Tra Vương Tác Phi

Chương 56: Không có quy củ


Đọc truyện Tra Vương Tác Phi – Chương 56: Không có quy củ

Dung gia.

Dung Khuynh vừa mới bỏ thức ăn vào miệng, hương vị còn chưa kịp tỏa đi…

“Chủ tử có lệnh, mời tiểu thư nhanh chóng đến Vương phủ cùng thuộc hạ một chuyến.” Lẫm Nhất vừa nói xong liền thấy phản ứng đầu tiên của Dung Khuynh không phải đứng dậy chuẩn bị mà là vội vã lùa cơm lùa thức ăn vào miệng.

Lẫm Nhất:….

Vào lúc này, không phải là nàng nên vội vàng trang điểm ăn mặc mới đúng sao? Vì tránh để nàng ăn mặc quá đơn giản, hắn còn đặc biệt dùng từ “nhanh chóng”. Nhưng bây giờ…

Ăn mặc đẹp không có tác dụng, mỹ nhân Trạm vương gặp nhiều rồi. Lấp đầy bụng trước mới quan trọng. Ăn no mới có sức lực làm việc được!

Dung Dật Bách thấy thế, vươn tay múc một chén canh để ở trước mặt nàng. Lúc nàng nghẹn còn húp được hai cái.

Thấy Dung Dật Bách săn sóc chu đáo, Dung Khuynh lại giơ lên ngón tay cái!

Dung Dật Bách nhận ra ánh mắt tán thưởng của Dung Khuynh, hắn giật giật khóe miệng, hắn đây là “bị” khen ngợi sao?

Một chén canh cũng có thể khiến Dung Khuynh vui vẻ, muội muội của hắn trái lại rất dễ thỏa mãn!

Dung Khuynh ăn tốc độ, tâm tình Dung Dật Bách cũng gấp gáp không kém. Chỉ có Dung Vũ Hinh đứng một bên làm nô tì là sắc mặt khó coi, trong lòng lại hận.

Tiểu tiện nhân Dung Khuynh này có cái gì tốt mà có thể khiến Trạm vương nhớ thương như vậy, mới vừa đưa người trở về đã vội vã gọi người đi qua. Đúng là…

Đám nữ nhân Trạm vương phủ chết hết rồi sao? Nữ nhân Vương phủ! Mấy chữ đó vừa hiện lên trong đầu, lửa giận Dung Vũ Hinh bỗng nhỏ lại một chút. Nhìn Dung Khuynh đang ăn cơm đầy thô lỗ, Dung Vũ Hinh hừ nhẹ rồi lại cười lạnh, bây giờ thì lên mặt đi, sau này rồi cho ngươi đẹp mắt!

Tướng ăn này đúng là khó coi, nhưng bộ dạng như thế mà cũng lọt được vào mắt Trạm vương? Quả nhiên chẳng ai hoàn mỹ, Trạm vương gì cũng tốt, chỉ có ánh mắt là không được tốt!

Dung Vũ Hinh đứng ở sau, tâm lí phong phú, đầy đủ các lại loại châm chọc nguyền rủa đặc sắc. Đáng tiếc, Dung Khuynh lại không nghe được. Mà dù có nghe được thì cũng chẳng sao cả.

Loại người mũi nhỏ mắt hí như Dung Vũ Hinh, Dung Khuynh vốn không cần tốn nước miếng để nói mấy lời lãnh ngôn ác ngữ gì. Chỉ cần nàng ăn để Dung Vũ Hình nhìn, nàng nằm để Dung Vũ Hinh đứng thôi cũng đã đủ khiến nàng ta thấy đau lòng từ ngày này sang ngày khác, mỗi giây phút trôi qua đều không được thoải mái rồi.


Dung Khuynh ăn xong một chén cơm một chén canh, bụng căng cứng, tràn trề sức lực. Nàng lau miệng một cái, đứng dậy khoát tay Lẫm Nhất: “Đi thôi! Hức….”

Lẫm Nhất:….

Nàng đã không trang điểm ăn mặc thì thôi đi. Nàng cơm nước xong thế nhưng lại còn nấc cục? Nàng còn dùng cả tay áo để lau miệng?

Nàng đi gặp chủ tử, thân là nữ nhân sao lại có thể cẩu thả như thế này được? Ngay cả hắn thân làm hộ vệ cũng có chút thấy không được.

“Khuynh Nhi….”

Dung Dật Bách thấy Dung Khuynh cứ như vậy đã thật muốn đi ra ngoài, hắn rốt cuộc không nhịn được phải gọi người lại.

Dung Khuynh quay đầu: “Có chuyện gì nữa sao?”

Dung Dật Bách ho nhẹ một tiếng, bước lên hai bước: “Miệng còn dính cơm.” Nói xong, không chờ hắn cầm khăn tới lau đã thấy Dung Khuynh nhấc đầu lưỡi lên….

“Còn không?” Dung Khuynh vừa nhai vừa hỏi.

Dung Dật Bách lặng lẽ bỏ khăn bông xuống, lắc đầu, đờ đẫn nói: “Không còn!” Bị ngươi dùng lưỡi liếm hết rồi.

“Vậy muội đi đây!”

“Chờ chút, muội cầm cái này!”

Dung Khuynh cúi đầu nhìn thứ Dung Dật Bách nhét vào tay nàng… là ngân phiếu!

“Đi đi! Lát nữa ta đón muội.”

Dung Khuynh ngước mắt nhìn Dung Dật Bách, chậm rãi cười một tiếng: “Lúc đó huynh nhớ mang theo đồ ăn nữa nha.”


“Được!”

Nhìn theo bóng lưng của Dung Khuynh càng lúc càng xa, nụ cười trên môi Dung Dật Bách dần dần biến mất không còn hình bóng.

Thân đang trong nghịch cảnh, thế nhưng muội muội của hắn vẫn luôn mỉm cười như cũ. Không biết bắt đầu từ bao giờ, hắn lại thấy đau lòng cho nàng!

Dung Khuynh chân trước vừa rời đi, Dung Kỳ chân sau bước tới: “Bách Nhi, hôm nay trong cung có cung yến, ngươi đi chuẩn bị đi, lát nữa cùng vào cung với phụ thân.”

Nghe vậy, Dung Dật Bách khẽ cử động mi nhắt: “Cung yến?”

“Ừ, để tiếp đón công chúa Càng quốc cùng các sứ thần.”

“Trạm vương gia cũng có mặt?”

“Tất nhiên có rồi!”

Dung Dật Bách nghe xong rũ mắt xuống, khẽ nhíu mày. Cung yến sao? Khuynh Nhi….

“Phụ thân….”

Dung Kỳ nghe tiếng quay lại thấy Dung Vũ Hinh, sắc mặt hắn liền bị kéo xuống.

“Ngươi mau chuẩn bị đi, lát nữa ta sẽ cho gã sai vặt đến gọi ngươi.” Dung Kỳ nói xong liền sải bước rời đi, một chữ cũng lười nói với Dung Vũ Hinh, giống như liếc nhìn nàng ta thêm một chút là hắn sẽ bị tổn thọ mấy ngày vậy.

Đồ không ra hồn, uổng phí hắn từng yêu thương nàng ta như vậy!

Dung Kỳ vừa nhìn thấy Dung Vũ Hinh liền nổi lửa, Dung Vũ Hinh thấy Dung Kỳ như thế, toàn thân nàng ta bắt đầu run run, vô cùng ủy khuất!!


——————-

Trạm vương phủ.

Một người y phục hoa mỹ, quyến rũ mê người.

Một người ăn mặc tinh xảo, dáng người thướt tha.

Dung Khuynh nhìn hai nữ tử đứng sau lưng Trạm vương, lại bất giác cúi đầu nhìn lại mình. Ách…

Nói dễ nghe một chút thì là hôm nay nàng ăn mặc hơi thanh lịch!

Còn chi tiết mà nói thì chính là lôi thôi!

Lúc nào đó có lẽ nên soi gương lại! Mang bộ dáng này đứng giữa đám mỹ nhân, hình như có chút nổi bật. Không tốt, không tốt, làm người khác chú ý dễ xảy ra chuyện.

“Còn ngây ngốc ở đó làm gì? Ngay cả thỉnh an cũng quên?”

“Tiểu nữ thỉnh an Vương gia!”

“Ngươi đang mặc cái gì vậy?”

Trạm vương có một tính tốt, hắn mà ghét bỏ ngươi là sẽ nói ra rõ cho ngươi biết. Miễn để ngươi phải tự mình đa tình buồn cười.

Dung Khuynh cười ngây ngô: “Lúc đến vội quá, chưa kịp thay y phục.”

“Không có thời gian thay y phục nhưng lại có thời gian dùng bữa ăn canh.”

Dung Khuynh nghe vậy, không khỏi quay đầu nhìn Lẫm Nhất một cái. Cái tốc độ truyền tin này cũng quá nhanh rồi.

Tốc độ này khiến sợi quang học phải mắc cỡ chết đó nha!

“Vậy bây giờ tiểu nữ lập tức quay về thay được không?”

Dung Khuynh nói xong, một cái liếc mắt Trạm vương cũng lười liếc nàng.


Không ăn mặc cẩn thận đã đến đây chẳng khác nào đi chờ bị ban tội. Không những vậy nàng lại còn la ó, muốn để Trạm vương tiếp tục chờ nàng.

Không có quy củ như vậy mà nàng cũng mạnh miệng nói ra được. Thật không biết Dung gia dạy nữ nhi thế nào nữa.

Lại bị ghét bỏ rồi! Dung Khuynh sờ sờ mũi không nói nữa. Trạm vương gia thật khó hầu hạ.

Nhìn Dung Khuynh lại sững sờ, tính nhẫn nại của Trạm vương…

“Mang nàng đi thay y phục.”

“Vâng!” Ngô ma ma lĩnh mệnh bước lên: “Dung tiểu thư, xin đi theo lão nô.”

“Được!”

“Loạn đồ!”

Nghe vậy, bước chân Dung Khuynh hơi loạng choạng một phen, sau đó bình thường trở lại như không nghe thấy gì.

Nghe Trạm Vương nói xong, Khinh Âm công chúa như có điều suy nghĩ nhìn theo bóng lưng Dung Khuynh.

Trang Thi Nghiên mang mạng che mặt, đôi mắt sắc bén tối tăm lạnh lẽo.

Một lát sau, Dung Khuynh quay lại…

Trên người mặc một bộ váy dài màu tím, bên ngoài còn bó một cái đai màu vàng nhạt.

Đầu tóc đen được vấn lên đơn giản chỉ chừa lại tóc mai, giữ cố định bằng trâm hoa. Phía dưới là một chuỗi ngọc châu trong suốt màu tím nhạt được gắn vòng qua cái trán trơn bóng, một viên hồng châu vừa vặn được treo ngay giữa ấn đường.

Ăn mặc đơn giản mà hào phóng, vô cùng xinh đẹp, phá lệ linh động!

Quan trọng hơn chính là… nhìn trường bào màu tím sậm trên người Trạm vương, lại nhìn sang bộ váy dài màu tím của Dung Khuynh. Trang Thi Nghiên siết tay thành nắm đấm, miệng mân thành một đường thẳng. Y phục hai người bọn họ cư nhiên lại trùng màu với nhau! Đây là trùng hợp sao?

Thấy Dung Khuynh ăn mặc như vậy, Trạm vương cảm thấy rất hài lòng. Nhưng khi ánh mắt hắn lướt qua cái bụng Dung Khuynh… vẻ mặt bỗng nhiên chuyên chú, khóe miệng nhịn không được khẽ cong lên!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.