng ngực hắn.
Sắc mặt Lục Vô Chiêu hơi khó chịu, hắn không trả lời mà chỉ dùng sức siết chặt tay nàng.
Bỗng nhiên Thẩm Vu khóc nức nở: “Điện hạ… Ngươi buông ta ra…”
Hắn nắm chặt cổ tay khiến nàng đau đớn, như thể muốn bẻ gãy tay nàng vậy.
“Đừng giãy dụa, như thế chỉ khiến ngươi bị thương.” Hắn lạnh lùng nói.
Trên người nàng chỉ còn lại cái yếm đỏ.
Mặt Thẩm Vu nóng bừng, nàng luống cuống, ánh mắt hoảng sợ cầu xin hắn: “Lục Vô Chiêu…”
Âm thanh cầu xin như móng vuốt mèo con cào vào lòng hắn, không đau nhưng ngứa, khiến người ta thương xót, còn khiến hắn dâng lên cảm giác xúc động muốn phá hủy tất cả.
Lục Vô Chiêu ngoảnh mặt làm ngơ, tay trái siết chặt hai tay nàng, tay phải gỡ nắp hộp thuốc, đầu ngón tay quét qua lớp mỡ màu trắng, sau đó nghiêng người đến gần nàng.
Ánh mắt hắn tập trung vào những nốt mẩn đỏ.
Thẩm Vu sợ hãi, lông mi run run.
Thuốc mỡ chạm vào da khiến nàng thấy mát lạnh.
Thẩm Vu mơ màng ngẩng đầu nhìn nam nhân đang bôi thuốc cho nàng, khóe môi mím chặt, vẻ mặt chăm chú.
Hắn cẩn thận bôi thuốc lên từng nốt mẩn đỏ, động tác vô cùng nhẹ nhàng.
Chân mày nhíu chặt chưa từng thả lỏng.
Lòng bàn tay xẹt qua cánh tay gây ra cảm giác ngứa ngáy, loại cảm giác này còn khó chịu hơn cả lúc dính phải phấn hoa.
Ban đầu là ngứa ngáy da thịt, đến lúc sau lại khiến nàng ngứa ngáy trong lòng.
Thẩm Vu nghiêng đầu nhìn, thấy hắn hơi nghiêng đầu, mí mắt rủ xuống, hàng mi dài cong vút che che đi đôi mắt đen sâu thẳm.
Hơi thở của hắn phả trên cánh tay nàng mang lại cảm giác lành lạnh, nhưng ánh mắt hắn lại vô cùng nóng bỏng, như muốn thiêu rụi nàng, vừa lạnh vừa nóng, khiến người ta cảm thấy khó chịu.
Tiếng tim đập càng lúc càng rõ ràng, cuối cùng hắn cũng chuyển mục tiêu sang cánh tay còn lại của nàng.
Mặt Thẩm Vu đỏ ửng như vừa chui ra từ lò hấp.
Nàng cuộn mình lại, cắn môi, đầu nghiêng sang phía khác.
Nàng không uống rượu nhưng lại cảm thấy mình say.
Ánh mắt của hắn vẫn luôn lạnh lùng như thế, bôi thuốc xong hắn không nói gì thêm, vươn tay ôm eo nàng xoay một vòng.
Lưng Thẩm Vu từ từ chạm vào cơ thể ấm áp khiến nàng giật mình ngẩn người.
Hắn không chạm vào nàng, chỉ có ống tay áo quét qua lưng khi bôi thuốc cho nàng mà thôi.
Thế mà cũng khiến nàng tê rần.
“Vì sao lại khóc?” Hắn nghe thấy tiếng nức nở bèn hỏi nhỏ.
Lúc nói chuyện hơi thở phả vào sống lưng nàng, nàng nhìn không thấy tình hình phía sau, càng không nhìn thấy vẻ mặt Lục Vô Chiêu lúc này ra sao.
Nàng không nhìn thấy được nhưng thính giác và xúc giác lại trở nên nhạy cảm, chỉ thế thôi cũng khiến nàng xấu hổ.
Xương bướm mát lạnh, tim Thẩm Vu thắt lại, nàng vô thức nức nở.
Nàng xấu hổ giận giữ định nhảy xuống nhặt lấy cái áo rơi trên đất.
Cổ tay bị siết chặt kéo trở lại.
Rốt cuộc Thẩm Vu không nhẫn nhịn thêm được nữa: “Lục Vô Chiêu!”
Nàng nghiêng đầu nhìn thấy được biểu cảm trong mắt hắn.
Ánh mắt không còn u ám vô hồn như trước, trong mắt hắn dường như có ngọn lửa đang rực cháy, cất giấu loại cảm giác khiến người ta khó hiểu.
Thẩm Vu nhất thời không nói nên lời, bị ánh mắt hung dữ của hắn làm cho quên mất.
Xương quai xanh bị ngón tay thon gầy chai sạn của hắn quét qua, chỉ phút chốc thôi hắn đã thản nhiên cúi đầu, bôi thuốc lên đầu ngón tay lần nữa.
Thẩm Vu bình tĩnh, nàng không giãy giụa chống đối nữa mà yên lặng chảy nước mắt.
Những vị trí lộ ra ngoài đã được hắn bôi thuốc, chỉ còn một chỗ…
Yết hầu hắn run run.
Hắn không ra tay.
Cuối cùng Lục Vô Chiêu cũng dừng lại, cất thuốc, tuy hắn còn cáu kỉnh nhưng vẫn dịu dàng hỏi nàng: “Ta làm nàng đau à?”
Thẩm Vu vừa khóc vừa lắc đầu, mãi lâu sau nàng vẫn cúi đầu không thèm nhìn hắn như thế.
“Nếu không đau vì sao còn khóc?”
Thẩm Vu vẫn lắc đầu.
Hai tay của nàng còn bị Lục Vô Chiêu siết chặt.
Đêm nay bọn họ thân mật quá mức.
Nàng còn chưa từng thân mật với người khác đến thế.
Nàng thử rụt tay lại lần nữa, Lục Vô Chiêu vẫn không buông ra.
Hai má Thẩm Vu đỏ lên, trong mắt còn vương hơi nước, nàng cắn môi do dự hồi lâu, như thể đã quyết định, nàng rụt rè nhìn lại hắn.
Ánh mắt sáng như vì sao, khiến người ta không dời mắt nổi.
Sau đó nàng chủ động tiến lại gần hắn.
Lục Vô Chiêu sửng sốt nắm chặt cổ tay nàng.
Mùi hương nhẹ nhàng của nữ nhân lướt qua, khiến người ta mất hết khả năng phản kháng.
Nàng không chạm vào hắn, chỉ ngồi đó như gần như xa.
Lục Vô Chiêu thẫn thờ lùi lại trong vô thức, nàng vẫn tiến lên cho đến khi khiến hắn không thể lui được nữa, lưng tì vào tường, yết hầu lên xuống.
Vốn là Lục Vô Chiêu mặc áo khoác bên ngoài, nhưng hiện tại bị nàng kéo lấy góc áo.
Tuy là những gì cần thấy hắn cũng thấy cả rồi nhưng Thẩm Vu vẫn xấu hổ tức giận, chỉ muốn tìm cái gì che lại.
Nàng tựa vào ngực hắn để hắn không thể nhìn thấy gì nữa.
Nàng muốn kéo áo trên người hắn che cho mình, nhưng vì hai tay bị túm chặt không thể động đậy, đành phải mở miệng cắn chặt góc áo kéo về phía mình.
Đầu óc Lục Vô Chiêu trở nên trống rỗng, bàn tay đang nắm chặt buông lỏng ra, tay kia chống trên giường, lau đi vệt thuốc mỡ còn chưa khô.
Hắn quay đầu chỉ thấy nửa khuôn mặt xinh đẹp rạng ngời của nàng, cùng những giọt nước mắt.
Sao nàng vẫn còn khóc?
Nữ nhân sinh ra từ nước, nước mắt không bao giờ cạn.
Liên phi cũng đã từng là một người phụ nữ hay khóc, đến mức người khác nhìn vào là muốn tránh mặt.
Nhưng nước mắt của Thẩm Vu không khiến người ta khó chịu mà còn khiến người ta thương xót.
Thẩm Vu chôn trong cổ hắn, ấm ức nói: “Ngươi bắt nạt ta.”
Nàng nghẹn ngào khóc nức nở trong lòng hắn, khiến hắn vô cớ cáu kỉnh, trái tim như chìm xuống biển, đến lúc thủy triều lên, bị sóng vỗ vào bờ, đến khi nước rút lại bị cuốn trôi lần nữa, vô cùng khó chịu.
Giọt nước mắt nóng hổi rơi vào cổ áo của hắn, đau rát.
Mắt hắn rủ xuống, nhẹ nhàng giải thích: “Khi ngươi còn bé, vì ta vô tình chạm vào hoa thiết hải đường mới khiến ngươi bị bệnh, lúc ấy là lỗi của ta, mà lần này cũng thế.”
Khuôn mặt hắn căng thẳng, đôi môi mỏng mím lại thành một đường thẳng, ra vẻ khó chịu: “Là cô nương thì không nên lưu lại mấy vết sẹo này, thuốc mỡ này do người Tây Vực tiến cống, vì ta hay bị thương nên hoàng huynh mới ban thưởng cho, tác dụng rất tốt, cho nên ta mới…”
Nếu nàng vì hắn mà để lại sẹo thì hắn phải làm thế nào đây?
Lời hứa hẹn năm ấy đã không được tính từ lâu, thời gian thay đổi, cảnh còn người mất, hắn không thể bù đắp được cho nàng, chỉ có thể ngồi đây giúp nàng bôi thuốc, để sau này nàng không còn điều gì phải hối tiếc.
Thẩm Vu không biết chuyện lúc bé, nhưng nàng biết, lúc hắn uống say làm ra mấy chuyện này cũng chỉ vì không muốn nàng để lại sẹo.
Nghe hắn giải thích lửa giận trong lòng nàng đã vơi bớt, nhưng thầm nghĩ vẫn chưa thể tha thứ cho hắn được.
Vừa nghĩ tới động tác thô bạo của hắn đêm nay, cùng với dáng vẻ xốc xếch ngã vào ngực hắn là nàng lại thấy xấu hổ.
Vừa nghĩ đến đã thấy ấm ức.
Nước mắt nàng lăn dài khiến Lục Vô Chiêu khó chịu.
“Có bị thương ở đâu không?”
Lúc nói chuyện mang theo mùi rượu, phả vào tai nàng, như hoa liễu tung bay trong trời xuân, giọng nói khàn khàn trầm lắng xuyên vào tâm can, khiến người ta ngứa ngáy.
Thẩm Vu quay đầu ra ngoài, nhìn về phía góc giường, dùng cằm gõ nhẹ lên vai hắn.
“Điện hạ…”
Cú va chạm này giống hệt ảo giác, xuất hiện rồi lại biến mất, nhưng bả vai hắn không thể kiềm chế mà tê dại.
Sợi tóc cọ vào mũi mà như thể chạm thẳng vào trái tim hắn, tựa như hàng ngàn con kiến đang cắn xé máu thịt hắn.
Hắn kiềm chế cảm xúc, từ trong cổ họng phát ra một tiếng: “Ừ.”
“Ta không đau.”
Ngoại trừ cổ tay bị siết chặt ra.
“Vậy… Sao còn khóc?”
Thẩm Vu hít một hơi thật sâu, nàng mím môi với vẻ xấu hổ, giọt nước mắt lăn xuống thấm ướt cổ áo Lục Vô Chiêu, nàng đỏ mặt, nói nhỏ: “Điện hạ…”
“Ta xấu hổ.”
Trong phòng bỗng trở nên yên tĩnh.
Lục Vô Chiêu im lặng một hồi mới từ từ quay mặt đi, lỗ tai nóng rực, nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng..