Đọc truyện Tra Vương Tác Phi – Chương 57: Bị tập kích
Bụng nhô lên? Bụng nhô lên!
Bụng dám nhô lên!
Trạm vương nhìn chằm chằm vào khuôn mặt ngây thơ vô tội của Dung Khuynh, hắn cơ hồ muốn bật cười. Nàng rất biết cách đánh cuộc!
“Lại đây!”
“Vâng!” Dung Khuynh nâng tà váy vui vẻ bước đến, ngước gương mặt sáng rỡ lên, không rõ nói: “Vương gia, chúng ta sắp đi đâu vậy?” Chỉ đơn giản là hỏi thăm, tuyệt đối không phải là thăm dò.
Khuôn mặt trắng nõn êm dịu, đôi mắt mở to, ngạo nghễ ưỡn cao cái mũi nhỏ nhắn lên. Vẻ ngoài mềm yếu ngây thơ cùng tuổi còn non nớt giúp Dung Khuynh mỗi lần giở trò nịnh nọt, nàng tựa như một con thỏ nhỏ vô hại, mềm mại đáng yêu.
Mặc dù Trạm vương đã gặp qua đủ loại giai nhân nhưng đứng trước bộ dạng này của Dung Khuynh, có nhiều lúc hắn lại cảm thấy rất vừa mắt.
Mặc dù rõ ràng là tính tình nàng nhiều lúc chẳng hề giống như vẻ ngoài động lòng người của mình, nhưng ít ra vẫn không khiến người khác cảm thấy chán ghét! Có lẽ là do lúc nào nàng cũng làm mấy cái mưu kế vặt trong công khai!
Đưa tay ấn ấn lên viên hồng châu giữa ấn đường của nàng, vẻ mặt nổi lên nét ôn nhuận hiếm thấy, nhẹ nhàng nói: “Hôm nay trong cung có yến hội, nên gia dẫn ngươi đi ăn đồ ăn ngon!”
Cái vẻ cưng chiều này… có hơi đau răng!
Thấy ở trong mắt, nghe vào trong tai, Trang Thi Nghiên ghen tị như muốn nổi điên. Nàng ta chưa từng thấy Trạm vương như thế này bao giờ, đó chính là sự sủng ái mà nàng luôn hi vọng ngày ngày. Hi vọng có một ngày Trạm vương sẽ thích nàng ta, có thể sủng ái như thế. Nhưng bây giờ…
Ngay trước mặt Trang Thi Nghiên nàng, nam nhân nàng yêu tận xương máu lại đang sủng ái có thừa với nữ nhân khác. Cái cảm giác đó giống như cảm giác lúc nàng bị hủy dung vậy, phẫn nộ đan xen thù hận, tức giận hòa lẫn đau lòng!
Khinh Âm công chúa chỉ nhìn, khóe miệng nhẹ cong, vẻ mặt vẫn nhu hòa như cũ, nhưng trong lòng lại không biết đang nghĩ gì.
Một nam nhân tựa như ma vương đột nhiên tươi cười tới ngán với ngươi…
Dung Khuynh nuốt nước miếng, chưa cảm thấy được an lòng vui vẻ khi được sủng ái, mà chỉ có kinh hoàng cùng khiếp sợ. Có lẽ là nàng bị ngược quen rồi, nên khi đứng trước nụ cười ôn nhu kia của Trạm vương, Dung Khuynh chỉ có một loại cảm giác, đó chính là hắn sắp tung ra một chiêu lớn, sắp tung ra một chiêu lớn!
Được hắn sủng ái, mặt mũi Dung Khuynh tràn đầy chấn kinh. Trạm vương càng cười tươi hơn, nhưng một chút sủng ái kia đã biến mất không còn hình bóng, thay vào đó là một loại hương vị âm trầm đáng sợ.
Thấy Trạm vương biến sắc, Dung Khuynh giật mình một cái, đột nhiên bừng tỉnh!
Đợi chút! Cung yến….
Dung Khuynh nháy mắt hoàn hồn, nhanh chóng bắt lấy được được trọng điểm, nàng lập tức cúi đầu nhìn cái bụng hơi nhô ra của mình. Trên mặt hiện lên các loại màu sắc đan xen, hít sâu một hơi, ngẩng đầu cẩn thận nhìn Trạm vương, vô cùng lo âu, vạn phần thành thật nói: “Gia, tiểu nữ từng nghe nói đi lại nhiều sẽ không tốt cho thai nhi trong bụng. Cho nên… hay là tiểu nữ không vào cung? Ở trong phủ chờ người trở về được không?”
Trạm vương nói nàng có thai, nhưng có một vài chuyện không hề có. Nếu nàng dám mang cái bụng này của mình vào cung, rất có thể đó chính là tội khi quân.
Thở dài…. lần đầu tiên Dung Khuynh hiểu rõ, ăn nhiều quá cũng là phạm tội, thậm chí còn là tội chết! Khóc không ra nước mắt.
Dung Khuynh đang suy nghĩ gì, Trạm vương không cần dùng não cũng đoán được.
“Nếu nó không tốt, ngươi nói xem bản vương sẽ thế nào?” Trạm vương nhìn Dung Khuynh, thanh thanh đạm đạm nói.
Sẽ thế nào? Dù thế nào cũng tuyệt đối không phải là ban thưởng nàng! Sẩy thai phải cẩn thận, sẩy thai cũng phải cẩn thận.
“Dung cửu, ngươi chắc chắn muốn để bản vương tiếp tục đứng đây tốn nước miếng?” Giọng không nặng không nhẹ, không thấy lửa giận. Nhưng tuyệt không có nghĩa là hắn đang thương lượng với ngươi, mà là hắn đã không còn kiên nhẫn.
Thấy tốt thì làm! Mắt thấy hắn đã sắp không còn kiên nhẫn, nàng vội an phận.
“Vương gia, cung yến sắp bắt đầu rồi! Vậy khi nào chúng ta xuất phát?”
“Kéo nó!”
Thấy Trạm vương chỉ chỉ vào vạt áo, Dung Khuynh nhanh nhẹn vươn tay ra ngoan ngoãn cầm lấy vạt áo theo hắn ra ngoài phủ.
“Kéo nhẹ chút.”
“Vâng!”
Giống như quan sai và phạm nhân, đại nam nhân và tiểu tức phụ, bọn buôn người và kẻ hèn mọn, bầu không khí giữa hai người không có bao nhiêu tốt đẹp, nhưng kì lạ là lại rất hài hòa. Hình ảnh đó lọt vào trong mắt Trang Thi Nghiên lại trở nên vô cùng chói mắt.
Dù đối với ai, Trạm vương hắn cũng là Diêm vương, là sát thần. Nếu người nào không được hắn nhìn ưa mắt, dù người nọ chỉ đi ngang qua trước mặt hắn, hắn cũng có cách khiến họ đẹp mặt, càng không nói đến lại gần hắn. Mà bây giờ Trạm vương lại chủ động mở miệng cho phép nàng thân cận hắn, có ý gì đây?
Ý là chẳng những Dung Khuynh nàng không khiến Trạm vương chán ghét, nói không chừng còn rất được lòng hắn nữa.
Thực tế rõ ràng này khiến người ta đỏ mắt không thôi!
Trên đường đi đến hoàng cung, Dung Khuynh đương nhiên được ngồi chung một chiếc xe ngựa với Trạm vương. Ân sủng này lại lần nữa khiến người khác phải vừa hâm mộ vừa ghen ghét. Nhưng Dung Khuynh ngồi nghiêm chỉnh suốt đoạn đường đi lại không cảm thấy được ân sủng, mà chỉ cảm thấy đau lưng.
——————
Hoàng cung.
“Nô tài khấu kiến Vương gia!”
“Vương gia!”
“Thần phụ khấu kiến Vương gia!”
“Thần nữ khấu kiến Vương gia!”
Vào cung, dọc theo đường đi, đến bất cứ chỗ nào cũng có người bái lạy hành lễ, cung kính có thừa hoặc kinh hoàng sợ hãi. Đứng trước cảnh tượng người khác gập gối cúi đầu với mình, Trạm vương sớm đã quen thuộc, nên cảm thấy đó vốn là điều đương nhiên.
Trạm vương lần nữa đã thể hiện được rõ ràng thế nào là vương quyền cực đoan
Dung Khuynh yên lặng đi theo sau lưng Trạm vương, nhắm mắt theo đuôi, nhu thuận nghe lời và rất thành thật.
“Hoàng thượng, Hoàng hậu, Thái hậu nương nương đến!”
Trạm vương đến, cùng lúc đó đa số các đầu lĩnh cũng hiện thân.
Mọi người đồng loạt quỳ xuống đất thỉnh an, đàng hoàng nghiêm chỉnh hô to khẩu hiệu cố định: vạn tuế thiên tuế.
Ở cổ đại, đầu gối đúng thật là không đáng giá tiền.
“Các khanh bình thân.”
“Tạ ơn Hoàng thượng!”
Mọi người đứng dậy lắng lỗ tai nghe Hoàng thượng phát biểu diễn văn chính thức, nhưng ánh mắt bọn họ lại không tự chủ nhìn về phía Dung Khuynh ngồi bên cạnh Trạm vương.
Đặc biệt là Cố phu nhân, đôi mắt nhìn Dung Khuynh cơ hồ muốn bốc ra cả lửa, huyết khí cuồn cuộn sôi trào!
Mà Thái hậu, Hoàng hậu và một số người hoàng thất khác lại nhìn chằm chằm vào bụng Dung Khuynh, không dời được mắt.
Đối mặt với một đám người nhìn chăm chú như vậy, Trạm vương rất là tự nhiên, còn Dung Khuynh thì luôn ngồi yên đầy nhu thuận.
Hoàng thượng đọc xong diễn văn cũng là lúc tiệc bắt đầu, ca múa lên sàn, hết tiết mục này đến tiết mục khác liên tục nối tiếp.
Dung Khuynh vụng trộm nhúc nhích hai chân hơi tê dại một cái, mắt thấy sắc trời đã dần dần ảm đạm, yến hội này định kéo dài đến khuya sao?
“Mệt mỏi?”
Trạm vương chợt mở miệng, Dung Khuynh ngước mắt, yếu ớt nói: “Đau lưng.”
Trạm vương nghe vậy, giật giật khóe môi: “Nói chuyện khách sáo với bổn vương có vẻ khó!” Ai muốn nghe ngươi nói thật chứ.
Nàng rất hiểu nói chuyện khách sáo, nhưng thật sự có những chuyện không khách sáo được.
“Vương gia, ta muốn đi nhà xí!”
“Nhịn!”
Dung Khuynh méo miệng!
Trạm vương không đếm xỉa đến biểu cảm khổ sở của Dung Khuynh, thản nhiên nhấp một ngụm trà, không nhanh không chậm nói nhỏ cho nàng vừa đủ nghe: “Nếu không nhịn được, bản vương sẽ cho ngươi nhớ kĩ cả đời.”
Dung Khuynh:….
Thì ra vừa rồi Trạm vương cho nàng uống nhiều nước như vậy là vì thế này. Bụng tiêu hóa xong, nước thải được tích đến đỉnh điểm, đảm bảo bụng sẽ phình như ý muốn.
“Vương gia….”
“Ăn hết cái này sẽ dẫn ngươi ra ngoài.” Trạm vương vừa dứt lời liền thấy Dung Khuynh gấp gáp giật lấy nhét vào trong miệng. Khuôn mặt nhỏ nhắn không ngoài ý muốn nhăn nhó thành một đoàn. Trạm vương cười khẽ một tiếng.
Chua muốn khóc!
“Vương gia, chua quá!”
“Ăn cho xong!”
Dung Khuynh cúi đầu, cầm một cái lặng lẽ gặm. Ăn chua thấy cay, ăn chua thấy cay. Để nàng chịu đựng loại cảm giác này, đến cùng là Vương gia hắn muốn sát hại ai!!
Gặm được hai cái, Dung Khuynh quyết đoán bỏ xuống, nhích người lại gần Vương gia: “Vương gia, lửa cháy đến nơi rồi!” Bây giờ còn không mau nữa là nàng sẽ t* ra quần mất.
Trạm vương nghe vậy nhìn nàng một cái, sau đó đứng dậy: “Tiểu Cửu thân thể không khỏe, thần đệ đưa nàng về trước.”
“Ách… được!”
Hoàng thượng vừa gật đầu, Trạm vương liền kéo Dung Khuynh rời đi.
Cùng thời gian Trạm vương đi, Dung Dật Bách với Vân Trăn cũng đứng dậy biện lí do rồi vội vàng theo sau.
Vân Trăn muốn đi xem trò vui. Còn Dung Dật Bách là nhìn ra Dung Khuynh giống như đang không thoải mái thật.
Bước ra khỏi nhà xí, Dung Khuynh liền thấy tinh thần đầy sảng khoái thoải mái. Ngoài ý muốn nhìn thấy xe ngựa thế nhưng còn ở đây, Trạm vương gia vậy mà đang đợi nàng, được sủng mà sinh ra lo sợ. Chậm chạp lại gần….
Lúc đã cận kề xe ngựa, không khí bỗng nhiên thay đổi!
Hắc y nhân xuất hiện, trường cung lợi kiếm bay múa đầy trời, sát khí lan ra như gió nổi mây phun, hoàn toàn là dấu hiệu sắp xảy ra một trận mưa máu gió tanh.
Huyết sự sắp nổi lên, Dung Khuynh dừng chân lại.
Đứng trước trận tập kích, Trạm vương còn không thèm nhấc mi mắt lên. Lẫm Ngũ tay tra trường kiếm ra khỏi vỏ, ám vệ không tiếng động trãi rộng ra xung quanh, nháy mắt dậy lên một trận chém giết.
Theo sau đến, Dung Dật Bách vốn đang chờ Dung Khuynh bỗng thấy được cảnh tượng trước mặt, sắc mặt đầy khẩn trương, Tam hoàng tử chau mày.
Màu máu tươi vẩy ra khắp nơi, hàn quang đao kiếm nổi lên bốn phía, chủ yếu công kích vào Trạm vương, Dung Dật Bách cùng Vân Trăn bị liên lụy.
Dung Khuynh khẩn trương không thôi, nhìn xung quanh liên tục chém giết, nguy hiểm hiển hiện nơi nơi, khó tiến khó lui, vội tìm kiếm chỗ an toàn. Trong lúc đó, đột nhiên hai mũi tên dài mãnh liệt xé không bay về phía Dung Dật Bách và Trạm vương…
Mũi tên mang theo lệ khí xé gió phóng tới, lồng ngực Dung Khuynh co rút mạnh mẽ, mắt thấy màu đỏ tươi diễm lệ đã sắp tràn ra ngay trước mặt, Dung Khuynh bỗng nhiên ra tay kéo một người lại!
Nguy hiểm kề cận, Trạm vương và Dung Dật Bách cùng vùi lấp trong nguy hiểm. Dung Khuynh chọn….